Du Nhiên Mạt Thế

Phòng ngủ nhà lão Ngưu quả thật đủ lớn, nhìn coi như sạch sẽ, mặc dù có ít tro bụi, nhưng miễn cưỡng có thể chấp nhận, đám Lâm Phàm cũng không có gì phải soi xét, thời thế này có thể ngủ không lo tang thi đã không sai rồi. Một hàng 8 người phân 4 phòng, những đôi khác tự nhiên là hai người một phòng, Lâm Phàm thì lại đá Nghiêm Hàn xui xẻo ở với Lôi Khê một gian. Trong phòng chăn ga nhìn có chút bẩn, may mắn bọn hắn đều mang theo vỏ chăn ga theo, lột xuống thay bằng đồ của mình là được. Nước tại đây coi như phong phú, nhưng muốn tắm rửa thì có chút xa xỉ, giờ thời tiết lạnh, vài người trên người cũng không bẩn, liền chỉ lấy khăn mặt thấm nước lau thân thể.

Cách thời gian ngủ còn sớm, Đại Hắc ăn mấy viên não tinh cấp 2 Liên Vĩnh Phong tặng nên ngủ trước rồi, Lâm Phàm không ngủ được, thấy đèn phòng khách còn sáng, tính toán qua tìm một nhà lão Ngưu tâm sự chút, không nghĩ tới vào phòng khách Lôi Khê đã ngồi đó rồi. Lâm Phàm tự nhiên lên tiếng chào hỏi Lôi Khê, sau đó ngồi vào ghế sa lon khác, Lôi Khê âm thầm siết chặt nắm tay.

Nhà lão Ngưu cũng không tính toán làm tiếp đón gì cả, ngay chén nước cũng không có, Lâm Phàm không để ý, hắn chính là nghĩ đến hỏi thăm một chút tình huống cuộc sống nơi này thôi, còn có tin tức về tang thi, dường như Lôi Khê cũng cùng ý nghĩ này, đã tán gẫu được một lúc với lão Ngưu, vì thế Lâm Phàm ngồi một bên nghe bọn họ tiếp tục nói chuyện.

“Ngưu ca, ngươi nói tiếp.” Lôi Khê cười nói.

“Khụ, nói đến đâu nhỉ? A nhớ rồi, ngươi nói đường cái phía Bắc bị chặn lại kia? Nơi đó không thể đi, rất tà môn, người đi qua trở về không được vài ngày thì phát điên luôn, có mấy người, bị tang thi truy đuổi nên chạy lên đường cái kia, thật vất vả nhặt được mạng mà trở về an toàn khu, kết quả ngày hôm sau không hiểu sao liền thần chí không rõ, cả ngày nói năng linh tinh, để vợ con lưu lại khóc thảm, ai.” Lão Ngưu nói xong lấy ra thuốc lá Lôi Khê vừa mới đưa, cầm đến trước mũi ngửi ngửi, luyến tiếc châm.

“Bọn họ chỉ bị điên? Không có phản ứng khác?” Lôi Khê nghi hoặc hỏi.

“Cũng chỉ bị điên thôi, trước ta có tò mò qua xem, mấy người kia mỗi người đều thân to sức lớn, kết quả giờ chỉ biết chảy nước dãi kêu la như tên ngốc, nghiệp chướng nga!” Lão Ngưu thở dài.

“Đều kêu những gì?” Lâm Phàm đột nhiên hỏi chen vào.

“Cũng không có gì, chỉ là ấp úng y y nha nha, nghe chẳng rõ là nói gì.” Lão Ngưu nói xong, Lâm Phàm cùng Lôi Khê đưa mắt nhìn nhau, sau đó cùng người một nhà lão Ngưu nói ngủ ngon, liền hướng phòng Trữ Bằng đi.

Lúc Trữ Bằng mở cửa, trên mặt còn đỏ ửng, Lôi Khê nhìn mà không ngừng hâm mộ, trộm ngắm Lâm Phàm, kết quả là người ta căn bản không để ý mình.

“Đêm hôm, tới tìm chúng ta làm gì?” Liên Vĩnh Phong tà tựa trên giường, bất mãn oán hận.

Phòng ngủ không tính lớn, bốn người cùng đứng bên trong có vẻ hơi chen chúc, Lôi Khê dựa vào vách tường chỗ cửa, liếc mắt Liên Vĩnh Phong, “Ngươi kiềm chế chút, đừng để Trữ Bằng bị lây nhiễm.”

Liên Vĩnh Phong lưu manh phất phất tay cười, “Nói vậy ngươi không biết về tang thi cấp cao đi, siêu vi rút SR đối nhân loại là uy hiếp thật lớn, đối chúng ta lại là một loại năng lượng; kỳ thật dị năng giả xuất hiện cũng có nguyên nhân đồng dạng, có vài người miễn dịch với siêu vi rút SR, kết quả sản sinh là một loại vật chất khác, hẳn có thể khắc chế siêu vi rút SR, cho nên dị năng giả cấp bậc cao hơn tang thi, liền sẽ không bị tang thi lây nhiễm.” Nói xong đứng dậy đem Trữ Bằng cưỡng chế kéo vào trong lòng mình, “Ta như thế nào khiến tiểu Trữ Bằng yêu quý của mình biến thành tang thi đâu, phải biết tang thi cao cấp cũng không dễ dàng xuất hiện như vậy. ”

Lôi Khê xác định tên gia hỏa này đều đã có tính toán trong lòng, cũng không hỏi nhiều về vợ chồng son nhà người ta, đem tin tức mới nghe được chỗ lão Ngưu nói cho Liên Vĩnh Phong, “Ta đoán, đoạn đường kia có thể có tang thi cấp cao hay không?”

“Rất có thể, hơn nữa nếu là tang thi cấp cao, nhất định là tinh thần hệ!” Liên Vĩnh Phong sờ sờ cằm, hưng phấn nói, “Chúng ta trực tiếp xông vào săn giết thôi, vừa lúc có đồ bổ cho tiểu Trữ Bằng.”

“Vậy chúng ta ở lại đây vài ngày đi, nhìn xem có cơ hội nào xuống tay đoạn đường kia không.” Lôi Khê nói xong liền cùng Lâm Phàm rời đi phòng Trữ Bằng, còn thuận tay đóng cửa lại.

Phòng Lâm Phàm ngay đối diện phòng Trữ Bằng, đang muốn đẩy cửa ra đi vào, lại bị Lôi Khê giữ chặt ép lên tường, hai người nhìn nhau không nói lời nào, sau một lúc lâu Lôi Khê nhịn không nổi, vẻ mặt thống khổ nhìn Lâm Phàm, “Rốt cuộc phải như thế nào ngươi mới có thể nhận ta như chấp nhận Nghiêm Hàn Đại Hắc?”

Lâm Phàm trong lòng yên lặng phun tào, hắn không phải vừa mới phát hiện mình thích Lôi Khê sao, bất quá nghĩ đến hành vi trước đây của người này, Lâm Phàm điều chỉnh diễn cảm một chút, ra vẻ nghi hoặc trả lời, “Ta vì sao phải nhận ngươi? Chúng ta không phải chỉ là quan hệ bạn giường thôi sao?” Sau đó như bạn thân tốt vỗ vỗ bả vai Lôi Khê, “Bất kể như thế nào, cũng không ảnh hưởng tình bạn giữa chúng ta!”

“Đi con mẹ nó tình bạn!” Lôi Khê hoàn toàn nổi giận, mỗi ngày nhìn mọi người trong tiểu đội ngọt ngào mật mật, phu phu hợp tác đánh tang thi, y đều ghen tỵ đến phát điên, dựa vào cái gì Lâm Phàm có thể đồng thời chấp nhận tên tiểu quỷ thối Nghiêm Hàn cùng con dã thú Đại Hắc kia, mà không thể nhận y một nam nhân bình thường! Y tự hỏi bản thân yêu Lâm Phàm không kém gì với hai người kia a!

Y biết, Lâm Phàm đã sớm có ý định rời đi! Nhiều lần Lôi Khê đều mẫn cảm từ trong mắt đối phương phát hiện ý tưởng mỗi người mỗi ngả, những lúc này, Lôi Khê cảm thấy trái tim mình như bị đâm một nhát, yết hầu bóp chẹt lại, y không dám chất vấn đối phương, chỉ có thể làm bộ như không biết chuyện gì, sau đó không ngừng tìm các loại lý do, các loại nhiệm vụ bám trụ Lâm Phàm.

Dây thần kinh nào đó trong đầu y tại khoảnh khắc Lâm Phàm xoay người mở cửa liền hoàn toàn đứt đoạn, Lôi Khê trực tiếp vác Lâm Phàm lên vai vào trong phòng y cùng Nghiêm Hàn, đem Lâm Phàm ném lên giường sau đó nghiêng người đè lên, Nghiêm Hàn nằm một bên đọc sách bị dọa ngẩn ngơ, rồi yên lặng đứng dậy đem cửa phòng khóa lại, sau đó… Ngồi một bên xem cuộc vui.

Lâm Phàm đang muốn tạo pháp thuật thoát thân thì chống lại đôi mắt Lôi Khê tràn đầy thống khổ, ý nghĩ đành tiêu tan, bị Lôi Khê quăng lên giường, Lâm Phàm chính là chỉ tượng trưng phản kháng vài cái, nhưng lúc này Lôi Khê thần kinh đứt đoạn, làm gì như mọi ngày lý trí lắm mưu kế mà phát hiện ra, giờ chỉ có thể dùng bản năng để hành động thôi.

Lôi Khê dùng dị năng thổ hệ đem tứ chi Lâm Phàm cố định lại, để hắn bày chữ đại nằm ngửa trên giường, sau đó trực tiếp đem quần áo Lâm Phàm xé rách, tan tác thành mảnh nhỏ. Lâm Phàm nhìn mà mắt trợn thẳng, m* nó bộ quần áo này mới mặc chưa đến vài lần, đồ phá hoại.

Mất đi lớp quần áo che đậy, thân thể Lâm Phàm trắng nõn hiện ra trước mắt Lôi Khê, khiến y xem ánh mắt càng thêm cuồng nhiệt, Nghiêm Hàn một bên cũng trộm nuốt nước miếng. Lâm Phàm thân thể cũng như khuôn mặt hắn đều xinh đẹp, tinh xảo, dáng người tam giác, vả vai dày rộng, eo nhỏ hẹp, cái mông vểnh vểnh, thoạt nhìn thân hình có chút gầy, sau khi bỏ đi quần áo, lại lộ ra cơ thể cân xứng, sờ lên căng đầy mà co dãn, rất có xúc cảm.

Lôi Khê thành kính mà điên cuồng vuốt ve mỗi tấc da thịt trên thân thể Lâm Phàm, dùng miệng cắn phệ hấp duẫn, lưu lại một chuỗi hôn ngân. Lôi Khê phát hiện mỗi khi liếm đến nơi nào đó chỗ vành tai cùng eo thì đối phương không nhịn được run rẩy, vì thế càng thêm kích động mà kích thích hai vị trí này. Một bàn tay không ngừng vuốt ve thù du trước ngực Lâm Phàm, một tay khác len xuống phía dưới, từng chút một kích thích cửa huyệt đối phương. Động tác Lôi Khê có chút thô lỗ, ngón tay muốn mở rộng mà không đúng phương pháp, ngược lại làm Lâm Phàm bị đau, Nghiêm Hàn một bên nhìn không ổn, liền từ ba lô lấy ra lọ bôi trơn! Lâm Phàm không cẩn thận nhìn thấy, kinh ngạc há hốc miệng, kết quả bị Lôi Khê nhân cơ hội chen lưỡi vào quấn chặt lấy hôn sâu, điên cuồng mà quấy đảo, nước miếng chưa kịp nuốt xuống theo nơi hai người tương giao mà nhỏ đến trên giường.

Nghiêm Hàn đem dầu bôi trơn mình trộm tư tàng mở ra, đưa cho Lôi Khê. Lôi Khê ngẩng đầu nhìn Nghiêm Hàn, hơi hơi hí mắt, sau đó nhận lấy, lật người Lâm Phàm lại quay lưng về phía mình, trực tiếp đổ dịch trơn vào nơi cúc huyệt phấn nộn đang không ngừng dụ hoặc mình kia. Chất lỏng lạnh lẽo kích thích nơi nào đó nửa thân dưới Lâm Phàm co rút lại, không nghĩ tới lại làm tia lý trí cuối cùng của Lôi Khê hoàn toàn biến mất!

Nhanh chóng cởi toàn bộ quần áo trên người, đỡ lên bộ vị nam tính hùng vĩ vì nhẫn đến cực hạn mà tràn đầy gân xanh, Lôi Khê đem eo Lâm Phàm vô lực mềm nhũn nâng lên cao, đơn giản dùng ngón tay khuếch trương, liền đề thương trực tiếp vọt vào!

“A!” Lâm Phàm hít một hơi sâu, cả thân mình căng đến gắt gao, hai tay bấu chặt tấm ga dưới giường, thoải mái khi bị lấp đầy cùng kích thích tiến vào đột ngột, khiến Lâm Phàm cơ hồ hỏng mất.

Cũng không trông cậy vào Lôi Khê có thể ôn nhu một chút, Lâm Phàm tận lực thả lỏng bản thân, cảm giác tại cửa huyệt giữa đùi bị cự vật ra vào phóng đại vô hạn, “Ân… Chậm chút… Sắp không chịu nổi… Chậm…” Nhưng căn bản vô dụng, đồ vật nóng bỏng kia vẫn như cũ cố gắng rút ra ngoài cửa huyệt, rồi thẳng tắp đâm vào trong.

“A!” Lâm Phàm cao giọng thét lên, Lôi Khê đỉnh đến địa phương mẫn cảm nhất trong thân thể hắn!

Tiếng rên rỉ của Lâm Phàm khiến Lôi Khê thỏa mãn, nhưng không hề đem lại cảm giác an tâm cho y, Lôi Khê thẳng thắt lưng liên tục vận động, côn th*t dưới thân như máy đóng cọc không ngừng đâm nhập vào trong thân thể Lâm Phàm, nội tâm lại càng ngày càng trống rỗng, tựa đầu chôn tại cổ Lâm Phàm, đứt quãng cắn cắn, đôi cánh tay như kìm sắt ôm chặt lấy Lâm Phàm, tựa hồ muốn khảm nhập thân thể đối phương vào máu thịt mình.

Đột nhiên bả vai có cảm giác man mát, nháy mắt đem Lâm Phàm chìm trong bể dục bừng tỉnh, bởi hai tay bị trói buộc, Lâm Phàm không có biện pháp chuyển động thân thể, bên tai truyền đến thanh âm Lôi Khê nức nở cầu xin, “Đừng rời bỏ ta… Không cần rời đi ta. Vĩnh viễn đừng rời đi ta, thực xin lỗi, thực xin lỗi…” Nhưng nửa thân dưới nơi hai người tương liên lại bị va chạm càng mãnh liệt, rất nhanh Lâm Phàm bị sáp nhập nơi nào đó chỉ còn có thể đắm mình trong tình dục.

Đâm vào được hồi lâu, Lôi Khê giải thoát trói buộc cho Lâm Phàm, rút ra nhục hành còn bán cương. Vật thô dài kia lúc rời khỏi cọ lên nhục bích mẫn cảm, khoái cảm không cưỡng nổi truyền đến từ hạ thể, khiến Lâm Phàm nằm nhoài trên giường không áp chế được rên rỉ thở gấp, nhưng theo tiếng “Phốc”, vật mang đến khoái cảm kia rời khỏi hoàn toàn, tràng đạo đã chuẩn bị đầy đủ để nghênh đón khó có thể chịu được hư không, Lâm Phàm giãy giụa thân mình, trong miệng bối rối oán hận, “Không cần đi ra ngoài…”

Cúc huyệt kịch liệt co rút lại giãn mở, chất lỏng trắng ngà phóng đãng rỉ ra ngoài lộ ra vách động phấn hồng nhẵn nhụi, Lôi Khê cùng Nghiêm Hàn nhìn mà yết hầu cao thấp di động càng thêm lợi hại, Lôi Khê trực tiếp ôm lấy đối phương, để Lâm Phàm ngồi vào giữa hai chân mình, Nghiêm Hàn một bên cũng không nhịn được nữa, thoát đi quần áo cọ tới sau lưng Lâm Phàm, mê luyến mà vuốt ve da thịt sau lưng đối phương.

“Phập” hoàn toàn không có dấu hiệu báo trước, Lâm Phàm lại bị cắm vào tràn đầy, hắn cảm giác phảng phất như mình đang từng chút từng chút một bị thiêu đốt, bị vật gì đó vừa dài vừa to cắm thật sâu vào, cả thân mình đều được chống đỡ tại nơi tương giao này, ngay sau đó là một vòng trừu sáp kịch liệt.

Trong mơ hồ, Lâm Phàm còn cảm giác nhiều thêm một đôi tay lạnh lẽo chạy trên thân thể mình, mang đến kích thích lửa nóng không hề giống như trước đó, đối ngược với cảm giác mát lạnh đó là nóng bỏng bị khơi lên càng thêm rõ ràng, Lâm Phàm dùng lý trí không sót lại nhiều lắm của bản thân nghiêng đầu qua, phát hiện lại là, “Tiểu Hàn… Không được, ngươi còn chưa thể…” Lâm Phàm nỗ lực muốn đẩy ra Nghiêm Hàn, nhưng vì đang đưa lưng về đối phương nên vốn khí lực cũng chẳng có mấy, giờ lại càng như mời gọi, tay khoát lên trên người đối phương, chỉ còn lại ngứa ngáy kích thích, khiến Nghiêm Hàn càng thêm hưng phấn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui