Trong trường không có nhiều người biết chuyện Cố Tri Vi đã kết hôn.
Số người biết chỉ có một người bạn thân học cùng lớp cấp ba với cô, Khang Vãn Ninh ở cùng ký túc xá đại học.
Và sau đó là Chúc Nghiên, người thường xuyên cạnh tranh thi múa với cô từ nhỏ đến lớn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhà họ Chúc làm kinh doanh và có địa vị nhất định tại Thâm Quyến, từ lâu đã bước chân vào tầng lớp thượng lưu.
Cho nên Chúc Nghiên và Cố Tri Vi cũng biết nhau từ khi còn nhỏ.
Cố Tri Vi và Giang Thuật đã kết hôn vào năm ngoái là chuyện hầu như mọi người trong giới đều biết.
Chúc Nghiên càng lợi hại, cô ta không chỉ biết Cố Tri Vi và Giang Thuật được lệnh phải kết hôn giữa lúc tình thế lâm nguy, mà còn biết họ đã ký một bản hợp đồng, toàn bộ đều là hữu danh vô thực, quan hệ hôn nhân chỉ tồn tại trên danh nghĩa.
Nói cách khác, việc họ ly hôn chỉ là vấn đề thời gian.
“Cho dù cô không nói thì tôi cũng biết, cô và anh Giang Thuật kết hôn chỉ để đối phó với gia đình, vì lợi ích kinh doanh của hai nhà họ Giang và họ Cố mà thôi.”
“Tính tới bây giờ, anh hai của cô và chị Tĩnh Nguyệt đã kết hôn được gần một năm, quan hệ giữa hai nhà từ lâu đã vững chắc như đá.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Vốn cũng không cần cuộc hôn nhân giả mạo của cô duy trì nữa.”
Chúc Nghiên giống như đang tự trò chuyện với chính mình, khi nói đến đây, cô ta khẽ cười một tiếng, bắt đầu mỉa mai: “Chẳng trách hôm nay anh Giang Thuật về nước cũng không nói với cô một câu.”
Bước chân của Cố Tri Vi đột nhiên dừng lại.
Cô hoàn toàn sững sờ bởi câu nói cuối cùng của Chúc Nghiên.
Cô quay đầu lại, nghi hoặc nhìn cô ta: “Hôm nay Giang Thuật về nước?”
Thấy rốt cuộc cô cũng có phản ứng, Chúc Nghiên nhếch môi cười nói: “Đúng vậy, anh trai tôi vừa gọi điện thoại nói anh Giang Thuật nhờ tôi đến sân bay đón anh ấy.”
“Thế nào, hay là cô đi cùng với tôi đi?”
Tất nhiên cô ta không thật sự có ý đó, chỉ là cố tình chọc tức Cố Tri Vi mà thôi.
Còn Cố Tri Vi đương nhiên cũng không đi, cô chưa mặt dày và trơ trẽn tới mức đó, tội gì phải lao tới chuốc họa vào thân.
Huống chi tối nay cô thực sự có một cuộc hẹn.
Tiền Đóa Đóa không ngừng dặn dò toàn bộ thành viên trong ký túc xá phải giúp cô ấy nhìn xem người bạn trai kia có ổn hay không.
Chúc Nghiên thấy biểu hiện của Cố Tri Vi có vẻ không tốt, cho nên không lên tiếng nữa.
Tâm trạng của cô ta lập tức được cải thiện rất nhiều.
Chúc Nghiên nhìn thấy sắp đến thời gian, không tiếp tục đâm chọc vào tim Cố Tri Vi nữa, hài lòng thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi: “Thôi bỏ đi, có lẽ anh Giang Thuật cũng không muốn gặp cô.”
Nói xong, Chúc Nghiên đi thẳng đến cửa phòng học, không một lần quay đầu lại.
Bỏ lại Cố Tri Vi một mình đứng trước cửa sổ, cô khẽ nhíu mày, trong lòng lạnh lẽo thê lương.
Bên ngoài cửa sổ, màn đêm bắt đầu buông xuống, giống như vẩy mực đậm đặc đần nhuộm đen toàn bộ thành phố Thâm Quyến.
Hôm nay là đêm Thất Tịch, trên bầu trời không thấy ánh trăng, chỉ có Ngưu Lang và Chức Nữ treo lơ lửng ở hai đầu của dải ngân hà, sáng ngời đến chói mắt.
Cô lơ đãng rời khỏi phòng học khiêu vũ, đi đến phòng thay đồ thay quần áo.
Cố Tri Vi bất giác nhớ ra, hôm nay chính là kỷ niệm một năm ngày cưới của cô và Giang Thuật.
Cách đây một khoảng thời gian, Cố Tri Vi và nhóm bạn cùng phòng có chuyến du lịch mừng ngày tốt nghiệp, lúc ở Đại Lý cô đã trông thấy một mặt dây chuyền làm bằng ngọc Quan Âm, cảm thấy rất hợp với tính tình lãnh đạm của Giang Thuật.
Vì thế cô đã lập tức mua nó, định sẽ gửi tặng anh như một món quà kỷ niệm ngày cưới.
Thế nhưng cuối cùng Cố Tri Vi vẫn không thể gửi món quà ấy đi được.
Cô nhút nhát giống như anh trai Cố Nghiêu Dã của mình.
Chúc Nghiên nói hôm nay Giang Thuật về nước, còn Cố Tri Vi thì hoàn toàn không biết gì.
Bởi vì không có ai nói với cô.
Cho nên khi vừa bước ra khỏi cổng phía Tây của Học viện Hí kịch Thâm Quyến, cô đã lấy điện thoại gọi cho ông Giang.
Kết quả nghe được ông Giang cũng không biết chuyện hôm nay Giang Thuật về nước.
Không biết anh cố ý muốn che giấu hay chỉ đơn giản là anh cảm thấy không cần thiết phải báo với bất kỳ ai chuyện anh về nước.
Nhưng nếu là vế sau, vậy tại sao Giang Thuật lại nhờ Chúc Nghiên đến sân bay đón mình?
Chẳng lẽ giống như Chúc Nghiên đã nói…
Cuộc hôn nhân giữa cô và Giang Thuật sắp kết thúc rồi?
Cố Tri Vi ra khỏi cổng trường, lặng lẽ đứng ở ven đường đợi taxi.
Vì tâm trí treo ngược cành cây mà cô đã để vụt mất mấy chiếc xe trống.
Một lúc sau, cuộc gọi từ Khang Vãn Ninh đã kéo cô trở về thực tại.
“Tri Tri, cậu đến đâu rồi?”
Khang Vãn Ninh và những người khác đã đến nhà hàng lẩu mà họ hẹn trước.
Định vị cũng đã gửi đến wechat của Cố Tri Vi.
Nhưng mãi không thấy Cố Tri Vi trả lời.
Dưới sự thúc giục của Tiền Đóa Đóa, cô ấy vội vàng gọi điện cho Cố Tri Vi.
Ở đầu dây bên này, Cố Tri Vi cố gắng gạt bỏ những suy nghĩ vẩn vơ, cô hít một hơi thật sâu, nghiêng đầu nhìn về hướng ngã tư phía trước, cố gắng tìm kiếm một chiếc taxi trống.
Không quên ứng đối mấy câu với Khang Vãn Ninh ở đầu dây bên kia: “Tớ đang đón xe, nếu không thì mọi người cứ ăn trước đi.”
Khang Vãn Ninh nói: “Không sao, bọn tớ sẽ đợi cậu.”
“Đúng lúc bên phía bạn trai của Đóa Đóa cũng có người đến muộn.”
“Nói mới nhớ, thực ra hôm nay cũng là sinh nhật của bạn cùng phòng của bạn trai Đóa Đóa.”
“Cũng không biết cặp vợ chồng son này làm thế nào mà thuyết phục được ngôi sao sinh nhật ngày hôm nay đồng ý đi ăn cùng với bọn họ.”
“…”
Cố Tri Vi hàn huyên vài câu với Khang Vãn Ninh trước khi cúp điện thoại.
Cô vẫn đang ở bên đường tìm kiếm một chiếc taxi, nhưng ánh mắt lại không kiểm soát được rơi xuống chiếc điện thoại di động trên tay, do dự không biết có nên gửi cho Giang Thuật một tin nhắn chào hỏi hay không.
Đúng lúc này, có một chiếc Audi Q4 màu trắng chậm rãi dừng lại trước mặt Cố Tri Vi.
Cửa sổ bên ghế lái phụ từ từ hạ xuống, ngay sau đó một giọng nam quen thuộc vang lên: “Cố Tri Vi?”
Cố Tri Vi kinh ngạc mất hai giây, sau đó cúi thấp người xuống nhìn người đàn ông đang ngồi ở ghế lái.
Khi nhận ra người đó là Trình Giang Nam, cô càng ngạc nhiên hơn, sau đó mỉm cười chào hỏi: “Giáo sư Trình.”
Người ngồi ở ghế lái chính là giáo sư Trình Giang Nam của khoa mỹ thuật tạo hình.
Trước khi tốt nghiệp Cố Tri Vi từng đăng ký tham gia lớp học của giáo sư Trình.
Tuy nhiên, một năm trước anh ta đã ra nước ngoài du học, đây là lần đầu tiên Trình Giang Nam gặp Cố Tri Vi từ sau khi về nước.
“Em định đi đâu sao?” Giọng nói vừa nam tính vừa dịu dàng và hòa nhã.
Cố Tri Vi nói ra địa điểm, Trình Giang Nam nghe xong lập tức mời cô lên xe: “Lên xe đi, trùng hợp anh cũng có hẹn ở đó.”
Đối diện với sự ân cần của Trình Giang Nam, Cố Tri Vi có chút muốn từ chối.
Nhưng cuộc gọi thúc giục của Tiền Đóa Đóa lại đến. Cố Tri Vi lại không biết phải chờ tới khi nào mới có taxi. Suy nghĩ một hồi, cô quyết định mở cửa xe ngồi lên hàng ghế phía sau.
Khi chiếc xe suôn sẻ tiến vào trục đường lớn, Cố Tri Vi không quên nói cảm ơn với Trình Giang Nam.
Suốt dọc đường, Trình Giang Nam luôn vui vẻ trò chuyện với Cố Tri Vi.
Cơ bản đều là những chủ đề liên quan đến học thuật, cũng có hỏi thăm về cuộc thi sắp tới của Cố Tri Vi.
Bầu không khí trên xe vô cùng hòa hợp, khi gần đến nhà hàng lẩu mà Cố Tri Vi có hẹn, Trình Giang Nam mới nhớ ra hỏi cô: “Đi ăn lẩu một mình sao?”
Cố Tri Vi ngơ ngác vài giây, sau đó lập tức lắc đầu: “Đi cùng với đám Khang Vãn Ninh.”
Khang Vãn Ninh cũng từng tham dự lớp học của Trình Giang Nam cùng với cô, chắc hẳn Trình Giang Nam cũng sẽ nhớ ra cô ấy.
Quả nhiên, Trình Giang Nam gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Khi đến nơi, anh ta đỗ xe ở bên đường.
Ngay khi Cố Tri Vi mở chốt dây an toàn và đẩy cửa xe ra, có một chiếc Porsche Cayenne màu đen chạy lướt qua xe của Trình Giang Nam, sau đó dừng lại phía trước cách đó không xa.
“Cám ơn giáo sư Trình, làm phiền anh rồi.” Cố Tri Vi bước xuống từ ghế sau, rồi tiến lên chỗ cửa sổ xe của ghế lái phụ để nói tạm biệt với Trình Giang Nam.
Cùng lúc đó, cánh cửa xe phía trước và sau của chiếc Porsche Cayenne vừa đậu trước mặt họ lần lượt mở ra.
Một giọng nữ quen thuộc bất ngờ vang lên bên tai.
Giọng nói đó tràn đầy vui mừng: “Anh Giang Thuật, anh nói vậy tức là lần này anh về nước ở luôn không đi nữa đúng không?”
Cố Tri Vi không cần nhìn về hướng phát ra âm thanh cũng đoán được.
Chủ nhân của giọng nữ đó chính là Chúc Nghiên, người mà cô mới gặp trong phòng học khiêu vũ cách đây không lâu.
Thế nhưng điều làm cô kinh ngạc chính là một câu “Anh Giang Thuật” mà Chúc Nghiên vừa mới thốt lên kia.
Giọng nam lạnh lùng cũng đáp lại ngay sau đó: “Ừ.”
“Thế thì tốt quá rồi!” Chúc Nghiên nói xong, lập tức tiến lại gần người đàn ông vừa bước xuống xe cùng cô ta: “Vậy em có thể mời anh đến dự tiệc sinh nhật năm nay của em được không? Em không cần quà đâu, chỉ cần anh đến là được!”
Người đàn ông chỉ mặc một chiếc áo phông trắng giản dị, tôn lên bờ vai rộng và vòng eo thon, ẩn hiện thân hình tam giác ngược với tỷ lệ vàng.
Với thân hình chuẩn mực và vóc dáng cao ráo đó, cho dù ăn mặc đơn giản cũng khó mà che giấu được vẻ mê hoặc trời sinh.
Người như vậy đứng ở ven đường, hoàn toàn thu hút mọi sự chú ý.
Khoảnh khắc Cố Tri Vi ngước mắt nhìn lên, ánh mắt của cô lập tức như keo dán dính chặt lên người đàn ông vừa bước xuống xe đó.
Mặc dù chỉ thấy được góc nghiêng nhưng cô vẫn nhận ra anh ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Giang Thuật.
Cậu hai của tập đoàn Hối Giang.
Một năm trước bị ép buộc phải kết hôn với Cố Tri Vi, và hiện giờ là người chồng trên danh nghĩa của cô.
Anh thực sự đã về nước mà không nói một lời nào.
Chúc Nghiên biết chuyện này, nhưng Cố Tri Vi, người vợ trên danh nghĩa của anh thì không.
Bây giờ cô còn tận mắt nhìn thấy họ cùng bước xuống từ một chiếc xe…
Nếu trái tim của Cố Tri Vi làm bằng ngọc lưu ly, lúc này chắc hẳn nó đã rơi xuống đất và vỡ tan thành từng mảnh.
Cô đứng yên tại chỗ nhìn hai người họ nói chuyện với nhau, tầm mắt dần trở nên mơ hồ……
Lòng bàn chân cũng vô thức lạnh buốt.
Không biết đã bao lâu trôi qua, Giang Thuật bắt đầu khó chịu vì bị Chúc Nghiên quấn lấy, muốn quay người tránh khỏi cô ta.
Khi anh vừa đầu quay lại, một hình bóng quen thuộc đã lâu không gặp bất ngờ xuất hiện ngay trước mắt.
Cô gái trạc tuổi đôi mươi, mặc áo phông trắng đơn giản, gấu áo được giấu trong chiếc quần ống rộng màu đen thoải mái.
Mái tóc xoăn dài ngang lưng được bện thành hai bím tóc, thả xuống hai bên vai.
Cô đeo chiếc túi đeo chéo màu trắng, hai bàn tay trắng nõn mảnh khảnh đang căng thẳng nắm chặt dây đeo của chiếc túi xách.
Nhìn kỹ lại lần nữa, Giang Thuật nhận ra người đó là Cố Tri Vi.
Anh còn làm một phép so sánh đơn giản giữa cô gái trước mặt và cô gái bị cưỡng hôn trong bộ váy cưới một năm về trước.
Kết luận cuối cùng là – dường như Cố Tri Vi lại gầy hơn một chút.