Dự Phòng

"Bạc tiên sinh..."

Nguyên Gia Dật cau mày trước câu nói kiêu ngạo của Bạc Thận Ngôn, khó xử ngẩng đầu nhìn hắn, đôi môi khi phát âm từ "Bạc" vô tình cong lên, không cẩn thận đụng phải đôi môi mỏng kia.

Lúc này hai người đều vô cùng tỉnh táo.

Bạc Thận Ngôn giật mình, nhìn chằm chằm dáng vẻ mất tự nhiên của Nguyên Gia Dật, bờ môi trở nên cứng đờ, cuối cùng không kìm nén được kích động trong lòng, bờ môi xong lên.

Sau đó, hắn vươn đầu lưỡi, nhẹ liếm lên môi của Nguyên Gia Dật.

Vô cùng nhẹ nhàng, cảm giác hệt như một sợi lông vũ lướt qua môi, có chút ngứa ngứa.

Cũng có chút ướt át.

Nguyên Gia Dật đột nhiên đẩy Bạc Thận Ngôn ra, hầu kết ở cổ liên tục chuyển động.

Cậu hoảng loạn nhìn thoáng qua bàn đọc sách, không dám mở lời.

Máy nghe trộm không thể nghe rõ tiếng của từng hoạt động diễn ra trong phòng, nhưng nếu đối phương mở lời nói, chắc chắn sẽ xong đời.

"Bọn họ đánh em vì muốn lấy lại tiền phải không, tôi sẽ đưa em tiền, mang đi trả bọn họ, chuyện này cũng sẽ kết thúc."

Tuy ngoài miệng Bạc Thận Ngôn nói vậy, nhưng trong lòng đã âm thầm tính toán, nghĩ đến đám người thuê làm luận văn kia, có lẽ mấy tên nhiều tiền đã thuê người đánh Nguyên Gia Dật, chỉ đợi ngày mai đi xử lý chúng.

Nguyên Gia Dật cúi đầu không nói gì.

"Được rồi, giờ đến bệnh viện thăm cha của em đi, để tôi đưa em đến, không phải sợ, ông ấy không sao cả."

Bạc Thận Ngôn kéo kéo ngón tay Nguyên Gia Dật, xoa xoa hai cái đầy yêu thương.

Tay luôn lạnh như vậy sao?

Lúc khám bệnh cho người khác, bọn họ có cảm thấy lạnh không?

Yêu cầu được lặp lại mấy lần như vậy, Nguyên Gia Dật lo nếu mình không chịu đứng lên, có lẽ Bạc Thận Ngôn sẽ đánh người mất.

Nghĩ vậy, cậu vội vàng xuống giường xỏ giày, đuổi theo Bạc Thận Ngôn ra đến cửa phòng ngủ.

Nhìn gương mặt mềm mềm ngoan ngoãn của người thanh niên, Bạc Thận Ngôn thật sự không nhịn được, đưa tay lên nhéo nhéo một cái.

"Miệng vết thương có đau không, nếu đau thì không cần đi."

Nguyên Gia Dật cảm thấy khó hiểu với động tác kỳ lạ của hắn, nhưng cũng chẳng dám chống đối, lắc lắc đầu, càng cúi thấp đầu, đi thật nhanh xuống tầng hầm.

Bạc Thận Ngôn cố tình chọn chiếc Porsche 911, nghĩ rằng chọn chiếc xe có không gian bé như vậy sẽ khiến Nguyên Gia Dật ngồi gần hắn hơn một chút, hoàn toàn không nghĩ đến việc lái một chiếc xe màu đỏ rực đi thăm người ốm là không nên.

Quả nhiên, khi Nguyên Gia Dật ngồi vào trong xe thì cảm thấy cả người không được thoải mái lắm, cộng thêm ánh đèn đường ban đêm làm cậu khá khó chịu, đôi mắt hơi nheo lại.

Trước đây, Nguyên Gia Dật không bao giờ được xuất hiện cùng lúc với Thịnh Lan, cậu xuống xe, ngoan ngoãn đứng ở bên cạnh xe, lấy khẩu trang ra đeo lên, vừa mới ấn chỉnh phần kẹp mũi thì Bạc Thận Ngôn đã vòng qua đầu xe đi đến bên cậu, kéo khẩu trang của cậu xuống.

"Làm gì vậy, đi với tôi khiến em mất mặt lắm sao? Tôi xấu vậy à?"

"Bạc tiên sinh không xấu."

Nguyên Gia Dật không biết phải giải thích ra sao, không đeo thì không đeo.

Đèn phòng phẫu thuật đang sáng, ánh đèn ở hành lang lạnh lẽo đến cô độc.

Còn chưa đi đến nơi, Nguyên Gia Dật đã thấy Thịnh Lan đang im lặng ngồi trên ghế chờ.

Có lẽ y vừa khóc một lúc lâu, đến cả thái dương cũng bị chà xát đến đỏ bừng.

Nghe được tiếng bước chân từ đầu hành lang, Thịnh Lan theo bản năng nhìn qua, biểu cảm lập tức trở nên hung ác.

Tại sao? Tại sao bọn họ lại đến cùng nhau? Tại sao lại đi cạnh nhau?!

Thịnh Lan bị sự ghen ghét cắn nuốt lý trí, tức giận đứng lên, bước nhanh về phía hai người.

"Gia Dật! Sao bây giờ em mới đến?" Y ôm chặt Nguyên Gia Dật, dựa đầu vào vai cậu nhỏ giọng nức nở, "Cha đã vào đó một lúc lâu rồi...Anh sợ lắm...Cha sẽ không sao đâu, đúng không..."

Nhìn khung cảnh tình cảm giữa hai anh em, Bạc Thận Ngôn lùi về sau nửa bước, đang định chờ Thịnh Lan khóc lóc kể lể cho xong.

Ánh mắt nhìn về phía Tống Kiều Nhan đang đứng ở cửa phòng phẫu thuật, hắn hơi gật đầu, xem như chào hỏi.

Nguyên Gia Dật đột nhiên bị Thịnh Lan lao đến ôm, giật mình vội lùi về sau hai bước, nhưng sợ Thịnh Lan té ngã, lo lắng duỗi tay ôm lại y, khiến hai người nhìn qua thật sự giống anh em yêu thương nhau.

Không phải cậu sợ Thịnh Lan bị thương, mà dựa theo tình huống trước mặt, nếu để y ngã vào người cậu, phần lưng đầy vết thương sẽ đập xuống đất, mặc dù đã quấn băng gạc, nhưng sợ vẫn sẽ chảy máu.

Thịnh Lan lén liếc nhìn Bạc Thận Ngôn một cái, thấy hắn đang không nhìn hai người, khóe môi lộ ra nụ cười lạnh lùng, hai tay chậm rãi chạm vào lưng Nguyên Gia Dật, đột nhiên cào một cái.

"Ưm.....!"

Nguyên Gia Dật rên một tiếng, chóp mũi đầy mồ hôi lạnh, động tác tay còn nhanh hơn suy nghĩ, lập tức đẩy Thịnh Lan khỏi lồng ngực mình, bước chân loạng choạng lùi về phía tường, hơi thở dồn dập.

"A!" Thịnh Lan mất thăng bằng, bị đẩy ngã xuống đất, vẻ mặt đau đớn che khuỷu tay của mình, nước mắt bắt đầu trào ra, tủi hờn ngẩng đầu, "....Gia Dật..."

"Lan Lan!"

Bạc Thận Ngôn đứng cách đó một khoảng, không biết chuyện gì xảy ra, cho nên không kịp phản ứng với tình huống đột ngột trước mặt, khi nghe được tiếng động đã thấy Thịnh Lan yếu ớt ngã trên đất, từng giọt nước mắt rơi xuống.

Hắn nhanh chóng đi đến đỡ Thịnh Lan dậy, khó tin nhìn về phía Nguyên Gia Dật, trầm giọng hỏi, "Em làm gì vậy? Em không biết làm vậy có thể khiến cậu ấy bị thương sao?"

"Tôi..." Nguyên Gia Dật đau đến mức đầu óc hỗn loạn, mơ hồ cảm nhận được máu ở sau lưng đã chảy xuống eo, cách một lớp áo, cậu ấn tay vào phần băng gạc phía thắt lưng, yếu ớt nhìn Bạc Thận Ngôn, "....Xin lỗi."

Xin lỗi sẽ giúp bản thân đỡ bị đánh nhiều hơn.

Thấy sắc mặt của cậu tái nhợt, lúc này Bạc Thận Ngôn mới nhớ ra trên người Nguyên Gia Dật cũng có vết thương, chắc chắn lúc ôm Thịnh Lan đã không cẩn thận đụng phải chỗ nào, cho nên mới đẩy Thịnh Lan ra, nghĩ như vậy, sự tức giận trong lòng Bạc Thận Ngôn lập tức tan thành mây khói.

"Lan Lan, tôi đỡ em ra kia ngồi, nhìn xem có bị xước da không?"

Dường như Bạc Thận Ngôn không định tính toán sòng phẳng chuyện này, ngược lại muốn tạo áp lực với Thịnh Lan, để cậu ngoan ngoãn nghe hắn nói, từ đó không so đo với Nguyên Gia Dật nữa.

Thịnh Lan thấy Bạc Thận Ngôn che chở mình, càng không dễ dàng nhận thua, trên đoạn đường đi về chỗ ghế ngồi vẫn luôn miệng giả vờ thay Nguyên Gia Dật nói tốt mấy lời.

"Tay chân Gia Dật vốn vụng về, em ấy chỉ bất cẩn mà thôi, anh đừng trách nhé, hình như ban nãy em ấy bị đụng vào tường, Thận Ngôn, anh mau đi hỏi xem Gia Dật có đau không, rồi mau đỡ em ấy tới đây ngồi đi...A, hình như cổ chân bị trật rồi, đau quá..."

"Tôi biết rồi, tạm thời đừng nói gì, ngồi xuống nghỉ đi."

Bạc Thận Ngôn áy náy đỡ cánh tay của Thịnh Lan, thấy có lỗi thay Nguyên Gia Dật, sau khi đỡ y ngồi xuống thì thuận thế ngồi xổm cạnh ghế, nắm mắt cá chân của y cẩn thận xem.

Dáng người đều mảnh khảnh như nhau, nhưng mắt cá chân của Thịnh Lan còn có chút thịt, còn Nguyên Gia Dật...

Hắn lại nghĩ đến quanh mắt cá chân của người kia có một vết thương đỏ lừ.

Bạc Thận Ngôn giúp Thịnh Lan nhẹ nhàng xoa cái cổ chân cũng chẳng sưng lắm, ánh mắt không tự chủ được liếc nhìn về phía Nguyên Gia Dật đang đứng sau chậu cây xanh kia.

Có lẽ vật nhỏ đã bị dọa sợ rồi.

"Thận Ngôn, em đói quá." Thịnh Lan mệt mỏi dựa vào vai Bạc Thận Ngôn, cảm thấy được phần vai của người đàn ông căng cứng, một lúc lâu vẫn chưa hề thả lỏng, "Em muốn ăn chút gì đó....Muốn ăn đồ do dì Tống nấu."

Bạc Thận Ngôn biết Thịnh Lan đang muốn nhắc nhở hắn.

Bởi đồ ăn mà dì Tống làm đều do ông bà đặc biệt căn dặn nấu cho Thịnh Lan, lúc này y nói như vậy, chính là đang nhấn mạnh cho Bạc Thận Ngôn biết, Thịnh Lan y mới thật sự là người được gả vào Bạc gia.

"Dì Tống đã lớn tuổi rồi." Bạc Thận Ngôn giơ tay nắm nhẹ cằm y, để cho y ngẩng đầu rời khỏi vai hắn, nhìn đôi mắt đang ngân ngấn nước kia, "Bây giờ cũng muộn lắm rồi.''

Thịnh Lan bối rối, y cảm thấy phần "chuôi" mà mình luôn tự hào không còn dùng được nữa, y hiểu sai ý, vội vàng nắm lấy tay Bạc Thận Ngôn, "Không vội, em không vội."

Bạc Thận Ngôn cười một cái, rút tay ra đứng lên, từ trên cao nhìn xuống y.

"Lan Lan, con nói gì vậy? Để mẹ bảo người nấu cho."

Tống Kiều Nhan thấy bảo bối của mình oan ức đến kỳ cục, giày cao gót gõ cộp cộp lên mặt sàn đi tới, đôi mắt hẹp dài hơi trừng lên, lạnh giọng nói, "Cái gì mà không cần vội? Bạc thiếu gia, Lan Lan chỉ thích ăn đồ do dì Tống nấu, bà ấy cũng chỉ là một người giúp việc, chủ nhà muốn ăn chút cơm cũng không được sao?"

"Bác gái, Thịnh tiên sinh đang trong phòng phẫu thuật, là cha của Lan Lan, hai người vẫn còn nuốt trôi cơm, xem ra tình trạng của bác trai cũng không nghiêm trọng lắm." Bạc Thận Ngôn giữ nụ cười sao cho lịch sự lễ phép, khiến không ai có thể bắt lỗi hắn, "Nếu vậy thì sáng mai tôi còn có việc, xin phép đi trước."

Nói rồi không thèm chờ Thịnh Lan giải thích, xoay người đi vê fphía Nguyên Gia Dật.

Là đứa con được nuông chiều từ nhỏ đến lớn mà lại không để ý đến sống chết của cha mình, tùy hứng mặc kệ, vậy dựa vào cái gì mà phải bắt Nguyên Gia Dật - người bị đối xử theo một cách hoàn toàn khác, phải ngoan ngoãn hiếu thuận.

Người thanh niên rụt rè đứng trong một góc tối, nhưng trên người như được phủ kín ánh mặt trời, hấp dẫn người khác muốn tới gần cậu, muốn nhận dù chỉ một chút ánh sáng từ cậu.

Bạc Thận Ngôn càng tới gần Nguyên Gia Dật, tim đập càng nhanh.

Trách nhiệm là trách nhiệm, yêu là yêu.

"Tôi hơi đói bụng, muốn về nhà ăn gì đó."

Trái tim ngột ngạt của Nguyên Gia Dật nháy mắt như được thả lỏng khi thấy Bạc Thận Ngôn tới.

Hô hấp cũng trở nên dễ dàng hơn.

Cậu nhẹ nhàng mím môi, tay đặt trước ngực dùng sức ấn một chút.

Thật kỳ lạ.

"Muộn như vậy rồi..." Nguyên Gia Dật vô cùng thành thật, đưa ra ý kiến đúng trọng tâm, "Ăn vào có thể khiến dạ dày khó chịu, nếu chỉ ăn chút điểm tâm thì được, nhưng không được quá nhiều...."

"Vậy ăn chút điểm tâm đi."

Thịnh Lan mặc kệ hình tượng, ngồi ở hành lang vừa khóc vừa oán trách.

Mặc dù vết thương ở trên lưng phải băng lại một lần nữa, thậm chí còn rách ra khá nhiều, nhưng Nguyên Gia Dật lại ngủ say hơn bất cứ đêm nào.

Khi mặt trời lên cao còn lấy gối che ánh sáng chiếu vào mắt, lười biếng ngủ tiếp.

Ngoài cửa truyền đến tiếng nói chuyện của Bạc Thận Ngôn.

"Bà nội, đương nhiên rồi, bọn cháu vẫn luôn ngủ chung, sao tự nhiên bà lại nghi ngờ chuyện này vậy?"

"Cháu sao? Cháu vừa lên tầng lấy quần áo, bây giờ đang quay lại giường với Lan Lan đây."

Vừa dứt lời hắn vừa dùng chân đẩy cửa ra, nhích từng bước tới cạnh giường của Nguyên Gia Dật, thả cả người "bịch" phát xuống giường, sau đó lập tức ôm chặt lấy cái người còn đang mơ mơ màng màng kia, dùng sức hôn lên cái trán trơn bóng của cậu.

"Chụt---!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui