Cơm trưa ăn xong, Đường Tiêu trở về ký túc xá, Đường Đường còn cùng Diệp Kỳ Trăn về ký túc xá thu thập sửa sang lại, còn có một đống sinh hoạt nhu yếu phẩm cần mua, đủ bận việc nửa ngày.
Bận rộn xong sau, Diệp Kỳ Trăn mời Đường Đường đi ăn ở một tiệm bánh ngọt ngoài trường.
"Chuyện chọn ngành, ba mẹ còn giận cậu không?"
"Không a." Diệp Kỳ Trăn nhẹ cười cười.
Lúc trước chọn khoa báo chí, cha mẹ Diệp Kỳ Trăn đều không tán đồng, cảm thấy trong nhà không có mối quan hệ gì trong ngành này, bởi vì việc này, nàng cùng trong nhà náo loạn không nhỏ mâu thuẫn.
Cuối cùng, nàng vẫn khăng khăng điền khoa báo chí, nàng mặt ngoài tính cách mềm mỏng dễ nói chuyện, trong xương cốt vẫn là quật cường, việc chính mình muốn làm, sẽ tranh thủ, tuyệt không dễ dàng thỏa hiệp.
Đường Đường cảm thấy Diệp Kỳ Trăn rất thích hợp học chuyên ngành này, lý tính lại hiểu được cộng tình, Đường Đường thường nói giỡn, ngành sản xuất truyền thông cần nhân tài như nàng vậy.
"Mạnh miệng, không giận sao hôm nay bọn họ không tới cùng cậu?" Đường Đường nhìn thấu, "Cũng nhẫn tâm cậu một người lại đây."
"Bệnh viện bận, cậu lại không phải không biết." Diệp Kỳ Trăn cúi đầu nói, khóe miệng tuy rằng treo cười, nhưng đáy mắt hiện lên một tia ảm đạm, nàng đưa thìa Tiramisu đến trong miệng, cửa hàng này hương vị không tốt lắm, quá đắng.
Đường Đường là thẳng tính, "Úc, lúc chị cậu xuất ngoại, núi cao sông dài, bọn họ như thế nào đều có thời gian đưa."
Nhắc tới "Chị cậu", Diệp Kỳ Trăn như là bị cái gì đâm vào vết thương, chỉ là lại ngẩng đầu nhìn về phía Đường Đường khi, trên mặt tươi cười như cũ, "Vừa vặn có thời gian."
Đường Đường cố nén vẻ mặt đặc biệt bất lực, nàng không biết Diệp Kỳ Trăn là thật không sao cả vẫn là giả không sao.
Bất quá các nàng cùng nhau lớn lên, nàng biết Diệp Kỳ Trăn từ nhỏ vẫn như vậy, chuyện gì đều biết.
"Diệp đồng học, vẫn là muốn chúc mừng cậu được như ý nguyện đỗ khoa báo chí.
Tới, cụng ly một cái." Đường Đường thay đổi vui vẻ đề tài, một ly trà sữa, chính là làm ra uống rượu tư thế.
Diệp Kỳ Trăn phối hợp Đường Đường, chạm ly cùng nàng.
Đường Đường hung hăng uống lên ngụm trà sữa lạnh, lại chống cằm nhìn Diệp Kỳ Trăn, chậm nói: "Ai, vào đại học, có thể yêu đương."
"Cậu vào đại học là vì yêu đương sao?" Diệp Kỳ Trăn hỏi ngược lại.
"Cậu không phải còn muốn như hồi cấp ba trầm mê học hành đi? Hiện tại vào đại học, gặp người có cảm giác cũng đừng cự tuyệt người ta." Đường Đường buồn bực, hồi cấp ba nam sinh theo đuổi Diệp Kỳ Trăn nhiều như vậy, cư nhiên không có một người làm nàng tâm động.
Ngoài cửa sổ không trung âm trầm xuống dưới, ve như cũ ồn ào náo động.
Diệp Kỳ Trăn cũng chống cằm, dùng ống hút khuấy đá trong ly nước trái cây, nàng tâm huyết dâng trào hỏi Đường Đường: "Điềm Điềm, có cảm giác là cảm giác gì?"
Đường Đường ở phương diện này có quyền lên tiếng, nàng cùng nàng bạn trai chính là ở cấp ba đều có hảo cảm, thi đại học vừa kết thúc hai người liền xác định quan hệ ở bên nhau.
"Cậu thật đúng là không hiểu a?" Đường Đường ngẫm lại, nói câu nghe tựa rất có đạo lý lại vô nghĩa, "Nói như thế nào đâu, chờ cậu gặp gỡ sẽ biết."
