Dự Phòng

Hai tay Nguyên Gia Dật bị trói chặt vào phía sau lưng ghế, vết thương ở cổ tay bị ma sát mạnh nên rách sâu, máu đỏ tươi tràn ra ngoài da, chảy dọc theo từng khớp xương xuống đến đầu ngón tay, tí tách, tí tách rơi vào thùng sắt đặt phía sau, trong kho hàng yên tĩnh thì tiếng động này càng rõ hơn.

Cậu mệt mỏi chớp chớp mắt, lo lắng nhìn căn phòng đang đóng chặt phía bên kia, lồng ngực phập phồng.

"Gia Dật, tao lạnh quá."

Thịnh Lan cứ luôn tự tin bản thân sẽ được đãi ngộ đặc biệt, đặc biệt đâu chưa thấy, ngược lại còn bị trói chặt muốn chết, ném ở trên mặt đất, ngay cả ghế để dựa cũng không có.

Thịnh Lan đâu còn tâm trạng để ý đến y, toàn bộ sự chú ý đều đặt lên cánh cửa bị tên đầu trọc đóng lại.

"Anh gì ơi, anh có thể cho mẹ tôi uống ngụm nước được không?" Cậu ho khan vài cái, giọng nói cũng khàn đi nhiều.

"Yên tâm, không chết được đâu." Tên đầu trọc có vẻ không ghét Nguyên Gia Dật lắm, chỉ cảm thấy cậu vừa thảm vừa đáng thương, cho nên cách nói chuyện cũng không hung ác như lúc nói với Thịnh Lan, "Chỉ cần mày ngoan ngoãn nghe lời, chốc nữa thôi mày và mẹ mày sẽ được thả đi."

"Cầu xin anh, mẹ của tôi sức khỏe yếu lắm."

Nguyên Gia Dật cố gắng cử động chân, muốn lại gần đầu trọc một chút để thuyết phục, ánh mắt cầu xin nhìn gã.

"Làm ơn..."

Đầu trọc cúi người lấy một chai nước lọc, xoay người đi về phía phòng giam Nguyên Diểu.

Lúc đi ra gã đang nghe điện thoại của ai đó, trọng miệng không ngừng nịnh nọt trả lời, "Vâng vâng, đại ca, em biết rồi, em sẽ mở ngay đây."

Nguyên Gia Dật nhìn chai nước trong tay đầu trọc đã vơi đi phân nửa, lúc này mới yên tâm thở phào một cái, lồng ngực bị đá một cú ban nãy cũng đã bớt đau đi nhiều.

Cậu nhìn tên đầu trọc cầm theo điện thoại, đặt phía trước cách cậu và Thịnh Lan khoảng chừng mười bước chân.

Sau khi cố định chắc chắn, gã lùi về sau vài bước để không dính vào màn hình đang quay của điện thoại, hai tay đặt sau người yên lặng chờ mệnh lệch.

"Bác sĩ Nguyên, Thịnh thiếu gia." Trong điện thoại truyền đến giọng nói của một người đàn ông, giọng điệu tràn đầy vui vẻ và trào phúng gọi tên họ, "Xin chào!"

Nguyên Gia Dật ho khan một tiếng, cơn đau ở lồng ngực khiến cậu phải cau mày.


"Tôi không có tiền đưa cho các người, người thân duy nhất cũng bị các người bắt rồi, giữ tôi ở đây, chắc chắn không thu hoạch được gì đâu.

Miệng Thịnh Lan bị bịt kín, bên ngoài còn quấn mấy lớp băng dính, kêu thành tiếng thôi cũng đã khó chứ đừng bàn đến việc nói chuyện thành câu.

Y bị đối xử như vậy hoàn toàn là do tên đầu trọc ghét y.

Người ở trong điện thoại nở nụ cười, trầm thấp đến mức như một con rắn độc đang nhe răng nanh, "Tôi đặt cược toàn bộ tiền của mình vào anh đấy, bác sĩ Nguyên, đừng tự coi nhẹ bản thân như vậy."

