Diệp Kỳ Trăn rất ngạc nhiên khi Ôn Dư nói cho mình biết tâm tình không tốt, nàng luôn cho rằng Ôn Dư sẽ không lộ ra quá nhiều cảm xúc trước mặt người khác.
Nhưng có một chút, nàng cảm giác được, ngày đó Ôn Dư lấy vẻ vui đùa nói muốn làm bạn bè cũng không phải nói giỡn.
"Vậy......" Diệp Kỳ Trăn ăn xong một ngụm kem cuối cùng, liếm liếm môi, lại nhìn cách đó không xa, Đường Tiêu đang hết sức chăm chú lừa bóng, liền nhân cơ hội này, nàng nhìn mắt Ôn Dư nói, "Chúng ta đi đi."
Nói xong, nàng nhanh chóng nắm lấy tay Ôn Dư, kéo nàng hướng một bên chạy, động tác lỗ mãng hấp tấp.
Ôn Dư không phản ứng kịp, "Làm sao vậy?"
"Bị nhìn thấy liền đi không được." Diệp Kỳ Trăn vừa chạy vừa nói.
Ôn Dư không biết Đường Tiêu kia mở miệng liền có bao nhiêu phiền phức, lải nhải như niệm kinh, làm người đau đầu.
Bị lôi đi như vậy, vội vàng vòng qua đám người náo nhiệt, bên tai tiếng gió tiếng người nói ồn ào, quanh mình hết thảy đều nhiệt tình như vậy, Ôn Dư lần đầu tiên thấy được cảm giác nhiệt tình này, nàng đi theo chân Diệp Kỳ Trăn, cúi đầu thấy Diệp Kỳ Trăn nắm lấy tay nàng, lòng bàn tay là ấm áp, đặc biệt là khi lúc này ánh mặt trời rọi chiếu trên người nàng.
Chạy chừng mười mấy giây, Diệp Kỳ Trăn nhìn xung quanh chậm lại bước chân, thở hồng hộc.
Khi nàng chú ý tới Ôn Dư đang nhìn bàn tay các nàng nắm lấy nhau, nàng tức khắc buông lỏng tay.
Ôn Dư nhìn nàng thở hồng hộc, "Thể lực kém như vậy?"
Diệp Kỳ Trăn thở hổn hển, lắc đầu, "Chạy bộ không được."
Ôn Dư cười, giậu đổ bìm leo nhắc nhở một câu: "Diệp đồng học, trường chúng ta thi thể dục nữ sinh phải chạy 1600 mét."
Diệp Kỳ Trăn nghe nói qua, nàng gắng sức chạy được một vòng, dư lại ba vòng nào còn có cái mạng mà chạy.
Nàng giương mắt nhìn Ôn Dư, nhướng mày, "Tôi bỏ cuộc."
Nghĩ thầm không cần thành tích chạy đường dài nàng cũng có thể đạt chuẩn đi? Dù sao thành tích tốt nhất môn thể dục của nàng trước nay đều đạt chuẩn.
Ôn Dư lúc này thờ ơ hỏi: "Muốn chạy cùng tôi không?"
Diệp Kỳ Trăn đoán Ôn Dư quen chạy ban đêm, nhưng tưởng tượng đến chạy, lông mày nàng nhăn càng sâu, quả thực dùng biểu tình để nói: Cậu tha cho tôi đi.
Miễn cưỡng như vậy, Ôn Dư chỉ cười cười, không nói.
Đi ra sân bóng, dần dần rời xa tiếng người ồn ào.
Sóng vai đi dưới tàng cây bạch quả đang vào đầu thu, lang thang không có mục tiêu, Diệp Kỳ Trăn hỏi người bên cạnh, "Trưa muốn ăn gì?"
Ôn Dư cao hơn nàng bảy tám cm, mỗi lần nói chuyện nàng đều phải ngước lên.
"Gì cũng được." Ôn Dư trả lời.
Diệp Kỳ Trăn đoán được, hôm trước Ôn Dư cũng trả lời nàng như vậy, "Cậu đã thử món cay ở khu ẩm thực trong trường chưa?"
"Chưa."
Diệp Kỳ Trăn lại đoán, "Chúng ta ăn cái này nhé?."
Ôn Dư đương nhiên không có ý kiến, liền cảm thấy Diệp Kỳ Trăn rất thần kỳ, trong đầu đến tột cùng là có bao nhiêu món ăn ngon? Hỏi nàng ăn cái gì, nàng tùy thời tùy chỗ đều có thể nói ra vài món không trùng nhau.
