Dự Phòng

Rạng sáng, bãi đỗ xe vắng vẻ.

Cả người Nguyên Gia Dật đầy mồ hôi, nâng cánh tay nhỏ gầy không còn lực vịn vào chỗ dựa lưng của ghế, ngón tay thoi dài siết chặt phần da ghế muốn ngồi thẳng dậy, nhưng cảm giác ở phía thắt lưng lại kéo cậu về.

Bạc Thận Ngôn lấy chiếc áo khoác dày phủ lên người cậu, nắm lấy cổ tay cậu nhẹ nhàng hôn.

Đầu lưỡi ướt nóng hôn lên vệt nước ở đuôi mắt của Nguyên Gia Dật, sau đó lại hôn lên đôi môi đã sưng đỏ của cậu.

"Bác sĩ Nguyên, bác sĩ Nguyên, bác sĩ Nguyên..." Bạc Thận Ngôn nhẹ cắn cánh môi của Nguyên Gia Dật, không nói gì khác, chỉ cười tủm tỉm lặp đi lặp lại mấy từ, "Bác sĩ Nguyên..."

"Hửm?" Thanh niên đang nhắm mắt nghỉ ngơi hơi cử động cổ, phát ra âm thanh khàn khàn, "Gì vậy?"

Nghe thấy tiếng khàn đặc, Bạc Thận Ngôn cảm thấy đau lòng cúi đầu hôn lên cằm Nguyên Gia Dật, giơ tay lau đi lớp mồ hôi trên trán cậu.

"Bác sĩ Nguyên, em chữa bệnh giỏi thật, tôi không còn đau đầu nữa rồi..." Bạc Thận Ngôn không hề do dự tự khen mình, thuận tay nhặt cái hộp bị ném xuống dưới ghế kia lên, lắc lắc trước mặt Nguyên Gia Dật, "Loại này dùng cũng tốt đấy."

Nguyên Gia Dật vốn nhút nhát, nghe vậy thì mặt lập tức đỏ lên, giơ tay đập rơi cái hộp xuống, vùi đầu vào sâu trong áo khoác.

Cái hộp kia có mười mấy cái lận, nếu thật sự dùng hết thì sợ rằng hai người họ sẽ không nhìn thấy mặt trời ngày mai mất.

Do cậu lo lắng một lớp không an toàn, bắt Bạc Thận Ngôn sử dụng hai lớp một lần, như vậy mới dùng hết.

"Bác sĩ Nguyên có bàn tay vàng, vì người quên thân, tình nguyện chuyển hết mồ hôi trên người bệnh sang người mình." Bạc Thận Ngôn nhẹ nhàng nói, nhưng ý tứ lại đủ để khiến Nguyên Gia Dật vô cùng xấu hộ, "Một bác sĩ tâm huyết như vậy, chắc chắn là người giỏi nhất..."

"Đừng nói nữa..." Nguyên Gia Dật dùng mu bàn tay lau đi mồ hôi ở trên mũi, xoay người muốn bịt miệng hắn lại, không ngờ đụng phải hầu kết của Bạc Thận Ngôn, "Xin lỗi..."

Bạc Thận Ngôn vô cùng vui mừng, bế Nguyên Gia Dật lên, hôn cắn vành tai của cậu, mặc dù dùng răng cắn nhưng không hề đau, chỉ nhẹ nhàng day day khiến đối phương ngứa ngáy.

Nguyên Gia Dật như chú chim non không chịu được việc này, bàn tay theo bản năng lần đến chốt cửa xe, muốn tìm đường mà chạy.

"Được rồi được rồi, không trêu em nữa."

Thấy Nguyên Gia Dật muốn trốn đi, Bạc Thận Ngôn biết da mặt cậu mỏng, vội ôm lấy bả vai cậu an ủi.

Khó khăn lắm mới khiến con nhím nhỏ này lộ ra cái bụng mềm mại, sau có thể để cậu cứ thế chạy đi được.

Sắc trời đã sáng, người đến khám bệnh bắt đầu lái xe vào bãi đỗ, Bạc Thận Ngôn lo mọi người nhìn thấy dáng vẻ này của Nguyên Gia Dật, hắn không muốn vậy, cho nên cởi áo khoác trên người đắp lên cho Nguyên Gia Dật.

"Bác sĩ Nguyên, chúng ta về nhà thôi." Bạc Thận Ngôn sờ trán cậu, thấy nhiệt độ bình thường, không bị sốt, cho nên yên tâm hơn nhiều, "Ngoài cháo ra em còn muốn ăn gì không?"

Nguyên Gia Dật nằm ở hàng ghế phía sau, nhặt bình nước dưới sàn xe, vặn ra uống một ngụm, cảm thấy nước còn ấm thì mới đưa cho người chỉ mặc chiếc áo len - Bạc Thận Ngôn.

"Em uống thêm đi." Bạc Thận Ngôn chỉ uống một ngụm nhỏ, lại để xuống cạnh Nguyên Gia Dật, "Trông em khá mệt."

"..."

Biết hắn nói vậy thì Nguyên Gia Dật thà không đưa nước cho hắn thì hơn.

Cậu sờ sờ quần áo trên người không có vấn đề gì, nghĩ thầm mà hoảng sợ.

Những việc xảy ra vào tối qua vô cùng bất ngờ khiến cậu không có chuẩn bị gì, may mà trước khi mất đi lý trí vẫn còn chút tỉnh táo, lấy cớ bị lạnh nên không cởi chiếc áo ngắn tay bên trong.

Bạc Thận Ngôn không nhìn thấy vết thương sau lưng cậu.

Nhưng tất đã bị cởi ra.

Khi Bạc Thận Ngôn cầm mắt cá chân của Nguyên Gia Dật, cậu hệt một con cừu chờ bị thịt, không có sức chống trả.

Nguyên Gia Dật mày mò nhặt tất lên muốn đi vào, đột nhiên nghe thấy giọng của Bạc Thận Ngôn.

"Về vết thương ở mắt cá chân em, tôi hy vọng một ngày nào đó có thể nghe chính em kể lại, tôi sẽ không bắt em làm những việc mà em không thích."

Hai mắt nóng lên, Nguyên Gia Dật hơi mở miệng, gần như sắp buột miệng nói ra.

Điện thoại rung lên, cậu theo bản năng nhìn thoáng qua màn hình đang phát sáng kia.

Phần lưng nháy mắt ướt sũng.

Số máy lạ, nhưng Nguyên Gia Dật biết.

Là tin nhắn từ Thịnh Lan.

[Mày phạm luật]

Nguyên Gia Dật không dám duỗi tay bấm mở tấm ảnh phía dưới.

Cho dù là ảnh cậu ở bên Bạc Thận Ngôn, hay là ảnh của Nguyên Diểu ở trong bệnh viện.

Giây phút này cậu không thể nào chịu đựng được.

Điện thoại lại hơi rung lên.

[Lúc mày đang chìm đắm trong sung sướng, mẹ của mày nằm ở viện phải nhận tất cả lỗi lầm của mày]

Cả người Nguyên Gia Dật run lên.

Cậu siết chặt áo khoác của Bạc Thận Ngôn, cố gắng trấn an nỗi sợ trong lòng, thử mở miệng thăm dò.

"Bạc tiên sinh...

Nguyên Gia Dật miết lòng bàn tay mềm mại, muốn cho bản thân thêm dũng khí.

"Hả? Sao thế? Eo đau à?"

Bạc Thận Ngôn đang rẽ phải, mắt nhìn gương chiếu hậu, sau khi sang đường thẳng thì quay đầu lại nhìn Nguyên Gia Dật một cái.

"Nếu...nếu....nếu tôi nói..." Nguyên Gia Dật mím môi, khó khăn mở miệng, lông mi run rẩy, "Là Thịnh gia..."

Cậu nhìn thấy những đốt ngón tay của Bạc Thận Ngôn siết chặt vô lăng, vội vàng sửa lại lời nói, "Bạc tiên sinh, anh vẫn muốn cưới anh trai tôi sao?"

Bạc Thận Ngôn im lặng một chút, gật gật đầu, sau đó lại lắc đầu.

"Ông nội bao dung Thịnh gia vô điều kiện, mấy năm nay Thịnh gia gặp rắc rối về tài chính đều do Bạc thị trợ giúp."

Nguyên Gia Dật nắm cổ tay áo khoác của Bạc Thận Ngôn, cụp mắt nghe hắn nói.

"Tôi không muốn kết hôn với cậu ấy nữa, nhưng cũng giống với ông nội, không thể mặc kệ Thịnh gia."

"Vậy nếu tôi là người đã cứu bà nội thì sao?"

Nguyên Gia Dật không biết dũng cảm hôm nay từ đâu ra, chỉ kích động muốn nói hết sự thật.

Bạc Thận Ngôn hơi giật mình, quay đầu liếc nhìn cậu một cái, cảm xúc trong mắt đầy phức tạp.

Hắn lại quay đầu nhìn mặt đường, một lúc lâu sau nở nụ cười châm biếm, "Nguyên Gia Dật, đúng là tôi thích em, nhưng em không cần thiết phải làm vậy, lúc Lan Lan hiến tủy cho bà nội, tôi cũng ở đấy."

Đủ rồi.

Nguyên Gia Dật thư thái nằm bệt ở đó, nhắm mắt cười khổ.

Cậu co chân nằm trên ghế, ngẩng mặt nhìn trần xe, đôi mắt không chớp đỏ lên.

Không nghe thấy Nguyên Gia Dật nói gì nữa, Bạc Thận Ngôn bắt đầu lo lắng.

"Em không cần cố chấp mấy chuyện đó đâu, tôi không thích Thịnh Lan, trong lòng tôi thế nào tôi biết rõ, cho nên em không cần suy tính đường tắt để làm khó cậu ấy."

"Tôi đối xử tốt với em, nhưng cũng sẽ đối xử tốt với cậu ấy."

Đã biết.

Không cần nói nữa.

Nguyên Gia Dật đưa lưng về phía hắn, không nói lời nào cuộn chặt cơ thể.

Hắn vẫn tin tưởng Thịnh gia như vậy, cho dù thế nào cũng không từ bỏ, cho dù cậu nói ra sự thật, cho dù có đầy đủ chứng cứ, hắn cũng sẽ không tin.

Vậy sao có thể nói giúp cậu.

Bạc Thận Ngôn có chút thất vọng với Nguyên Gia Dật.

Vừa cùng hắn làm chuyện đó đã muốn đạp lên Thịnh gia, thay thế vị trí của Thịnh Lan trong lòng hắn, việc này hắn có thể bỏ qua.

Nhưng Nguyên Gia Dật dùng chuyện cứu bà nội để trêu đùa hắn, hắn cảm thấy có chút quá đáng.

Xe đi vào hầm, Bạc Thận Ngôn chậm rãi đạp phanh, sợ sẽ đánh thức Nguyên Gia Dật đang ngủ say.

Nhưng xe vừa mới dừng lại, Nguyên Gia Dật nằm ở ghế sau đã chậm rãi ngồi dậy, cố gắng duỗi tay mặc áo khoác.

Bạc Thận Ngôn vội đi xuống mở cửa xe, muốn ngồi vào giúp cậu đi giày, nhưng Nguyên Gia Dật lại nghiêng người tránh đi.

"Nào, để tôi giúp em xỏ giày."

Bạc Thận Ngôn nghĩ rằng cậu chỉ đang giận dỗi thôi, hắn nắm mắt cá chân mảnh khảnh của cậu, muốn giúp cậu đi giày, đột nhiên Nguyên Gia Dật rút chân lại, ngón tay mở cửa xe phía kia, lảo đảo ngã ra bên ngoài.

Trong lòng Bạc Thận Ngôn đau nhói, bỏ chiếc giày xuống vòng ra bên kia xe, đỡ cậu lên, nhẹ nhàng xoa cái đầu gối vừa bị đập xuống đất của Nguyên Gia Dật.

"Rồi rồi, đừng giận nữa." Bạc Thận Ngôn xoa vành tai của Nguyên Gia Dật, "Bác sĩ Tiểu Nguyên muốn ăn gì nào?"

"Bỏ tôi ra đi Bạc tiên sinh, tôi có thể tự đi được."

Nguyên Gia Dật vịn vào cửa xe, cau mày chịu đựng cơn đau ở đầu gối, không muốn hắn bế cậu lên tầng.

"Vậy đi giày vào đã."

Bạc Thận Ngôn lại đi lấy giày cho cậu, sợ cậu tự mình đi lên trên nên tay vẫn nắm chặt tay Nguyên Gia Dật không buông.

Nhìn người đàn ông đang ngồi xổm đi giày cho mình, Nguyên Gia Dật buồn bã và bất lực.

Rõ ràng gần như vậy, chỉ cần vươn tay là có thể chạm vào.

Nhưng tại sao...

"Một lát nữa về đến phòng, trước tiên em ngủ một giấc thật ngon." Bạc Thận Ngôn xoa cẳng chân đang hơi căng cứng của Nguyên Gia Dật, trong lúc đứng lên thuận thế bế cả người Nguyên Gia Dật lên, quay người dùng chân đá vào cửa xe, vững bước đi về phía cầu thang, "Tôi sẽ nấu cháo cho em, đây là lần đầu tiên tôi nấu cháo cho em đấy."

Sao cũng được.

Nguyên Gia Dật gật gật đầu, "Cảm ơn Bạc tiên sinh."

"Không phải em nên đổi cách xưng hô với tôi rồi sao?" Bạc Thận Ngôn chu môi hôn cậu một cái, trong mắt đầu là niềm vui, "Bác sĩ Tiểu Nguyên, em có định gọi tôi là Ngôn Ngôn giống bà nội không?"

"Không đâu."

Nguyên Gia Dật khó xử mím môi, miễn cưỡng lộ ra nụ cười khó coi.

"Được rồi, em muốn gọi thế nào cũng được, gọi Bạc tiên sinh cũng rất tình ý." Bạc Thận Ngôn đã quen với một Nguyên Gia Dật nhút nhát, cho nên không để ý lắm, cúi người đặt cậu lên giường, đắp chăn cẩn thận, sau đó đặt nhẹ nụ hôn lên trán cậu, "Ngủ ngon."

Cả cơ thể và tinh thần đều mệt mỏi, cộng thêm lời nói trầm thấp dễ nghe của Bạc Thận Ngôn như thôi miên Nguyên Gia Dật, cậu nhanh chóng buồn ngủ, rơi vào giấc ngủ sâu.

Lúc tỉnh lại đã gần tới buổi chiều.

"Tỉnh rồi sao?"

Giọng nói của Bạc Thận Ngôn truyền đến từ bên phải, Nguyên Gia Dật chậm rãi quay đầu nhìn hắn.

Người đàn ông vui mừng như đứa trẻ, xúc một thìa cháo nhỏ đưa lên miệng thổi, "Tôi chỉ đoán em sắp tỉnh, không ngờ vừa bê lên thì em mở mắt.

Ánh mắt Nguyên Gia Dật nhìn chằm chằm hàng lông mi của Bạc Thận Ngôn.

Cậu khó khăn nở nụ cười, "Bạc tiên sinh có vẻ rất nghiêm túc."

"Tất nhiên, tôi sợ em bị bỏng, thổi đến sưng cả miệng này."

Hắn tập trung thổi nguội cháo nên không nhận ra sự khác lạ của Nguyên Gia Dật, nhẹ nhàng khuấy tan lòng đỏ trứng ở bên trong.

"Tôi nói chuyện tình cảm."

Bạc Thận Ngôn ngạc nhiên ngước lên nhìn cậu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui