Đủ ngọt

Năm phút sau, Cố Tri Vi nhận được một tin nhắn mới từ Giang Thuật: [Được.] 
 
Nhưng cô chỉ ôm điện thoại, không biết nên trả lời thế nào.
 
Trong mấy phút vừa rồi, trong đầu Cố Tri Vi vô thức hiện lên đủ loại hình ảnh hạn chế tuổi tác, dù sao sự việc liên quan đến ‘cởi quần’ thật sự rất ít.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
[Nước trong bồn tắm bị tràn, không cẩn thận làm ướt quần.] Giang Thuật đúng lúc gửi thêm một tin nhắn, sau đó thuận thế nói chúc ngủ ngon với Cố Tri Vi, anh cũng phải tắm rửa.
 
Cố Tri Vi biết anh còn bận việc riêng. Cô cảm thấy tối nay anh có thể trò chuyện với mình lâu như vậy đã không dễ dàng gì, vậy nên vô cùng hiểu lý lẽ mà chúc anh ngủ ngon.
 
Cô cất điện thoại, định trở về chỗ mình tắm rửa nghỉ ngơi.
 
Lúc tiễn Cố Tri Vi ra cửa, Khang Vãn Ninh nhận ra tâm trạng cô đã tốt trở lại, không nhịn được mà hỏi thêm một câu: “Cậu và Giang Thuật đã nói chuyện rõ về chuyện của Chúc Nghiên rồi à?”
 
Cố Tri Vi liếc cô ấy một cái, chỉ mỉm cười không nói gì. Nhưng vẻ mặt của cô đã nói cho Khang Vãn Ninh đáp án.
 
Khang Vãn Ninh: "Giang Thuật nói thế nào?"
 
Ý cười của Cố Tri Vi càng sâu hơn: “Anh ấy từ chối.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khang Vãn Ninh tỏ vẻ đã đoán được trước: "Tớ nghĩ cũng đúng, dù sao tuy Giang Thuật là khúc gỗ đầu óc chậm chạp, nhưng anh ấy cũng đâu bị mù. Có một cô vợ trắng trẻo xinh đẹp như cậu, sao Chúc Nghiên có thể lọt vào mắt của anh ấy được cơ chứ?”
 
Cố Tri Vi: “...”
 
Tuy lời này rất hợp ý, nhưng cô không muốn bị so sánh với Chúc Nghiên.
 
Khách quan mà nói, thật ra cô và Chúc Nghiên cũng không có gì khác nhau. Ít nhất trong mắt Giang Thuật, bọn cô đều giống như mã code mà anh lập trình.
 
Đến tận bây giờ, mọi sự bao dung và ưu ái mà Giang Thuật dành cho cô, chẳng qua chỉ vì thân phận ‘bà Giang’ này. Anh chỉ đang cố gắng làm tốt trách nhiệm và nghĩa vụ của một người chồng mà thôi.
 
"Tớ về đây, mai gặp lại." Cố Tri Vi chào Khang Vãn Ninh, sau đó đi thẳng về phía nhà mình.
 
Có lẽ bởi vì ban ngày ngủ quá nhiều, cô về nhà tắm rửa rồi lên giường nằm xuống, nhưng trằn trọc mãi vẫn không ngủ được. Trong lúc rảnh rỗi, Cố Tri Vi vào app lồng tiếng chọn thêm hai cảnh lồng tiếng, sau đó lướt xem phần bình luận bên dưới mấy bản lồng tiếng trước đó.
 
Coca Cola muôn năm: [Hu hu hu, Vi Vi lồng tiếng Minh Vi đỉnh thật đó! Giọng nói siêu hợp luôn!]
 
Tinh Thu: [Đúng thế đúng thế, hóa ra không chỉ mình tôi nghĩ như vậy!]
 
Tiểu yêu tinh dịu dàng xinh đẹp hào phóng quyến rũ: [Mọi người trong khu bình luận, tất cả đều phải cảm ơn tôi đấy! Đoạn này là do tôi đề cử cho Vi Vi! Tự hào.jpg]
 
Dục vọng là khởi đầu của sự liều lĩnh: [Trả lời @Tiểu yêu tinh dịu dàng xinh đẹp hào phóng quyến rũ, cảm ơn người chị em! Cảm ơn Vi Vi đã cho tôi và mọi người xem được bộ truyện tranh tình yêu trong sáng hot nhất năm “Tường Vi không biết” này.]
 
Em gái đại lực sĩ: [Hình như “Tường Vi không biết” sắp chuyển thể thành anime đấy. Có thể để Vi Vi lồng tiếng cho Minh Vi không? Tôi cảm thấy hai người họ rất có duyên, đều là Tường Vi!]
 
[...]
 
Cố Tri Vi tùy ý ấn mở khu bình luận của một bản lồng tiếng, lướt xem một hồi lại không nhịn được mà lật ngược lên trên, xem lại nội dung lồng tiếng. Một lúc lâu sau cô mới nhớ ra, bản lồng tiếng này là do lúc trước cô tiện tay chọn từ một đoạn được fan đề cử trong phòng vũ đạo.
 
Hình như đoạn này được lấy từ một bộ truyện tranh ngôn tình đang hot “Tường Vi không biết”, nhân vật Cố Tri Vi lồng tiếng tên là Minh Vi, nữ chính trong truyện.
 
Khu bình luận dưới bản lồng tiếng này hầu như đều là fan nguyên tác, không ít người giới thiệu bộ truyện tranh này, hơn nữa còn tụ tập thảo luận một vài tình tiết trong truyện.
 
Cố Tri Vi nhìn lướt sơ qua, phần lớn mọi người đều nói giọng của cô rất phù hợp với nữ chính Minh Vi.
 
Còn có fan @tác giả của bộ truyện tranh “Tường Vi không biết” dưới bình luận, để người đó xem bản lồng tiếng của ‘Một đóa hoa Tường Vi’, cũng chính là Cố Tri Vi.
 
Những bình luận này đều là bình luận cũ, Cố Tri Vi xem vài cái rồi cũng không lướt xuống nữa.
 
Cô đăng lên tác phẩm mới, sau đó vào lật xem hòm thư cá nhân theo thói quen.
 
Trong rất nhiều tin nhắn riêng tư, Cố Tri Vi chọn ra mấy cái tên ID khá hợp mắt để xem. Vừa khéo trong đó có một tin nhắn của tác giả truyện “Tường Vi không biết” gửi tới.
 
Vô phương cứu chữa: [Xin chào ‘Một bông hoa Tường Vi’. Tôi là ‘Vô phương cứu chữa’, tác giả của truyện "Tường Vi không biết". Cô có tiện kết bạn Wechat không? Tôi muốn nói chuyện hợp tác với cô.]
 
Cố Tri Vi kinh ngạc vài giây, sau đó nhấp vào trang chủ của đối phương, phát hiện là một tài khoản mới đăng ký. Giới thiệu cá nhân là một người đàn ông, hồ sơ chỉ có một câu - Thầm mến thành bệnh, vô phương cữu chữa.
 
Có lẽ là bị câu giới thiệu của người này làm cho xúc động, Cố Tri Vi trả lời tin nhắn của đối phương: [Xin chào, nhân tiện hỏi trước một chút, anh muốn hợp tác gì với tôi?]
 
Cố Tri Vi ôm thái độ nửa hoài nghi, suy đoán đối phương có thể là kẻ lừa đảo. Dù sao một tác giả vẽ truyện tranh lại tìm cô nói chuyện hợp tác... Điều này nghe có vẻ vô cùng khó tin.
 
Sau khi trả lời tin nhắn của đối phương, Cố Tri Vi tắt app. Cuối cùng cô cũng buồn ngủ, nằm xuống không bao lâu đã ngủ thiếp đi.
 
Nam Chi Thủy Tạ.
 
Sau khi chúc Cố Tri Vi ngủ ngon, Giang Thuật đặt điện thoại xuống bên cạnh. 
 
Anh tắm rửa trước, sau đó ngâm mình trong bồn tắm, không khỏi bắt đầu nhớ lại nội dung trò chuyện giữa mình và Cố Tri Vi.
 
Anh cẩn thận nghĩ lại, hình như bọn họ chỉ nói những chuyện vụn vặt, cũng chẳng có đề tài dinh dưỡng gì. Thậm chí Giang Thuật còn không thể hiểu nổi tại sao khi ấy mình có thể tán gẫu những chủ đề đó, thời gian trôi qua lúc nào cũng chẳng hay.
 