Nguyên Gia Dật kinh ngạc nhìn về phía camera, ánh mắt lộ ra sự khó hiểu.

Cậu còn cái gì đáng giá để người khác đặt cược vào?

"Điều khiến tôi phải dốc hết tâm tư đưa anh đến đây, đương nhiên là vì Bạc tổng rồi."

Đồng tử của Nguyên Gia Dật co rút, vội vàng lắc đầu, "Tôi với Bạc tiên sinh không còn quan hệ gì nữa rồi, các người không cần dùng tôi để uy hiếp anh ấy, đối với anh ấy tôi..."

Cậu ảm đạm cụp mắt xuống, "Không có tác dụng gì cả."

"Không không không, có vô dụng hay không, không phải chuyện bác sĩ Nguyên có thể phán đoán."

Thịnh Lan nằm trên mặt đất kêu ưm ưm, y nghe ra được đó là giọng của Bạc Thận Dung, cho nên muốn tranh thủ thu hút sự chú ý của hắn, để hắn lệnh cho tên đầu trọc kia thả mình ra, nhưng Bạc Thận Dung lại chẳng hề để ý.

"Hôm nay chúng ta sẽ chơi một trò chơi."

"Một lúc nữa, chiếc điện thoại này sẽ gọi cho Bạc tổng, nếu nó chọn anh, bác sĩ Nguyên, anh và mẹ mình có thể sống sót rời khỏi đây..."

Lời còn chưa dứt, một tên tay sai kéo Nguyên Diểu đi ra, vứt bà xuống mặt đất, sau đó túm cổ áo kéo lê bà tới trước mặt.

Nguyên Gia Dật đau lòng không ngừng vặn vẹo tay, muốn đứng dậy đi đến, nhưng kết quả chỉ khiến máu trên cổ tay chảy ngày càng nhiều.

"Anh muốn thế nào..." Đôi môi khô khốc của cậu run lên, hai vai không còn sức lực rũ xuống, nhìn về chiếc điện thoại phía trước cầu xin, "Thả mẹ của tôi ra, cầu xin anh..."

"Nhưng nếu Bạc Thận Ngôn chọn Thịnh Lan, vậy hôm nay..." Bạc Thận Dung tiếc nuối chép miệng, nghe thấy giọng cầu xin bên kia, hắn dùng tay nhàn nhã gõ lên mặt bàn, "Có lẽ là ngày cuối cùng mẹ con hai người được nhìn thấy ánh mặt trời."


Không đợi Nguyên Gia Dật mở miệng, Bạc Thận Dung đã nói tiếp.

"Ây! Tôi quên không nói với bác sĩ Nguyên, nếu lúc nhìn thấy Bạc tổng, anh sợ quá rồi buột miệng nói ra "giao kèo" của chúng ta, vậy...ha ha, kết quả như thế nào, người thông minh như bác sĩ Nguyên chắc không cần tôi phải nói ra đâu, đúng không?"

Người đàn ông cường tráng đang túm Nguyên Diểu hơi dùng lực tay, bắt Nguyên Diểu phải ngẩng đầu lên khiến bà đau đớn ho sặc sụa.

"Mẹ ơi...Đừng sợ....Đừng sợ, hít thở từ từ, đừng sợ, có con ở đây..."

Nghe Bạc Thận Dung nói xong, tuy Thịnh Lan đang phải chật vật quỳ rạp trên mặt đấy, nhưng y vẫn không kìm được nhếch miệng cười.

Y biết hôm nay Bạc Thận Dung dám chơi lớn như vậy, chính là muốn để hai mẹ con Nguyên Gia Dật không thể rời khỏi đây, cho dù Bạc Thận Ngôn chọn ai, Nguyên Gia Dật cũng là người gặp khó.

Tên Bạc Thận Dung này, việc mà hắn thích làm nhất là cho người ta chút hy vọng, sau đó tự tay đẩy người ta vào tuyệt vọng, cuối cùng đá họ xuống vực sâu không lối thoát.

Thịnh Lan biết Bạc Thận Ngôn sẽ không do dự lựa chọn Nguyên Gia Dật, nhưng cũng biết Bạc Thận Dung sẽ không làm y bị thương, cho nên y chẳng những bình an vô sự, mà còn có lý do chính đáng xử lý Nguyên Gia Dật cùng người mẹ đang hấp hối của cậu.

Y vô cùng hận Nguyên Gia Dật, nếu không có cậu thì hiện tại hai anh em Bạc Thận Dung vẫn còn đang tranh giành đấu đá vì y.

Bởi vì có Nguyên Gia Dật, nên y mới rơi vào cái tình trạng thảm hại này.

Nhìn dáng vẻ đau đớn như chết đi sống lại của Nguyên Diểu, lồng ngực Nguyên Gia Dật cũng không kiềm chế được đau đớn, xương cốt cả người như đang run lên.

Cậu không quen Bạc Thận Dung, cũng chưa từng bị bắt cóc, càng không biết bản thân mình đã được định sẵn kết cục, trong lòng còn có chút mong chờ bọn họ sẽ gọi điện cho Bạc Thận Ngôn.

Trong thâm tâm Nguyên Gia Dật luôn nghĩ bản thân mình hèn mọn, nên dẫn tới việc cậu luôn cảm thấy câu "người không vì mình, trời tru đất diệt" là cực kỳ ích kỷ, nhưng hôm nay.

Cậu cũng muốn ích kỷ một lần.

Nhiều năm qua, cậu là bác sĩ, cũng là một người con, chưa từng làm chuyện gì ích kỷ, trước nay đối diện với Thịnh Lan cậu cũng nhún nhường vài phần, cái gì tránh được thì tránh, nhưng không ai được làm hại mẹ trước mặt cậu.

Cho nên dù cậu có phải nhìn Thịnh Lan chết, cũng không thể từ bỏ chút hy vọng sống của Nguyên Diểu.


Bà chưa từng được hưởng hạnh phúc, cậu không thể để bà cứ thế mang theo tiếc nuối rời khỏi thế giới này.

Cậu còn muốn đưa bà đến Du Thành, sống một cuộc sống bình yên nơi họ đã mong muốn từ lâu.

"Nếu đã nói xong, vậy thì..." Giọng nói của Bạc Thận Dung mang theo tiếng cười tàn nhẫn, "Trò chơi bắt đầu."

Đầu trọc nghe được lệnh, đi tới tháo lớp băng dính đang bịt miệng Thịnh Lan ra, trói y vào chiếc ghế bên cạnh Nguyên Gia Dật.

Gã vỗ vỗ mặt Thịnh Lan, "Mày ngoan ngoãn cho tao, đừng có mà gào lên nói linh tinh."

Thịnh Lan ỷ được Bạc Thận Dung chống lưng, ngửa đầu hung ác phun nước bọt vào mặt gã, bị gã tức giận cho một cái tát không dám cựa quậy nữa.

Thấy Bạc Thận Dung không có động thái gì, Thịnh Lan đột nhiên cảm thấy luống cuống.

Thế nhưng y không dám hét lên, chỉ có thể nuốt xuống chút máu trong miệng, thấp thỏm lo âu run rẩy.

Bên kia cũng đã bịt miệng Nguyên Diểu xong xuôi, phòng khi bà làm hỏng chuyện của đại ca, một con dao được đặt ngay trước cổ bà, từng giây từng phút uy hiếp Nguyên Gia Dật.

Thời điểm điện thoại của Thịnh Lan đặt trước mặt hai người, lòng bàn tay Nguyên Gia Dật toát đầy mồ hôi lạnh.

Đột nhiên cậu không còn đủ tự tin.

Cậu sẽ sớm gặp lại Bạc Thận Ngôn chứ?

Bị trói cùng với Thịnh Lan - người ở trong lòng Bạc Thận Ngôn mười mấy năm qua, nói không tự ti chính là nói dối.

Cậu vốn dĩ chỉ là một kẻ thay thế được đẩy đến trước mặt Bạc Thận Ngôn, sau đó lại dùng cái cách máu lạnh tàn nhẫn để rời đi.

Để lại ấn tượng như vậy, cậu lấy cái gì ra đảm bảo, yêu cầu Bạc Thận Ngôn phải cứu cậu.

Nguyên Diểu bây giờ chỉ có thể phát ra tiếng ô ô, giống như đang xin tha, cũng như đang đấu tranh, một tên lấy khăn vải bịt miệng và mũi của bà lại, ánh mắt Nguyên Diểu dần trở nên thất thần, sau đó rơi vào hôn mê.

Điện thoại rung lên hai tiếng, ánh mắt Nguyên Gia Dật còn chưa kịp rời khỏi Nguyên Diểu, đã nghe thấy giọng nói đầy lo lắng của Bạc Thận Ngôn truyền từ đầu dây bên kia.

"Lan Lan? Em sao rồi? Em đừng sợ!"

Chỉ một câu này, cũng đủ để Nguyên Gia Dật rơi vào vực sâu không đáy.


Cậu đã phải bóp vết thương trên cổ tay để chắt chiu chút dũng khí, bây giờ lại bị một câu nói này của Bạc Thận Ngôn, đánh tan không còn gì.

Cậu không dám nhìn vào màn hình.

Thế nhưng cậu thật sự rất nhờ Bạc Thận Ngôn, rất muốn nhìn hắn một cái.

Nguyên Gia Dật biết, nửa đời cậu đã là một kẻ kẹt xỉ xấu tính, nhưng hoàn toàn do bị động.

Cho đến khi gặp người đàn ông này, cậu lại không tự chủ được muốn quan tâm hắn, chỉ vì chút ánh sáng le lói mà yêu hắn, mỗi lần nhìn gương mặt tươi cười kia, cậu lại cảm thấy bản thân như đang có tất cả trong tay.

Nhưng mọi thứ đâu còn ý nghĩa gì.

Cuối cùng thì trong tiềm thức của hắn cũng chỉ lo lắng cho Thịnh Lan.

Nguyên Gia Dật do dự liếm môi, lén ngẩng đầu, ánh mắt nhanh chóng liếc qua màn hình điện thoại một cái.

Cậu nhìn thấy đôi mắt đẹp tuyệt của Bạc Thận Ngôn, lúc nào cũng bình tĩnh và thoải mái, ngay cả trong thời điểm căng thẳng và nguy cấp như vậy, vẻ đẹp của đôi mắt đó không hề giảm đi chút nào, nhưng cậu cũng nhìn thấy vết máu trên mặt mình, vô cùng xấu hổ.

So với Bạc Thận Ngôn lúc này quả thật không xứng.

Nguyên Gia Dật nở nụ cười khổ, vô tình đụng đến vết thương ở trên khóe miệng, cậu lại vội vàng cúi đầu nhíu mày.

Có thua cũng không nên mất hết thể diện, như vậy sẽ bị coi thường.

Tên đầu trọc nhìn kỹ Bạc Thận Ngôn trong điện thoại, thấy mắt của hắn mọi giây mọi lúc đều nhìn về phía Thịnh Lan mà không hề để ý tới người con trai thê thảm kia, cảm thấy có chút tức giận.

Gã lấy thứ gì đó từ trong túi, hai tay áp vào hõm vai của hai người trước mặt.

Nụ cười hung tợn càng làm vết sẹo trên mặt hắn trở nên đáng sợ.

Thịnh Lan bị sự dịu dàng đột ngột của Bạc Thận Ngôn dọa cho khiếp sợ, đầu vai bị thứ gì đó ấn vào, cách một lớp áo y vẫn cảm nhận được sự lạnh lẽo của thứ đó.

Y cúi đầu nhìn, trong đầu vang lên tiếng đùng một cái.

Là súng.

"Bạc tổng, hai tình nhân nhỏ của ngài đều ở đây, chọn một đi."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận