Mùi thức ăn vừa hay có thể cứu thoát cậu lúc này.
Khi nãy cậu mua về một ít hải sản và mì, thức ăn vẫn còn nóng. Từ sáng đến giờ cũng chưa được ăn gì, Chu Từ cầm lấy một tô mì, bắt đầu ăn ngấu nghiến.
Mực chiên rau hẹ, sò hấp trứng, tôm sông chiên, người phương Bắc nhìn cao lớn lại hơi thô kệt, nhưng khi nấu ăn thì không thể nào chê, từ màu sắc đến mùi vị đều phải xếp vào hàng tuyệt vời.
Khổng Tây Khai ở một bên bóc vỏ tôm cho cô, bóc được một con liền bỏ vào chén của cô. Cứ thế, cô ăn một con, cậu lại bóc một con.
Chờ Chu Từ ăn xong, cậu mới bắt đầu cầm đũa ăn, chậm rãi nhai, cô cũng học cách bóc vỏ tôm, cô bóc cũng không tệ. Lúc bóc xong, cô dừng lại, mút lấy mấy ngón tay. Khổng Tây Khai bên cạnh bỗng cảm thấy cơm hôm nay nuốt thật khó trôi, tiết trời lại thật nóng.
Cuối cùng cũng được ăn no mặc ấm, Tây Khai thu dọn thức ăn thừa, Chu Từ chui vào trong chăn ngủ.
Không rõ ngủ đến mấy giờ, bên ngoài trời vẫn còn sáng, Khổng Tây Khai bên cạnh cũng đang ngủ, hàng mi cong cong, miệng hơi hé ra, tựa như một đứa trẻ.
Chu Từ nằm bên cạnh nhìn cậu một lúc, thấy cậu cũng không hề tỉnh dậy. Cô liền mặc quần áo ra ngoài mua cho cậu một chiếc bánh sinh nhật.
Liên tiếp hỏi vài cửa hàng nhưng họ đều nói phải đặt trước, vì vậy cô đành phải chạy đến một quán cà phê gói hai chiếc bánh sô cô la. Trở về sớm sợ Khổng Tây Khai còn chưa tỉnh nên cô dạo hai vòng trên phố rồi mới trở về. Sau khi ngửi thấy mùi đặc trưng của thành phố biển sau cơn mưa, cô mua một hộp dâu tây. Lúc này mặt trời đang dần xuống núi, đoán rằng Tây Khai đã tỉnh.
Ai ngờ khi cô trở về, cậu vẫn chưa thức dậy. Chu Từ lấy tay véo mũi, cậu cau mày dùng tay che đầu, tiếp tục giấc mộng dang dở.
Không còn cách nào khác, lúc này cô đành gọi to tên đứa trẻ to xác đang gặp khó khăn khi thức giấc kia. Đột nhiên cậu bất thình lình vùng dậy trên giường, hai tay che mặt.
"Mấy giờ rồi?"
Giọng nói vừa tỉnh ngủ khàn khàn, trầm thấp.
"Hơn sáu giờ, trời tối rồi."
"Cậu vừa mới đi đâu?"
"Sao cậu biết? Không phải cậu vẫn đang ngủ sao?"
Cô ngạc nhiên.
Cậu chỉ tay vào bộ quần áo của cô.
Chu Từ lấy ra hai chiếc bánh ngọt.
"Tớ định mua cho cậu một chiếc bánh sinh nhật, nhưng họ bảo phải đặt trước nên tớ đành mua hai cái này."
"Sinh nhật vui vẻ, Khổng Tây Khai."
Cậu ngẩn người, như thể còn chưa tỉnh ngủ.
"Mau ước đi."
Cậu nghe lời nhắm mắt lại.
"Cám ơn cậu, Chu Từ."
Cậu nhìn cô cười, mắt cũng chưa từng đổi hướng, vẫn luôn nhìn vào ánh mắt cô, trong ánh mắt ấy có hình ảnh của chính cậu.
Sau khi dọn dẹp, hai người ra ngoài ăn cơm, rồi tản bộ trên bờ biển. Gió biển đầu xuân không kiêng nể bất kỳ ai, Chu Từ chưa đi được mấy bước đã phải từ bỏ mà trở về phòng.
Lúc mở cửa phòng, một tấm quảng cáo có hình một cô gái lướt qua tầm mắt cô. Trời ạ, ngực cô ấy rất đẹp, bàn tay còn đang tự mình xoa nắn, quả là làm người xem đỏ mặt.
Khổng Tây Khai tắm rửa xong, mặc chiếc áo phông trắng, quần thể thao màu xám đi ra. Chu Từ liếc nhìn xuống dưới, thu mình vào trong chăn, giả vờ đang xem TV, thật ra đầu cô vẫn trống rỗng từ nãy đến giờ.
Cô không phải là người bảo thủ, cũng cảm thấy rằng ham muốn cũng là một phần của con người, nhưng Khổng Tây Khai vốn là tên ngốc, thậm chí gần đây hai người liên tục hôn nhau, cậu cũng không dám quá phận.
Tấm chăn bên kia được mở ra, cô không muốn tức giận, dù thế nào cậu cũng không ôm cô.
Tắt TV. Căn phòng tĩnh lặng hẳn.
Khổng Tây Khai hỏi nhỏ:
"Ngủ sao?"
Cô ừ một tiếng, xoay lưng về phía cậu.
Cậu còn tưởng cô thật sự buồn ngủ, còn chúc cô ngủ ngon, sau đó cũng nằm xuống.
Chu Từ cảm thấy cho dù mình tức giận sợ rằng Khổng Tây Khai cũng không biết. Một ý nghĩ không hay thoáng qua, cô nhoài người về phía Khổng Tây Khai, nằm sấp lên người cậu.
Khổng Tây Khai sợ tới mức hai mắt mở to, ngay cả hô lên cũng không dám:
"Cậu làm gì vậy?"
Hiện tại cậu cảm thấy Chu Từ giống một chú rắn nhỏ, thân hình mềm mại không xương quấn lấy người cậu, ngoài miệng còn nói :
"Cậu hỏi tớ muốn làm gì?"
Hơi thở của cô lướt qua cổ cậu. Một tay cô chống bên cạnh đầu cậu, tay kia nắm lấy tay cậu.
Bàn tay mềm mại hơn hẳn trong tưởng tượng của cậu, dường như mọi thứ cậu chạm vào đều mềm mại như vậy. Ánh trăng xuyên qua cửa sổ, cơ thể cô như ẩn như hiện sau lớp vải mỏng manh. Tây Khai theo bản năng vuốt ve lưng cô. Chu Từ cảm giác có gì đó rất kỳ quái, những đợt sóng dồn dập, sục sôi trong cơ thể.
Đùi cô tinh nghịch ma sát bên trong đùi cậu, bụng dưới đã sớm cảm giác có cái gì đó nhô lên chạm vào người cô. Vì thế cô giúp cậu tháo đai lưng, cởi bỏ tất cả vướng bận. Nắm lấy nơi kia của cậu, thô và dài, cô có thể cảm nhận được những đường gân rõ ràng, đỉnh vật kia dường như còn tiết dịch.
Ngón tay Chu Từ xoa nhẹ, Khổng Tây Khai không được nhịn kêu lên một tiếng.
Cậu lật người đè Chu Từ xuống, chuyên chú cởi sạch quần áo của cô. Thật làm cô cảm tưởng mình như con cá nắm trên thớt chờ bị thịt...
Ngón tay cậu đi vào chỗ tư mật của cô, cánh hoa mềm mại, lại trêu ghẹo nhụy hoa nhạy cảm, ma sát nhẹ nhàng kia khiến cô liên tục run rẩy, khoái cảm như tia chớp xẹt qua thân thể, cô mở miệng nhỏ nức nở cầu xin:
"Đừng, đừng, cầu xin cậu..."
Nhụy hoa đã có phản ứng, hang tối của cô đã mở rộng, không thể thấy rõ cảnh sắc bên trong, nơi kia của cô ướt đẫm, cậu dùng tay lau đi giúp cô. Bất ngờ cậu tiến lên, liền nghe tiếng thét chói tai:
"Đừng đi vào..."
Vì thế cậu lập tức rời khỏi. Cậu biết, làm người nhất định không thể có lòng tham.
Cậu lại dùng tay trêu đùa nhụy hoa, cảm giác mê loạn không ngừng chồng chất, đùi cô đã mỏi nhừ, cô đột nhiên run rẩy, nhiệt độ cơ thể tăng mãnh liệt, đầu óc trống rỗng, giống như bong bóng xà phòng bị vỡ.
Cậu lấy tay cô xoa xoa vật chưa kịp thỏa mãn kia. Cậu gấp gáp áp cánh môi lên vành tai cô, vật trong tay cô dường như càng lớn hơn. Bỗng cậu cầm tay cô kéo lên, áp vào bụng dưới.
Cũng không biết cậu lấy quần áo của ai, đem hai người lau qua một lần.
Căn phòng tràn ngập mùi vị tình ái. Thế giới phút chốc trở nên nhẹ nhàng vui tươi hơn hẳn.