Cố Tri Vi nói sau khi cô khai giảng, có lẽ chỉ cuối tuần mới có thể trở về Nam Chi Thủy Tạ hai ngày. Bình thường cô phải ở chung cư Biệt Ly bên kia để thuận tiện cho việc đi học.
 
Giang Thuật đều hiểu những điều này, đương nhiên cũng không có dị nghị gì. Chẳng qua bây giờ nhớ lại, trong lòng anh luôn có một chỗ cảm thấy trống rỗng.
 
Cũng may tất cả những cảm xúc kì lạ này đều dừng lại trước những công việc bộn bề của ngày hôm sau.
 
Từ khi Giang Thuật gia nhập Khoa học Kỹ thuật Sang Dị, sự nghiêm túc trong công việc và sự nhiệt tình dành cho AI của anh rất nhanh đã thuyết phục được toàn bộ thành viên tổ nghiên cứu và phát triển. Ngay cả Triệu Phương Diễm lúc đầu cảm thấy không phục cũng dần công nhận thực lực và thái độ của anh, hai người gần như là cùng ăn cùng ngủ bên trong phòng thí nghiệm.
 
Trái lại Tiết Thịnh trở thành trợ thủ cho hai người.
 
Giờ nghỉ trưa, Triệu Phương Diễm ăn như gió cuốn ở nhà ăn, bên cạnh là Giang Thuật và Tiết Thịnh.
 
Người sau yên lặng ăn cơm, người trước thì vừa ăn cơm vừa lật xem số liệu thí nghiệm, đầu óc dường như không có ý định ngừng nghỉ.
 
Thấy thế, Triệu Phương Diễm không khỏi chửi bới: "Giang Thuật, rốt cuộc cậu là người hay Al vậy? Làm việc không muốn sống nữa à?”
 
Tiết Thịnh bên cạnh không nhịn được cười, bật cười thành tiếng: “Cậu không biết đâu, lúc còn học đại học, A Thụ được mọi người đặt cho biệt danh là Giang AI đấy!”
 
Triệu Phương Diễm: “?”
 
"Một mặt, các nữ sinh cảm thấy khuôn mặt của cậu ấy thật sự không phải người. Mặt khác là vì A Thụ quá lạnh lùng, từ chối không biết bao nhiêu là người theo đuổi.”
 
"Tôi nhớ có một ngày cậu ấy từ chối tổng cộng khoảng mười lăm, mười sáu em gái, thế mà sắc mặt không hề thay đổi một chút nào."
 
“Ngay cả lời từ chối cũng giống nhau! Giống hệt như robot Al được thiết lập chương trình, thống nhất câu trả lời vậy.” Tiết Thịnh càng nói càng cười vui hơn. Triệu Phương Diễm thì sinh lòng thương tiếc cho những cô gái từng đuổi theo Giang Thuật.
 
"Đúng là phung phí của trời, uổng cho khuôn mặt và dáng người này." Triệu Phương Diễm phẫn nộ, cảm thấy ước ao ghen tị với Giang Thuật. Trước ánh mắt tràn ngập ‘hận thù’ của anh ấy, Giang Thuật vờ như không thấy, vẫn cụp mắt nghiêm túc xem số liệu.
 
Một lúc lâu sau, anh đưa số liệu cho Triệu Phương Diễm, lạnh lùng nói: "Số liệu thực tế và số liệu ước tính ở đây không đúng, cơm nước xong thì trở về kiểm tra kỹ lại mã code, nhất định có chỗ sai xót.”
 
Triệu Phương Diễm: @#$%
 
“...Vâng, Giang tổ phó.”
 
Triệu Phương Diễm nói xong, trên bàn ăn yên tĩnh vài phút, bởi vì Giang Thuật không đáp lại câu chế nhạo của anh ấy, tiếp tục so sánh số liệu phía sau.
 
Triệu Phương Diễm cảm thấy vô vị, không khỏi nhíu mày bàn luận với Tiết Thịnh về Giang Thuật ngay trước mặt anh: "Này, cậu và cậu ấy quen biết nhiều năm như vậy, đã từng nhìn thấy dáng vẻ khác thường của cậu ấy chưa?”
 
Dù sao Giang Thuật cũng là người, không phải Al, không thể thật sự không có thất tình lục dục.
 
"Cậu đang nói tới chuyện gì?" Tiết Thịnh ăn xong, đặt đũa ngay ngắn trên mâm cơm, hai tay khoanh lại cạnh mép bàn, tư thế ngồi nghiêm chỉnh nhìn Triệu Phương Diễm phía đối diện.
 
Dáng vẻ của anh như muốn thảo luận sâu sắc với Triệu Phương Diễm.
 
Đương nhiên Triệu Phương Diễm cầu còn không được, anh ấy muốn đào bới quá khứ Giang Thuật, xem có thể tìm được lịch sử đen tối gì hay không. Nếu anh ấy có thể nắm được nhược điểm của Giang Thuật thì tốt biết mấy, dù sao cũng có thể dựa vào đấy mà thắng anh một lần, không phải sao?
 
Sau đó Triệu Phương Diễm phát hiện, mọi phương diện đạo đức, trí tuệ, thể chất, nghệ thuật, lao động của Giang Thuật gần như đều phát triển toàn diện. Thế nên anh ấy chỉ có thể mở ra lối đi riêng, tìm chuyện khác để thắng được Giang Thuật.
 
"Nghe cậu nói như vậy, không phải tên Giang Thuật này sẽ không yêu đương trước khi kết hôn luôn đấy chứ? 
 
“Không phải gọi là Giang Al à? Chắc chắn cậu ấy độc thân từ trong bụng mẹ tới giờ!”
 
“... Chậc chậc, vậy thanh xuân của cậu ấy rất tẻ nhạt.” 
 
“Đúng là uổng phí khuôn mặt hớp hồn con gái này.”
 
Nói đến đây, Triệu Phương Diễm không khỏi nhớ tới tiểu mỹ nữ gặp được trong bữa tiệc tối lần trước.
 
Anh ấy nhớ rõ, đêm đó Giang Thuật giữ chặt tay anh ấy, mạnh mẽ nói cho anh ấy biết cô gái nhỏ kia là vợ của anh. Tình cảnh lúc ấy, dường như Triệu Phương Diễm thoáng cảm nhận được chút... sát khí từ trên người Giang Thuật.
 
Triệu Phương Diễm không dám xác định.
 
Nhưng điều này không gây trở ngại anh ấy và Tiết Thịnh nói tới Cố Tri Vi: "Đúng rồi lão Tiết, cậu có biết vợ Giang Thuật không?”
 
Đương nhiên Tiết Thịnh biết: "Biết chứ, bọn tôi vừa cùng đi chơi về mà.”
 
Triệu Phương Diễm: "?" 
 
Anh ấy không biết Tiết Thịnh và Giang Thuật cùng nhau ra ngoài chơi, chỉ biết hai ngày nay bọn họ đồng thời xin nghỉ.
 
Hiện giờ nghe Tiết Thịnh nói, Triệu Phương Diễm vô cùng tức giận: "Được lắm, hai người các cậu bỏ việc đi chơi, đã thế còn không thèm gọi tôi!”
 
“Hợp lại chính là không xem tôi là người nhà!”
 
"Ơ kìa lão Triệu, không phải bọn tôi sợ cậu cũng đi thì trong tổ không còn ai gánh vác trọng trách à?" Tiết Thịnh cười dỗ dành anh ấy, tung ra đủ lời nịnh nọt.
 
Cũng may Triệu Phương Diễm khá dễ dỗ, chỉ tâng bốc vài câu đã nguôi giận. 
 
Đề tài rất nhanh đã kéo về trên người Cố Tri Vi: "Vợ của Giang Thuật tên gì ấy nhỉ? Cố cái gì Vy?”
 
Tiết Thịnh bị dáng vẻ cau mày nghiêm túc nhớ lại này chọc cười. Không đợi anh ấy cười xong và trả lời câu hỏi của Triệu Phương Diễm, Giang Thuật bên cạnh vẫn luôn im lặng xem số liệu bỗng nhiên lên tiếng: "Cố Tri Vi."
 
Trong lúc nhất thời, bàn ăn dài trong nhà ăn chợt trở nên yên tĩnh.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui