Môi mỏng của anh giật giật, vừa muốn thở dài một hơi nhẹ nhõm, lại nghe được giọng nói của Tiết Thịnh tiếp tục truyền đến từ điện thoại: “Trừ khi cặp vợ chồng kia giống như cậu, không có nền tảng tình cảm với vợ cậu, là hôn nhân thỏa thuận.”
“Nếu là kiểu tình huống này, xảy ra chuyện như vậy, quả thật là có hơi… Ờ, nói đúng ra là… Có hơi khó xử.”
Lời của Tiết Thịnh, lại một lần nữa khiến dây cung kia trong lòng của Giang Thuật căng lên.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh im lặng không nói gì, Tiết Thịnh thì lại như cái máy hát được mở: “Cậu xem, cậu và vợ của cậu, mặc dù là vợ chồng trên danh nghĩa nhưng lại không có tình cảm, vậy thì thật ra cũng chẳng khác gì so với hai người xa lạ cùng sống chung cả.”
“Người đàn ông kia, dưới điều kiện tiên quyết này, hơn nữa dưới tình huống không biết nhà gái có đồng ý hay không, lại tự tiện làm ra chuyện như vậy với người ta, đây đúng thật là tên khốn nạn của khốn nạn, cầm thú của cầm thú.”
“Đợi đã, A Thụ, tôi hỏi cậu một câu nhé.”
“Gì?”
“Thì là người đàn ông mà cậu nói kia, tôi có quen không?”
“… Không quen.”
“A, vậy tôi lại hỏi một câu nữa.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Cậu hỏi đi.”
Giang Thuật đợi một lúc lâu, cuối cùng mới lại một lần nữa nghe được giọng của Tiết Thịnh: “Người đàn ông kia có thích người phụ nữ đó không?” Vấn đề này tựa như một quả mìn, ném chuẩn xác vào sâu trong đáy lòng của Giang Thuật.
Oành một tiền, khiến hàng rào rắn chắc lạnh lùng ở trong lòng anh vỡ ra một vết nứt.
Bốn bề lặng yên như tờ, cũng có thể là Giang Thuật đã phong bế ngũ giác của mình. Sau đó Tiết Thịnh còn nói gì đó, nhưng anh căn bản không nghe vào. Đến cả hô hấp cũng suýt quên mất, trong đầu chỉ toàn là câu hỏi như sấm bão kia của Tiết Thịnh.
“A Thụ, tôi thấy, cậu vẫn nên bảo người đàn ông kia thẳng thắn thì được khoan hồng đi.”
“Nếu như chuyện đã xảy ra rồi, nhà gái chắc chắn sẽ biết thôi.”
“Nói xin lỗi một cách thẳng thắn, có lẽ còn được tha thứ và khoan dung.”
Giang Thuật dần dần khôi phục lại tinh thần, một lần nữa nghe được âm thanh của Tiết Thịnh.
Đối với lời nói của Tiết Thịnh, Giang Thuật cũng không đáp lại, mà là im lặng một lúc lâu, ừm một câu nặng nề: “Vậy cứ như thế đi, cúp đây.” Dứt lời, cũng không chờ Tiết Thịnh nói gì tiếp, Giang Thuật liền cúp máy.
Bống phía lại khôi phục lại sự yên tĩnh như lúc trước.
Trong nhà vệ sinh chỉ có một mình Giang Thuật.
Anh còn đang suy nghĩ về câu hỏi kia của Tiết Thịnh: Người đàn ông kia có thích người phụ nữ đó không?
Giang Thuật nhíu mày, trái tim đập loạn xạ, anh nhẹ nhàng đưa tay vuốt ve, nhưng cảm giác nhói lên mơ hồ vẫn không cách nào bình tĩnh lại được. Vậy nên… anh hôn Cố Tri Vi, là vì thích cô? Thích một người, là cảm giác như thế nào.
Không có gì để tham chiếu, Giang Thuật không thể đưa ra kết luận chính xác. Điều này làm anh rất buồn bực, tựa như đang đi vào một cái ngõ cụt, gặp một câu hỏi nan giải nhất đời.
Bình minh ngày hôm sau, ngoài cửa sổ có tiếng mưa rơi tí tách tí tách.
Cố Tri Vi tỉnh lại vì tiếng chuông báo thức. Kể từ sau khi khai giảng, cô nghiêm ngặt tuân thủ thời gian ngủ nghỉ và làm việc của mình, chuông báo rời giường luôn cố định vào lúc bảy giờ sáng.
Sáng nay chuông báo thức kêu lên hai lần, Cố Tri Vi mở mắt ra, cầm điện thoại tắt chuông báo thức đi, trên điện thoại hiển thị thời gian đúng bảy giờ năm phút.
Cô trì hoãn.
Ý thức được vấn đề này, Cố Tri Vi giãy dụa bò dậy từ trên giường. Cô cảm thấy não đang nhảy lên thình thịch, có hơi đau nhức, đau đến mức có chút buồn nôn.
Thế là Cố Tri Vi cấp tốc chạy xuống giường, đi chân trần vào phòng rửa tay trong phòng ngủ chính, ngồi xổm ở trước bồn cầu… Đến mãi sau, Cố Tri Vi vẫn không thể nôn ra. Cô ho khan một hồi lâu, sự buồn nôn trong người kia mới hoàn toàn tiêu tan.
Khuôn mặt Cố Tri Vi đỏ bừng hết lên, cô đứng dậy xả nước bồn cầu theo thói quen, tiếp đó lại đến bên bồn rửa tay, vốc một ít nước lên trên mặt.
Đến lúc này, suy nghĩ của cô đã tỉnh táo hơn rất nhiều.
Trong gương phản chiếu khuôn mặt Cố Tri Vi còn đọng nước, cô nhíu chặt lông mày vuốt vuốt huyệt thái dương, ánh mắt lơ đãng liếc đến khóe miệng của mình ở trong gương, cảm giác khoé miệng hình như bị trầy da.
Cố Tri Vi vội vàng xích lại tấm gương, xem xét kỹ khoé miệng của mình. Chính xác là trầy xa, chỉ là có một vệt máu nho nhỏ đã kết đông, hơn nữa cũng có vết tích đã được bôi thuốc.
Cố Tri Vi có hơi mờ mịt, cô không nhớ mình nghịch ngợm khi nào. Chỉ nhớ rõ tối hôm qua uống hai ly rượu trắng ở trên bàn tiệc.
Chủ yếu là vì lãnh đạo của cục văn hoá và du lịch cùng với lãnh đạo của đài truyền hình cứ liên tục hỏi thăm theo thông lệ, mọi người nâng ly cùng tiếp uống hai ly, mà lúc đó bên tay Cố Tri Vi chỉ có rượu trắng.
Lại thêm cả tâm trạng của cô không tốt lắm, cũng coi thường uy lực của rượu trắng, liên tiếp nuốt nhanh hai ly xuống bụng. Chuyện sau đó thì Cố Tri Vi không nhớ rõ lắm.
Cô lờ mờ nhớ được bữa tiệc đã sắp kết thúc rồi, cuối cùng cũng tiếp xong hai ly rượu, các lãnh đạo chào hỏi rồi rời đi trước. Còn cô, cảm thấy đau đầu chóng mặt, chống đỡ cái cằm, ngồi yên trong chốc lát. Sau đó hình như Nhiệm Huệ nói gì đó với cô, Cố Tri Vi không nhớ rõ. Chuyện tiếp sau đó nữa, cô có thể nói là không có một chút xíu ấn tượng nào.
Bây giờ điều Cố Tri Vi có thể khẳng định chính là, tối hôm qua chắc chắn cô đã uống say, hơn nữa còn say không ít. Đến nỗi ai là người đưa cô về chung cư, Cố Tri Vi cũng không biết rõ.
Cô nhìn quần áo bên dưới của mình, không có dấu hiệu bị thay đổi, vì ngủ nên nhăn nhúm… Đủ thấy người hôm qua đưa cô về, hoặc là người khác phái, hoặc là người mà không quen thuộc với cô.
Nhưng mà… Người biết được mật khẩu vào nhà của cô, tổng cộng cungx chẳng có mấy người.
Cố Tri Vi có trăm điều thắc mắc không thể lý giải.
Cô dứt khoát trước tiên không suy nghĩ đến nữa, gội đầu tắm rửa, gột rửa đi mùi men rượu ở trên người. Sau khi rửa mặt xong thì thay một bộ quần áo đi ra phòng ngủ.
Căn phòng lớn như vậy, cũng không phát hiện ra bóng dáng của người khác. Cố Tri Vi thậm chí còn bắt đầu hoài nghi, tối hôm qua sau khi cô uống sau, không phải là cô tự mình trở về chung cư đấy chứ?
Ngay lúc Cố Tri Vi còn đang nghi ngờ, điện thoại cô cầm trong tay còn chưa kịp nhìn đã vang lên. Khang Vãn Ninh gọi điện thoại đến cho cô, tiếng chuông vội vàng, tựa như có chuyện gì đó rất quan trọng, thục giục Cố Tri Vi nghe máy.
Cố Tri Vi nghe máy, giọng nói có hơi lười biếng: “Alo, Ninh Ninh…”
Giọng nói của Khang Vãn Ninh hiện rõ tinh thần đang cực kỳ phấn chấn, so sánh với Cố Tri Vi càng thêm khác biệt: “Tri Tri! Buổi sáng tốt lành! Tối hôm qua có vui vẻ không?”
Nghe giọng điệu này cùng với câu hỏi này, Cố Tri Vi trố mắt mất mấy giây, không khỏi sinh ra lòng nghi ngờ, vừa định đi đến phòng bếp, xem có món gì có thể coi như bữa sáng không, tiện ăn mấy miếng.
“Cậu đang nói gì vậy, cái gì mà vui vẻ?” Cố Tri Vi không hiểu rõ lắm, lẩm bẩm, đi vào phòng bếp.
Kết quả một giây sau, bước chân của cô liền dừng lại, ánh mắt rơi vào cái bàn làm việc bên kia, nhìn thấy cái nồi nhỏ đã rất lâu rồi cô chưa dùng đến, lúc này lại đang yên tĩnh đặt trên bếp gas.
Bếp gas không mở lửa, cho nên Cố Tri Vi cũng không chắc cái nồi nhỏ kia đã “đặt” trên đó được bao lâu, bên trong chứa thứ gì.
“Đừng có giả ngu nữa, tớ nói gì mà cậu không biết à? Tối qua tớ đã phí hết tâm tư đấy, mới sáng tạo cho cậu và Giang Thuật một đêm riêng tư, sao cậu phải che giấu với tớ làm gì, Tri Tri.”
Khang Vãn Ninh cho là, Cố Tri Vi không muốn nói cho cô ấy biết chuyện hôm qua đã xảy ra, bắt đầu quấy rầy đòi hỏi.
Cố Tri Vi lại bắt được trọng điểm trong lời nói của cô ấy, suy nghĩ ngưng trệ trong chớp mắt, mới chậm rãi linh hoạt trở lại. Giọng điệu của cô như không dám tin nổi: “Cậu nói là tối hôm qua, người đưa tớ về là Giang Thuật?”
Lúc đó đúng là Giang Thuật có tham gia bữa tiệc, nhưng cả quá trình anh cũng không hề chú ý đến cô mới đúng. Trừ khi bữa tiệc đã kết thúc, Nhiệm Huệ gọi cho Giang Thuật, giao mình cho anh. Nghĩ đến khả năng này, Cố Tri Vi chậm rãi đón nhận sự thật: “Sao cậu biết là anh ấy đưa tớ về, cậu mở cửa cho anh ấy à?”
Khang Vãn Ninh: “Gì chứ, tớ vốn dĩ không xuất hiện, không lẽ lại trở thành kỳ đà cản mũi của hai người sao. Tối hôm qua cậu uống say, Giang Thuật gọi điện thoại cho tớ, hỏi tớ là nhà cậu ở đâu, còn cả mật khẩu vào nhà của cậu nữa. À, không đúng, lúc đầu anh ấy vốn muốn để tớ và Trần Tĩnh đón cậu về, đại khái là muốn giao cậu cho bọn tớ chăm sóc.”
Cố Tri Vi yên lặng nghe, đi đến trước cái nồi nhỏ kia.
Cô mở vung nồi, trên vung vẫn còn chút nhiệt độ, nhưng mà không đến mức bị phỏng tay. Trong nồi là… cháo rau xanh thịt nạc. Sau khi mở vung ra, khói trắng bay lượn lờ, có thể cảm nhận được nhiệt độ, nhưng không quá nóng.
Trong điện thoại di động, giọng của Khang Vãn Ninh vẫn đang tiếp tục: “Tri Tri, tối hôm qua cậu và Giang Thuật có tiến triển gì mới không?”
Từ lần trước sau khi Cố Tri Vi kể lại mấy đoạn lẻ tẻ ngắn ngủi khi cô say rượu cho Khang Vãn Ninh nghe, Khang Vãn Ninh nhận định, sau này Cố Tri Vi uống rượu, giữa cô và Giang Thuật chắc chắn sẽ có tiến triển mới.
Nói không chừng còn là loại tiến triển vượt qua tưởng tượng kia.
Vậy mà hôm nay sau khi Khang Vãn Ninh hỏi xong, Cố Tri Vi đã vắt óc suy nghĩ rất lâu, cũng không thể nhớ được một chút chuyện liên quan đến tối hôm qua: “Tớ không biết nữa…” Cố Tri Vi nhỏ giọng, não lại hơi đau.
Đúng lúc này, cửa vào nhà bên kia lại có chút động tĩnh. Sau đó, Cố Tri Vi nghe được tiếng bước chân, càng lúc càng gần, tựa như đang đi đến phòng bếp.
Cô không để ý đến Khang Vãn Ninh đang nói chuyện nữa, giơ điện thoại quay người nhìn về phía cửa nhà bếp. Đợi vài giây đồng hồ, bóng dáng cao lớn thon dài của Giang Thuật xuất hiện trong tầm mắt của Cố Tri Vi. Khung cửa phòng bếp khiến anh như trở thành một bức tranh.
Giang Thuật cũng nhìn thấy Cố Tri Vi.
Ánh mắt hai người giao nhau giữa không trung, cả hai đều sững sờ. Trong và ngoài phòng bếp, lập tức tĩnh lặng, cuồn cuộn sóng ngầm.