Diệp Kỳ Trăn cười cười, nàng có điểm hiếu kỳ cảm động là như thế nào? Đường Đường nói sân bóng rổ là nơi dễ dàng nhất tìm được tâm động, nàng ba ngày hai đầu đi qua sân bóng rổ, ngẫu nhiên xem nam sinh chơi bóng vài lần, không cảm thấy có gì tâm động, chỉ cảm thấy bọn họ chơi xong toàn thân đẫm mồ hôi khó chịu.
"Cô bé lại ngọt lại đau người, tương lai cũng không biết tiện nghi ai." Đường Đường nói, nhân cơ hội sờ sờ cằm Diệp Kỳ Trăn, "Ai, cậu cảm thấy Đường Tiêu thế nào? Muốn suy xét một chút làm em dâu tớ?"
Diệp Kỳ Trăn ghét bỏ né tránh, "Đứng đắn điểm."
Chính nháo, Đường Đường di động vang lên, nàng tiếp nghe, "Em đang bận, anh thúc giục cái gì."
Vừa nghe Đường Đường ngữ khí, Diệp Kỳ Trăn liền biết là bạn trai Đường Đường gọi tới, nàng hướng Đường Đường ý vị thâm trường mà cười, rất khó tưởng tượng ngày thường tùy tiện Đường Đường cũng có lúc ôn nhu làm nũng.
Hai ba câu cắt đứt điện thoại sau, Đường Đường khó được lộ ra điểm thẹn thùng, cười hỏi Diệp Kỳ Trăn: "Cậu cười cái gì?"
Diệp Kỳ Trăn vẻ mặt vô tội: "Không cười cái gì."
"Hâm mộ a?" Đường Đường da mặt dày nói, "Trường của Lý Trường Lan soái ca rất nhiều, cậu thích kiểu người gì, giúp cậu lưu ý."
Lý Trường Lan chính là bạn trai Đường Đường, ở đại học hàng không, bên kia có tiếng nhiều soái ca chất lượng tốt, Đường Đường biết Diệp Kỳ Trăn xinh đẹp thành tích lại tốt, ánh mắt khẳng định sẽ không thấp.
"Đừng nhọc lòng." Diệp Kỳ Trăn né tránh đề tài.
"Diệp Kỳ Trăn, cậu không thích hợp! Tớ phát hiện cậu trước nay chưa nói qua cậu thích nam sinh như thế nào." Đường Đường đã nhận ra điểm mù, khuỷu tay chống ở trên bàn, hướng Diệp Kỳ Trăn dò xét, "Nói cho tớ thích kiểu người gì, thẳng thắn sẽ được khoan hồng."
Thích kiểu người gì? Diệp Kỳ Trăn chính mình đều không thể nói tới, đưa ra một câu trả lời vạn năng: "Tùy duyên đi."
"Muộn tao." Đường Đường híp híp mắt, đánh giá hai chữ, Diệp Kỳ Trăn tuy rằng nhìn như ánh dương rộng rãi, nhưng về phương diện cảm tình tuyệt đối là thực sự muộn tao.
Diệp Kỳ Trăn kệ nàng nói, thúc giục: "Cậu không phải uống lên trà sữa liền đi sao? Còn nói linh tinh."
"Tớ hôm nay giúp cậu nhiều như vậy, có thểđuổi người như vậy sao?" Đường Đường ngoài miệng nói như vậy, trong lòng đều rõ ràng, Diệp Kỳ Trăn là sợ chậm trễ nàng buổi tối hẹn hò, rốt cuộc nàng ngày mai liền phải hoàn toàn phong bế để tập quân sự, chỉ đêm nay có thời gian.
"Tập quân sự xong mời cậu ăn tiệc lớn." Diệp Kỳ Trăn nói, lấy tờ giấy đưa cho Đường Đường, để nàng lau khóe miệng dính kem bơ.
- -------
Đại học Z ký túc xá là bốn người ở.
Diệp Kỳ Trăn bạn cùng phòng trừ bỏ La Bối, hai nữ sinh còn lại là Trịnh Thiên Ngữ cùng Lộ Tri.
Ký túc xá chia theo ngành học, mọi người đều là khoa báo chí, đề tài chung cũng nhiều.
La Bối cùng Trịnh Thiên Ngữ tính cách hướng ngoại, chỉ là La Bối càng thêm hoạt bát, Trịnh Thiên Ngữ lại giống tỷ tỷ nhà bên, Lộ Tri là nhỏ tuổi nhất, nội hướng an tĩnh, nói rất ít, nhưng ôn hòa có lễ.
Đều dễ dàng ở chung.
Từ trước đến nay Diệp Kỳ Trăn rất khó dùng hướng ngoại hoặc nội hình dung, giao tiếp cùng người hay nói nàng liền nói nhiều, cùng người ít nói nàng liền nói ít, cho người ta cảm giác thực thoải mái, không quá phận nhiệt tình cũng không câu nệ xấu hổ.
"Ba mẹ, ta rất nhớ các ngươi ~" La Bối gọi điện thoại video, đối diện màn hình nhỏ giọng làm nũng.
Đến buổi tối, mọi người đều bắt đầu gọi điện thoại về nhà, mạc danh ăn ý.
Ở đại học vượt qua đêm thứ nhất, khẳng định là nhớ nhà.
Chỉ có Diệp Kỳ Trăn, một người phủi đi di động, thờ ơ.
Nàng không tính toán cấp trong nhà gọi điện thoại, Đường Đường nói không sai, nàng còn giận nàng ba mẹ.
"Con liền không thể giống chị con sao?"
"Con chính là con, vì cái gì nhất định phải giống chị?"
......!
Đây là lời cuối Diệp Kỳ Trăn nói với ba mẹ trước khi rời nhà.
Hiểu chuyện mười mấy năm, nàng lần đầu phát giận.
Không thể không nói, rất thống khoái.
Lúc này nghe ba mẹ nhà người khác quan tâm, đối lập lại, Diệp Kỳ Trăn có chút hụt hẫng, nàng đứng dậy, đối Trịnh Thiên Ngữ phía sau bàn nói: "Thiên Ngữ, tớ đi ra ngoài một chút, lát nữa liền trở về."
"Một mình à?" Trịnh Thiên Ngữ xoay đầu, "Nếu không tớ đi cùng cậu?"
"Tớ hẹn bằng hữu." Diệp Kỳ Trăn nói dối.
Ra ký túc xá.
Diệp Kỳ Trăn hướng sau sân thể dục phía nam, nàng không tính chạy bộ, liền muốn tìm góc kín đáo, một người ngồi một lát.
Sân thể dục có người tản bộ, có người chạy.
Một bên cầu thang trên khán đài là trống rỗng, Diệp Kỳ Trăn đi qua, ngồi xuống bậc thang đầu tiên.
Tối nay không gió, không khí nặng nề nóng rực, nàng ngẩng đầu vọng ngắm bầu trời đêm, một ngôi sao đều nhìn không tới, chỉ có thật dày mây trắng.
Trong lòng bối rối, không biết có phải bị cảm nắng, đầu cũng hôn hôn trầm trầm, Diệp Kỳ Trăn hai tay vòng lấy đầu gối, chống cằm trên đầu gối, cả người súc thành một đoàn, uể oải ỉu xìu nhìn người chạy trên sân thể dục trong đêm, một vòng tiếp một vòng.
Nàng kỳ thật đặc biệt ghét cô đơn, nhưng nàng cố tình có thể một mình xử lý tốt mọi chuyện, người xung quanh cũng đều cảm thấy vậy.
Có đôi khi tưởng, hiểu chuyện chưa chắc là chuyện tốt, tùy hứng cũng chưa chắc là chuyện xấu.
Đầu thật choáng váng, Diệp Kỳ Trăn đem mặt chôn đến giữa gối.
Không lâu, hốc mắt bất tri bất giác ướt át, nước mắt từng giọt theo khóe mắt chảy xuống.
Khóc, bởi vì thời tiết quá buồn, bởi vì giờ phút này cô độc, bởi vì thân thể khó chịu......!
Đều là chút chuyện lông gà vỏ tỏi.
Nhưng đồng loạt đến, nhịn không được, chính là muốn khóc.
Diệp Kỳ Trăn sụt sịt, tất cả mọi người biết nàng thích cười, không ai biết nàng thích khóc, liền Đường Đường cũng không biết.
Muốn khóc thời điểm, nàng sẽ lặng lẽ trốn đi, giống hiện tại.
Mỗi người đều có khó khăn riêng, nàng không thích truyền cho người khác cảm xúc tiêu cực.
Còn có điểm chết sĩ diện.
Diệp Kỳ Trăn nước mắt cạn, một khi khóc đã lâu đều ngăn không được, nàng cũng không cố nén, nghẹn ngào rất khẽ, để nước mắt đi xuống chảy.
Cảm xúc tổng phải có cái phát tiết, khóc xong sẽ thoải mái rất nhiều.
Khán đài đầu kia tới một đôi tình nhân, hai người mới vừa đi bộ xong, vừa nói vừa cười, còn thường thường ôm đối phương, ấm áp ngọt ngào.
Diệp Kỳ Trăn trộm thoáng nhìn, hâm mộ.
Nàng nhớ tới Đường Đường nói, nếu gặp được người nào đó liền sẽ minh bạch cái gì là tâm động, nàng đột nhiên hy vọng, hy vọng ngày này sẽ đến sớm một chút.
Biết đâu thực mau là có thể gặp gỡ đâu? Diệp Kỳ Trăn đỏ mắt ngóng nhìn sân thể dục phương hướng, trong lòng an ủi chính mình.
Nàng khóc, nhưng điều đó không ngăn cản tính lạc quan trời sinh của nàng.
Một hồi lâu, Diệp Kỳ Trăn mới phát hiện đã quên mang khăn giấy, lung tung dùng mu bàn tay xoa xoa gương mặt, đôi mắt cùng mũi đều khóc đến hồng toàn bộ, hốc mắt chưa khô.
Tiếp tục ôm gối, Diệp Kỳ Trăn nhìn đường chạy rải nhựa cách đó không xa, liền nhìn thấy một đôi chân thẳng gầy càng ngày càng gần.
Mới đầu nàng không để ý, cho đến khi đôi chân dài dừng lại trước mặt, nàng mới phản ứng lại đây, khịt mũi ngẩng đầu.
Lúc này Ôn Dư đã chạy bảy tám vòng, sắc mặt hồng nhuận, ra không ít mồ hôi, theo gương mặt, chảy xuống trắng nõn cổ.
Nàng mặc đơn giản vận động trang phục, theo nhịp hô hấp, phác họa ra xương quai xanh hình dáng xinh đẹp.
Diệp Kỳ Trăn hiện tại tin "Oan gia ngõ hẹp" là thật.
Nàng lập tức xoay đầu, không cho Ôn Dư nhìn đến bộ dáng mình khóc hề hề chật vật.
Quá muộn.
Khẳng định đã thấy hết.
Ôn Dư lấy lại nhịp thở, rũ mắt nhìn chằm chằm Diệp Kỳ Trăn né tránh sườn mặt, thanh tú, mang theo phong độ trí thức.
Còn đang nhìn, Diệp Kỳ Trăn dư quang lưu ý người bên cạnh.
Dựa vào lòng tự trọng, nàng quay đầu, lập tức đón nhận Ôn Dư ánh mắt, "Chưa thấy người khác khóc sao?"
Bởi vì đã khóc, giọng nàng so ngày thường càng mềm nhũn, câu này nói hoàn toàn không có khí thế đáng nói, thanh âm còn run rẩy, ủy khuất ba ba, giống như chú chó con bị khi dễ.
Ôn Dư ngắn ngủi ngẩn người, không phúc hậu mà cười, cảm giác quái đáng yêu.
Nàng xác thật chưa thấy qua Diệp Kỳ Trăn khóc, ở nàng trong ấn tượng, Diệp Kỳ Trăn luôn là đang cười, nàng còn tưởng rằng Diệp đồng học không biết khóc.
Ôn Dư cũng không chú ý người khác, nhưng nàng sẽ lưu ý Diệp Kỳ Trăn, không thể nói vì cái gì, có lẽ là cái này nữ hài cười lên quá ngọt, có lẽ là Diệp Kỳ Trăn có thứ nàng hâm mộ lại không có được.
Lại tới cười mình, Diệp Kỳ Trăn dùng sức chớp mắt, mạnh mẽ đem nước mắt nghẹn trở về, coi như nàng chuẩn bị tâm lý thật tốt để nghe Ôn Dư châm chọc mỉa mai ——Ôn Dư chỉ lấy ra một bao khăn giấy ướt, đặt ở trong tầm tay Diệp Kỳ Trăn, cực nhẹ nói: "Lau đi."
Không đợi Diệp Kỳ Trăn nói gì, Ôn Dư đã xoay người rời đi, trở lại đường chạy rải nhựa chạy tiếp vòng nữa, nàng biết Diệp Kỳ Trăn ghét nàng, cho nên không xuất hiện lâu lắm.
Diệp Kỳ Trăn ngơ ngẩn cầm lấy khăn giấy trong tay, lại nhìn về thân ảnh chậm rãi chạy tiến bóng đêm.
Có người đối xử với tình địch như vậy sao?
Hình như hiểu lầm nàng......!
Tác giả có lời muốn nói: Vượt phục nói chuyện phiếm ha ha ha
Ôn ôn: Lão bà trầm mê sắm vai tình địch, làm sao bây giờ?
Diệp đồng học hiện tại đối lão bà lãnh đạm bao nhiêu, tương lai liền sẽ bị đùa cợt thảm bấy nhiêu ( Hỗ công Hỗ công Hỗ công).