"Tiểu Từ con ngủ chưa?"
Giọng mẹ ngoài cửa.
"Vẫn chưa, mẹ vào đi."
Cô ngồi trên bàn viết ghi chú toán học.
"Có gì thì mẹ nói nhanh đi, con còn phải chuẩn bị một chút."
"Dừng lại trước đi, mẹ có vài điều muốn nói với con."
Chu Yến Thanh nghiêm mặt.
Chu Từ đặt bút xuống, nhìn mẹ:
"Mẹ nói đi."
"Mẹ hỏi con, con đang yêu đương đúng không?"
Một khắc bối rối, sợ hãi, hoảng loạn và giận dữ, tất cả đều xuất hiện trong lòng, khiến cô không biết nên trả lời thế nào.
"Sao mẹ biết?"
"Nếu mẹ không thể nhận ra, mẹ hẳn đã sinh không thể sinh ra con. Mẹ biết con vẫn luôn oán giận mẹ đã để con ở cùng bà ngoại, con từ nhỏ cũng chưa từng muốn kể mẹ nghe bất cứ điều gì. Bây giờ con đã trưởng thành, là mẹ gieo gió gặt bão, mẹ tự mình nhận lấy. Nhưng Chu Từ à, mẹ biết con có lý tưởng của riêng mình, con chỉ mới mười bảy tuổi, mẹ phải nói với con điều này, cho dù có thế sau này con sẽ ghét mẹ hơn nữa. Nhìn rộng ra một chút, ngay cả khi bây giờ con có thể cân bằng việc học và tình cảm của mình, nhưng khi vào đại học, con phải đối mặt với thế giới rộng lớn hơn, các con sẽ có bao nhiêu quyết tâm cho nhau, mẹ của cậu bé đó cũng biết tình hình trong nhà họ. Không phải mẹ xem trọng môn đăng hộ đối, chỉ là với tầm nhìn của một người từng trải, mẹ thấy địa vị hai đứa vốn cách nhau rất xa. Đến khi đặt chân vào xã hội chông gai ngoài kia, các con thực sự phải đối mặt với mâu thuẫn từ địa vị chính mình.
Bây giờ mẹ nói với con nhiều như vậy, có thể con sẽ nghĩ mẹ là một người cổ hủ lại lỗi thời. Mẹ chỉ muốn hỏi con một câu đơn giản thôi. Con có thể tự cân bằng được việc học và chuyện tình cảm của chính mình không? Con nên nghiêm túc suy nghĩ về câu hỏi này. Mẹ có thể gửi con ra nước ngoài, nhưng Chu Từ, hãy nghĩ về tương lai của chính con và cả tương lai của thằng bé nữa. Mẹ không muốn các con chia tay, nhưng con phải suy nghĩ về nó, thật cụ thể và rõ ràng."
Nước mắt cô đã mất kiểm soát từ lâu.
"Nhưng Chu Yến Thanh, mẹ có tư cách để nói điều này với con sao? Bản thân mẹ lúc đó không phải cũng lựa chọn như thế sao. Nếu không, con đến từ đâu đây? Bây giờ lại dùng bộ dáng rộng lượng của kẻ có tiền mà nói với con. Mẹ à, mẹ là người duy nhất không có tư cách giáo dục con đấy."
"Đó là vì mẹ từng bước từng bước trên con đường sai lầm đó! Mẹ không muốn con lại đi trên con đường đau khổ đó!"
Chu Yến Thanh lớn tiếng.
Một lúc lâu sau, vẫn không ai lên tiếng. Chỉ có tiếng nức nở của hai mẹ con trong căn phòng nhỏ. Là Chu Yến Thanh lên tiếng trước:
"Con cứ từ từ mà ngẫm nghĩ đi, hôm nay ngủ sớm một chút."
Sau đó, bà rời đi.
Chu Từ không biết đêm đó mấy giờ cô mới có thể chợp mắt. Sáng hôm sau, đầu cô choáng váng, đôi mắt sưng lên như quả đào. Đường Hiểu Thiên còn hỏi có phải vì cô học toán, có lẽ cô ấy thực sự nghĩ như vậy.
Chu Từ suy nghĩ cả ngày, tại sao tình yêu còn liên quan đến những thứ khác.
Có lẽ sau này, chúng ta mới hiểu rằng nếu tình yêu chỉ là tình yêu, thì nó rất mong manh, yếu ớt. Một tình yêu như thế có thể bị đánh bại bởi bất cứ điều gì. Nó chỉ có thể trở nên cứng cáp khi kết hợp với tiền bạc, huyết thống tình thâm và những thứ chắc chắn khác. Khi đó bạn mới tường tận, thì ra tình yêu chỉ là một ký sinh trùng mà thôi.
Ngày hôm sau khi Chư Từ đến trường, cô đưa cho Cao Hân bức thư mà cô đã viết cho Tây Khai.
"Ôi, thời đại nào rồi mà còn viết thư tình chứ."
Chu Từ cười, nào có ai viết thư tình lại đớn đau như cô chứ.
Vỏn vẹn vài dòng ngắn ngủi cô viết vào lúc bình minh:
"Khổng Tây Khai, tớ thực sự rất thích cậu.
Nhưng thứ tình cảm này làm tớ mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần.
Lúc yêu cậu, tớ luôn tự hỏi: nếu một ngày kia tình yêu mất dần, tớ có còn đủ dũng khí để cùng cậu đi trên một con đường không thể đoán trước không? Có lẽ cậu cảm thấy mình có thể tiếp tục tiến về phía trước. Nhưng hiện tại tớ quyết định dừng lại, vì tớ đã nghĩ về điều này rất lâu. Thế giới của một người được tạo thành từ tất cả những gì người đó nhìn thấy và trải nghiệm, ngay cả khi người đó du hành đến một thế giới khác, anh ta vẫn phải quay trở lại thế giới của mình.
Vậy nên tớ nghĩ cứ chấm dứt con đường đó ở đây đi thôi.
Chu Từ."
Cô từng hy vọng bọn họ sẽ có một kết cục khác. Nhưng hóa ra vẫn chẳng chờ được kỳ tích. Khi đó tình yêu còn non dại, là cô tự tay cắt đứt, cô biết nỗi đau này cũng là tình yêu, hoặc là nói tình yêu nào cũng phải trải qua đau đớn mà thôi.