Cho đến khi hoàng hôn buông xuống, Trác Thiếu Viêm mới cưỡi ngựa vào quan ải.
Giang Dự Nhiên canh ở cổng thành, sớm đã thu xếp ổn thoả hết thảy, sau khi đón nàng vào quan ải, ngay tức thì đưa nàng đi tuần sát, càng không quên bẩm báo với nàng tin tức mà thân binh phụng lệnh hắn thi hành nhiệm vụ ở trên tường thành mang tới…
Tạ Náo và Thẩm Dục Chương sáng sớm hôm nay chạm mặt ở đầu thành, nói chuyện chỉ mất thời gian nửa chén trà Thẩm Dục Chương liền kích động rút kiếm đánh tới.
Rồi sau đó qua nửa khắc, Thẩm Dục Chương lại im hơi lặng tiếng tra kiếm vào vỏ, không nói một lời liền quay người bước xuống tường thành, lần này quay về đại trướng hắn chủ trì tướng tá bàn chuyện cơ mật, đến nay vẫn chưa ra ngoài.
Trác Thiếu Viêm hỏi: “Còn Tạ Náo đi đâu rồi?”
“Về quân doanh Đại Tấn rồi.”
Nàng đối với việc Thích Bỉnh Tĩnh chẳng hề lưu luyến ở trong quan ải hiểm yếu này cũng không tỏ vẻ bất ngờ gì, chỉ dặn dò: “Sáng sớm ngày mai, dàn xếp cờ trống, gửi thư cho quân Đại Tấn, đón đại quân của Tạ Náo tướng quân vào quan ải.”
Giang Dự Nhiên trầm mặc một lúc, không thể không nhận lệnh.
Thềm đá lạnh căm, sâu trong lòng đất chưa đến vài trượng.
Trong kho vũ khí ánh sáng ảm đạm, Trác Thiếu Viêm cầm một chiếc đèn đồng, không nhanh không chậm đi sâu vào trong.
Đến trong cùng, một bức tường đá được xây song sắt, ở trên treo xích khoá.
Ngoài cửa, thủ vệ thấy nàng đến thì chào quân lễ.
Trác Thiếu Viêm giơ chiếc đèn đồng cao hơn một chút, xuyên qua song cửa chiếu vào trong, sau khi nhìn rõ mặt người kia, ánh mắt dừng lại chốc lát.
Sau đó nàng hạ lệnh: “Mở cửa.”
Âm thanh mở cửa khiến cho Cố Dịch trong giấc ngủ mơ màng bừng tỉnh.
Đôi mắt đang mở không kịp thích ứng, theo bản năng lấy tay áo chắn ánh sáng đến từ phía đối diện.
“Cố đại nhân, từ lúc từ biệt ngài vẫn khoẻ chứ?” Có người đến gần, ngữ khí không sơ không thân gọi ông một tiếng.
Cố Dịch hạ cánh tay xuống hai tấc[1], nheo mắt nhìn người đến …
Ngân giáp sáng loáng, cái cổ thon dài ương ngạnh, trong mắt người con gái chất chứa anh khí tài hoa không thể bức lui.
Ông ta nhìn kỹ, có chút sững sờ, sau đó rất nhanh hồi phục vẻ mặt như cũ, cuối cùng chớp mắt kéo khoé miệng: “…Trác tướng quân, vẫn khoẻ chứ?”
Chú thích:
[1] 1 tấc = 10 phân
Trong nhà tù Đại lý tự, nhà lao đọng nước, ủng đen đế trắng[2] của Cố Dịch bị ướt sũng bẩn thỉu, vẻ mặt ôn hoà mà thi lễ với nàng.
Nàng đứng trước cửa nhà giam nơi duy nhất có thể rọi sáng, chẳng nói chẳng rằng quay người lại.
Một giọt máu từ đầu ngón tay nàng từ từ chảy xuống, rơi vào vũng nước bẩn trên nền đất đại lao.
Cố Dịch thoáng nhìn, ánh mắt nhìn lên đầu ngón tay nàng, thấy cổ tay nàng dưới ống tay áo bị song sắt đâm vào da thịt vì dùng sức khoá lại.
Vẻ mặt ông ta chẳng tỏ ra chút thương hại.
Sau đó ông ta bước lên trước hai bước: “Thánh ý đã định, Cố mỗ đến truyền chỉ dụ, mời Tướng quân tiếp chỉ.”
Nhân ảnh nàng không động, chẳng lui chẳng quỳ, chỉ mở miệng hỏi: “Không xét hỏi không thẩm tra, Đại lý tự và Binh bộ có thể định tội ta?”
“Chứng cứ rành rành như vậy, Thánh thượng cho rằng không cần thiết theo can gián của quần thần Tam tư hội thẩm… cho dù thẩm vấn cũng không thay đổi được gì, chẳng qua khiến Tướng quân chịu khổ mà thôi.”
Nàng dửng dưng nói: “Đại Bình từ khi lập quốc đến nay đã ba trăm tám mươi năm, võ thần lập công không hỏi mà định tội, e rằng chưa có tiền lệ.”
Cố Dịch tiếp lời: “Vậy đành phải do Tướng quân làm tiền lệ này rồi.” Tức thì, ông ta không so đo nàng quỳ với không quỳ, lời lẽ khiêm hoà với không khiêm hoà nữa, vẫn tuyên chỉ: “Trục bắc hầu Thượng bắc Tướng quân Trác Thiếu Cương thông đồng quân địch, cách chức hầu tước, thôi chức bãi quan, loạn côn đánh chết.”
Nàng nhếch miệng cười lạnh: “Thông đồng…quân địch?”
Cố Dịch như dự liệu được nàng có câu hỏi này, lấy ra một vật đã chuẩn bị trước đưa đến: “Chứng cứ ở đây.”
Nàng cuối cùng cũng quay đầu lại nhìn.
Đó là mấy lá thư viết đầy chữ.
Nét chữ trên giấy không phải nàng tự tay viết thì không thể làm được.
“Làm khó Cố đại nhân nhọc lòng làm giả, xin hỏi thư này của ta là thông đồng với người nào?” Trong lời nói của nàng đầy ý trào phúng.
Cố Dịch không cho là kỳ lạ, lại đưa một thứ khác: “Tướng quân Đại Tấn Tạ Náo.”
Đó hiển nhiên là một lá thư hồi đáp.
Trên giấy đóng một con dấu rất lớn của quân Tấn.
“Ngay cả con dấu của Tạ Náo các ngài cũng có thể làm ra… đã là bằng chứng rõ ràng như vậy, ta kháng tội không phục cũng là phí công vô ích.
Chỉ là…”
Nàng quay người lại, nhìn thẳng vào Cố Dịch: “Cố đại nhân, ta và ngài đều hiểu, nếu quả thật luận tội, tội danh trên đầu ta tuyệt đối không phải tội này.
Các ngài nhọc lòng nguỵ tạo, sắp đặt tội danh thông đồng quân địch cho ta, là vì cớ gì?”
Vẻ mặt Cố Dịch tỏ ra tiếc nuối không thể che dấu: “Thành vương điện hạ đối với Tướng quân tình nghĩa sâu đậm, tuy nắm trong tay tội chứng đại nghịch không thần phục của Tướng quân, nhưng nếu Tướng quân bị kết tội mưu nghịch, nhà họ Trác chắc chắn bị tru di cửu tộc, Thành vương điện hạ bất kể thế nào cũng không muốn xảy ra chuyện này.”.
Ngôn Tình Sủng
Nàng mặt vô cảm lắng nghe.
“…Mà nay luận tội thông đồng quân địch, nếu Trác Thiếu Cương bị xử tử, Binh bộ đem toàn bộ nữ quyến họ Trác đày đến biên giới phía bắc, không xung doanh kỹ.
Nếu thế thì có thể bảo toàn tính mạng cho Trác Thiếu Viêm.”
Cố Dịch dừng lại một chút, lùi về sau nửa bước, lại nói tiếp với nàng: “Trác tướng quân nếu không còn nghi ngờ gì, thì quỳ xuống nhận tội đi thôi.”
Ánh sáng lọt qua song sắt chiếu lên khuôn mặt tái nhợt không còn giọt máu của nàng, mà nàng đưa tay loang lổ vết máu vén tóc mai tán loạn, hỏi từng chữ một: “Đưa cho Thành vương bằng chứng ta mưu phản, là ai ở bên cạnh ta?”
Chú thích:
[2] Ủng đen đế trắng(乌靴雪底 ô ngoa tuyết đế): giày của các quan viên thời xưa
Trong mật thất kho vũ khí, Trác Thiếu Viêm khêu bấc đèn đồng.
“Cố đại nhân, lúc trước gặp mặt trong ngục ở kinh thành, ta có một câu hỏi, mà đại nhân không trả lời là vì tình thế không cho phép, đại nhân có chỗ khó ta đều hiểu.
Bây giờ đại nhân bị giam giữ ở Kim Hiệp, ta tuyệt đối không thể thả đại nhân đi, câu hỏi năm đó của ta, hiện giờ đại nhân có thể trả lời hay không?”
Cố Dịch nhướng mi nhìn nàng: “Ta không thể trả lời câu hỏi này của Tướng quân, khi đó Tướng quân muốn làm phản, Thành vương điện hạ đã biết trước, ta chẳng qua tuân theo điện hạ làm việc mà thôi.”
Editor: Lúc viết nhà tù Đại lý tự, lúc viết trong kho vũ khí.
Mình không hiểu ý của tác giả thế nào, có sao dịch vậy..