Hiện tại 11 giờ, khu ẩm thực ở gần cửa bắc, đi qua cũng mất hơn mười phút, cũng sắp đến giờ cơm.
Khu ẩm thực trong trường được sinh viên trường Z thân thiết gọi là "Nhà ăn số 3", hàng ăn nhỏ, giá cả hơi chút cao một chút, nhưng hương vị ngon hơn nhiều nhà ăn.
Chưa đến giờ ăn uống cao điểm, cửa hàng món cay ngày thường đều phải xếp hàng hôm nay không có mấy người, lên đồ cũng nhanh.
Chỉ chốc lát sau, Diệp Kỳ Trăn nhận được WeChat của Đường Tiêu: Diệp Kỳ Trăn, cậu lại đưa Ôn Dư đi đâu vậy!
Diệp Kỳ Trăn cũng không có cách nào, trả lời Đường Tiêu: Cậu ấy nói có việc đột xuất.
【 tiêu tiêu sái sái 】 chuyện gì? Không sao chứ?
【Y】 không biết, khả năng có việc bận đi.
Diệp Kỳ Trăn nói dối, ý Ôn Dư hiển nhiên là không muốn có người khác quấy rầy, nàng khẳng định không thể kể Đường Tiêu rằng Ôn Dư tâm tình không tốt.
【 tiêu tiêu sái sái 】 xem ra tôi thật sự cần đi thắp hương, cậu ấy có thấy tôi úp rổ đặc biệt soái không?
Hắn úp rổ sao?
Diệp Kỳ Trăn không hề có ấn tượng, đột nhiên cảm thấy chính mình thực có lỗi với Đường Tiêu, nàng khả năng đã cướp Ôn Dư đi rồi.
Nàng gõ bàn phím: Hẳn là thấy được đi.
Bất quá thấy được hay không phỏng chừng không có gì khác nhau, nàng thấy Ôn Dư giống nàng, không có cảm xức gì với nam sinh chơi bóng rổ, thậm chí còn thờ ơ hơn nàng.
Tống cổ xong Đường Tiêu, Diệp Kỳ Trăn gắp miếng thịt bò, lại đưa muỗng cơm đến miệng, nàng lén nhìn Ôn Dư, muốn nói cái gì lại thôi, yên lặng ăn.
"Không ăn được à?" Ôn Dư nhìn Diệp Kỳ Trăn không ăn ngon lành giống như hai lần trước.
"Ăn ngon." Diệp Kỳ Trăn tinh tế nhai cơm, do dự luôn mãi, nàng vẫn thử chủ động hỏi Ôn Dư: "Tại sao tâm tình không tốt vậy? Cậu có thể nói cho tôi."
Cư nhiên ghi nhớ chuyện này, Ôn Dư dừng một chút, tâm tình không tốt là nàng lấy cớ, chỉ không muốn cùng quá nhiều người ăn cơm.
Nói thật, nàng mỗi ngày đều như vậy, không ngày nào coi như vui vẻ.
"Không muốn nói cũng không sao." Diệp Kỳ Trăn lập tức bổ sung, sợ chính mình mạo muội.
"Chính là gần đây có chút mệt, cũng không cao hứng." Ôn Dư giải thích.
"Buổi chiều có thời gian không? Hoặc là trước nghỉ ngơi một chút." Diệp Kỳ Trăn uống một ngụm, lại cân nhắc hỏi: "Hôm nay thời tiết thực đẹp, đi ra ngoài một chút không?"
Ôn Dư khóe miệng hơi mỉm cười, "Cậu đi cùng tôi à?"
"Ân." Diệp Kỳ Trăn cười gật đầu, đáp ứng nhanh chóng, nàng kỳ thật cũng có ý này.
Ôn Dư ở sân bóng nói tâm tình không tốt, nàng rất muốn vì Ôn Dư làm cái gì, rốt cuộc trước Ôn Dư kia đã ở bên nàng khi nàng cô đơn khó chịu.
Ở bên mình vui vẻ như vậy sao? Ôn Dư vẫn nhìn khuôn mặt Diệp Kỳ Trăn, như thử cái gì, "Không lãng phí thời gian của cậu chứ?"
Diệp Kỳ Trăn còn cười, trên mặt hiện lên má lúm đồng tiền, thập phần sảng khoái: "Không lãng phí."
Ôn Dư xác định Diệp Kỳ Trăn là thật lòng, nàng liếc thấy đôi tay Diệp Kỳ Trăn mảnh khảnh trắng nõn, không khỏi nhớ tới vừa nãy sân bóng Diệp Kỳ Trăn bất động thanh sắc nắm tay nàng, ngón tay còn cọ lên ngón tay nàng.
Nàng thoáng xuất thần.
Diệp Kỳ Trăn cầm lấy di động tìm cái gì, không bao lâu, nàng liền đưa Ôn Dư chọn, "Có muốn đi công viên hải dương? Cách trường học không xa, hơn nữa tôi tìm hiểu thì không cần đặt trước vé vào cửa."
Nàng vốn dĩ định hỏi Ôn Dư muốn đi đâu, nghĩ nghĩ, không bằng hỏi luôn vậy cho nhanh.
Ôn Dư hoàn hồn, "Được."
-
Buổi chiều xuất phát.
Rốt cuộc thứ bảy, công viên hải dương đông người, đại bộ phận là người một nhà lại đây, tiếp theo chính là tình nhân ra vào có đôi.
Kiểm xong vé vào cửa, Diệp Kỳ Trăn mới phát hiện nàng cùng Ôn Dư quả thực bị tình nhân vây quanh.
Ngẫm lại cũng đúng, nơi này xác thật là thánh địa hẹn hò.
Diệp Kỳ Trăn nhìn, lại hâm mộ một phen.
Ôn Dư nhìn nhìn chung quanh, tò mò hỏi Diệp Kỳ Trăn, "Vì sao muốn đến công viên hải dương?"
"Tôi trước kia lúc nào mệt mỏi liền sẽ nghĩ đến công viên hải dương đi dạo, có thể là màu lam làm người thư thái?" Diệp Kỳ Trăn vừa đi vừa nói chuyện, không biết biện pháp này có hiệu quả với Ôn Dư không, nếu Ôn Dư không biết đi đâu, nàng cũng liền mang Ôn Dư lại đây.
"Đúng không?" Ôn Dư nhìn Diệp Kỳ Trăn, "Tôi lần đầu tiên tới."
"Đi, tôi dẫn cậu đi dạo."
Tiếp tục đi theo lộ trình tham quan, có sáu bảy gian chủ đề, mỗi gian đều đông kín người tham quan.
"Ôn Dư, cậu thấy con cá này đáng yêu không?" Diệp Kỳ Trăn cố ý chỉ vào một con cá La Hán hỏi Ôn Dư.
Ôn Dư cười khúc khích chế nhạo con cá xấu xí, nhưng miệng nàng lại trả lời Diệp Kỳ Trăn: "Đáng yêu giống cậu."
Diệp Kỳ Trăn ngẩng đầu, "Tôi đâu có xấu như vậy?"
Ôn Dư cười to hơn.
Dạo xong khu vực sứa, chính là đường hầm biển hơn một trăm mét khối.
Ôn Dư nhận ra mình không ghét nơi đông người, nàng chỉ ghét một người ở chỗ đông đúc thôi.
Đứng ở đường hầm trong suốt, Diệp Kỳ Trăn cùng Ôn Dư không hẹn mà cùng chậm bước, cách tường kính lớn, mặt kia là một màn xanh thẳm mộng ảo mà lãng mạn, vừa nhấc đầu liền thấy các loại con cá không biết tên nhàn nhã vẫy đuôi bơi qua.
Ôn Dư bắt đầu hiểu cách nói của Diệp Kỳ Trăn, thế giới xanh thẫm, nước gợn sóng, làm người thư thái thả lỏng.
Diệp Kỳ Trăn ngửa đầu, ngây ngẩn nhìn thế giới dưới nước rực rỡ, mặc kệ đi qua bao nhiêu lần vẫn vừa sửng sốt vừa thích thú.
Ôn Dư nghiêng đầu, yên lặng nhìn chăm chú Diệp Kỳ Trăn một hồi lâu, từ đôi mắt, đến mũi, đến cánh môi, nhìn vài lần, khắc ghi hình dáng khuôn mặt đối phương.
Không khỏi suy nghĩ, ở bên cô gái như vậy vĩnh viễn sẽ không buồn chán đi? Chỉ nhìn nàng cười liền cảm thấy thoải mái.
Ôn Dư nhịn không được cầm lấy di động lặng lẽ chụp một bức, lại sau đó, nàng đột nhiên kêu một tiếng: "Diệp Kỳ Trăn."
Diệp Kỳ Trăn sau khi nghe được lập tức quay đầu lại, trên mặt còn hiện nụ cười chưa tiêu tán.
Ôn Dư chụp hình thật sự đúng lúc, khoảng khắc Diệp Kỳ Trăn quay đầu dừng lại trên bức ảnh, dưới ánh sáng xanh thẫm, nàng hướng về phía màn ảnh, lúm đồng tiền như hoa, cảm giác rất có không khí.
"Cậu chụp tôi làm gì?" Diệp Kỳ Trăn muốn xem, bị người chụp hình có điểm ngượng ngùng, "Xấu không? Cho tôi xem."
"Bắt được liền cho cậu xem." Ôn Dư ỷ vào thân cao giơ lên di động, cố ý trêu Diệp Kỳ Trăn.
Diệp Kỳ Trăn nhón chân, duỗi tay với, cố tình Ôn Dư cũng nhón chân, nàng đơn giản lấy một bàn tay chặn lên vai Ôn Dư, một cái tay khác vươn lên, quả nhiên......
"Ôn Dư, cậu khi dễ người." Diệp Kỳ Trăn một bàn tay còn để trên vai Ôn Dư, không với tới, rốt cuộc các nàng có chênh lệch chiều cao không thể vượt qua.
Môi Ôn Dư cong lên, đều cười thành tiếng, nghe được Diệp Kỳ Trăn nói như vậy liền càng muốn khi dễ nàng.
Hai người liền chơi đùa như vậy trước bầy cá, thực ấu trĩ, bất quá vốn dĩ hai người cũng vẫn là người trẻ tuổi.
Diệp Kỳ Trăn dán sát Ôn Dư trêu đùa như vậy cực kỳ giống một đôi bên cạnh, nói cách khác, nàng mạc danh cảm thấy có điểm ái muội, đặc biệt là khi Ôn Dư cũng nhìn chằm chằm gương mặt nàng, hai người bốn mắt giao nhau.
Xem ra thật sự quá muốn thoát độc thân......
Cùng nữ sinh cũng có thể nghĩ nhiều như vậy.
Cảm thấy ảo giác ái muội không chỉ là Diệp Kỳ Trăn, Ôn Dư cũng như thế, nàng nghĩ, có lẽ là do ảnh hưởng của đôi tình nhân bên cạnh.
Như vậy náo loạn một trận, hai người bỗng dưng an tĩnh lại.
"Không khi dễ cậu." Ôn Dư chủ động đưa điện thoại cho Diệp Kỳ Trăn xem, "Trở về gửi cho cậu."
"Ân." Diệp Kỳ Trăn nhìn ảnh chụp, tuy rằng chỉ là chụp bằng di động nhưng bố cục và góc độ đều rất tuyệt.
Nàng xem Ôn Dư vừa cười rất vui vẻ, vì thế hỏi: "Tâm tình có khá hơn không?"
"Có." Ôn Dư mỉm cười, đúng sự thật trả lời Diệp Kỳ Trăn.
Nàng chính mình cũng không rõ, vì sao những lúc ở bên Diệp Kỳ Trăn tâm tình lại khá hơn rất nhiều?
-
Buổi tối, Diệp Kỳ Trăn đăng vòng bạn bè, còn cố ý dùng hai bức ảnh Ôn Dư chụp nàng.
Đăng xong còn không đến nửa phút, Đường Đường bình luận: Có tình huống?!
Tiếp theo, màn hình di động xuất hiện cuộc gọi thoại từ Đường Đường.
Diệp Kỳ Trăn tiếp.
"Diệp Kỳ Trăn, cậu đây là có tình huống a?"
Diệp Kỳ Trăn như lọt vào trong sương mù, không rõ từ mấy bức ảnh chụp sao lại nhìn ra là có tình huống, nàng dỗi với Đường Đường, "Con mắt nào của cậu nhìn thấy có tình huống?"
"Không tình huống ai chụp cho cậu? Cậu buổi chiều đi chơi với ai ở công viên hải dương đấy?" Đường Đường vừa thấy ảnh liền thấy không bình thường, thấy thế nào đều như là "Góc nhìn của bạn trai", lại là chụp lén, hơn nữa nàng nghe Đường Tiêu nói, gần đây có nam sinh đang theo đuổi Diệp Kỳ Trăn.
"Chỉ là bạn bè, cậu tưởng tượng." Diệp Kỳ Trăn giải thích, nhưng không giải thích rõ ràng.
"Người chụp ảnh vừa nhìn đã thấy là thích cậu đi, cậu đừng nên quá trì độn, người ta thích cậu cậu cũng không biết đi?" Đường Đường cho rằng khả năng này rất lớn.
Tác giả có lời muốn nói: Đường tỷ chó ngáp phải ruồi.