Bầu không khí mơ hồ ở trong phòng, mới dễ dàng sản sinh ra sự mập mờ. Giang Thuật cảm thấy, lúc này đến cả không khí cũng rất ngọt ngào.
Anh rất muốn.
Rất muốn lại hôn Cố Tri Vi thêm một lần nữa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Không dịu dàng một chút nào, hoàn toàn ngược lại so với người đàn ông mà cô luôn miệng khen ngợi, hôn cô một cách hung hăng.
Giang Thuật đã sống hai mươi mấy năm, chưa bao giờ lại có một khoảnh khắc mang tâm lý phản nghịch như bây giờ.
Nhưng lý trí không cho phép anh làm như vậy.
Sau khi lý trí quay trở lại, cảm xúc mơ màng của Giang Thuật dần dần bình phục. Thân thể của Cố Tri Vi mềm mại bất lực, bờ môi hơi đau, lúc bị anh ôm vào trong ngực, còn đang thở phì phò.
Chỉ có điều là cô rất buồn ngủ, tức giận mà nhắm mắt lại, như mê như sảng mà mắng một câu: “Con muỗi chết tiệt…”
Giang Thuật: “…”
Mặc dù anh rất không muốn hiểu lời mắng kia của Cố Tri Vi, nhưng nếu như anh không hiểu sai, câu “con muỗi chết tiệt” kia là đang mắng anh sao? Bởi vì lúc nãy anh đã “cắn” cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trong chốc lát, Giang Thuật như bị người ta tạt một gáo nước lạnh vào đầu.
Anh dần dần ý thức được, hành vi lúc này của mình… Là đang mạo phạm đến Cố Tri Vi.
Mặc dù bọn họ là vợ chồng, nhưng loại chuyện thừa dịp người khác say rượu, bắt nạt đối phương này, nghĩ như thế nào cũng vẫn cảm thấy không hợp quy tắc. Nếu như Cố Tri Vi tỉnh lại, nhớ ra chuyện này, phản ứng của cô sẽ ra sao?
Trong lòng Giang Thuật không khỏi sinh ra cảm giác nghĩ mà sợ. Anh hoàn toàn không nghĩ ra được Cố Tri Vi sẽ có phản ứng như thế nào.
Đêm khuya yên tĩnh, thời gian không biết đã trôi qua bao lâu.
Giang Thuật vẫn ngồi yên trên bàn trà, Cố Tri Vi thì ngồi ở trên đùi anh, co tròn ngủ gục trong lồng ngực của anh. Chờ khi Giang Thuật bước ra khỏi những suy nghĩ tạp nham ở trong đầu, hô hấp của Cố Tri Vi đã dần bình ổn, cô đã hoàn toàn ngủ thiếp đi.
Giang Thuật rầu rĩ cau mày, cảm giác dường như tay của Cố Tri Vi có hơi lạnh, anh mới ôm ngang cô lên, đi tìm phòng ngủ chính. Sau đó Giang Thuật tốn hơn nửa tiếng, thu xếp xong cho Cố Tri Vi. Thay cô lau tay và mặt, còn tìm hòm thuốc trong nhà cô, bôi thuốc cho vết thương nho nhỏ trên miệng của cô.
Nghĩ đến bờ môi sưng đỏ, buổi sáng ngày mai chắc có thể tiêu giảm đi. Chỉ là cái miệng nhỏ hồng hào kia của Cố Tri Vi… Giang Thuật rất xoắn xuýt, phải nên giải thích như thế nào.
Còn cả nụ hôn kia nữa.
Nếu như ngày mai sau khi Cố Tri Vi tỉnh lại hoàn toàn không nhớ rõ tất cả những gì đã xảy ra vào đêm nay. Anh có cần phải nhắc nhở cô không?
“…” Trong lòng Giang Thuật chưa từng rối bời như vậy. Tựa như một vườn hoa cỏ dại hoang vu, anh vốn không biết phải bắt đầu xử lý từ chỗ nào.
Đúng lúc này, điện thoại di động của Giang Thuật kêu lên một cái, là âm thanh nhắc nhở của Wechat.
Anh tìm một cái khăn tắm sạch sẽ ở trong nhà của Cố Tri Vi. trở lại phòng ngủ chính, ngồi ở bên giường cô, trông chừng cho cô ngủ. Trong lúc đó, Giang Thuật chỉnh điện thoại về trạng thái im lặng.
Sau đó anh vừa xem tin nhắn ở Wechat, vừa dùng một tay cởi cúc áo sơ mi, định cởi quần áo đã bị thấm ướt ở bên trong ra, dùng khăn tắm để lau khô cơ thể.
Bên này của Cố Tri Vi chắc chắn không có quần áo để anh mặc, cho nên Giang Thuật cởi áo sơ mi ra, mang vào trong phòng giặt quần áo để giặt khô. Trong lúc chờ quần áo, nửa người trên chỉ choàng một chiếc khăn tắm lớn, che làn da và vóc người đẹp đi một chút. Sau đó anh mang một cái ghế đến, ngồi bên cạnh giường của Cố Tri Vi, cúi đầu trả lời tin nhắn Wechat mà Tiết Thịnh gửi đến.
Chuyện này, chắc cũng chỉ có Tiết Thịnh là sẽ gửi tin nhắn cho anh.
Bởi vì đêm nay Giang Thuật xã giao cùng với Quách Tiến, sau đó lại phải hỗ trợ đài truyền hình trong thành phố ở bên kia quay một đoạn video quảng cáo.
Tiết Thịnh cảm thấy áp lực như núi, rất nhiều chỗ không hiểu, bắt buộc phải hỏi Giang Thuật. Tăng ca thức đêm để viết code, cũng là chuyện rất thường tình.
Liên quan đến hạng mục Máy thăm dò sao Hoả này, cần phải đề cập nhiều đến kỹ thuật về trí tuệ nhân tạo.
Tỉ như hình vẽ bản đồ và đánh dấu, yêu cầu đến kỹ thuật tinh tế, tự động đánh dấu và phân tích dò xét số liệu, đề cao độ chính xác của dò xét số liệu, cùng với dò xét hiệu suất.
Những thứ này đều phải dựa vào phép toán lập trình để thực hiện, lần lượt thí nghiệm, lần lượt cải tạo phép toán, để được tốt hơn, tiếp cận một cách tốt nhất.
Giang Thuật hàn huyên rất lâu với Tiết Thịnh ở trên Wechat.
Thẳng cho đến khi Cố Tri Vi đang ngủ say ở trên giường bỗng tỉnh lại vì khát, khàn giọng khó chịu giận dữ kêu, nói muốn uống nước. Giang Thuật lúc này mới hơi cử động, đứng dậy đi rót nước cho cô.
Chờ cho Cố Tri Vi uống nước xong lại ngủ tiếp, Giang Thuật cũng công nhận kết quả của Tiết Thịnh sau nhiều lần sửa chữa.
Tiết Thịnh ở đầu bên kia điện thoại dường như thở dài một hơi rất lớn, trong từng câu chữ đều lộ ra sự nhẹ nhõm: [Làm nghề này của chúng ta thật không dễ dàng gì mà! A Thụ, cậu nói xem sau này chúng ta có khi nào sẽ hói đầu không?]
[Không phải ở trên mạng đều nói cứ mười lập trình viên thì có chín người bị hói, một người còn lại thì bị trọc đầu sao?][Nếu sau này, tôi thật sự bị hói rồi, tôi sẽ cạo trọc đầu luôn!”
Giang Thuật cũng không bị sự trêu đùa của anh ấy chọc cười. Tâm tư vẫn còn đang ở nụ hôn kia. Suy nghĩ một lát, Giang Thuật gửi tin nhắn cho Tiết Thịnh: [Có một vấn đề muốn thỉnh giáo cậu.]
Tiết Thịnh: [Vấn đề gì?]
Tiết Thịnh: [Ơ không! Đường đường là Giang Thuật, có vấn đề gì mà phải thỉnh giáo tôi chứ?”
Cách một cái màn hình điện thoại, Giang Thuật cũng có thể cảm nhận được được khó tin của Tiết Thịnh.
Ngay lúc Giang Thuật đang nhíu mày trầm mặc, cuối cùng thì Tiết Thịnh cũng hồi phục lại tâm trạng, tiếp nhận sự thật bị Giang Thuật thỉnh giáo một vấn đề. Anh ấy gửi cho Giang Thuật một tin nhắn mới: [Vấn đề gì? Mời nói.]
Giang Thuật bó tay trong phút chốc, lông mày khẽ nhếch lên, yên lặng rơi vào người đang xoay người nằm nghiêng ở trên giường, khuôn mặt nhỏ hướng về phía bên này với anh của Cố Tri Vi. Thấy có hơi lưỡng lự, Giang Thuật hỏi Tiết Thịnh: [Một người đàn ông thừa dịp người phụ nữ đang say rượu, bắt nạt cô ấy, thì sẽ như thế nào?]
Câu hỏi này, là sau khi Giang Thuật đã suy nghĩ cặn kẽ cách nói khách quan nhất. Anh không đề cập đến bản thân và Cố Tri Vi, cũng không lo lắng Tiết Thịnh sẽ đoán ra được.
Sau khi tin nhắn được gửi đi, Giang Thuật chờ đợi trong chốc lát, Tiết Thịnh không đáp lại tin nhắn của anh. Ngược lại gọi hẳn điện thoại đến.
“A Thụ! Câu vừa rồi cậu nói trên Wechat là có ý gì?”
Giang Thuật đứng dậy rời khỏi phòng của Cố Tri Vi, lúc khép cửa lại, anh mới nghe điện thoại. Trong điện thoại liên tục truyền đến âm thanh đinh tai nhức óc của Tiết Thịnh, tựa như anh ấy bị chuyện gì đó làm cho khiếp sợ, giọng điệu sợ hãi, không dám tin nổi.
Cửa phòng của Cố Tri Vi được đóng lại nhẹ nhàng. Giang Thuật buông lỏng chốt cửa ra, đổi điện thoại di động sang tay phải, đang suy nghĩ có cần dùng mượn nhà vệ sinh của Cố Tri Vi một chút để tắm nước ấm không.
Lúc anh trả lời câu hỏi của Tiết Thịnh, giọng điệu vẫn bình thản trước sau như một: “Ý trên mặt chữ.”
Tiết Thịnh ở đầu bên kia điện thoại: “…”
“Không phải chứ… Tôi hỏi cậu là hai người mà cậu nói đến kia là ai? Chắc không phải là…”
“Không phải.” Giang Thuật đi đến phòng rửa tay, lạnh giọng cắt đứt những phỏng đoán vô hạn của Tiết Thịnh. Anh nhíu mày, hỏi Tiết Thịnh: “Có phải cậu không cho tôi đáp án được không?” Lời này của Giang Thuật, không thể nghi ngờ đã khiến lòng hiếu thắng của Tiết Thịnh nổi lên, cũng thành công dời sự chú ý của anh ấy.
Đầu bên kia điện thoại, Tiết Thịnh khôi phục lại tâm trạng, hắng giọng, cuối cùng cũng bắt đầu nghiêm túc suy xét về câu hỏi của Giang Thuật. Đồng thời cho anh câu trả lời: “Nói như vậy, nếu như người đàn ông này là người mà cậu quen, vậy tôi đề nghị cậu khuyên anh ta đi tự thú đi.”
Giang Thuật: “…”
Anh nhất thời không nói gì, chỉ nghe Tiết Thịnh tiếp tục nói: “Hành vi của người đàn ông này đã dính líu đến việc xâm phạm người phụ nữ kia, hơn nữa còn là mê…” Tiết Thịnh dừng lại, thật sự không nói nên lời.
Giang Thuật ở bên kia điện thoại, đôi mày càng lúc càng nhíu chặt lại: “Cho nên, người đàn ông làm như vậy là không đúng sao.”
“Đương nhiên là không đúng rồi! Sao có thể lợi dụng lúc người ta đang gặp khó khăn chứ! Mẹ, lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn mà đáng mặt đàn ông à! Đấy là một tên cầm thú! Một tên cầm thú đúng nghĩa!”
“Nếu tôi là người phụ nữ kia, sau khi tôi tỉnh lại, trước tiên nhất định phải báo cảnh sát! Để chú cảnh sát đến bắt anh ta!” Âm thanh phẫn uất của Tiết Thịnh truyền đến từ điện thoại di động, câu này khiến người đang dậm chân ở cửa phòng rửa tay là Giang Thuật, sắc mặt càng lúc càng khó coi.
“Bọn họ là vợ chồng.” Anh lạnh lùng cắt đứt tiếng líu lo không ngừng của Tiết Thịnh. Đưa tay nhéo nhéo mũi, khuôn mặt đầy mệt mỏi. Trong điện thoại yên tĩnh trở lại, Tiết Thịnh trầm mặc.
Giang Thuật không thúc giục anh ấy, đi vào nhà vệ sinh, rồi mới tiếp tục này: “Loại tình huống thế này, nếu nhà gái biết được chuyện thì sẽ như thế nào?”
“…” Tiết Thịnh cảm giác như mình sắp bị CPU đốt cho hỏng rồi. Lúc lâu sau, anh ấy mới lên tiếng chất vấn: “Đã vào tình huống đấy rồi… Nhà gái vẫn còn có thể chưa biết sao?”
“… Cô ấy uống say rồi.” Giang Thuật nhíu mày, không chắc chắn ngày mai Cố Tri Vi tỉnh lại sẽ nhớ ra hay không. Dù sao lần này cô còn say lợi hại hơn cả lần trước.
Không lăn qua lăn lại lợi hại như vậy, ngủ cũng rất nhanh, rất sâu.
Tiết Thịnh: “Nhưng sau khi làm ra loại chuyện này, sẽ để lại dấu vết… Tôi nói là trên cơ thể.”
“Sáng ngày mai cô ấy tỉnh lại, chắc chắn sẽ phát hiện ra!”
“Không đúng! Đã là vợ chồng rồi, loại chuyện này không phải là nên làm sao?”
Giang Thuật sững sờ, dường như bị câu “nên làm” kia của Tiết Thịnh bóp chặt trái tim.