Đủ ngọt

Cô biết hoàn cảnh của gia đình Chúc Nghiên, bố mẹ cô ta kết hôn thỏa thuận, không có tình cảm gì với nhau cả. Chuyện này trong giới đều biết rất rõ, bố mẹ bọn họ có gian tình bên ngoài cũng không phải là bí mật gì.
 
Cho nên Cố Tri Vi nghĩ rằng lý do khiến Chúc Nghiên có những quan điểm lệch lạc như vậy có lẽ liên quan nhiều đến môi trường gia đình của cô ta. Những gì cô ta đã làm là trái với đạo đức và sẽ khiến mọi người cảm thấy rất khó chịu không thể hiểu nổi. Nhưng bản thân cô ta có thể không nghĩ như vậy, cô ta thậm chí sẽ không quan tâm đến ý kiến ​​​​và quan điểm của mọi người đâu.
 
Thực ra, ở gần những người như thế lâu rồi, gặp cũng nhiều chuyện như thế nên cũng không thấy lạ gì mấy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Hơn nữa, trong lòng Cố Tri Vi cũng biết Giang Thuật rất xuất chúng, bất kể là ngoại hình, tính cách hay tài năng, anh ấy quả thật là một người ưu tú.
 
Từ rất lâu trước đây, có rất nhiều cô gái thích anh, ngay cả khi anh đã kết hôn, những người thích anh trước đây cũng chưa bao giờ hoàn toàn từ bỏ anh cả.
 
Chỉ là mỗi người đều bị đạo đức ràng buộc, che giấu sở thích của mình, để người ngoài không biết mình thèm muốn một người đàn ông đã có gia đình như thế.
 
Chúc Nghiên thì khác, cô ta là sự tồn tại chứng minh rõ nhất.
 
Do môi trường cô ta sinh ra và lớn lên đã quyết định đạo đức của cô ta khác với người thường, cô ta không quan tâm đến những lời đàm tiếu, cô ta chỉ quan tâm đến Giang Thuật mà thôi... Đây là điều rắc rối nhất đối với Cố Tri Vi.
 
Giống như bây giờ cô biết Chúc Nghiên đã thổ lộ tình cảm với Giang Thuật, nhưng cô không có tư cách để chất vấn Giang Thuật. Về phần Chúc Nghiên, cho dù là đi tìm cô ta để tranh luận, chỉ sợ Chúc Nghiên cũng sẽ không nương tay đâu.
 
Có lẽ việc Cố Tri Vi và Giang Thuật kết thuận theo thỏa thuận đã bị công bố rộng rãi trong giới rồi, bấu xé với cô ta, có khi cá chết, mà lưới cũng rách cũng nên.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cố Tri Vi bước vào cửa với tâm trạng rối bời, cũng không còn quan tâm đó là nhà riêng của cô hay nhà của Khang Vãn Ninh.
 
Cô chỉ cúi đầu đi theo Khang Vãn Ninh và Trần Tĩnh.
 
Sau khi vào phòng, Khang Vãn Ninh nhắc nhở cô thay giày ra, Cố Tri Vi mới hoàn hồn khỏi những suy nghĩ phức tạp của cô.
 
Cô cau mày nhìn hai người họ, khóe môi mấp máy: “Các cậu nói thử xem… Tớ có nên đi hỏi Giang Thuật cho rõ ràng không?”
 
Khang Vãn Ninh: “Đương nhiên là phải đi hỏi rồi!”
 
Cố Tri Vi: “Như thế có bị bao đồng quá không?”
 
“…” Khang Vãn Ninh véo mặt Cố Tri Vi: “Cậu là vợ của Giang Thuật đó! Hỏi một chút thì có sao hả?” Cố Tri Vi biết ngay cô ấy sẽ nói như thế mà.
 
Trần Tĩnh đứng bên cho cô một lý do thích hợp: “Cậu cứ nói là cậu sợ Chúc Nghiên ảnh hưởng tới mối quan hệ hôn nhân giữa hai gia đình các cậu, muốn hỏi một chút thôi.”
 
Nghe thấy Trần Tĩnh nói như thế, Cố Tri Vi đột nhiên nảy ra một ý tưởng, cả người cô như bừng tỉnh: “Vậy tớ sẽ gửi WeChat để hỏi anh ấy.”
 
Thấy năng lượng của cô dường như đã trở lại bình thường, Khang Vãn Ninh thở phào nhẹ nhõm.
 
Cô ấy ngừng làm phiền Cố Tri Vi để xem cô gửi tin nhắn, còn kéo Trần Tĩnh đi gọi đồ ăn ngoài nữa. Bận rộn đến bây giờ, họ vẫn còn chưa ăn tối nữa.
 
Mất hơn một giờ để lái xe trở về Nam Chi Thủy Tạ từ chung cư Biệt Ly.
 
Sau khi tách khỏi Cố Tri Vi và những người khác, Tiết Thịnh đỗ xe bên đường và đổi chỗ cho Giang Thuật. Giang Thuật lái xe, đưa Tiết Thịnh trở về căn nhà thuê gần Đại học Thâm Quyến trước, rồi sau đó một mình anh quay trở về Nam Chi Thủy Tạ.
 
Lúc anh về đến nhà thì đã quá nửa đêm, Giang Thuật nhận được tin nhắn WeChat từ Cố Tri Vi mà khó khăn lắm cô mới chịu gửi tin nhắn đi. [Anh về tới nhà chưa?]
 
Chỉ một câu chào hỏi ngắn ngủi thôi đã khiến cho lòng của Giang Thuật có chút ấm áp. Anh vừa đi về phía cửa ra vào, vừa trả lời tin nhắn của Cố Tri Vi: [Vừa về tới.] Sau khi tin nhắn được gửi đi, người đàn ông cảm thấy thiếu thiếu gì đó nên bổ sung thêm một câu: [Em vẫn chưa ngủ sao?]
 
Cố Tri Vi: [Ừm... Ninh Ninh và những người khác đặt đồ ăn ngoài, vừa mới ăn xong.]
 
Cố Tri Vi: [Anh vẫn chưa ăn tối, nhớ ăn chút gì đó đi.]
 
Hai tin nhắn này đã hoàn toàn xua tan đi cảm giác buồn chán trong lòng Giang Thuật.
 
Trước đây, bởi vì Cố Tri Vi nói rằng cô sẽ không quay về Nam Chi Thủy Tạ, anh cảm thấy khó chịu một cách khó hiểu. Trên đường trở về, trong lòng Giang Thuật luôn cảm thấy ngột ngạt, như có tảng đá lớn đè lên ngực vậy.
 
Bây giờ, tảng đá lớn đó cuối cùng cũng đã được dỡ bỏ, anh cảm thấy hơi thở của mình trở nên dễ dàng hơn nhiều.
 
[Được.] Giang Thuật trả lời tin nhắn. Anh cũng đã đi đến trước cửa, nhập mật khẩu rồi vào nhà.
 
Căn biệt thự vắng vẻ quạnh hiu, đèn cảm biến ở lối vào lẻ ​​loi tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo, giống như tâm trạng của Giang Thuật lúc này. Anh ngồi xuống chiếc ghế đẩu rồi từ từ thay giày ra.
 
Không biết vì sao mà anh lại chợt nghĩ đến bộ dạng say xỉn của Cố Tri Vi trong đêm tiệc kỷ niệm của Khoa học Kỹ thuật Sang Dị. Đêm đó, cô ngồi ngay chỗ mà anh đang ngồi đây, nhướn người lên ôm lấy cổ anh, say sưa đòi anh phải làm tròn nghĩa vụ vợ chồng.
 
Bây giờ nghĩ lại, Giang Thuật vẫn cảm thấy Cố Tri Vi đêm đó thật sự rất dễ thương, đáng yêu vô cùng. Anh thực sự rất muốn nhìn thấy cô say một lần nữa.
 
[Giang Thuật.]
 
Cô Tri Vi lại gửi một tin nhắn WeChat khác.
 
Giang Thuật sau khi xem xong liền trả lời lại: [Tôi đây.] Sau khi chờ đợi một lúc, Cố Tri Vi lần lượt gửi cho anh mấy tin nhắn nữa.
 
[Có một điều tôi muốn hỏi anh, mặc dù dựa trên mối quan hệ của chúng ta, lẽ ra tôi không nên nhúng tay vào chuyện cá nhân của anh...]
 
[Nhưng nó liên quan đến danh tiếng của nhà họ Cố và nhà họ Giang trong giới kinh doanh, vì vậy tôi vẫn nên hỏi anh chút.]
 
[Đó là... Chuyện Chúc Nghiên tỏ tình với anh...]
 
[Anh nghĩ sao?]
 
Cố Tri Vi làm một lượt, sợ rằng nếu do dự một lúc, cô sẽ rút lui trong chốc lát. Dù gì thì trước đó cô cũng đã do dự, băn khoăn đến cả hơn một tiếng đồng hồ.
 
Sau khi tin nhắn được gửi đi, Cố Tri Vi đợi trong vài phút. Trong vài phút qua, cô cảm thấy mấy giấy đó cứ như là mấy năm vậy. Cuối cùng, Giang Thuật cũng gửi tin nhắn tới.
 
[Tôi từ chối rồi.]
 
[Xin lỗi vì đã không nói cho cô biết đầu tiên.]
 
Nam Chi Thủy Tạ.
 
Giang Thuật cầm điện thoại đi lên lầu.
 
Đôi lông mày dài rậm như mực của anh giật giật, anh không ngờ chuyện Chúc Nghiên tỏ tình với mình lại lọt đến tai của Cố Tri Vi. Anh vốn không để tâm chuyện này, Giang Thuật có thể tự mình lo liệu được, cho nên anh cảm thấy không cần phải nói cho cô biết.
 
Thực ra anh không hiểu cách làm của Chúc Nghiên cho lắm. Dù gì thì cô ta biết rất rõ chuyện anh đã kết hôn rồi mà.
 
Nhưng ngặt một nỗi là cô ta là em gái ruột của Chúc Ngạn Vũ nên Giang Thuật đã rất khách sáo với cô ta, anh lịch sự từ chối lời tỏ tình của cô ta, sau đó là nhắc nhở Chúc Ngạn là anh đã kết hôn rồi.
 
Giang Thuật nghĩ mình đã nói rất rõ ràng rồi.
 
Chúc Nghiên nên sửa đổi tâm lý của mình trong tương lai và ngừng nhớ về anh. Vì vậy, anh tin rằng sự việc này sẽ không ảnh hưởng đến hôn nhân giữa gia đình nhà họ Cố và nhà họ Giang.
 
[Không sao đâu, do tôi suy nghĩ nhiều rồi... Xin lỗi.] Cố Tri Vi mất một lúc lâu mới trả lời tin nhắn của Giang Thuật. Cô ở bên kia điện thoại, xấu hổ đến mức ước gì có thể tìm một cái hố dưới đất mà chui vào. Thực ra sau khi hỏi Giang Thuật xong, cô cũng đã đoán ra được kết quả rồi.
 
Với tính khí của Giang Thuật, cho dù là kết hôn theo thỏa thuận, trong thời gian hôn nhân, anh cũng sẽ không làm chuyện gì vượt qua mức giới hạn. Hơn nữa, trên thế giới này, điều duy nhất anh quan tâm chỉ có AI mà thôi.
 
Cho dù Chúc Nghiên có tỏ tình thì đã sao đâu?
 
Giang Thuật vẫn là Giang Thuật, vẫn là một tảng băng ngàn năm không tan chảy. Dù tình yêu của người khác dành cho anh có mạnh mẽ đến đâu thì anh vẫn sẽ kiên định, một lòng với Al.
 
Vì vậy, Cố Tri Vi cảm thấy rằng cô đã phí công buồn bã rồi. Hoàn toàn là cô tự chuốc lấy nỗi buồn mà thôi.
 
Ngay khi Cố Tri Vi đang bực bội cầm điện thoại thì điện thoại đột ngột đổ chuông, tay cô sợ hãi run lên, suýt chút nữa ném điện thoại đi.  Khi Cố Tri Vi bình tĩnh trở lại và nhìn vào điện thoại của cô, Giang Thuật thế mà lại gọi video cho cô cơ chứ.
 
Trái tim của Cố Tri Vi đột nhiên đập dữ dội. Cô thở gấp đến mức không dám trả lời video.
 
Thế rồi ba giây sau, Cố Tri Vi đã từ chối lời mời gọi video với đôi tay run rẩy. Sau đó, cô nhanh chóng gửi một tin nhắn cho Giang Thuật: [... Tôi đang tắm.]
 
Giang Thuật đương nhiên tin vào cái cớ mà cô bịa ra. Lại là một tin nhắn khác: [Xin lỗi.] Sau đó, Giang Thuật lại gửi một tin nhắn khác: [Tối nay em không về Nam Chi Thủy Tạ là do chuyện Chúc Nghiên tỏ tình sao?]
 
Cố Tri Vi như ngừng thở, cô cầm điện thoại ngây người ra. Cô không ngờ mình lại bị lời nói của Giang Thuật nói trúng tim đen mình.
 
Điều khiến người ta kinh ngạc nhất chính là – Đồ đầu gỗ như Giang Thuật lại có thể nghĩ tới chuyện đó, thật sự là mở rộng tầm mắt mà!
 
Một lúc sau, Cố Tri Vi trả lời một cách dối trá: [Tất nhiên là không rồi! Tôi thực sự sẽ đến trường vào sáng sớm. Nháy mắt chân thành.jpg]
 
Lúc Giang Thuật thấy tin nhắn đó, anh đang đi vào phòng tắm.
 
Từ lúc Cố Tri Vi nói cô đang tắm, anh cũng nghĩ đến việc đi tắm. Trong phòng tắm, anh ngồi trên thành bồn tắm, đợi cho nước vào bồn tắm. Anh cầm điện thoại bằng cả hai tay, trả lời tin nhắn của Cố Tri Vi với nụ cười trên môi: [Ừm, tôi tin em.]
 
[Nhân tiện, tối thứ bảy tới, ông nội mời chúng ta về nhà cũ ăn tối. ]
 
[Tối qua khi đang chơi mạt chược, ông ấy gọi điện thoại cho tôi.] Lần đầu tiên Giang Thuật cảm thấy trò chuyện với mọi người trên WeChat là một chuyện thú vị.
 
Trước đây, lúc Tiết Thịnh và những người khác gửi cho anh trên WeChat, anh chỉ cảm thấy nó thật nhàm chán và lãng phí thời gian.
 
Tối nay không biết vì sao mà anh ngồi trên thành bồn tắm, cầm chiếc điện thoại di động trên tay và trò chuyện với Cố Tri Vi trên Wechat hơn một tiếng đồng hồ.
 
Giang Thuật thậm chí không chú ý nước trong bồn tắm đã đầy và tràn ra làm ướt quần anh.
 
Lúc anh phát hiện ra quần anh bị ướt, Giang Thuật không hề nghĩ ngợi gì nhiều, cứ thế gửi tin nhắn nói cho Cố Tri Vi biết chuyện đó: [Đợi chút nữa nhắn tiếp, tôi cởi quần đã]
 
Ở đầu bên kia điện thoại, Cố Tri Vi đang rạng rỡ vui sướng vì được trò chuyện với Giang Thuật: Cô đọc tin nhắn mới nhất từ ​​người đàn ông đó, cơ thể của cô bỗng nhiên đông cứng lại. Ngay lập tức, trong đầu cô hiện lên những hình ảnh dâm dục.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui