Dư Ngã Thiên Thu


Thẩm Dục Chương đứng trên cao, nhìn xuống cánh đồng bát ngát ngoài quan ải.

Gió bắc buổi sớm đánh lên tường thành.

Lá cờ chữ “Trác” phất qua bờ luỹ phô bày sự tức giận, thổi lên khuôn mặt vô cảm của hắn thêm thấm lạnh.

Mặt trời ló rạng đông, bức tường vững chắc đổ bóng lớn lót đường cho đội ngũ chầm chậm tiến vào địa hạt quan ải đến lạnh lùng.

Người thủ thành sai quân lính tiến lên, theo thường lệ kiểm tra quan điệp[1], lát sau sắc mặt đột nhiên thay đổi, rất nhanh quay lại cổng thành ra lệnh cho qua.

Dẫn đầu là một chàng trai trẻ tuổi, y phục mộc mạc, búi tóc đơn giản, không mặc khôi giáp.

Người nọ từ đầu tới cuối không thốt ra một chữ, nhưng tư thái ngạo nghễ, khí độ oai hùng, những người tuổi trẻ khó mà có được tư thế bực này.

Thẩm Dục Chương không kìm được mà nhìn người nọ thêm hai lần, rồi sau đó lúc người nọ thúc ngựa đến gần cổng thành quan ải Kim Hiệp, ngẩng đầu nhìn về phía xa, khi nhìn thấy bóng dáng Thẩm Dục Chương, từ từ giơ tay phải đang cầm roi ngựa đặt trước trán, giống như che chắn ánh mặt trời chói chang, lại giống như từ xa mà thi lễ với hắn.

Thẩm Dục Chương ánh mắt không dời nhìn lại, nháy mắt trong lòng đã biết thân phận của người nọ.

Chú thích:
[1] Quan điệp: Giấy tờ tuỳ thân do quan phủ cấp.

Trong doanh trướng được dựng tạm ngoài quan thành, Trác Thiếu Viêm vừa ăn sáng, vừa nghe Giang Dự Nhiên đến hồi báo lúc trước khi rời quan ải: “Quân lính trong quan ải đều đã được xử lý thoả đáng, Thẩm tướng quân tuy ít tiếng ít lời, nhưng cũng chưa từng ra tay ngăn cản.”
Trác Thiếu Viêm gật đầu, hỏi: “Tình hình quân Tấn truy binh thế nào rồi?”
Giang Dự Nhiên trả lời: “Quân thám thính hồi báo nhiều nhất năm ngày, truy binh của tướng Đại Tấn Trần Vô Vũ đuổi đến phía dưới quan ải.”
Trác Thiếu Viêm khẽ cười.
Giang Dự Nhiên hỏi: “Tình hình hỗn loạn thế này, Trác soái có thể cười?”
Trác Thiếu Viêm thu lại ý cười: “Triều đình Đại Bình vô năng, tình hình càng hỗn loạn, hiện tại kẻ lộng quyền càng không biết phải đối phó ra sao; tình hình càng hỗn loạn, càng có thể nhìn ra ai mới là người trung quân ái quốc.”
Giang Dự Nhiên nghe xong, tức thời gật đầu.
“Nhóm người Tạ Náo đã vào quan ải rồi à?” Nàng đặt đôi đũa gỗ xuống, cuối cùng hỏi.
“Vâng, trời hửng sáng chưa bao lâu liền cầm quan điệp vào quan ải rồi.” Giang Dự Nhiên nói xong, nhịn không được lại than tiếc: “Trác soái năm nào dẫn quân tắm máu đánh chiếm mười sáu châu, nếu có thể nghĩ đến cổng thành quan ải Kim Hiệp sau lưng như hôm nay sẽ được phong tướng.”
Nàng cũng không trách hắn ăn nói lấn lướt, chỉ là vẻ mặt hời hợt liếc hắn một cái, lại không nói gì.

Trên tường thành, Thẩm Dục Chương không nóng không lạnh nói với người đến: “Kể từ thời Liệt Tông Đại Bình cho đến nay, Tạ tướng quân là tướng Đại Tấn đầu tiên bước vào quan ải Kim Hiệp.”
Thích Bỉnh Tĩnh không trả lời, ngước mắt nhìn thẳng về phương nam…
Vượt qua năm thành trong ngoài quan ải Kim Hiệp bao la hùng vĩ, là ngã ba quan nội bắc, đất đai màu mỡ bạt ngàn, ruộng vườn dồi dào vạn khoảnh[2].

Thẩm Dục Chương nhìn theo ánh mắt có thể nói là láo xược kia… không rõ đang vui hay tức giận: “Kiến Khang, Hoài Lâm, Triều An… Tướng quân muốn dây máu ăn phần đường nào trước?”
Nghe được, Thích Bỉnh Tĩnh thu hồi ánh mắt, đáp: “Ta muốn tất nhiên không phải mảnh đất màu mỡ trước mắt.”
“Tướng quân phản triều đình Đại Tấn, cùng Vân Lân quân hợp binh, chẳng nhẽ chỉ để giúp Trác Thiếu Viêm?”
“Chỉ để giúp nàng.”
“Nàng đã hứa cho Tướng quân lợi ích gì, có thể kiến Tướng quân không ngại huỷ hoại thanh danh minh tướng Đại Tấn, bất chấp mối hận cũ với vong huynh của nàng nhiều năm ở sa trường, cam tâm tình nguyện giúp nàng khởi binh?”
“Một bức hôn thư.”
Thẩm Dục Chương nghe điều này, rơi vào trầm mặc.

Sắc mặt hắn không kinh ngạc cũng không thay đổi, dường như điều này không ngoài dự liệu của hắn.

Đầu thành gió lớn thổi vạt áo bào của hai người kêu phần phật.

Hồi lâu, Thẩm Dục Chương lại lên tiếng: “Nàng mưu kế sâu xa, không từ thủ đoạn.

Đổi mình nàng lấy toàn bộ binh mã của tướng quân quả là một vụ mua bán có hời.”
Bốn chữ “không từ thủ đoạn” kia, khó mà che đậy sự phẫn nộ chưa kịp tiêu tan của hắn trước mưu kế bức bách quân thủ thành quan ải làm phản của Trác Thiếu Viên lần này.
Thích Bỉnh Tĩnh bật cười.
“Thẩm tướng quân tức giận với Thiếu Viêm hay chính bản thân Tướng quân?” Y hỏi.
“Có ý gì?”
“Lúc Tướng quân với Thiếu Viêm gặp nhau ở ngoài quan ải, biết ý đồ của nàng nhưng không giết nàng, có đúng là vì phụng chỉ không được lạm sát? Tướng quân án binh bất động nhiều ngày, có đúng là tính kế kéo dài hy vọng quân lương tiêu hao khiến ta phải lui binh? Tướng quân bị triều đình cách chức, quân canh giữ năm thành trong ngoài quan ải do đó mà bất ngờ tạo phản, Tướng quân có đúng là không còn cách nào để yên ổn quân lính, chỉ có thể để mặc Giang Dự Nhiên vào quan ải thu phục binh lính?”
Đối mặt với ba câu hỏi này, Thẩm Dục Chương chầm chậm ngước mắt lên, sắc mặt rốt cuộc cũng thay đổi.

Thích Bỉnh Tĩnh làm như không thấy sắc mặt hắn dần dần xanh mét, tiếp tục chất vấn: “Tướng quân tức giận vì Thiếu Viêm không niệm tình cũ lúc xưa với Tướng quân, không từ thủ đoạn để hãm hại Tướng quân, tính kế khiến Tướng quân và quân phòng thủ quản ải phải trở giáo đầu hàng Vân Lân quân? Hay sở dĩ biết rõ hai quân sẽ có cục diện ngày hôm nay, nên cố tình dung túng, mặc ý Thiếu Viêm làm những việc Tướng quân muốn làm mà không thể làm, muốn mưu tính mà không thể mưu tính?”
Thẩm Dục Chương luôn kiềm chế sự bình bĩnh va chạm với cơn tức giận gắt gỏng trong lòng lúc này.

Thích Bỉnh Tĩnh đổ thêm dầu vào ngọn lửa giận dữ sắp bùng phát của hắn: “Nhà họ Thẩm… tổ huấn ba trăm tám mươi năm trung quân, khiến Tướng quân muốn phản mà không thể phản, chỉ có thể mượn mưu của Thiếu Viêm để thoả chí.

Mà duyên cớ Tướng quân phẫn nộ chính là hành động làm phản của bản thân Tướng quân mà người ngoài không nhìn thấy.”
Thanh kiếm ra khỏi vỏ phát ra âm thanh leng keng.

Loáng một cái, lưỡi kiếm đã chạm lên cổ Thích Bỉnh Tĩnh.

Thẩm Dục Chương sắc mặt tái mét, khớp ngón tay trắng bệch, cầm kiếm mà không nói nên lời.

Chú thích:
[2] 1 khoảnh = 100 mẫu Trung Quốc = 6,6667 ha.

Triều dã Đại Bình văn thần võ tướng, ai mà không ngưỡng mộ nhà họ Thẩm.

Hai chữ “họ Thẩm” là biểu tượng cho chính tích[3] võ công của các thế hệ đi trước bao đời làm quan tạo dựng nên vinh quang hiển hách.

Tổ huấn nhà họ Thẩm ba trăm tám mươi năm trung quân, với Thẩm Dục Chương mà nói khác nào gông cùm cắn nuốt trái tim.

Sáu năm trước biên giới phía bắc tình hình bấp bênh, hắn thi đỗ võ trạng nguyên, chủ động xin đi giết giặc trấn giữ biên cương phía bắc, song ban xuống lại là thánh chỉ dẫn binh xuống biên giới phía nam.

Minh đường phong tướng, Hoàng đế đích thân hạ mình ban ấn cho hắn, mà hắn nhận lấy thiên ân mênh mông này, buộc lòng phải áp chế nhiệt huyết đang mạnh mẽ sinh sôi.

Trước đêm đi biên cương, hắn đặc biệt đến bái biệt ân sư Bùi Mục Thanh.

Bùi Mục Thanh một đời chinh chiến, đến ông cũng là người quyết liệt, nhưng lúc đối mặt với hắn, ngữ ý nhẹ nhàng an ủi hắn: “Trận chiến ở biên giới phía bắc khó đánh.

Bệ hạ không nỡ nhìn anh tài họ Thẩm rơi vào kết cục binh tàn tướng bại, thế nên mới có ý chỉ này.

Con đã có lòng đền nợ nước nhà, trấn giữ biên cương phía nam thì có sao đâu!”
Nói xong, Bùi Mục Thanh tự tay trao cho hắn bội kiếm, sau đó vỗ vai hắn.

Đó là lần cuối cùng hắn gặp mặt thầy.

Đại Bình tháng mười năm Cảnh Hoà thứ mười hai, Bùi Mục Thanh trấn giữ Dự Châu thất bại quay về triều bị trảm.

Hắn ở biên cương xa xôi, khi hay tin đã qua hơn một tháng.

“Sợ chiến không thủ.”
Bốn chữ này in trên để báo[4] là tội danh phải đền mạng của Bùi Mục Thanh.

Hắn nhìn chằm chằm vào bốn chữ kia, trong mắt lình lình xuất hiện tơ máu.

Võ quan Binh bộ đến báo thấy bộ dạng của hắn, bỗng chốc cảm thấy lo sợ, không tự chủ được mà lùi về sau mấy bước.

Hắn nhắm mắt rồi lại mở mắt, âm thanh trấn định mà băng giá: “Ta muốn đi trấn giữ Dự Châu, lập tức viết thư xin lệnh cấp trên, cảm phiền ngài mang về kinh trình lên Binh bộ Phùng đại nhân.”
Võ quan nói: “Bùi tướng quân đã mất, không ai trong triều nguyện đi trấn giữ Dự Châu, duy chỉ có Thành vương trong đêm tiến cử con trai của Trung thư lệnh Trác đại nhân là Trác Thiếu Cương làm tướng soái.

Trác Thiếu Cương mặc dù chưa từng quản lý việc quân, cũng chưa từng tham gia khoa cử hay ra làm quan, nhưng Bệ hạ nể mặt Thành vương, phá lệ lệnh ngoại thần lập chiếu dụ phong tướng.

Cách đây không lâu, Trác Thiếu Cương đã lĩnh hai vạn quân rời kinh thành rồi.

Cho dù Thẩm tướng quân hiện tại phi ngựa đệ trình lên Binh bộ, cũng chỉ uổng công vô ích mà thôi.”
Trác Thiếu Cương?
Hắn trầm tư giây lát, tìm mò tất cả những ký ức liên quan đến người này từ trong sâu thẳm tâm trí, nhưng cũng chắp vá được dáng vẻ thiếu niên oai hùng.

Mà đằng sau dáng vẻ đó rõ ràng là khuôn mặt người con gái mà hắn vô cùng quen thuộc.

Đã là ca ca song sinh của nàng thì sẽ không khiến người ta phải thất vọng.

Nghĩ vậy, hắn liền không rườm rà nữa.

Sau khi tiễn võ quan đi, hắn gấp tờ để báo kia từng chút từng chút thành hình vuông nhỏ, bỏ vào áo giáp nơi gần trái tim nhất.

Đại Bình cuối năm Cảnh Hoà thứ mười hai, Trác Thiếu Cương ở Dự Châu một trận nổi danh, dựa vào năng lực của bản thân đã xoay chuyển tình thế thất bại của Đại Bình.

Trong ba năm sau đó, Trác Thiếu Cương xin chỉ dụ chiêu mộ binh lính, dựng cờ Vân Lân quân, dẫn quân chinh chiến khắp nơi, nhiều lần đẩy lùi quân Tấn xuống nam xâm phạm.

Vào năm Cảnh Hoà thứ mười lăm, Trác Thiếu Cương có tổng cộng sáu vạn binh linh, xâm chiếm lãnh thổ Đại Tấn, tiêu diệt bốn toà thành trọng yếu, tàn sát năm vạn tù binh, một trận làm chấn động trên dưới triều đình Đại Bình.

Hoàng đế hạ chỉ: Thăng Trác Thiếu Cương lên làm Bắc thượng Tướng quân, phong Trục bắc hầu, giám sát quân sự mười sáu châu biên giới phía bắc Đại Bình.

Trong quân doanh biên cương phía nam, Thẩm Dục Chương nghe báo, nói với cận vệ: “Thế hệ ta có thể sinh ra thiếu niên anh hùng này, Bùi lão tướng quân ở dưới suối vàng có thể nhắm mắt rồi.

Triều ta có thể có hùng thần lương tướng này là phúc của con dân vùng biên giới.

Bệ hạ có thể tin tưởng trọng dụng lại là điều vô cùng may mắn.”
Tuy nhiên, chỉ qua hơn một năm, lại một tờ để báo từ kinh thành gửi đến tàn nhẫn triệt để đánh vỡ lòng tin cùng với kỳ vọng mà hắn ôm ấp.

“… Trác Thiếu Cương thông đồng quân địch, bị đánh chết trong thành.”
Lần này, hắn không ngạc nhiên cũng không tức giận, chỉ là một mình phóng ngựa ra khỏi quân doanh, tìm đến một chỗ đất hoang rộng lớn, mải miết nhìn về dãy núi nhấp nhô trùng điệp phương bắc, suy ngẫm hồi lâu.

Trong đêm trở về quân doanh, hắn thắp nến, kể từ khi đi biên cương phía nam đến nay, lần đầu tiên nhấc bút viết thư gửi về Thẩm phủ.

Chú thích:
[3] Chính tích: Thành tích làm việc trong khi tại chức của các quan lại.
[4] Để báo: Hình thức báo chí được viết tay trên lụa lưu hành trong giới quan chức triều đình vào cuối đời nhà Hán, thời nhà Đường gọi là Khai nguyên tạp báo.

Quốc triều hiện nay, sớm không phải ba triều Thái Tổ, Thế Tông, Nhân Tông.

Bệ hạ mê muội, quan lại tầm thường nắm quyền, hiền tài sống tạm bợ.

Lương tướng hàm oan chịu chết, quốc thổ còn người nào có thể trấn giữ đây? Kẻ xấu trèo cao cầm chức, nếu nay cứ tiếp tục, cuối cùng phép nước không còn là phép nước! Thử hỏi trung thành với hôn quân mà có lỗi với thiên hạ, thì lòng trung này còn gọi gì là lòng trung? Nhi tử bất tài, không dám vấy bẩn thanh danh nhà họ Thẩm bao đời trung trinh, song họ Thẩm sở dĩ là họ Thẩm hôm nay không ở chỗ ngu muội mà trung quân, mà ở chỗ ủng hộ minh chủ, chấn hưng xã tắc.

Tuy rằng con tôn kính thanh danh họ Thẩm, tuyệt không làm chuyện bất trung liên luỵ nhà họ Thẩm, song vì nghĩ cho xã tắc trăm dân muôn họ, con cũng khó lòng mà trung quân.

Kính mong cha mẹ thấu hiểu.

Đại doanh Tập Châu.
Dục Chương xin khấu đầu..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui