Editor: Russia
Beta: Sasaswa
Bùi Tự không ăn tối ở nhà.
Hắn đứng dưới tòa nhà vẫy tay với Bùi Lệ đang đứng ở cửa sổ lầu ba, sau đó xoay người rời đi.
Tạm thời không có bất kỳ kẻ nào đến tìm Bùi Tự.
Đã mấy ngày liên tục điện thoại của hắn vẫn luôn trong trạng thái im lặng.
Thu lại những cảm xúc đối với sự tồn tại của Thẩm Du Tu, như thể lấy lùi làm tiến, Bùi Tự cứ cách vài phút lại lấy ra xem.
Cây long não nơi đầu hẻm đã ngả từ màu xanh biếc sang màu nâu vàng, gió đêm thổi qua, lá cây phủ kín mặt đất, theo lối nhỏ uốn lượn như một con sông.
Bùi Tự đi dọc theo con sông ấy, cầm di động, đi bộ dưới trời hoàng hôn cho đến khi trăng lên cao.
Bùi Tự không biết bản thân mình đang đợi cái gì nữa.
Đối với hắn mà nói, tiếng chuông điện thoại tuyệt đối chẳng phải thứ quan trọng đến mức không thể thiếu trong cuộc đời, bình thường những lúc nó reo lên đồng nghĩa với việc chủ nợ lại gọi đến, có việc hoặc là chuyện đột xuất xảy ra.
Bùi Tự cúi đầu nhìn thoáng qua khung chat trống rỗng trên màn hình di động, ấn vào mục thông báo, phát hiện Thẩm Du Tu từng gọi cho mình rất nhiều cuộc gọi vô nghĩa.
Vì rất ít khi quá trớn, nên vô tình sự phiền chán và kháng cự của hắn với tiếng chuông điện thoại đã không cánh mà bay.
Đúng lúc này, di động đột nhiên reo lên như ý muốn.
Bùi Tự xoá đi dấu vết nho nhỏ trên màn hình do cầm di động trong thời gian dài, bắt máy, "Trần Tiến?"
"Đi ăn đồ nướng không?" Trần Tiến đùa giỡn, "Cậu quay đầu lại đi."
Hai người đi đến một đoạn đường náo nhiệt trong thành phố, đoạn đường khá dài dành riêng cho người đi bộ này có rất nhiều ngõ.
Có không ít tiệm nhỏ ban đầu nằm ở mặt đường, sau đó vì giá thuê mặt tiền quá đắt mà chuyển vào trong hẻm.
Con hẻm bọn họ vừa đi qua chính là chỗ có các tiệm bán đồ ăn vặt của dân bản địa, hương vị truyền thống, giá cả phải chăng, Trần Tiến vẫn hay đến ăn.
Bùi Tự quay đầu nhìn, gật đầu chào hỏi.
"Đi ăn hay không?" Trong giọng Trần Tiến có ý cười cợt, "Thu tỷ đang ở đây này, chị ấy gọi cậu mà cậu không nghe, cho nên bảo tôi gọi cho cậu."
Bùi Tự không hé răng, bước mấy bước tới, đi vào trong tiệm, tự rút ly nhựa ngồi xuống uống trà.
"Y hệt du hồn, tai điếc luôn rồi." Hứa Miên Thu ăn miếng thịt cá nhỏ, cầm đôi đũa, khuỷu tay đẩy người bên cạnh một cái, ý bảo hắn đưa đũa cho Bùi Tự.
Người đàn ông lạ mặt kia đang ân cần nướng cá cho cô, được cô phân phó, anh ta tiếp đũa đưa đến trước mặt Bùi Tự.
Cùng lúc đó, giọng điệu mơ hồ pha lẫn tiếng cười trêu chọc của Trần Tiến vang lên bên tai Bùi Tự, đại khái hình như là giới thiệu người đàn ông này là bảo vệ mới đến trong bar club của Hứa Miên Thu.
Hứa Miên Thu nhiệt tình cười mắng một câu, thằng nhóc con.
Hai mắt thằng nhóc kia phát sáng nhìn Hứa Miên Thu, mặt mũi còn ngây ngô non nớt, mấy câu này vậy mà khiến cậu ta ngượng ngùng, cúi đầu rót một ly rượu trốn tránh.
Thần kinh chậm chạp của Bùi Tự rốt cuộc cũng nhạy cảm thông suốt, vì ánh mắt phát sáng và hành vi giả vờ trốn tránh kia đều rất quen thuộc.
Hắn cầm đôi đũa, nghĩ tới gương mặt Thẩm Du Tu vào cái ngày xem mặt trời mọc ấy, bỗng dưng đoán được không chừng Thẩm Du Tu đang nói dối.
Ví dụ như Thẩm Du Tu chưa từng nhận hoa người ta tặng, hoặc là Thẩm Du Tu thật ra cực kỳ thích...!
"Cậu sao thế?" Hứa Miên Thu gõ bàn, nhíu mày, "Mất hồn rồi?"
Tay lấy bia của Trần Tiến ngừng lại, liếc mắt nhìn hắn một cái, đặt bia trước mặt hắn, "Uống hai ngụm coi?" Gã thấy Bùi Tự không tập trung, không vươn tay cầm bia, hơi nghi ngờ, "Cậu không uống hay muốn đổi rượu trắng?"
"Đổi rượu trắng đi." Bùi Tự chủ động gọi một chai rượu, tự rót tự uống.
Tửu lượng của hắn rất tốt, chút rượu này không là gì nên chẳng ai cản.
Đôi mắt hẹp dài của Hứa Miên Thu nheo lại, đánh giá động tác uống rượu không nhanh không chậm của hắn, liếc mắt khinh bỉ, ý bảo hai người bên cạnh không cần xen vào.
Bạn bè tụ hội không hề có vấn đề gì tẻ nhạt.
Tiếng nói chuyện của Hứa Miên Thu và bạn trai mới vang vang khắp bàn, có một loại cảm giác bên ngoài ngựa xe như nước bên trong tĩnh lặng an bình.
Một lát sau, âm thanh từ chiếc TV LCD trong góc tiệm đồ nướng vang lên, từ giờ đến lúc ăn khuya còn sớm nên trong tiệm không có bao nhiêu người, chủ quán bèn đặt điều khiển từ xa trên bàn, bị đứa con làm bài tập không nên thân của mình lén lấy đi.
Màn hình TV luân phiên chuyển đổi hình ảnh từ các kênh truyền hình và quảng cáo mua sắm, đến khi chủ quán phát hiện, la to một tiếng, đứa bé trai kia mới giật bắn ném điều khiển đi, ôm cặp sách chạy vèo lên phòng.
Trùng hợp TV đang phát một kênh tài chính kinh tế, khoảnh khắc Bùi Tự ngửa đầu uống một ly, nghe MC nói về một tin ngắn.
MC và một vị chuyên gia nào đó đang bàn tán say sưa về một giám đốc thị trường bị bộ phận điều tra kinh tế bắt đi, chứa rất nhiều từ chuyên ngành mà người ngoài không biết.
Bùi Tự đặt ly xuống, nhìn chằm chằm màn hình, trông thấy được tên của xí nghiệp kia là một trong những cái tên nằm trong phần văn kiện hắn đưa cho Tạ Trì.
Trần Tiến cũng dừng đũa, nửa phút sau gã nhìn Bùi Tự, vẻ mặt có vài phần hàm súc.
Sau khi tính tiền, nhân lúc Hứa Miên Thu và bảo vệ kia đi ở phía sau, Trần Tiến choàng tay hỏi Bùi Tự, "Có chuyện trùng hợp đến vậy sao?"
"Cái gì?"
"Công ty kia là nhà họ Tạ mở, tôi biết Hà Lục từng nói rất nhiều chuyện." Trần Tiến thở ra một hơi, nồng nặc mùi bia, "Có liên quan gì đến cậu không?"
Bùi Tự mỉm cười bình thản, rồi bỗng cười không nổi.
Trong lòng hắn, một nơi đã được khoả lấp đầy đủ thoải mái, nơi còn lại là Thẩm Du Tu ướt đẫm đứng giữa một vũng nước và hoa hồng.
Nhưng Bùi Tự cho rằng làm người phải thực tế một chút, không phải lúc nào cũng phải nghĩ đến chuông thuỷ tinh vỡ nát hay công việc bị sa thải, nên hắn cố gắng cảm thụ sự vui sướng đang dần tán đi ở đáy lòng.
"Đúng rồi, hôm nay tôi nghe Tiểu Triệu nói, quản lý Trương gọi người đi đòi số nợ mẹ cậu mượn." Trần Tiến đưa cho hắn một điếu thuốc, châm xong rồi nói, "Tốt nhất mấy ngày này cậu nên cẩn thận, tên họ Trương kia ra tay rất ác."
Bọn họ đi ra làn đường dành cho người đi bộ, bắt một chiếc taxi về bar club.
Ba người đàn ông chen chúc ở ghế sau, Trần Tiến rảnh quá lại bắt đầu lải nhải, "Lần trước cậu không trả tiền, tên họ Trương kia chẳng thèm thả cái rắm gì, bây giờ nói muốn đòi là đòi ngay như thế."
Hắn cằn nhằn liên miên, phiền đến nỗi Bùi Tự hết cách, kiểu gì cũng không tránh được một chữ 'Thẩm', chỉ có thể nhích gần tới cửa sổ hút thuốc, không yên lòng mà đáp, "Dùng cách cũ thôi, kéo dài rồi ứng phó sau."
Xe taxi chạy đến gần bar club, ba người vội đi làm việc, bước xuống xe, lái xe kêu Bùi Tự đóng cửa cẩn thận, tiếp tục chạy đi đón người đã đặt trước.
Nhưng Bùi Tự chậm chạp chưa chịu đi, hắn rút điếu thuốc, bàn tay gầy trắng bệch còn khoát một nửa lên cửa kính chưa hạ xuống hết của xe.
Bùi Tự im lặng nhìn chằm chằm Thẩm Du Tu bước ra từ chiếc xe hắn đã từng lái rất nhiều lần - ở cách đó hơn mười thước, cậu sóng vai đi cùng một người đàn ông vào bar club..