Du Long Tùy Nguyệt

Công Tôn châm cứu khử độc cho Bàng Dục, rất nhanh, độc tố trong cơ thể Bàng Dục đã bị thanh trừ, ý thức của hắn cũng hoàn toàn tỉnh lại, ngoại trừ trên người có chút vô lực và gân cốt còn đau ê ẩm, thì cơ bản đã hết nguy hiểm.

Bàng Dục giương mắt thấy người cứu mình chính là Công Tôn, có chút xấu hổ, một hồi mới lên tiếng, “Đa tạ tiên sinh cứu giúp.”

Công Tôn hơi giật mình, xoay mặt nhìn Bàng Dục, nói, “Đại nạn không chết, là bởi vì có người nguyện ý cứu ngươi, sau ngay ngươi nên thu liễm chút, đừng hại người. Cần biết làm chuyện tốt giúp đỡ mọi người cũng tức là chính mình hướng thiện.”

Bàng Dục ngẩn người, nhẹ nhàng gật đầu.

Lúc này, Tiểu Tứ tử chạy vào, nấp phía sau Công Tôn nhìn xung quanh, hỏi, “Phụ thân, Tiểu Bàn tử (bé mập) ổn rồi sao? Tiểu Đỗ tử cứ khóc mãi ở bên ngoài.”

Bàng Dục khó hiểu, đang suy nghĩ cái gì mà Tiểu Bàn tử Tiểu Đỗ tử, chỉ thấy Thái sư Bàng Cát khóc từ ngoài cửa chạy vào, nói, “Dục nhi a, ngươi hù chết ta rồi.”

Bàng Dục trên mặt ửng đỏ, nói, “Phụ thân, con không sao rồi.”

Những người còn lại cũng vào, thấy Bàng Dục thực sự được cứu sống, cũng đều âm thầm bội phục Công Tôn —— chẳng lẽ gống như Tiểu Tứ tử từng nói, không có ai mà y không thể cứu?

“An Lạc Hầu, có thể kể một chút tình huống khi đó không?” Bao Chửng hỏi Bàng Dục.

Bàng Dục gật đầu, nói, “Lúc đó… Ta vốn cũng không muốn gây sự, chỉ là người Cao Ly đó nói rất khó nghe, ta lúc đó không nhịn được!”

Bàng Cát lắc đầu, nói, “Sao ngươi lại không chịu nhẫn nại, ngươi nghĩ a, ai dám chọc giận ngươi? Đã biết ngươi là ai mà còn dám chọc ngươi, thì đó là kẻ ngươi không thể trêu chọc, hắn chính là cố ý chọc tức ngươi, sao ngươi còn tự lấy dao đâm mình hả?”

Mọi người bên cạnh rất bình tĩnh, Bàng Cát nói như vậy rất có đạo lý, lão đầu còn hơn Bàng Dục, thực đúng là khôn ngoan hơn nhiều lắm!

.

“Không phải a phụ thân!” Bàng Dục có chút tức giận nói, “Ta cũng muốn nhịn lắm chứ, nhưng hắn mắng tỷ tỷ ta!”

“A?” Bàng Cát sửng sốt, hỏi, “Hắn mắng tỷ tỷ ngươi cái gì?”

“Hắn nói, tỷ tỷ ta đã định trước là không sinh được nhi tử, làm không được hoàng hậu, hiện tại hoa tàn ít bướm, hoàng thượng sẽ lập tức tìm người khác vui vẻ.” Bàng Dục nổi giận đùng đùng nói, “Còn nói lần này hắn dẫn theo mỹ nữ Cao Ly tới tiến cống.”

“Đồ khốn!” Bàng Cát giận dữ nói, “Nữ nhi của ta là được hoàng thượng cưới hỏi đàng hoàng, Cao Ly của hắn dâng lên gọi là cống phẩm, làm sao có thể đánh đồng, thực sự là buồn cười!”

Bao Chửng vươn tay vỗ vỗ vai Bàng Thái sư, nói, “Lão Bàng a, sao ngươi không chịu nhẫn nhịn đi, ngươi nghĩ xem, ai dám chọc giận ngươi? Nếu đã biết ngươi là ai mà còn chọc ngươi, đó không phải là kẻ ngươi có thể trêu chọc, hắn chính là cố ý chọc tức ngươi, sao ngươi còn tự lấy dao đâm mình hả?”

.

Bàng Cát giật giật khóe miệng, quay đầu lại bất đắc dĩ liếc nhìn Bao Chửng, tâm nói lão Bao, sao ngươi lấy giày tát vào mồm ta hả? Ngươi thất đức lắm nha!

Bất quá nghĩ lại, Bàng Cát hơi nhíu mày… Người hiền không tới tới toàn thứ dữ, thái tử Cao Ly này không chỉ nhằm vào Bàng Dục, mà còn nhằm vào lão, thậm chí là Bàng phi, cuối cùng hắn muốn làm gì đây?

.

“Lão Bao a.” Bàng Cát nghĩ tới đây, xoay mặt nhìn Bao Chửng, nói, “Chuyện trừng phạt con ta, có thể lùi xuống một thời gian nữa không? Bây giờ nó bị trọng thương, ta sợ nó vất vả.”


Bao Chửng cũng không phải không biết đạo lý, đương nhiên gật đầu đáp ứng, hơn nữa ông mơ hồ nghe được Công Tôn khuyên Bàng Dục hướng thiện, thấy sắc mặt Bàng Dục tựa hồ cũng biết ăn năn. Người này cũng là bị Bàng Cát cưng chìu nên hư hỏng, cộng thêm tính tình có chút ương ngạnh, thói xấu một đống, nhưng cũng may là không làm gì quá nghiêm trọng, có thể sửa là tốt rồi, con hư biết nghĩ lại quý hơn vàng mà.

Nghĩ vậy, Bao Chửng gật đầu, nói với Bàng Dục, “An Lạc Hầu, trước cứ về phủ tĩnh dưỡng đi, chuyện nghiêm phạt, nếu ngươi ngày sau có thể thu liễm tính xấu, hối cải làm lại cuộc đời, không ỷ thế hiếp người, có thể miễn đi.”

.

Cái gọi là rèn sắt khi còn nóng, Bàng Dục vừa nghe Công Tôn nói mấy câu thì trong lòng tràn đầy hối hận, đột nhiên lại được Bao Chửng lửa cháy đổ thêm dầu, Bàng Dục thật sự ngây ngẩn cả người, trong lòng có trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Người ta khi đã chết một lần mới biết được khi còn sống lúc tr

ước có bao nhiêu ngu xuẩn, hồi tưởng lại, Bàng Dục cũng hiểu được chính mình đã sai, nghe được Bao Chửng nói, hắn thành tâm gật đầu, nói, “Tạ ơn Bao đại nhân khoan dung, ta nhất định sửa chữa.”

Lúc Bàng Thái sư nghe được, vui mừng mà mân mê râu mép, nhanh chóng nói, “Hảo hảo! Có thể sửa được là tốt rồi a!”

Bao Chửng thấy lão vẻ mặt hớn hở, tạt một gáo nước lạnh, “Thái sư, An Lạc Hầu đã sửa được rồi, ngươi thì chừng nào mới chịu sửa a?”

“Ách…” Bàng Thái sư giật mình nhổ xuống cọng râu mép, đau đến mỗi co quắp khóe miệng, hỏi Bao Chửng, “Lão Bao a, ngươi có ý gì a…?

Bao Chửng nhìn lão, nói, “Là ý trên mặt chữ đó, nhưng mà Bàng Thái sư, tình thế hiện nay… Ngươi cần phải thận trọng a, cẩn thận phía sau có quỷ.”

“Tê…” Bàng Thái sư bất giác giật mình, quay đầu lại nhíu mày, lắc đầu, chắp tay nói với Bao Chửng, “Tạ ơn ngươi hao tâm tổn trí, Bàng Cát ta không phải chỉ biết ngồi, đám đạp lên đầu ta, quản hắn là Cao Ly hay là hải ly, sớm muộn gì ta cũng đem chúng trở thành hạt dẻ, đem cả đám đi rang.” Nói xong, nói với thủ hạ, “Dìu Hầu gia hồi phủ.”

.

Sau đó gia tướng của Bàng phủ nâng Bàng Dục trở về, Bàng Thái sư cũng cáo từ rời đi.

Bát Vương thấy thời gian không còn sớm, dặn dò Triệu Phổ nhớ đến Vương phủ gặp chị dâu của hắn, rồi cũng tạm biệt Bao Chửng, tạm thời trở về Vương phủ.

.

Triệu Phổ thấy mọi người đều tản đi, liền hỏi Công Tôn, “Thư ngốc, có đói bụng không, đi ăn?”

Công Tôn nhìn sắc trời một chút, cũng đã tới giờ cơm, liền gật đầu.

Triển Chiêu ôm Tiểu Tứ tử đi tới, nói, “Chúng ta đi Thái Bạch Cư đi?”

“Ân.” Công Tôn gật đầu, liếc Bạch Ngọc Đường, “Bạch huynh cũng đi đi, Trúc Diệp Thanh thượng hạng như vậy, cũng nên uống thử một chén.”

Bạch Ngọc Đường hơi sửng sốt, sau đó gật đầu.

Ra cửa, Triệu Phổ thấy Bạch Ngọc Đường từ trên lưng ngựa gỡ xuống hai vò Trúc Diệp Thanh, mới hiểu vì sao lúc nãy Công Tôn lại nhắc tới, tiến đến bên tai Công Tôn thấp giọng nói, “Thư ngốc, mũi thính ha!”

.

Công Tôn nhìn Triệu Phổ một chút, nói, “Lúc trước Bạch Ngọc Đường nói, Thúy Trúc viên của hắn có Trúc Diệp Thanh thượng hạng, lần này hắn đến Khai Phong, một người sĩ diện như vậy, sao lại có thể tay không tới, nếu là tặng lễ vật, với tính cách của Bạch Ngọc Đường chắc chắn là tặng rượu… Cùng cái mũi có quan hệ gì? Ai lại có thể từ bên trong phủ nha ngửi được mùi rượu ở ngoài cửa?! Vương Gia thật thông minh.”


Triệu Phổ nhìn hai phiến môi mỏng của Công Tôn, môi trên chậm môi dưới, nói ra từng câu giống như từng mũi tên bắn ra bên ngoài, cái mỏ nhọn kia lợi hại a, khiến hắn nghe được cũng phải nghiến răng, thư ngốc này… Sớm muộn gì cũng phải thuần hóa ngươi, nếu không Triệu Phổ ta dù có xuống mồ cũng không yên!

.

Tử Ảnh cùng Giả Ảnh đi theo phía sau, Giả Ảnh chọt chọt Tử Ảnh, thấp giọng nói, “Ai, ngươi đã nghe nói qua chưa, có một người đang muốn chinh phục một người khác, chứng tỏ rằng hắn yêu người kia.”

Tử Ảnh chớp chớp mắt, hỏi, “Vậy Nguyên soái chinh phục nhiều người Liêu và người Tây Hạ như vậy, hắn nên yêu bao nhiêu mới đủ a?”

Giả Ảnh nhìn trời, Tử Ảnh ở một mặt nào đó… Rất giống Tiểu Tứ tử a.

.

Mọi người ra khỏi Khai Phong phủ, thì thấy trên đường đông hơn bình thường gấp đôi, người người chen chúc, đều dồn hết ra đường, hình như đang xem náo nhiệt.

Tiểu Tứ tử vừa nãy nắm tay Công Tôn mà đi, sau đó lại được Triệu Phổ bế lên, nhiều người, đừng để bị lạc mất.

“Thật nhiều người.” Tiểu Tứ tử tựa trên vai Triệu Phổ mơ mơ màng màng, hình như có chút buồn ngủ.

Triệu Phổ nhẹ nhàng vỗ vỗ bé, chậm rãi đi, Tiểu Tứ tử lập tức chìm vào giấc ngủ.

Công Tôn lấy ra áo choàng của Tiểu Tứ tử mà y luôn mang theo, giúp Tiểu Tứ tử đắp trên người, để giúp bé không bị cảm lạnh, Triệu Phổ thói quen phối hợp động tác của Công Tôn. Mấy ngày nay, bọn họ hầu như đều như vậy, vết thương trên chân Công Tôn vừa khỏi, cho nên Tiểu Tứ tử đều để Triệu Phổ ôm, vai của Triệu Phổ so với Công Tôn dày rộng nhiều lắm, tay cũng có lực, Tiểu Tứ tử thích Triệu Phổ bế nó, bình thường cũng đều dựa vào vai Triệu Phổ mà ngủ.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường ở phía sau nhìn cảnh đó, Bạch Ngọc Đường không hiểu tại sao lại nhớ tới hình ảnh ngày nọ thấy Triệu Phổ hôn Công Tôn trước cửa tửu lâu, nhịn không được ho khan một tiếng, xoay mặt, chỉ thấy Triển Chiêu nhìn mình mà cười tươi rói.

Bạch Ngọc Đường bị hắn cười đến lông tóc dựng ngược, nhưng Triển Chiêu cũng không nói gì, chỉ là bí bí hiểm hiểm, giống như một con mèo đang giảo hoạt tính toán gì đó.

Tới cửa Thái Bạch Cư, nhìn vào bên trong, bọn họ lại càng kinh ngạc, chỉ thấy ở tầng dưới cùng chật cứng khách đến ăn cơm và những người ngồi chờ… Buôn bán tốt đến mức khiến người ta kinh ngạc.

“Hôm nay ngày mấy a?” Giả Ảnh có chút không hiểu “Sao lại nhiều người như vậy?”

Chưởng quỹ của Thái Bạch Cư đã sớm nhận ra Triệu Phổ bọn họ, thấy người tới, nhanh chóng tiến đến, nói, “Quý khách a quý khách, ta biết ngay mọi người nhất định sẽ đến, cho nên đã để dành chỗ tốt nhất trên lầu hai rồi!”

Mọi người theo chưởng quỹ lên lầu, Công Tôn nhịn không được hỏi, “Chưởng quỹ, vì sao trên đường đột nhiên có nhiều người như vậy?”

“U… Tiên sinh ngài không biết a?” Chưởng quỹ hơi bất ngờ.

“Chúng ta có biết gì đâu?” Triển Chiêu mờ mịt, đúng ra thì có tình huống gì hắn đều biết rõ mới phải, Khai Phong phủ còn chưa biết gì thì những người khác làm sao mà biết?

.

“Này, Triển gia, chuyện là như vầy.”Chưởng quỹ lau bàn cho mọi người, dẫn mọi người đến vị trí tốt nhất bên cửa sổ có góc nhìn tốt nhất, nói, “Trước đây không phải có một thái tử Cao Ly tới sao? Hắn mang mãnh thú đến làm cống phẩm, không ngờ mãnh thú này lại ăn thịt người, đều bị Vương Gia giết sạch… Sau đó, hắn liền từ Cao Ly chọn ra mười mỹ nữ Cao Ly đến!”


“Mỹ nữ?!” Tất cả mọi người khó hiểu nhìn chưởng quỹ, Tiểu Tứ tử cũng đã tỉnh lại, mơ mơ màng màng hỏi Triệu Phổ, “Phụ thân cái gì mỹ nữ?”

“Tiểu Tứ tử.” Công Tôn vươn tay nhéo má của bé, “Ngươi gọi ai?!”

Tiểu Tứ tử đã quen bị Công Tôn bế, mỗi khi tỉnh lại đều nghĩ khẳng định là phụ thân bế mình, cho nên sẽ quen miệng gọi, giương mắt nhìn, phát hiện là Triệu Phổ, thì cọ cọ, ngáp một cái nói, “Ân, Cửu Cửu.”

Triệu Phổ vừa nghe được Tiểu Tứ tử gọi tiếng phụ thân kia liền cảm thấy trong lòng “Thùng thùng” một tiếng, trong đầu “Xèn xẹt” một tiếng, xương quai hàm “Răng rắc” một tiếng, lỗ tai “Peng peng” một tiếng, khoái chí đến mức muốn “U a” một tiếng.

“Tiểu Tứ tử, muốn gọi phụ thân thì cũng được mà.” Triệu Phổ cười ha hả chọc Tiểu Tứ tử, Công Tôn giơ tay đoạt lại Tiểu Tứ tử, trừng mắt liếc Triệu Phổ, “Ngươi mơ tưởng! Muốn cướp con ta hả?!”

Triệu Phổ sờ sờ mũi, nhỏ giọng nói thầm, “Ai thèm giành với ngươi, nhiều cha thì tốt chứ sao?”

.

Thấy tình cảnh này, Bạch Ngọc Đường cúi đầu uống trà, Triển Chiêu xoay mặt nhìn ra bên ngoài cửa sổ, Tử Ảnh đột nhiên kéo Giả Ảnh một chút, nhỏ giọng hỏi, “Ngươi nói, Vương Gia có phải rất coi trọng Công Tôn không…”

Giả Ảnh giật giật khóe miệng, nói, “Vậy mà cũng bị ngươi phát hiện được? Nhạy cảm thật đó!”

Tử Ảnh đắc ý cười cười, Giả Ảnh nhìn trời.

.

“Mỹ nữ Cao Ly thì sao chứ?” Triển Chiêu lại hỏi chưởng quỹ, “Sao lại có nhiều người như vậy?”

“Nga, đều là đến xem mỹ nữ.” Chưởng quỹ cười ha hả nói, “Hôm nay a, mỹ nữ Cao Ly này sẽ ngồi trên xe hoa dạo một vòng quanh thành, còn có thể biểu diễn ca múa, nói là muốn nhận lỗi với dân chúng Khai Phong về việc lần trước đã để mãnh thú ra dọa người.”

Mọi người liếc mắt nhìn nhau, Triệu Phổ bật cười, “Này rất thú vị, không biết hôm nay rối loạn lại đạp chết bao nhiêu người nữa.”

Công Tôn cho Tiểu Tứ tử uống trà súc miệng, nói, “Thái tử Cao Ly này cũng không biết bị cái gì, cứ thích làm náo động như vậy!”

.

“Nhưng mà vậy cũng tốt.” Triệu Phổ cười cười, nói, “Để xem mỹ nữ Cao Ly đến tột cùng có dáng vẻ thế nào.”

Công Tôn liếc trắng mắt, nhỏ giọng mắng thầm, “Quả nhiên là đồ háo sắc.”

Triệu Phổ nghe xong mí mắt run run, Tiểu Tứ tử ngồi ở trên đùi Công Tôn hỏi y, “Phụ thân háo sắc là cái gì?”

Công Tôn vươn tay bóp cái miệng của nó, nói, “Không được nói bậy.”

.

Chỉ chốc lát sau rượu và thức ăn được mang lên, mọi người bắt đầu ăn uống, Trúc Diệp Thanh mà Bạch Ngọc Đường mang đến thật ngọt ngào vừa miệng, tất cả mọi người uống đến thống khoái, Tiểu Tứ tử thấy Công Tôn uống thực vui vẻ, thì cũng ôm cái chén, vươn đầu lưỡi hồng nhạt liếm liếm.

Tiểu Tứ tử lè lưỡi… Cay quá…

Đang muốn tìm chút thức ăn, bên cạnh liền có một cái thìa canh ngọt nhét vào miệng. Tiểu Tứ tử nhai viên gạo nếp ngọt ngọt, cảm thấy hết cay, giương mắt… Thì thấy chính là Bạch Ngọc Đường đút thức ăn cho mình.

Tiểu Tứ tử ngẩng mặt nhìn Bạch Ngọc Đường cười tủm tỉm, Bạch Ngọc Đường cũng nhàn nhạt đối lại bằng một nụ cười.


Tử Ảnh cùng Giả Ảnh ở đối diện trao đổi ánh mắt —— quá mạnh mẽ! Tiểu Tứ tử là vô địch!

Qua ba tuần rượu, mọi người cảm thấy người trên đường tựa hồ bắt đầu xung động.

Nhìn xuống, chỉ thấy từ trong kim đình dịch quán ở phía nam, có một chiếc xe hoa trang trí sặc sỡ đi ra, trên xe là mười nữ tử vóc dáng thướt tha, đang tung tăng nhảy múa.

.

Người trên đường lập tức hăng hái, có người trầm trồ khen ngợi cũng có người đùa bỡn giễu cợt, trong nhất thời vô cùng náo nhiệt.

Triệu Phổ quan sát cả buổi, hỏi, “Lớn lên cũng không xấu, múa cũng rất tốt.”

Công Tôn lại liếc nhìn Triệu Phổ, trong miệng tuy rằng không nói chuyện, nhưng thần sắc như đang mắng —— sắc quỷ!

Triệu Phổ tức tối, tâm nói, ngươi đồ mọt sách, ta ngày nào đó không hảo hảo ‘sắc’ ngươi một trận, thì mối hận trong lòng ta không tiêu tan.

.

Tính tình Triệu Phổ là thế này, có đôi khi có suy nghĩ gì lóe lên trong óc, còn chưa ra quyết định, thì tay đã hành động trước… Lần này cũng vậy, trong đầu vừa nghĩ, ‘sắc’ Công Tôn một lần, thì tay cũng quơ qua, sờ soạng cái mông của Công Tôn một cái.

“A!” Công Tôn cả kinh nhảy dựng, Tiểu Tứ tử ngồi bên cạnh y, vội vàng vươn tay ôm cổ Công Tôn, hỏi, “Phụ thân làm gì?”

Lỗ tai Công Tôn có chút đỏ, lại không thể nói bị Triệu Phổ sờ mông, Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu đều ở đây, thực không có ý tứ, liền quay đầu lại, hung dữ liếc Triệu Phổ một cái.

.

Triệu Phổ cũng ngây ngẩn cả người, cảm thấy rất xấu hổ nhưng lại cảm thấy rất tiện nghi… Thư ngốc này tuy rằng trên người có vài chỗ rất gầy, nhưng trên mông cũng có chút thịt, vừa non vừa mềm!

Đang miên man suy nghĩ, chợt nghe dưới lầu đột nhiên truyền đến một tiếng rống to, “Mỹ nhân, cùng gia gia trở về sơn trại, làm áp trại phu nhân đi!”

Mọi người nghe thanh âm này đều sửng sốt, trong nháy mắt, trên con đường huyên náo trở nên lặng ngắt như tờ.

Công Tôn giương mắt nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy có một kẻ vạm vỡ đột nhiên nhảy lên xe hoa, tiếng rống vừa rồi, hình như là của hắn, người này cả thân mình và tứ chi đều ngắn ngủn, vừa thấp vừa béo, cầm đao trên tay, mặc một thân hắc y, xa xa nhìn lại, giống như một quả trứng luộc trong nước trà, đã béo lại lùn.

.

Ngay cả mấy mỹ nữ Cao Ly cùng thị vệ Cao Ly cũng ngẩn người đờ ra.

Một lát, trong đó có một người hỏi, “Ngươi, muốn gì?”

Người nọ ngửa mặt cười cười, vươn tay vỗ ngực, “Ta đây là binh mã Đại Nguyên soái, Cửu Vương Gia Triệu Phổ! Lão tử muốn cường thưởng dân dữ! Các ngươi ai muốn theo ta về làm Vương phi?!”

“Phốc…” Triệu Phổ vốn đang thờ ơ uống rượu, không hề đề phòng, phun ra toàn bộ rượu trong miệng.

Tiểu Tứ tử một bên vươn bàn tay nhỏ bé vỗ lưng hắn, nói, “Cửu Cửu, uống từ từ nha.”

Công Tôn yên lặng đem Tiểu Tứ tử bế trở lại, nhỏ giọng nói thầm một câu, “Tướng mạo không đẹp cho lắm, bất quá khí chất rất giống.”

Triệu Phổ nháy mắt liên hồi.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường thì lại âm thầm may mắn —— May mà Công Tôn ở đây, một lát nữa nếu lỡ tay đánh chết thì cũng có thể cứu sống lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận