Dự Phòng


"Tay của cậu"
Bạc Thận Ngôn mở miệng nhắc nhở, nói xong vẫn có chút không yên tâm, hắn buộc cổ áo choàng tắm dài lại, sải bước đi nhanh về phía cậu.

Vóc người hắn rất cao, vai rộng chân dài, khi hắn sải bước đi nhanh từ đầu bên kia đến trông khá hùng hổ, khí thế phi phàm, làm cho Nguyên Gia Dật sợ tới mức vội vàng liếc nhìn về cái bồn tắm phía sau, muốn nhảy vào đấy để tránh nguy hiểm.

Trong lúc cậu còn đang bàng hoàng thì Bạc Thận Ngôn đã đi đến trước mặt, hắn cúi người xuống nắm lấy cổ tay của cậu kéo cậu đứng dậy.

"Bạc tiên sinh, tôi xin lỗi mà"
Nguyên Gia Dật quá sợ hãi vì nghĩ mình đã làm sai chuyện gì đó, sẽ bị đánh đập như khi ở Thịnh gia, cậu theo bản năng mở miệng xin lỗi trước, nhưng đợi một lúc lâu mà trên cổ tay vẫn chưa truyền đến cảm giác đau đớn, ngược lại cái nắm trở nên nhẹ nhàng dịu dàng hơn.

"Hóa ra là băng dán" Bạc Thận Ngôn cúi đầu, sau khi nghiêm túc nhìn kỹ mới buông tay cậu ra.

Miệng vết thương trên đầu ngón tay được cậu dùng bọc ni lông quấn mấy lớp rồi mới dán băng cá nhân lên, cuối cùng lại dùng băng gạc y tế màu trắng quấn thêm một lớp bên ngoài nữa, thế là khi giặt đồ, dòng nước có mạnh tới đâu cũng nhất thời không thể tiến vào bên trong miệng vết thương được.

"Ừ, tôi sợ vết thương dính nước sẽ không tiện làm việc lắm"
Bị hắn nắm lấy cổ tay không ngừng nhìn chằm chằm vào đầu ngón tay của mình, Nguyên Gia Dật có hơi ngượng ngùng, cậu lén dùng sức rút tay ra rồi giải thích cách làm của mình, trong giọng điệu của cậu mơ hồ còn mang theo sự may mắn và đắc ý nho nhỏ.

Mặc dù trên mặt có dán băng cá nhân nhưng gương mặt của người thanh niên vẫn cực kỳ xinh đẹp.

Hàng mi của cậu vừa đen vừa dày, vì trong lòng căng thẳng mà khẽ run lên, bất lực yếu đuối như con bướm non nớt vừa phá kén bay lên không trung.

"Chỉ ăn bánh mì như vậy có thấy đói không?"
Ánh mắt Bạc Thận Ngôn dừng lại, thanh âm không khỏi ôn hòa nhẹ nhàng nói ra lời trong lòng.

Nghe thấy câu hỏi của hắn, Nguyên Gia Dật kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn sắc mặt của hắn, nghĩ rằng chắc hắn đang bị bệnh hay sao mà thái độ lại trở nên như vậy.

"Không, tôi không đói, đủ rồi"
Nguyên Gia Dật thốt lên, vô cùng dứt khoát, giờ phút này cậu chỉ muốn ôm cái điện thoại trốn về lại căn nhà nhỏ của mình thôi.

"Ăn cơm với tôi"
"Thôi mà"
Thật ra khi nhìn thấy Bạc Thận Ngôn đi tới, Nguyên Gia Dật vừa sợ hãi vừa lo lắng, tuy rằng có hâm nóng lại thức ăn trong nồi cho hắn, nhưng cậu vẫn không dám tiếp xúc và giao tiếp quá nhiều với Bạc Thận Ngôn.

Sắc mặt của Bạc Thận Ngôn trầm xuống.

Hơn hai mươi mấy năm làm một vị thiếu gia cao ngạo nói một không hai, ngoại trừ việc kết hôn với Thịnh Lan thì hắn chưa bao giờ bị bất kỳ ai từ chối cả.


Chỉ mới quen biết tên tiểu tử này được mấy ngày mà cậu ta đã từ chối hắn bao nhiêu lần rồi.

Cho cậu ta xe, cậu ta không cần, bảo cậu ta dùng máy giặt, cậu ta cũng không cần, bây giờ cho cậu ta ăn cơm, cậu ta vẫn từ chối.

Rõ ràng mang thân phận đáng khinh, cũng từng làm nhiều chuyện xấu xa không thể để lộ, tất cả mọi người đều biết cậu ta và Nguyên Miểu mẹ của cậu ta là những kẻ có dã tâm, đầy tham vọng, bây giờ còn muốn ra vẻ ngay thẳng đứng đắn gì chứ?
"Ăn cơm với tôi, tôi cho cậu tiền" Bạc Thận Ngôn nhếch môi, giọng điệu đầy mỉa mai.

Hắn vừa dứt lời, Nguyên Gia Dật lập tức nhanh chóng nhét điện thoại di động vào trong túi, xỏ dép lên đi về phía nhà bếp "Không biết Bạc tiên sinh có kiêng ăn gì không, tôi chưa thêm hành tỏi linh tinh vào đâu.

Tôi có làm hai món mặn với một món canh, có thịt kho tàu với nấm hương với.....à....bông cải xanh xào với nước sốt gà, còn có canh thịt bò sốt cà chua nữa.



Khi đi qua cửa, Bạc Thận Ngôn cúi xuống nhặt một quả cam bị kẹt ở giữa bàn và ghế đẩu, cầm lấy trong tay rồi đi theo phía sau lưng Nguyên Gia Dật.

Trông cậu có vẻ rất mệt mỏi, giọng nói khàn khàn, không còn nhìn thấy dáng vai thẳng tắp lúc mới gặp, lúc này cậu hơi còng lưng đi về phía trước.

Sau một ngày đứng bên bàn mổ, hai đầu gối vừa lạnh vừa cứng đờ, lúc này có thể chống đỡ mạnh mẽ bước đi, hoàn toàn là dựa vào niềm tin kiếm tiền mà bước.

Nguyên Gia Dật đeo tạp dề đứng bên cạnh bếp ga, lấy thức ăn trong nồi ra đĩa rồi đi đến bàn ăn, đặt xuống trước mặt Bạc Thận Ngôn, sau đó cậu quay người đi vào trong nhà bếp thu dọn nồi chảo chén dĩa nấu ăn đặt trên chạn bếp, chiếc ly uống sữa vô tình đụng vào cái chén sứ bên cạnh, phát ra tiếng kêu thanh thúy, cậu vội vàng quay đầu nhìn vẻ mặt của Bạc Thận Ngôn, lúc này mới phát hiện ra người đáng lẽ nên cúi đầu ăn cơm lại đang nhìn chằm chằm vào cậu không chớp mắt.

Vốn đã quen với việc bị mọi người bỏ quên, lúc này lại bị người ta nhìn chằm chằm vào mình không sót thứ gì khiến cho Nguyên Gia Dật có chút xấu hổ khó xử.

Cậu lau lau vạt tạp dề, nhìn lại Bạc Thận Ngôn rồi cậu xé băng gạc y tế trên ngón tay cái ném vào trong thùng rác đặt dưới chạn bếp, sau đó từ từ bóc bọc ni lông đang quấn chặt ngón tay.

Dưới cái nhìn chằm chằm của một người, bất kỳ động tác nào dù rất nhỏ cũng sẽ bị phóng đại lên vô hạn.

Bạc Thận Ngôn buông đũa xuống, ánh mắt không vui "Đừng gỡ nữa"
"Vâng"
Chột dạ đưa mắt nhìn ngón tay đã gỡ băng dán xong, Nguyên Gia Dật nhanh chóng đáp lại một câu.

"Còn đứng ngây người ra đó làm gì? Chờ tôi mời cậu ăn à?"
Nguyên Gia Dật ủ rũ ngồi xuống trước bàn, tự bới cho mình nửa chén cơm rồi cầm đũa lên bắt đầu nhìn thức ăn trên bàn.

"Thêm cơm đi"

Bạc Thận Ngôn nhìn chén cơm còn không đầy được một nửa của Nguyên Gia Dật, cau mày.

Gầy đến mức giống như con gà con, lại còn ăn ít như vậy, làm sao có sức chứ?
"Vâng"
Nguyên Gia Dật lại bới thêm cơm vào chén.

Cậu ăn rất nhanh, cái miệng không ngừng nhai nuốt, ngoại trừ vì bông cải xào quá giòn nên khi ăn có phát ra tiếng động thì ngay cả khi húp canh cũng không phát ra tiếng nước.

Trông rất....đẹp mắt.

Nghĩ đến đây, Bạc Thận Ngôn không khỏi có chút đắc ý, còn không phải bởi vì cậu ta giống Thịnh Lan nên cậu ta mới có được diện mạo xuất chúng như thế sao.

Làn môi của người thanh niên có chút bóng nhờn, căng mọng như thoa lên một lớp son dưỡng trùng với màu môi của mình, nếu cứ nhất định chê bai xấu xí thì đúng là dối lòng.

Nguyên Gia Dật ăn rất vui vẻ khiến cho Bạc Thận Ngôn nhìn cũng thấy vui lây.

"Bạc tiên sinh, ngài ăn đi....." Ánh mắt của Nguyên Gia Dật thoáng thấy Bạc Thận Ngôn đang dùng đôi đũa gắp thức ăn, nhưng động tác trên tay hắn như đang dừng lại, không khỏi ngẩng đầu liếc nhìn hắn một cái.

Lúc này mới phát hiện ra Bạc Thận Ngôn vẫn còn đang nhìn chằm chằm cậu, khiến Nguyên Gia Dật sợ tới mức ngừng lại động tác nhai nuốt trong miệng, quai hàm phồng lên, giống như tượng đá.

"Đột ngột phải kết hôn nhưng tôi thấy cậu có vẻ rất vui"
Nghiêng đầu nhìn cậu ta một hồi lâu, cuối cùng cũng bị cậu ta phát hiện ra, lúc này Bạc Thận Ngôn mới gắp một miếng nấm hương, cho vào trong miệng chậm rãi nhai kỹ.

Nghe hắn nói như vậy, Nguyên Gia Dật mới cố gắng nuốt miếng thức ăn trong miệng xuống, nhưng đồ ăn nhét vào quá đầy nên nhất thời cậu không thể nuốt xuống hết, chỉ có thể phồng hai má đáp lời "Tôi rất dễ thích ứng với mọi hoàn cảnh, kết hôn cũng tốt mà, tôi có một ngôi nhà, hơn nữa còn có thể kiếm tiền"
Sắc mặt Bạc Thận Ngôn không thay đổi, giống như đã hiểu rõ mà gật đầu, lại gắp một miếng thịt bò vào trong chén.

"Chan canh ăn chung với cơm mới ngon"
Nguyên Gia Dật nói thêm vài câu, tâm tình cũng thả lỏng đi nhiều hơn, nhìn thấy Bạc Thận Ngôn ăn từng miếng nhỏ có hơi chật vật khó khăn, thật sự là rất khó nhìn, cậu cầm lấy chiếc muỗng không bên cạnh múc canh vào chén cho Bạc Thận Ngôn.

Miếng thịt bò cay cay nóng hổi phủ lên miếng cơm đầy đặn, tỏa ra màu sắc lung linh như pha lê, thêm những miếng cà chua xắt nhỏ rải rác xung quanh cơm gợi lên cho người ta cơn thèm ăn.

"Ăn thử xem"
Nguyên Gia Dật đẩy chén cơm lại cho Bạc Thận Ngôn, mím môi chờ đợi động tác của hắn.


Sống trên đời hơn 20 năm, Bạc Thận Ngôn chưa bao giờ ăn theo cách này.

Hắn do dự nhìn chén cơm được múc đầy tràn canh, có hơi ngượng ngùng gõ ngón tay trên bàn.

"Đúng là rất ngon"
Chiếc bàn rộng đến nỗi Nguyên Gia Dật phải duỗi dài cánh tay mới có thể đẩy chén trở lại trong tầm tay Bạc Thận Ngôn.

Đôi mắt người thanh niên sáng ngời, không có mắt kính che đậy, đôi con ngươi nhạt màu hoàn toàn khác xa với đôi mắt đen láy của Thịnh Lan, thế nhưng khi nhìn kỹ, lại quyến rũ hơn cả đôi mắt của Thịnh Lan vài phần.

Bạc Thận Ngôn hơi sửng sốt, tựa hồ không dám nhìn nữa, nhận lấy cái muỗng mà Nguyên Gia Dật đưa, cúi đầu từ từ ăn.

Sức nặng trong tay không còn, Nguyên Gia Dật nhìn người đàn ông cao lớn ngồi ở phía đối diện đang cầm cái muỗng nhỏ để xúc cơm ăn, càng lúc càng ăn nhiều hơn, cậu mỉm cười.

Cơm nước vừa xong thì điện thoại di động trong túi cậu rung lên một cái.

Nguyên Gia Dật đang đứng trước bồn rửa chén để rửa chén, nghe thấy tiếng điện thoại thì cậu vội vàng dùng giẻ lau khô tay sau đó lấy điện thoại ra để xem tin nhắn.

Là một bác sĩ, lúc nào cậu cũng phải chuẩn bị tâm thế sẵn sàng để quay trở lại bệnh viện.

Cậu mở màn hình khóa.

Đã nhận chuyển khoản 10.000?
Nguyên Gia Dật kinh ngạc quay đầu lại nhìn Bạc Thận Ngôn đang ngồi trên ghế sopha đưa lưng về phía cậu xem TV.

Lúc này cậu mới nhớ tới lý do mà trước khi ăn cơm cậu đã nói bừa ra.

Mặc kệ thôi, dù sao cũng để chứng thực rằng cậu là kẻ yêu tiền như tính mạng, chỉ cần nghe lời của Thịnh gia thì mẹ cậu mới có con đường sống.

Đầu ngón tay còn hơi dính dầu nhấn xác nhận đã nhận chuyển khoản, Nguyên Gia Dật khẽ thở dài, có chút ngẩn ngơ đứng trước bồn rửa chén.

Chó con ngậm quả bóng chạy đến bên chân Bạc Thận Ngôn, đặt quả bóng xuống đất, ngẩng đầu lên hào hứng le lưỡi với hắn, phát ra tiếng kêu nho nhỏ trong cổ họng.

"Mày muốn tao chơi với mày?"
Bạc Thận Ngôn khó tin tự chỉ vào bản thân mình.

Chó con "gâu" lớn một tiếng.

Gạo Nếp chơi với chó con một hồi đã thấm mệt, nó lười biếng nằm trên đầu ghế sopha không chịu nhúc nhích.

"Cậu đã đặt tên cho nó chưa?"
Bạc Thận Ngôn quay đầu lại hỏi Nguyên Gia Dật.


"A, đặt rồi, nó tên là Bánh Trứng"
Bánh Trứng? Bạc Thận Ngôn nhìn chó con có khuôn mặt màu đen vàng, đây là cái bánh trứng nướng à?
Nguyên Gia Dật treo tạp dề lên, đi đến phòng khách và đứng bên cạnh ghế sopha, không ngồi xuống ghế mà ngồi xổm trên mặt đất mỉm cười vẫy tay với chó con.

"Lại đây nào Bánh Trứng"
Chó con rầm rì, mông thịt đầy đặn ngồi xuống trên dép lê của Bạc Thận Ngôn.

"Ăn nhé?"
Nguyên Gia Dật bất đắc dĩ, đi đến bên cạnh ổ chó, lấy một nắm thức ăn cho chó từ trong túi rồi đặt bên mũi chó con, sau đó đi lùi về sau mấy bước để dụ dỗ nó.

Chó con tức khắc thèm thuồng, cái trán chỉa xuống đất chạy tới chỗ Nguyên Gia Dật.

"Ngoan, nằm sấp xuống, nằm sấp xuống rồi cho em ăn"
Có chút choáng ngợp với sự nhiệt tình của chó con, lòng bàn tay Nguyên Gia Dật đặt xuống, ý bảo nó ngoan ngoãn nằm sấp xuống tấm thảm trên mặt đất một chút.

"Bánh Trứng, nằm sấp xuống nào"
Chó con có lệ nằm sấp xuống, sau khi ăn một viên thức ăn cho chó, nó lại bật dậy.

"Bánh Trứng, nằm sấp xuống, nằm sấp xuống"
Ăn xong rồi lại bật dậy nữa.

"Bánh Trứng, em nằm sấp xuống đi, nằm sấp xuống, nằm sấp xuống."
Ăn rồi dậy, ăn rồi dậy.
.........................!
Bạc Thận Ngôn nhìn thầy huấn luyện chó Nguyên Gia Dật lặp đi lặp lại động tác và khẩu lệnh với chó con cả mấy chục lần đến mức buồn ngủ.

Cuối cùng có chút không chịu nổi nữa, cảm thấy buồn ngủ, đang muốn lên lầu đi ngủ thì nghe thấy câu hỏi hoang mang bối rối của Nguyên Gia Dật.

"Bánh Trứng?"
"Bánh Trứng, Bánh Trứng?"
"Bánh Trứng à, sao nhóc không thèm để ý tới anh nữa vậy?"
Chó con khinh thường nhìn cậu.

Trên mặt Nguyên Gia Dật chợt lộ ra sự mất mát khiến cho Bạc Thận Ngôn có chút buồn bực.

Muốn giúp cho cậu ta.

Bạc Thận Ngôn đi tới chỗ ngoặt cầu thang, thử mở miệng thăm dò.

"Nằm sấp xuống"
Chó con hói đầu lè cái lưỡi màu hồng phấn ra, "gâu" lên một tiếng rồi sải rộng bước chân chạy nhanh về phía hắn..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận