Một Nguyên Gia Dật lạnh lùng khiến Bạc Thận Ngôn đặc biệt kinh sợ, hắn chỉ đứng cách Nguyên Gia Dật chưa đến nửa mét, nhưng lại giống như cách cả dải ngân hà.
"Thận..., Bạc tiên sinh, có phải anh cảm thấy em lừa người rất giỏi, đúng không?"
Nhìn thấy vẻ mặt tan nát cõi lòng người người đàn ông trước mặt, trái tim trống rỗng của Nguyên Gia Dật lại sinh ra sự thích thú.
Phải cố gắng hơn, khiến Bạc Thận Ngôn hoàn toàn rời khỏi cuộc sống của cậu.
Bạc Thận Ngôn đã kéo cà vạt xuống, sự bối rối trong mắt xen lẫn nước mắt, nếu không phải không có mùi rượu, thì lúc này trông hắn chẳng khác gì một con ma men.
"Nhưng cậu ấy là anh trai của em." Bạc Thận Ngôn vẫn muốn cố gắng một chút.
Về phần Nguyên Gia Dật, hắn khẳng định, nếu Nguyên Gia Dật muốn tiền, hắn có thể cho cậu, bao nhiêu cũng được, toàn bộ của hắn cũng được.
Mặc dù được tiếp nhận nền giáo dục cởi mở từ phương Tây, nhưng tư tưởng của Bạc Thận Ngôn còn cố chấp hơn nhiều so người những người truyền thống.
Nếu hắn đã chạm vào Nguyên Gia Dật, cả đời này sẽ không buông cậu ra.
Nếu Nguyên Gia Dật thật sự không muốn làm xét nghiệm hiến tủy cho Thịnh Lan, hắn chỉ có thể phái người đến ngân hàng tủy tìm, chỉ cần là số tiền hắn có thể trả, hắn sẽ đưa người hiến tủy kia đến đây, sau đó thì hắn không còn nợ Thịnh gia nữa.
Nguyên Gia Dật vẫn ngoảnh mặt làm ngơ như cũ, cúi đầu dựa vào tủ giày không nói gì.
Một lúc lâu sau cậu lại ngẩng đầu, trong mắt lóe lên ý cười châm chọc, "Có phải nếu tim Thịnh Lan xảy ra vấn đề, em không đồng ý hiến, thì anh sẽ vì anh ta mà mổ cơ thể em ra?"
"Trong lòng em, anh là người như vậy sao?" Trong mắt Bạc Thận Ngôn tràn ngập sự đau xót.
Nguyên Gia Dật nhướng mày, "Chẳng lẽ không phải sao?"
Bạc Thận Ngôn không cảm nhận được tình thương của cha, hắn không muốn Nguyên Gia Dật cũng vậy, cho nên hắn muốn Nguyên Gia Dật giúp Thịnh Lan, một phần cũng là vì muốn quan hệ cha con giữa Nguyên Gia Dật và Thịnh Giang Hà phần nào hàn gắn lại.
Hắn vẫn sẽ trừng phạt Thịnh Giang Hà không nương tay, nhưng Nguyên Gia Dật là một người lương thiện, một ngày nào đó của nhiều năm sau, có lẽ vẫn sẽ nhớ đến cha mình mà muốn tẫn hiếu.
Hắn chỉ không muốn làm Nguyên Gia Dật thất vọng.
"Hy vọng quyết định của em, sẽ không khiến em hối hận."
Dù Nguyên Gia Dật có lựa chọn thế nào, Bạc Thận Ngôn vẫn sẽ tôn trọng cậu, ở bên cậu, tuy nỗi thất vọng là không tránh được, nhưng hắn yêu cậu, hắn tình nguyện dung túng cậu.
Thế nhưng lời này lọt vào tai Nguyên Gia Dật, lại biến thành một ý khác.
Cậu hiểu Bạc Thận Ngôn không biết toàn bộ mọi chuyện, lúc này đang vô cùng thất vọng vì cậu, cho nên lời này, giống như một cách biến tấu của lời từ biệt mà thôi.
Nguyên Gia Dật nén chặt nước mắt, nhìn Bạc Thận Ngôn dịu dàng trước mặt, cậu cố gắng kìm nén mong muốn ôm lấy hắn, nghiêng đầu không nhìn hắn nữa.
"Ừ, không hối hận."
Bạc Thận Ngôn nhìn chằm chằm cậu một lúc.
"Được."
Dứt lời, hắn mở cửa, xoay người rời đi.
Tiếng đóng cửa vẫn nhẹ nhàng như cũ, luôn lo lắng cậu sẽ bị giật mình.
Tấm ván cửa bị lệnh ngày trước đã được Bạc Thận Ngôn thay mới, ngăn cách những tiếng bước chân ồn ào ở ngoài hành lang.
Cuối cùng Nguyên Gia Dật ho khan vài cái, không còn sức lực ngồi trên mặt đất.
"Tạo nghiệt."
Nằm Xuống rời khỏi chỗ nằm của Gạo Nếp, lắc lắc cái đuôi đi về phía Nguyên Gia Dật, bước qua bước lại trước đôi chân đang duỗi thẳng của Nguyên Gia Dật, ghé sát vào mặt cậu nhìn, tiếng sủa không hề hợp với một con chó lớn như nó.
"Gâu...."
"Mày vẫn còn muốn nói chuyện với tao sao?".
||||| Truyện đề cử: Xuyên Về Cổ Đại Làm Tiểu Cô Nương Lợi Hại |||||
Nguyên Gia Dật vuốt ve tai nó, nặn ra một nụ cười cực kỳ khó coi.
"Ử..."
Nằm Xuống không biết nói, nhưng nó lại thông minh, nó cảm nhận được xung quanh Nguyên Gia Dật đang toát ra nỗi buồn.
Vì thế nó giống như hồi nhỏ, cố gắng cuộn người lại, nằm trên đùi Nguyên Gia Dật, muốn để cậu vuốt ve nó, giúp tâm trạng của cậu có thể tốt lên.
Đương nhiên Nguyên Gia Dật hiểu ý nó, chỉ là bây giờ Nằm Xuống quá nặng, vốn dĩ còn mấy tháng nữa mới thật sự trưởng thành, nhưng nó đã nặng đến gần 80kg, lúc này chỉ tùy tiện ngồi trên người thôi, cũng khiến Nguyên Gia Dật muốn ngất xỉu.
Nếu là ngày trước, Nguyên Gia Dật chắc chắn sẽ nở nụ cười đẩy nó ra, sau đó nói "Lớn thế rồi mà còn không biết xấu hổ, ngồi lên người tao", nhưng hôm nay cậu lại giẫn dỗi ôm lấy Nằm Xuống, để bốn chân của nó trong lòng, ôm nó hệt như bế một đứa trẻ, cẩn thận như đang ôm báu vật, thế nhưng, ai nhìn vào cũng thấy Nguyên Gia Dật còn giống một đứa trẻ đang cáu kỉnh hơn, cứ ôm con gấu bông của mình không chịu buông.
"Nằm Xuống là đứa ngốc."
Nguyên Gia Dật nhỏ giọng mắng nó.
"Gâu..."
Nằm Xuống vươn đầu lưỡi, liếm mặt Nguyên Gia Dật.
Mắng thì cứ mắng đi, chỉ cần cậu chủ vui là được.
"Gạo Nếp cũng thế."
Nguyên Gia Dật bật cười, xoa xoa mặt nó.
"Gâu...."
Nằm Xuống cựa người ngồi dậy, lon ton chạy đến trước mặt Gạo Nếp đang ngủ say, cúi người ngậm lấy cổ nó, kéo nó một đường đến bên cạnh Nguyên Gia Dật, bốn chân lại nhẹ nhàng cuộn lại trong lòng Nguyên Gia Dật.
Gạo Nếp tức giận cào Nằm Xuống một cái, nhảy lên trên vai Nguyên Gia Dật, ngáp một cái muốn ngủ tiếp.
Nguyên Gia Dật vòng tay ôm lấy bộ lông dày của Nằm Xuống, vùi mặt vào chúng, giọng nói nức nở.
"Tao cũng không muốn đâu...."
Tiếng khóc của cậu không lớn, cố gắng kìm nén trái tim đau đớn.
Nằm Xuống và Gạo Nếp đều không biết nói, chỉ có thể dùng hai đôi mắt trong veo, liếm liếm mặt và lòng bàn tay của Nguyên Gia Dật, thể hiện sự an ủi.
Nguyên Gia Dật khóc đến mức ngủ quên lúc nào không hay, nghe thấy tiếng nỉ non của hai đứa bọn nó thì chợt tỉnh lại, cậu thấy có lỗi xoa đầu bọn chúng, chống tay lên tủ giày đứng dậy.
"Là lỗi của tao, quên không cho hai đứa ăn cơm."
Ngồi lâu làm chân vừa lạnh vừa tê, cậu vừa đi một bước thì suýt nữa lại quỳ ngã trên mặt đất, may mắn kịp chỗng tay vào tường nên không bị ngã.
Nguyên Gia Dật hận dáng vẻ vô dụng này của mình.
Từng ấy năm trời, cậu chưa từng nảy ra ý định ỷ lại vào bất cứ ai, khoảng thời gian ở cùng Nguyên Diểu, phần lớn là cậu chăm sóc cho bà.
Khi bị Thịnh Giang Hà dùng xích khóa mắt cá chân, giam trong căn phòng vừa nhỏ vừa tối, cậu không khóc, cậu biết nếu càng khóc xin tha, càng bị đánh thảm hơn.
Nguyên Diểu cũng sẽ bị vạ lây.
Đến bây giờ Nguyên Gia Dật vẫn còn nhớ rõ, có một lần Nguyên Diểu tiêm chất kích thích vào tĩnh mạch, không lâu sau tinh thần của bà trở nên bất ổn, nói năng lung tung, thậm chí còn ngồi xổm ở góc phòng ôm đầu, sợ hãi co rúm người lại, lớn tiếng khóc to.
Nhưng một lúc sau bà lại đứng lên, nở nụ cười dữ tợn thong thả đi về phía cậu, cầm con dao thủ công nhỏ cậu dùng ở trường học, cười nói với cậu, "Gia Gia, mau đưa tay cho mẹ, mẹ muốn cho con cái này."
Nguyên Gia Dật khi đó còn nhỏ vẫn luôn tin lời của mẹ, tuy thấy Nguyên Diểu như vậy khiến cậu rất sợ, nhưng vì cậu yêu và tin tưởng mẹ mình, liền vươn cánh tay vừa nhỏ vừa trắng cho bà.
Nguyên Diểu lấy ra một cái chai, là cái chai nước chẳng mấy sạch sẽ, đặt một bên.
Chiếc dao nhỏ từng giúp Nguyên Gia Dật làm ra biết bao bông hoa trang trí trong phòng, nay dưới ánh nhìn của cậu, không hề do dự cắt qua lòng bàn tay cậu.
"Mẹ ơi....Đau quá..."
Nguyên Gia Dật nhỏ bé nhăn mũi nức nở khóc, nhưng lại không dám khóc lớn tiếng.
Cậu không biết vì sao tự nhiên mẹ lại như vậy.
Khi đó cậu chỉ khoảng 6 tuổi, có vài chuyện không biết, lại cho rằng những bạn bằng tuổi khác phải trải qua quá trình đau đớn như vậy mới có thể lớn lên.
Cậu cho rằng đây là hành động mài giũa mà cô giáo của cậu đã từng dạy.
Trước khi Nguyên Diểu trở nên mất trí, thỉnh thoảng sẽ có rất nhiều người tới nhà, đầu tiên là lấy ra một cái kim dài châm vào ngón tay cậu, vài tiếng sau lại lôi cậu đang nghiêm túc làm bài tập ra, trói lại trên giường, vén tay áo, dùng cái kim còn dài và thô hơn đâm vào mạch máu ở chỗ cong trên khuỷu tay cậu.
Rất đau, còn chóng mặt và buồn nôn, nhưng Nguyên Gia Dật đâu dám khóc, cũng không dám kêu.
Bởi vì nếu mẹ nhìn thấy cậu khóc, cũng sẽ đau lòng khóc lóc, quỳ gối dưới chân của một người đàn ông, cầu xin người đó đừng làm vậy.
Bé Nguyên Gia Dật không muốn mẹ khóc, cho nên cậu luôn ngoan ngoãn nghe lời người lấy máu, nhưng dù cậu có ngoan thế nào, mẹ vẫn sẽ luôn quỳ gối cầu xin người kia, còn dập đầu đến mức trán xuất hiện vết máu.
Người kia thật sự rất đáng sợ, mỗi khi thấy Nguyên Diểu phiền phức, ông ta cúi người giật tóc bà, ý bảo người phía sau lấy ra một ống tiêm, tiêm thứ chất màu trắng đục nào đó vào trong mạch máu của Nguyên Diểu.
Nguyên Diểu đau đơn gãi cánh tay của mình, liều mạng muốn nặn thứ đó ra, thậm chí giằng lấy ống tiêm trong tay người đàn ông, muốn rút máu mình ra.
Nhìn dáng vẻ đau đớn lăn lộn trên đất của mẹ, bé Nguyên Gia Dật khóc không thành tiếng, cậu gào lên cầu xin người đàn ông kia đừng làm mẹ đau, trong bất lực, cậu đã khóc và gọi người đó là cha.
Cậu nhìn những người bạn khác được cha tới đón tan học, mỗi khi những người bạn đó gọi cha thật to, cha của họ sẽ bế họ nhấc lên thật cao, cười nói khen họ là bé ngoan.
Bé Nguyên Gia Dật không cần được khen ngoan, cậu chỉ muốn mẹ mình không phải chịu đau nữa.
"Cha ơi, con sẽ ngoan mà, xin cha đừng đánh mẹ nữa." Một Nguyên Gia Dật nhỏ bé chỉ biết khóc, cậu không đánh trả được bất cứ ai, cũng không có cách nào cứu mẹ mình, chỉ có thể nức nở kêum "Cha ơi, xin cha, đừng đánh mẹ."
Cậu không hiểu tại sao cha mình không giống cha của các bạn, còn tưởng rằng nếu gọi vậy thì người đàn ông kia sẽ vui.
Nhưng ông ấy bước lại gần, một cái tát thật mạnh đánh lên mặt cậu, giọng nói căm giận cảnh cáo cậu không được gọi ông ấy là cha, mãi mãi không được gọi.
Bé Nguyên Gia Dật sợ đến mức không dám hé răng.
Cậu nhìn mẹ đang nằm trên đất, mê man rớt nước mắt.
Giống như hiện tại vậy.
Ánh nắng chiếu qua ô cửa sổ, mang theo cái lạnh của đầu xuân, cố gắng ôm lấy Nguyên Gia Dật đang ngồi trên thảm.
Giúp cậu có được một chút ấm áp.
Nằm Xuống và Gạo Nếp đang ăn một cách thích thú.
Nguyên Gia Dật chậm rãi nằm trên mặt đất, ngơ ngác ngửa đầu nhìn màu hồng nhạt trong không trung.
Màu đông đã qua.
Sắp tới là những ngày mưa lớn.
Cậu thích nhất là trời mưa.