Du Nhiên Mạt Thế

7 khỏa đan dược, Lôi Khê chỉ tốn 2 gốc nhân sâm 200 năm cùng 1 cây bích ngẫu 300 tuổi, đã vậy rồi Lôi Khê còn cảm thấy thiệt thòi, bất quá nghĩ đến mục đích của bọn hắn, tự nhiên không muốn quá mức đắc tội Phù Vân.

“Đại sư Phù Vân, kỳ thật chúng ta còn có một gốc ngàn năm hoàng kỳ.” Nói đến đây, Lôi Khê dừng lại chút, thấy Phù Vân quả nhiên lộ ra thần sắc mừng rỡ, vì thế nói tiếp, “Chúng ta muốn hỏi một chút có thể đổi lấy thuốc khôi phục da thịt hay không ?”

Phù Vân nghe vậy không có trả lời ngay, nhíu mày suy tư một lát nói, “Loại thuốc này có thì có đấy, nhưng điều chế cực kỳ phức tạp, cần phối hợp phương pháp trị liệu đặc thù…”

“Đại sư ! Một thành viên trong đội chúng ta bị thương mà mất đi bắp chân, nếu ngài có thể cứu trị, có yêu cầu gì, ta tất không chối từ !” Lôi Khê lộ ra thần sắc không giống gian thương vừa rồi, thận trọng nói.

Phù Vân khó xử, “Dược ta có, có thể trao đổi cùng các ngươi, nhưng phương pháp trị liệu đặc thù thì cần thủ đoạn độc nhất vô nhị của một vị đạo hữu, vốn phải là người Tu Chân Luyện khí kỳ ít nhất từ tầng 7 trở lên mới có thể thực hiện, chúng ta thông qua nghiên cứu lợi dụng dược vật cùng thủ đoạn riêng để áp xuống thấp nhất là Luyện Khí kỳ tầng 2, nhưng vì phương pháp này có quan hệ đến công pháp của vị đạo hữu kia, ta thì vô pháp làm được.”

“Đại sư có thể thỉnh vị kia đến không ?” Lôi Khê khẩn cầu nói, chân Hồng Tư là một khối tâm bệnh của bọn hắn.

Phù Vân lắc đầu, “Người nọ không thích lộ diện.”

Lâm Phàm ngồi bên cạnh luôn không nói chuyện đột nhiên mở lời, “Người theo lời đại sư Phù Vân có phải hay không danh tự Phù Nguyên ?”

Phù Vân kinh ngạc nhìn Lâm Phàm, “Làm sao ngươi biết ?”

“Thủ đoạn đặc thù ngươi nói có phải là vận dụng bùa chú bắt chước người Tu Chân Luyện Khí kỳ tầng 7 đi ?” Lâm Phàm tiếp tục cười híp mắt nói, “Không biết Trần Nguyên gần đây sao rồi ?”

Sau khi Lâm Phàm nói ra tên thật của Phù Nguyên, Phù Vân hoàn toàn thả lỏng đề phòng, cười nói, “Nguyên lai tiểu hữu là người quen của Phù Nguyên,” từ từ, Phù Vân đột nhiên nhớ tới một người, họ Lâm… “Ngươi không phải kêu Lâm, Lâm Phàm a !”

“Là ta.” Lâm Phàm gật gật đầu.

Phù Vân lại lần nữa nhấc lên đề phòng, “Quả nhiên là ngươi ! Chính ngươi là người Trần Nguyên giúp đoạt nhiều đan dược của ta như vậy !”

“Ách,” Lâm Phàm khóe miệng co quắp, nguyên lai đan dược của hắn là lấy được như thế, “Hắc, thật là trùng hợp…”

Bất kể thế nào, Phù Vân vẫn dẫn bảy người tiểu đội Lôi Thần lên núi, Mộc Hoa không muốn mà nhìn theo bóng lưng Lôi Khê, cắn răng đi về đưa não tinh cho ca ca Mộc Phong.

Bởi có Phù Vân tuy công pháp không cao, nhưng thân phận luyện dược sư đặc thù dẫn dắt, bọn họ thực nhẹ nhàng lên núi. Hơn nữa lúc Lâm Phàm thấy Trần Nguyên, hai người tụ lại đánh một trận, đáng tiếc Lâm Phàm có não tinh trợ giúp, tốc tộ thăng cấp rất nhanh, nhưng Trần Nguyên đã sớm cấp 2 điên phong, sau khi bùng nổ tang thi, thuận lợi xông lên Luyện Khí kỳ cấp 3, bởi vậy Lâm Phàm vẫn bại bởi Trần Nguyên.

“Hảo tiểu tử, không tệ.” Trần Nguyên nguyên bản còn lo lắng Lâm Phàm thăng cấp quá nhanh, căn cơ không ổn định, nhưng vừa đấu một phen xong, Trần Nguyên biết nhất định Lâm Phàm đã tìm được phương pháp tu luyện thích hợp rồi.

Lâm Phàm quen Trần Nguyên 20 năm, tự nhiên hiểu được ý tứ của hắn, cười cười không nói gì thêm.

Có người quen việc liền dễ, chân Hồng Tư sau khi được Phù Nguyên cùng Phù Vân kiểm tra xong, thì định ra phương pháp khôi phục, đáng tiếc cần ít nhất thời gian là một tháng, bởi vậy đoàn người tạm thời ở lại núi Vũ Nghiên. Hứa Sách tự nhiên đại đa số thời gian bồi bên cạnh Hồng Tư, mỗi lúc trị liệu, thấy Hồng Tư thống khổ thì lo lắng không thôi.

Nghiêm Hàn có não tinh cấp 3, lúc ban đêm liền trùng cấp lên dị năng giả cấp 3; Lâm Phàm có đan dược đầy đủ, sau khi phát hiện ném đan dược vào không gian hư vô hiệu quả so ăn trực tiếp tốt hơn nhiều, còn không có tác dụng phụ, thì hắn cũng trực tiếp như cưỡi tên lửa vù vù lên tới cao giai Luyện Khí kỳ tầng 3 ! Đáng tiếc đan dược Tu Chân không có tác dụng thăng cấp với dị năng giả.

Lôi Khê được Lâm Phàm cấp cho đầy đủ dược liệu, đi đổi lượng lớn não tinh cấp 2, trừ Trữ Bằng do não tinh tinh thần hệ khó đổi ra, ngay cả Hứa Sách cùng mọi người trước khi Hồng Tư khỏi chân, đều thăng lên dị năng giả cấp 3. Đại Hắc liền càng thoải mái, mỗi ngày trừ ăn não tinh chính là ngủ, u mê mà lên Bán Thú nhân cấp 3 điên phong, sau đó bị ghìm lại.

Cuộc sống trên núi làm bọn họ có cảm giác tách biệt, nguy cơ tang thi tựa như một giấc mộng. Mấy hôm trước khi chân Hồng Tư được hoàn toàn trị khỏi, thời tiết chợt ấm dần, băng tuyết hòa tan, tang thi biến mất một tháng qua nương theo độ ấm quen thuộc mà hớn hở xuất hiện lại trước mặt mọi người. Tiểu đội Lôi Thần cũng không thể không cáo từ rời đi, nơi này rốt cuộc vẫn không phải điểm dừng chân của bọn họ.

Trở lại an toàn khu Vũ Nghiên, tựa như cách một đời, thần sắc mọi người rõ ràng nghiêm trọng khẩn trương hơn lúc bọn họ rời đi rất nhiều.

“Lôi ca !” Đột nhiên thanh âm có chút quen tai vang lên, chỉ thấy nam nhân Mộc Hoa khí chất tuyệt hảo kinh hỉ hướng bọn họ chạy tới. Mộc Hoa vui mừng đến trước mặt Lôi Khê, “Lôi ca, đã lâu không gặp, còn tưởng các ngươi không trở lại nữa !”

Lôi Khê đối Mộc Hoa nhiệt tình có chút không quen, bất quá xuất phát từ lễ phép vẫn đáp lại, “Lần này cũng là đi qua, lại phải phiền toái dẫn đường.”

“Tiểu Hoa, vị này chính là ?” Mộc Hoa đến không chỉ có mình hắn, còn có hai nam nhân không biết, trong đó có một người nhìn rất giống Mộc Hoa, xem ra là ca ca Mộc Phong theo lời Mộc Hoa.

“Ca, đây chính là Lôi Khê, đội trưởng tiểu đội Lôi Thần, lần trước giúp ta lấy được não tinh thực vật hệ.” Mộc Hoa hưng phấn giới thiệu, suốt một tháng không gặp, hắn còn tưởng sẽ không bao giờ được gặp lại nữa.

Ca ca Mộc Hoa – Mộc Phong vốn nghi hoặc gần đây đệ đệ luôn ủ rũ giờ đột nhiên lại rạng rỡ, thấy Lôi Khê nháy mắt liền minh bạch, nguyên lai người đệ đệ tâm niệm là nam tử xuất sắc như thế này, cũng khó trách đệ đệ luôn nhãn giới khá cao lại động tâm, “Xin chào, cám ơn ngươi đã giúp !”

Lôi Khê lắc đầu cười, “Không quan hệ, đệ đệ ngươi cũng giúp chúng ta rất nhiều.” Mộc Hoa đứng cạnh nghe vậy lộ ra thần sắc thẹn thùng.

Cảnh tượng “ra mắt người nhà” trước mắt này làm Lâm Phàm lòng hụt hẫng, trên núi một tháng hắn đều tận lực tránh một mình tiếp xúc Lôi Khê, nhưng lúc này thấy tình huống như vậy, vẫn là không thoải mái, rõ ràng lướt qua mấy người đi trước.

“Tiểu Phàm ! Đợi chút !” Lôi Khê vội vàng kêu Lâm Phàm, thấy Lâm Phàm không hiểu sao tức giận, đành nói tiếng ngượng ngùng với đám Mộc Hoa, vội vàng đuổi theo.

“Ngươi mất hứng.” Lôi Khê giữ chặt Lâm Phàm nhìn thẳng mắt đối phương nói, trong giọng thậm chí còn có chút cao hứng, “Bởi vì… Mộc Hoa ?”

Lâm Phàm nhướn mày, người này trong chuyện yêu đương cũng không ngu ngốc như tưởng tượng nha, nhưng nam nhân như này hắn không yêu thương nổi, vẫn lạnh giọng phân rõ giới hạn, “Ngươi suy nghĩ nhiều, ta chỉ hơi mệt, muốn sớm tìm nơi nghỉ ngơi.”

“Ta…” Lôi Khê không chắc Lâm Phàm rốt cuộc là tức giận hay làm sao, đành buông tay Lâm Phàm ra, hơi giật mình không biết đang suy nghĩ gì. Hứa Sách đi qua, như an ủi mà vỗ vai lão đại. Lôi Khê đi phía sau mọi người trầm mặc không nói, một tháng này Lâm Phàm tuy tỏ rõ tránh né hắn, nhưng tình cảm giữa hai người thật vất vả xây dựng được tựa hồ càng ngày càng mỏng manh, đơn thuần đến chỉ còn có ràng buộc giữa đội trưởng cùng đội viên, sờ sờ ngực, y cảm thấy như vậy thực khó chịu, y hẳn là đã làm sai việc gì rồi đi… (đoạn này có nghĩa là tuy Lâm Phàm có tránh né Lôi Khê, kiểu như vẫn còn tình cảm đặc biệt, nhưng Lôi Khê lại cảm thấy tình cảm giữa hai người đang ngày càng mờ nhạt, vì vậy tác giả mới dùng cặp quan hệ từ tuy-nhưng tại chỗ này)

Trí lực Đại Hắc giờ cơ hồ như người bình thường, đối Nghiêm Hàn cùng Lôi Khê, y thân là người sớm nhất đi theo Lâm Phàm, coi như “chính thất” (mơ tưởng =)))), cũng từng làm y rối rắm một phen, cuối cùng vẫn là giống Nghiêm Hàn chịu đựng, hiện tại thế đạo nguy hiểm, cho dù là y cũng không thể cam đoan an toàn cho Lâm Phàm, hơn nữa còn tồn tại bí mật mơ hồ của Lâm Phàm mà mấy người đoán kia (không gian) lại càng thêm nghịch thiên. Một khi bại lộ, Tiểu Phàm chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm tính mạng, nghĩ vậy, Đại Hắc thống khổ cào cào tai, ngực y sẽ trống rỗng mất, đau lắm đau lắm! (thương lắm thương lắm ❤)

Bất quá tuy cho phép Nghiêm Hàn cùng Lôi Khê, không có nghĩa y liền đi giúp tình địch, hơn nữa Lôi Khê là người đầu tiên “ăn” Lâm Phàm, Đại Hắc mỗi lần nghĩ đến đều rất buồn bực, rõ ràng mình mới là chính thất a !

“Ô ô…” Đại Hắc cúi đầu cọ xát hai má Lâm Phàm, khiến Lâm Phàm xem nhẹ không thoải mái trong lòng, cười xoa mái tóc cứng rắn màu đen ánh bạc, còn hôn hôn mấy cái.

Nghiêm Hàn đi phía sau khó chịu nắm chặt tay, con chó hoang này chỉ biết giả ngu bán manh ! Lại càng không thích còn có Lôi Khê, thật vất vả có cơ hội khiến Lâm Phàm suy nghĩ về mình nhiều hơn, cư nhiên bị con chó hoang kia xóa sạch !(khổ Hắc Hắc đáng yêu nhà ta bị 2 tên kia chửi tơi bời =))))

Hai huynh đệ họ Mộc rất nhanh tìm tới cửa, muốn mời tiểu đội Lôi Thần hợp tác thu thập công ty cây giống, Mộc Phong là dị năng giả thực vật hệ, tuy có thể trống rỗng chế tạo thực vật, nhưng lại cực kỳ tiêu hao dị năng, nếu có đầy đủ hạt giống, hắn có thể cho những hạt giống này lớn lên theo ý nghĩ của mình, lực công kích cũng phải gia tăng gấp bội.

“Thời gian trước tang thi còn chưa tràn ra, sao các ngươi không đi ?” Lôi Khê nghi hoặc hỏi, mấy ngày trước tang thi rốt cuộc không tiếp tục trốn nữa, người đi sưu tập vật tư quả thật gian nan nhiều.

Mộc Phong bất đắc dĩ nói, “Nơi cây giống này thực hẻo lánh, ta cũng chỉ trùng hợp trước lúc bùng nổ tang thi đi đến bên đường quốc lộ kia mới biết tới, hiện tại rất ít người động tâm. Bởi một tháng trước tang thi đi trốn, địa phương có thể càn quét cơ bản đều bị người đi qua, mặc dù có vài người không may mắn, đúng lúc xông vào nơi tang thi tụ tập, nên toàn quân bị diệt, nhưng đại đa số thu hoạch không tệ lắm. Vị trí công ty này tuy hẻo lánh, nhưng không đến mức không người nào biết, không khéo chính là, công ty kia chính là một trong những nơi tang thi tụ tập, trước đi thì chỉ muốn chết. Ngược lại mấy ngày này tang thi tản ra ngoài, giảm bớt rất nhiều, sớm sẽ có người xuống tay, chúng ta phải nhanh chân đoạt được!”

Lôi Khê gật gật đầu, “Các ngươi nói kế hoạch.” Vốn tính toán nhanh chóng chạy lấy người quay về an toàn khu Kim thị, bất quá công ty hạt giống này cũng không tệ, nếu đủ hạt giống cùng đất đai chưa ô nhiễm, đối sinh tồn lâu dài có trợ giúp lớn, cho dù không biện pháp tự gieo trồng, mang đi giao dịch trao đổi cũng tốt.

“Kế hoạch của chúng ta là…” Mộc Phong lấy ra tờ bản đồ tự vẽ bắt đầu giảng giải kế hoạch.

Mộc Phong là dị năng giả cấp 2, bên người trừ đệ đệ Mộc Hoa, còn có 4 đồng bạn, đều là người thường. Giống tiểu đội Lôi Thần như vậy toàn bộ thành viên đều là dị năng giả, hiện tại là phi thường hiếm thấy. Mộc Phong cung cấp thông tin khá phong phú, có thể là đã tra xét công ty này rồi, phí không ít tâm tư, đáng tiếc thực lực bọn họ quá kém, chỉ có một dị năng giả, căn bản không cắn nổi khối xương cứng này. Mộc Phong đã nghĩ tìm đoàn đội khác hợp tác, nhưng cuối cùng vẫn từ bỏ, thế lực bản địa mà có thêm chỗ hạt giống đó thì khác nào như hổ thêm cánh, bọn hắn tiểu đoàn thể không thực lực nhất định sẽ bị đàn áp vô cùng thảm hại, thẳng đến khi hắn thông qua đệ đệ Mộc Hoa biết tiểu đội cường hãn từ ngoài đến này, nếu bọn họ là từ trên núi xuống khẳng định trước hết phải quay lại an toàn khu Vũ Nghiên, như vậy hắn có thể nhân cơ hội mời tiểu đội Lôi Thần cùng tham gia hành động.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui