Đủ ngọt

“Giang Thuật…”

Vài giây im lặng đó, đối với Cố Tri Vi mà nói cứ như dài như hàng thế kỷ. Cô thì thầm, vẫn với giọng điệu khó tin đó, cô không biết mình đang ở trong mơ hay là thực tại nữa.

Giang Thuật nghe thấy âm thanh rồi lặng lẽ lùi lại.

Cố Tri Vi chỉ cảm thấy sự mát mẻ của lòng bàn tay đột nhiên biến mất, khuôn mặt nghiêm nghị của người đàn ông đó cũng đã xa khỏi tầm mắt cô. Trái tim vừa rồi còn đầy ắp giờ dường như trống rỗng vô ích, lỗ hổng lớn vô cùng.

“Ngủ đi.” Giọng nam lạnh lùng như thường, không nghe thấy gì khác thường.

Sau đó, có tiếng sột soạt bên cạnh Cố Tri Vi, Giang Thuật nằm xuống, trông có vẻ buồn ngủ rồi, như thể không có gì xảy ra trước đó vậy. Điều này khiến Cố Tri Vi tự hỏi... Chẳng lẽ tất cả chỉ là ảo giác của cô hay sao?

Sau khi Giang Thuật nằm xuống, anh nhắm mắt lại và thực sự đã chìm vào giấc ngủ. Trong căn phòng rộng lớn, có một sự im lặng đáng sợ.

Chỉ còn lại Cố Tri Vi đang mở to mắt, cô vẫn còn đang băn khoăn, không biết là buồn ngủ sinh ra ảo giác hay là do Giang Thuật hôn lên trán cô?

Cố Tri Vi đưa tay chạm vào trán cô, cái chạm nhẹ lúc trước rất chân thực... Cô có nên hỏi Giang Thuật không nhỉ?... Thôi vậy. Nếu Giang Thuật nói anh ấy không có hôn cô thì sẽ càng khiến cho mối quan hệ của họ trở nên khó xử hơn mà thôi.

Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng Cố Tri Vi chọn cách giả vờ như không có chuyện gì xảy ra. Bởi vì cô thực sự cảm thấy Giang Thuật không thể nào hôn cô được.

Hơn nữa cô cũng không tận mắt nhìn thấy anh hôn... Chỉ dựa vào mỗi cảm giác mà đã đưa ra kết quả thì có hơi không chấp nhận được.

Vì vậy, cuối cùng, Cố Tri Vi đã chọn cách thuyết phục bản thân quên đi cú chạm không thể giải thích được khi nãy, để không lãng phí sức lực suy nghĩ về vấn đề này.

Sáng sớm hôm sau, Cố Tri Vi dậy hơi muộn. Cô bị cuộc điện thoại của Khang Vãn Ninh đánh thức, trong phòng rất yên tĩnh, hình như đầu bên kia của Khang Vãn Ninh rất ồn ào.

“Tri Tri, cậu dậy chưa đấy? Gần tám giờ rồi đó, mau dậy tắm rửa rồi xuống dưới lầu ăn điểm tâm, hôm nay chúng ta phải đi leo núi.”

Cố Tri Vi không nhớ tối qua mình đã ngủ lúc mấy giờ nữa, cô chỉ biết bây giờ mình rất buồn ngủ và không muốn dậy chút nào. Thế rồi cô cau mày, không mở mắt, nói với Khang Vãn Ninh ở đầu bên kia điện thoại: “Mọi người đi đi…”

“... Hôm nay tớ chỉ muốn ngủ bù trong khách sạn thôi à.”

“Khi nào mọi người về rồi… Hẵng gọi cho tớ.” Giọng của Cố Tri Vi nghe cực kỳ yếu ớt. Thông qua điện thoại, Khang Vãn Ninh có thể cảm nhận được cơn buồn ngủ của cô.

Khang Vãn Ninh kinh ngạc: “Tối hôm qua người đi quán bar tới bốn giờ sáng là tụi tớ cơ mà, cậu có đi đâu… Mà sao giờ cậu lại dậy không nổi rồi?”

Nói xong, Khang Vãn Ninh tựa hồ nghĩ tới cái gì đó, đột nhiên trầm giọng nói: “Đừng nói là tối hôm qua cậu với Giang Thuật chung giường chung gối, lửa gần rơm thì…”

“Làm mấy chuyện tốn sức lực đó đúng không?” Giọng nói của Khang Vãn Ninh tràn ngập ý trêu chọc, lời nói ẩn chứa rất nhiều ẩn ý.

Cố Tri Vi buồn ngủ đến mức không muốn tranh cãi với cô ấy nên cúp điện thoại luôn.

Thế giới vì thế trở nên yên bình lại.

Nhưng vài giây sau, Cố Tri Vi mở bừng mắt ra. Cô quay đầu liếc nhìn bên cạnh thì thấy trống không. Giang Thuật không biết đã đi đâu rồi nữa.

Cố Tri Vi suy nghĩ một lúc, sau đó liếc nhìn WeChat bằng điện thoại của cô. Quả nhiên là có tin nhắn Giang Thuật gửi cho cô.

[Tôi đang ở trong phòng của Tiết Thịnh, có chút chuyện cần bàn với cậu ấy. ]

[Khi nào em tỉnh thì có thể gọi điện thoại cho tôi.]

Nhìn hai đoạn tin nhắn này, Cố Tri Vi càng thêm chắc chắn được rằng đêm qua cô ngủ quên nên sinh ra ảo giác mà thôi.

Một người làm việc luôn có đầu có đuôi như Giang Thuật, nếu anh thực sự hôn cô thì làm sao anh có thể giả vờ như không có chuyện gì, cứ thế mà sàm sỡ cô được.

Hơn nữa, anh cũng đâu có thích cô đâu, làm sao anh có thể hôn cô được. Cố Tri Vi nghi ngờ cô bị tâm thần mất rồi.

Thời gian trôi qua, suy nghĩ của Cố Tri Vi trở nên rõ ràng hơn.

Cô không gọi điện thoại cho Giang Thuật, cô chỉ xuống giường rồi đi vào phòng tắm, sau đó lại lên giường ngủ tiếp. Cô thực sự rất buồn ngủ, Cố Tri Vi sợ rằng nếu cô cố gắng ra khỏi giường và đi leo núi với họ, có khi cô có thể đột tử trên đường đi mất.

Khi Giang Thuật trở lại từ phòng của Tiết Thịnh, Cố Tri Vi đã ngủ thiếp đi rồi. Máy điều hòa trong phòng điều hòa rất tốt, rèm cửa che khuất ánh nắng chói chang ngoài cửa sổ, trong phòng tối om u ám, khó phân biệt giữa ngày và đêm.

Giang Thuật cả đêm qua không ngủ được, không tránh khỏi cảm thấy mệt mỏi và buồn ngủ trong một môi trường thoải mái như vậy. Anh nhéo sống mũi, đặt máy tính xách tay lên bàn cà phê phía trên ghế sôfa, rồi ngồi xuống ghế. Một lúc sau, Giang Thuật nhìn Cố Tri Vi đang ngủ say trên giường, nghĩ đến việc anh nhất thời bốc đồng hôn cô khi tối. Trong lòng anh khó khăn lắm mới yên lại được, giờ lại nổi gió lên nữa rồi.

Giang Thuật không biết Cố Tri Vi cảm thấy thế nào khi anh hôn lên trán của cô tối qua. Lúc đó cô còn hơi buồn ngủ đưa tay sờ mặt anh. Khoảnh khắc đó, Giang Thuật cảm nhận được sự hoảng hốt trước giờ chưa từng có. Tim anh đập loạn xạ, không kiềm chế được, ý nghĩ chạy trốn đã nảy sinh trong lòng anh ngay lúc đó.

Sau đó, tuy rằng cuối cùng Giang Thuật không có bỏ chạy đi, nhưng dựa vào tâm lý siêu phàm của mình, anh rút tay lại như không có chuyện gì xảy ra, nằm xuống bên cạnh Cố Tri Vi như thể không có gì xảy ra vậy.

Điều mà Giang Thuật nghĩ lúc đó là nếu như Cố Tri Vi hỏi dồn anh thì anh nên trả lời như thế nào cho ổn. Trong lòng anh lo lắng, nhưng cũng có một chút mong chờ.

Nhưng cho đến khi Cố Tri Vi ngủ thiếp đi, cô vẫn không hỏi anh một lời, như thể mọi thứ chưa hề xảy ra vậy.

Cho đến bây giờ, Giang Thuật vẫn chưa hiểu được tình cảm mà anh dành cho Cố Tri Vi.

Sự xuất hiện và tồn tại của cô giống như trên con đường nghiên cứu học thuật gặp phải vấn đề mới mà anh chưa từng gặp vậy. Điều khó khăn nhất là dường như không có ai xung quanh anh có thể trả lời câu hỏi này cho anh. Bởi vì Tiết Thịnh hay Bao Viễn Phi cũng y vậy, họ vẫn còn độc thân, không ai trong đó có kinh nghiệm kết hôn cả.

Giang Thuật cho rằng vấn đề giữa anh và Cố Tri Vi hẳn có liên quan tới vấn đề của những cặp vợ chồng.

Vì vậy, anh đã trực tiếp loại trừ Tiết Thịnh và những người khác chưa kết hôn hoặc thậm chí còn đang độc thân ra.

Trước khi tìm được một tiền bối đủ tiêu chuẩn, Giang Thuật chỉ có thể tự mình tìm đáp án.

Nhưng vấn đề này đối với anh còn khó giải thích, khó giải quyết hơn cả những mã code, chương trình mà anh làm nữa.

Anh nhắm mắt nằm trên giường suy nghĩ rất lâu đêm qua, mãi cho đến khi nghe thấy tiếng thở đều đều của Cố Tri Vi bên cạnh, anh mới quay đầu nhìn khuôn mặt xinh đẹp yên tĩnh đang say ngủ của cô thật lâu.

Sau đó, xung lực thể chất lại dâng lên tới tận não, Giang Thuật cảm thấy không thể chịu nổi thêm nữa, như thể anh đang bị nướng trên lò lửa vậy.

Ngay cả máy điều hòa cũng không thể dập tắt những tia lửa đang cháy trên cơ thể của anh. Vì vậy, cuối cùng, Giang Thuật ra khỏi giường và đi đến phòng của Tiết Thịnh cùng với máy tính xách tay của mình.

Sau đó, Giang Thuật sợ là Cố Tri Vi tỉnh dậy sẽ lo lắng cho anh nên đã gửi cho cô một tin nhắn WeChat để báo trước. Tuy nhiên, anh không hề đợi câu trả lời của Cố Tri Vi.

Trước mắt có thể thấy được từ khi anh rời khỏi phòng, Cố Tri Vi không hề tỉnh giấc.

Giang Thuật suy nghĩ một hồi rồi anh liếc nhìn thời gian. Đã hơn chín giờ sáng rồi.

Khi anh ra khỏi phòng Tiết Thịnh, anh được bảo xuống nhà ăn sáng sau khi trở về phòng tắm rửa. Chậm nhất là 10h30, mọi người thu dọn đồ đạc rồi lên đường leo núi ở những danh lam thắng cảnh thiên nhiên.

Vốn dĩ Giang Thuật muốn đánh thức Cố Tri Vi dậy, nhưng nghĩ lại, tốt hơn là để cô ngủ thêm nửa tiếng nữa. Một lúc sau anh mang bữa sáng về phòng cho cô vậy.

Nghĩ đến đây, Giang Thuật tắm rửa xong, lặng lẽ đi xuống lầu.

Khi họ xuống lầu, anh gặp Khang Vãn Ninh và những người khác, Giang Thuật lúc này mới biết là Cố Tri Vi có thức dậy trước đó rồi. Khang Vãn Ninh gọi cho cô, cô nói rằng cô không thể đi leo núi nữa, cô muốn ngủ bù thêm ở khách sạn.

“Giang Thuật, sao anh không ở khách sạn ngủ thêm một giấc, vừa hay có người nằm cạnh Tri Tri luôn?” Khang Vãn Ninh một lòng nghĩ đến hạnh phúc của chị em mình.

Nhưng cô ấy đâu biết rằng Giang Thuật không thể bình tĩnh và ngủ chung giường với Cố Tri Vi được.

Anh cho rằng nếu anh cũng ở trong khách sạn thì điều đó có thể là nguy hiểm tiềm ẩn cho Cố Tri Vi. Vì vậy, sau khi suy nghĩ một lúc, Giang Thuật từ chối lời đề nghị của Khang Vãn Ninh: “Không, tôi sẽ đi leo núi với mọi người.”

Khang Vãn Ninh: Cô ấy không thể nhìn thấy điều gì kỳ lạ từ khuôn mặt tảng băng hàng nghìn năm chưa từng tan chảy này của Giang Thuật. Cô ấy chỉ cảm thấy vẻ ngoài lạnh lùng của anh là một vẻ mặt từ chối mọi tình yêu, không tình cảm gì. Vì lý do này mà trong lòng Khang Vãn Ninh thương tiếc cho Cố Tri Vi trong vài giây, lo lắng cho hành trình theo đuổi chồng dài đằng đẵng của cô.

“Tớ ở lại cho, tớ cũng muốn ngủ một giấc.” Trần Tĩnh đột ngột lên tiếng, cắt đứt cuộc đối thoại của Khang Vãn Ninh và Giang Thuật. Đêm qua bọn họ cũng đã có một đêm vui vẻ ở quán bar rồi, Trần Tĩnh cũng buồn ngủ, thật sự không muốn lên núi. Vì vậy, Trần Tĩnh ở lại để bầu bạn với Cố Tri Vi.

Cố Tri Vi ngủ đến hơn năm giờ chiều.

Ngoài cửa sổ, mặt trời nghiêng về phía tây, bầu trời đầy mây hoàng hôn lộng lẫy, tầng tầng mây giống như vảy cá, màu sắc từ đậm đến nhạt. Cả bầu trời như một bức tranh sơn dầu đầy màu sắc.

Không giống như cảnh đẹp bên ngoài cửa sổ kia, căn phòng của Cố Tri Vi tối om như mực.

Khi cô tỉnh dậy, cô lơ mơ không biết bây giờ là ngày hay đêm. Sau đó, Cố Tri Vi tìm điện thoại di động của cô rồi bật đèn trong phòng, lúc đó cô mới nhận ra là đã khoảng năm giờ gần sáu giờ chiều mất rồi.

Đáng ra thì tối nay bọn họ phải về lại thành phố Thâm Quyến, trưa là đã phải trả lại phòng rồi.

Nhưng vì Cố Tri Vi và Trần Tịnh đều muốn ngủ bù nên phòng mà bọn họ ngủ chưa có làm thủ tục trả phòng. Hành lý của đám người Tiết Thịnh đều được đặt trong căn phòng nơi Trần Tĩnh và Khang Vãn Ninh ở, không ai tới làm phiền Cố Tri Vi cả.

Đây là tất cả những tin tức mà Cố Tri Vi nhận được từ cuộc gọi điện cho Khang Vãn Ninh khi cô đang đi tắm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui