Tháng chín thành phố Thâm Quyến, cũng xem như có vài phần hương vị mùa thu.
Khoảng bảy giờ tối, Cố Tri Vi nhận điện thoại của Nhiệm Huệ, nói là người của đài truyền hình đã đặt xong nhà hàng rồi, bảo bọn họ bao giờ qua đó ăn cơm.
Cố Tri Vi về chung cư Biệt Ly tắm trước đã, Nhiệm Huệ nói là về đến dưới chung cư đón cô. Nhưng Cố Tri Vi không ngờ rằng, người đến đón cô không chỉ có Nhiệm Huệ, còn có Trình Giang Nam.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cố Tri Vi mặc một bộ váy liền màu xanh thục nữ, tóc dài buộc gọn sau gáy, trang điểm cũng theo phong cách điềm đạm nho nhã. Trong màn đêm cô chỉ đứng một mình dưới ngọn đèn đường ở khu chung cư, yên lặng đợi Nhiệm Huệ đến đón.
Ước chừng đợi khoảng mười mấy phút, Cố Tri Vi nhìn thấy một chiếc xe Audi màu trắng rẽ đến từ giao lộ phía trước. Cô lúc đó đã cảm thấy chiếc xe có hơi quen mắt, nhưng nhất thời vẫn chưa phản ứng lại.
Cho đến khi chiếc Audi màu trắng chậm rãi dừng lại trước mặt cô, cửa kính lái được hạ xuống, lộ ra gương mặt trắng đẹp như ngọc của Trình Giang Nam kia. Cố Tri Vi sững sờ trong vài giây, vẻ mặt có hơi ngây ngốc.
Chính vào lúc này, cửa xe của hàng ghế sau cũng hạ xuống, Nhiệm Huệ giơ một tay ra, chào hỏi Cố Tri Vi: “Vi Vi, mau lên xe.” Cố Tri Vi cuối cùng cũng phản ứng lại, gật đầu chào hỏi với Trình Giang Nam, “Giáo sư Trình.” Sau đó mới kéo cửa xe hàng ghế sau ra, ngồi vào trong xe cùng với Nhiệm Huệ.
Cố Tri Vi hoàn toàn không ngờ đến Nhiệm Huệ sẽ cùng đi đến với Trình Giang Nam. Sau khi lên xe, Nhiệm Huệ giải thích ngắn gọn, Cố Tri Vi mới hiểu ra. Hóa ra Trình Giang Nam đã chủ động gọi điện cho Nhiệm Huệ, hỏi cô ấy có muốn đi cùng không.
Nhiệm Huệ dĩ nhiên là sẽ không từ chối, dù sao mọi người đều là xuất phát cùng một chỗ, cũng thuận đường. Cho nên cô ấy đã gọi điện thoại cho Cố Tri Vi, bảo cô ở dưới chung cư đợi.
“Giáo sư Trình, nhiệm vụ quay phim lần này thực sự rất khó khăn, trong quá trình quay phim, anh phải quan tâm nhiều đến Vi Vi đấy nhé.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Em ấy hẳn là học sinh mà tôi tâm đắc nhất.” Nhiệm Huệ cười nói, muốn chào hỏi một tiếng với Trình Giang Nam, đến lúc đó hai người bọn họ vào đoàn quay phim, cũng có một người đáng tin cậy chăm sóc Cố Tri Vi một chút.
Trình Giang Nam ngồi ở ghế lái cũng mỉm cười, giọng nói nhẹ nhàng trầm thấp: “Vâng ạ, giáo sư Nhiệm cứ việc yên tâm.” Trong lúc nói chuyện, xe đang dừng lại ở chỗ giao lộ đèn xanh đèn đỏ, đợi đèn xanh. Trình Giang Nam cũng nhân cơ hội nhướng mắt lên, thông qua gương chiếu hậu, nhìn về phía hàng ghế sau một cái. Ánh mắt lướt nhẹ qua mặt Cố Tri Vi, sau đó lặng lẽ thu lại.
Cố Tri Vi không hề phát giác ra ánh mắt có vẻ vô ý của người đàn ông. Cô chỉ ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Nhiệm Huệ, mím môi khẽ mỉm cười, lễ phép đứng đắn, nhìn có vẻ rất dịu dàng ít nói.
Nhưng người hiểu về Cố Tri Vi đều biết, sự dịu dàng e dè của cô chỉ giới hạn ở trước mặt người không thân thiết. Nói dễ nghe một chút thì đó là dịu dàng ít nói, nói thẳng ra một chút thì chính là cẩn trọng cứng ngắc mà thôi.
Trên đường đi đến nhà hàng, Nhiệm Huệ thỉnh thoảng sẽ nói chuyện với Trình Giang Nam một vài câu. Chủ đề cũng rất linh hoạt, nói từ công việc đến cuộc sống, thậm chí cả vấn đề tình cảm cá nhân.
“Giáo sư Trình năm nay bao nhiêu tuổi rồi, ba mươi rồi chứ?” Bên trong xe quá yên tĩnh, khó tránh khỏi việc sẽ khiến mọi người cảm thấy ngại ngùng. Cho nên Nhiệm Huệ vẫn luôn tìm chủ đề để nói.
Tính cách của Trình Giang Nam rất tốt, nhẹ nhàng dễ gần, được hỏi là trả lời. Cho dù là bị suy đoán tuổi tác, anh ta vẫn mỉm cười ôn hòa: “Năm sau là ba mươi rồi.”
Nhiệm Huệ bỗng nhiên gật đầu: “Thực ra giáo sư Trình nhìn có vẻ nhiều nhất cũng chỉ hai lăm hai sáu tuổi, nếu như không phải từ trước tôi đã dán nhãn đồng nghiệp lên người anh, có lẽ tôi sẽ cảm thấy anh là học sinh của trường chúng ta đấy.”
Trình Giang Nam: “Giáo sư Nhiệm nói đùa rồi.”
“Haiz, ba mươi mốt cành hoa của người đàn ông này thật là cũng hơi có lý.”
“Trên người Giáo sư Trình có một kiểu khí chất dịu dàng và u sầu sau bao năm mưa gió, có lẽ là rất thu hút sự yêu thích của các cô gái trẻ.” “Người đàn ông trưởng thành ổn định, sẽ được người ta yêu thích hơn những chàng trai tràn đầy tuổi trẻ non nớt mơ hồ.” Lúc Nhiệm Huệ nói lời này, ánh mắt nhìn về phía Cố Tri Vi, như thể đang tìm kiếm sự đồng tình. Nhưng mà Cố Tri Vi lại chỉ mỉm cười không bày tỏ thái độ gì.
Theo như cô thấy, cho dù là chàng trai trẻ tuổi tràn đầy sức sống, hay là người đàn ông trưởng thành ổn định, đều có những ưu điểm riêng. Chẳng qua là một màn tu hành trong cuộc sống, một khoảng trải nghiệm. Ví dụ như Trình Giang Nam chắc chắn anh ta cũng đã từng trẻ trung tràn đầy nhiệt huyết. Còn những chàng trai trẻ tuổi tràn đầy nhiệt huyết kia, trải qua sự mài giũa của năm tháng, nói không chừng cũng có thể trở nên chín chắn ổn định hơn.
Cố Tri Vi biết rằng suy nghĩ của cô lại đi xa rồi.
Chỉ nghe thấy Nhiệm Huệ tiếp tục hỏi về tình hình cá nhân của Trình Giang Nam, ví dụ như anh ta đã có người yêu hay chưa. Giọng điệu đó, dường như là định giới thiệu bạn gái cho Trình Giang Nam vậy.
Còn Trình Giang Nam ngồi trên ghế lái lúc nói chuyện đến vấn đề tình cảm, rõ ràng trở nên ít nói hơn. Có lẽ Nhiệm Huệ với tư cách là người trong cuộc, không hề phát hiện ra sự khác thường của anh ta. Cố Tri Vi với tư cách là người ngoài cuộc duy nhất trong chiếc xe này, lại nhìn thấy rõ ràng hơn một chút.
Cô đột nhiên nhớ đến trước đó khi Giang Thuật lái xe, bảo cô đừng có nói chuyện với anh, bởi vì không an toàn.
Trong lòng Cố Tri Vi khẽ động, cùng kéo Nhiệm Huệ ở bên cạnh mình: “Giám sư Nhiệm, để giáo sư Trình chuyên tâm lái xe đi, an toàn là hàng đầu.” Nhiệm Huệ sau đó cuối cùng cũng phản ứng lại, bản thân chắc chắn là đã hỏi quá nhiều.
Cô ấy nghe theo lời của Cố Tri Vi, nói với Trình Giang Nam một tiếng: “Thật là ngại quá.” Sau đó quay đầu bắt đầu nói chuyện với Cố Tri Vi.
“Vi Vi, em bây giờ khai giảng rồi, vẫn ở trong chung cư Biệt Ly này sao?”
“Vâng ạ, đi học rất tiện.”
“Thế chồng của em cũng ở đó cùng với em sao?” Nhiệm Huệ hỏi thẳng như vậy, Cố Tri Vi hơi ngây ra, muốn nhắc nhở cô ấy trên xe còn có Trình Giang Nam nữa.
Kết quả Nhiệm Huệ nhìn thấy ánh mắt của cô đảo về phía ghế lái phía trước, hiểu ra ý của cô, nhưng cũng không để tâm: “Không sao, giáo sư Trình không phải là kiểu người nhiều chuyện, em yên tâm đi, anh ấy sẽ không nói lăng linh tinh ra bên ngoài đâu.”
“Đúng không, giáo sư Trình?”
Trình Giang Nam lại một lần nữa bị nhắc đến, biểu cảm hơi cứng đờ, sau đó mới khẽ “vâng” một tiếng, ra hiệu anh ta sẽ không đồn thổi ra bên ngoài chuyện Cố Tri Vi đã kết hôn.
Cố Tri Vi: “...”
Cô hết cách với tính tình thẳng thừng của Nhiệm Huệ, trả lời vấn đề của cô ấy: “Không ạ, anh ấy sống ở bên Nam Chi Thủy Tạ?”
“Tại sao? Hai người là vợ chồng, nên ở cùng nhau mới đúng.” “Ở riêng khi tuổi tác còn trẻ, không có lợi cho việc thúc đẩy tình cảm vợ chồng.” Nhiệm Huệ biết Cố Tri Vi và Giang Thuật chỉ là hôn nhân thỏa thuận, nhưng thế thì đã làm sao chứ.
Cho dù như thế nào, bọn họ cũng đã thực hiện đủ quá trình, đã đăng ký ở Cục dân chính, là vợ chồng được pháp luật bảo vệ. Không có tình cảm, thì có thể bồi dưỡng. Nhưng vợ chồng không ở cùng nhau, chuyện này không hề có lợi cho việc bồi dưỡng tình cảm một chút nào.
Nhiệm Huệ cảm thấy, Cố Tri Vi thực sự là một cô bé ngốc.
Vẫn còn trẻ, không biết làm thế nào để nắm bắt trái tim của một người đàn ông một cách nhanh chóng và hiệu quả.
Yêu thầm vốn dĩ là một chuyện rất khó khăn, cô lại còn không biết trân trọng cơ hội, tiến công một cách có hiệu quả. Thật là làm cho người khác thấy buồn.
Cố Tri Vi đương nhiên cũng biết ở riêng là không tốt.
Nhưng cô và Giang Thuật trải qua một năm ở riêng tại những nơi khác nhau, từ lâu đã quen với việc ở riêng. Hơn nữa, tình thế bây giờ đã đỡ hơn trước đó nhiều rồi, ít nhất cô và Giang Thuật đều ở chung một thành phố, nếu như muốn gặp mặt, cô có thể về Nam Chi Thủy Tạ bất cứ lúc nào.
Nói chuyện phiếm suốt dọc đường, cũng xem như đã đến địa điểm ăn cơm. Trình Giang Nam nhắc nhở một câu, cũng xen ngang Nhiệm Huệ và Cố Tri Vi nói chuyện.
Địa điểm mà bên đài truyền hình hẹn ăn cơm kia là một khách sạn hàng đầu ở thành phố Thâm Quyến.
Ngày thường, những người đến đây dùng bữa, đều là giám đốc điều hành cấp cao của các công ty lớn, cũng đều là những bữa tiệc xã giao. Cho nên sau khi đến nơi, Nhiệm Huệ đã biết, bữa cơm tối nay này, có lẽ sẽ có không ít người tham gia. Có lẽ đài truyền hình đã tập hợp tất cả những khách mời được mời tham gia vào nhiệm vụ quay phim lần này lại cùng nhau.
Sự thật chứng minh, suy đoán của Nhiệm Huệ là đúng.
Bởi vì lúc cô ấy và Trình Giang Nam, Cố Tri Vi cùng đi vào trong phòng VIP của khách sạn, lại nhìn thấy chồng của mình. Cùng với… Giang Thuật đang đi bên cạnh anh ấy.
Cố Tri Vi cũng ngây người, cô đi theo Nhiệm Huệ đi vào trong phòng VIP.
Cố Tri Vi cuối cùng cũng tin, những gì trước mắt, đều là hiện thực.
Giang Thuật và đám người Quách Tiến, cũng nhận được lời mời của đài truyền hình thành phố Thâm Quyến, tham gia quay phim tuyên truyền cho thành phố lần này. Thực ra không chỉ có bọn họ, còn có cả những công ty khác cũng nhận được lời mời.
Chỉ có điều phương thức tham gia của những công ty này là hỗ trợ về phương diện kỹ thuật hoặc đầu tư tiền.
Cũng xem như là hợp tác đôi bên cùng có lợi, suy cho cùng việc có thể tham gia quay phim tuyên truyền cho thành phố Thâm Quyến, cũng coi như là quảng bá vô hình cho công ty và thương hiệu của chính mình.
Giang Thuật dĩ nhiên là đến để hỗ trợ kỹ thuật cho bộ phim tuyên truyền.
Anh cũng sẽ xuất hiện trong cảnh phim, cần hòa quyện một số sản phẩm của Khoa học Kỹ thuật Sang Dĩ vào trong phim quảng cáo, tiến hành quảng cáo một cách tự nhiên. Đề phòng trường hợp có bất kỳ vấn đề kỹ thuật nào xảy ra với sản phẩm trong toàn bộ quá trình quay, cho nên Khoa học Kỹ thuật Sang Dị đã dứt khoát cử Giang Thuật đến.
Chủ yếu là vì anh có ngoại hình ưu việt, lại có kỹ thuật cao, đến lúc đó nếu trên phim trường xuất hiện bất cứ việc ngoài ý muốn nào, anh đều có thể ứng biến kịp thời, ngay lập tức giải quyết vấn đề.
Đương nhiên, Quách Tiến vốn là muốn để Giang Thuật trở thành sự tồn tại nổi tiếng nhất trong giới khoa học kỹ thuật của thành phố Thâm Quyến thời đại mới. Phim tuyên truyền thành phố lần này, có thể xem như là một cơ hội để anh tạo dựng tên tuổi của mình trong giới.
“Người đã đến đủ rồi chứ, mọi người đều ngồi vào chỗ đi.” Sau khi phó cục trưởng Cục Văn hóa và Du lịch lên tiếng, căn phòng VIP rộng lớn, bỗng nhiên im bặt. Mọi người dần giải tán, lựa chọn chỗ ngồi thích hợp trong số mấy bàn tiệc trong phòng.
Cố Tri Vi cũng hoàn hồn lại sau cú sốc, đi theo Nhiệm Huệ, Trình Giang Nam, ngồi xuống một bàn của những vị khách được mời tham gia quay phim.
Cô và Giang Thuật cách nhau một lối đi, đám người Giang Thuật ở bàn bên kia, là các lãnh đạo cấp cao của các công ty lớn được mời. Người nào người nấy đều mặc vest và đi giày da, hoàn toàn khác với phong cách trên bàn của Cố Tri Vi.
Cố Tri Vi không chắc chắn Giang Thuật có chú ý đến cô hay không, bởi vì suốt cả quá trình anh đều không hề liếc sang bên này cái nào. Ngược lại là tổng giám đốc Quách, gần như là chú ý đến giáo sư Nhiệm, vợ chồng hai người còn mỉm cười với nhau từ xa, như là chào hỏi.
“Ngồi đi.” Giọng nói nam ấm áp đột nhiên vang lên bên cạnh Cố Tri Vi.
Suy nghĩ của cô trong tức khắc bị kéo về từ bên phía Giang Thuật, ánh mắt cũng theo đó dừng lại trên người Trình Giang Nam ở bên tay phải. Anh ta đã giúp cô kéo sẵn chiếc ghế ăn bằng gỗ ra.
Cố Tri Vi được ưu ái mà lo sợ, cuối cùng cô ngồi xuống dưới ánh mắt dịu dàng ôn hòa của Trình Giang Nam: “Cảm ơn giáo sư Trình.”
Trình Giang Nam cười, ngồi bên phía tay phải cô: “Không cần khách sáo.”
Dứt lời, anh ta nghĩ ra cái gì đó, hỏi Cố Tri Vi: “Anh trai của em dạo này vẫn khỏe chứ?”
Cố Tri Vi ngơ ngác, một lúc lâu mới nhớ ra một chuyện từ rất lâu.