Nguyên Gia Dật chết lặng tại chỗ.
Sửng sốt một hồi lâu, cậu mặc áo khoác chạy ra khỏi phòng làm việc, xuống thang máy rồi cậu vội vàng đi nhanh đến bãi đậu xe, mở cửa xe ngồi vào, khởi động xe để kiểm tra đồng hồ đo xăng.
Tống Dương thậm chí còn lo lắng cho cái xe hơn cả Nguyên Gia Dật, với lại vừa mới thực hiện xong ca phẫu thuật, bây giờ đang rất rảnh nên anh ta chạy theo cậu đi tới bãi đậu xe, hai mắt sáng rực nhìn chằm chằm vào bảng đồng hồ xe của Nguyên Gia Dật, lại đi một vòng quanh cái xe "Chậc chậc, động cơ W12, chiều dài cơ sở (Wheelbase) là 3001mm, nắp van làm bằng hợp kim magie, ái chà, nhìn lớp sơn trên bề mặt này xem...."
Nguyên Gia Dật ngồi trên ghế lái, càng nghe càng nóng ruột " Số 12 trong W12 mà cậu nói có nghĩa là 12 xi lanh sao?"
(Các dòng xe ôtô bình dân như Toyota, Hyundai, Ford....!thường sử dụng động cơ 4 xi lanh.
Dòng xe hạng sang cỡ trung trở lên như Audi A6, Lexus LS, Mercedes S-Class....!sử dụng động cơ 6 xi lanh.
Dòng xe hạng sang cỡ lớn như BMW, Maybach...!sử dụng động cơ 8 xi lanh.
Dòng xe siêu sang, siêu xe thể thao như Rolls-Royce, Bentley, Lamborgini, Ferrari.....sử dụng động cơ 12 xi lanh)
"Đương nhiên" Tống Dương đang ngồi xổm người xuống sờ độ mòn của má phanh, nghe thấy câu hỏi của Nguyên Gia Dật thì thuận miệng trả lời lại "Lão Nguyên, cậu đúng là nhặt được bảo vật rồi, người bạn kia của cậu là một cô gái hả? Bạch phú mỹ? Đang theo đuổi cậu? Nếu không làm sao có thể bán thứ tốt như vậy cho cậu chỉ với giá 25 ngàn chứ?"
"............."
Nguyên Gia Dật nhớ tới vị bạch phú mỹ kia bị nước xịt ướt cả người, tiếp tục ngượng ngùng để tay mân mê hoa văn trên tay lái bằng gỗ, lại bị Tống Dương vừa chui vào ghế lái phụ đập một cái lên mu bàn tay "Đừng có vuốt nữa! Tay lái này còn lớn tuổi hơn cả cậu đấy!"
"?"
Đối mặt với vị bác sĩ rành rọt về xe tới mức có thể đi làm giám đốc tiêu thụ bán thời gian ở đại lý ôtô 4S, Nguyên Gia Dật cảm thấy hết sức hoang mang, cậu ngoan ngoãn nghe lời thả hai tay ra, nắm lại đặt ở trên đầu gối, lặng lẽ nhìn Tống Dương đang phun nước miếng bay tứ tung tại hiện trường.
(Jian: Có các đại lý ôtô 1S, 2S, 3S, 4S thậm chí là 5S, có thể hiểu đại khái là đại lý 1 sao, 2 sao, 3 sao...!S càng cao thì đại lý càng có nhiều chức năng, như 1S thì chỉ đơn giản là bán xe, còn nhiều S hơn thì có thêm dịch vụ khách hàng, có phụ tùng thay thế, có showroom....)
"Tay lái này làm từ gốc của một cây cổ thụ 70 tuổi, cậu nhìn màu sắc của nó đi, chắc chắn là gỗ tuyết tùng đỏ" Động tác của Tống Dương giống như sao chép lại từng động tác của Nguyên Gia Dật buổi chiều ngày hôm qua vậy, anh ta in dấu vân tay của mình phủ lên từng nơi mà Nguyên Gia Dật đã từng chạm vào "Nhìn lớp kính trên nút điều hòa này, mẹ nó xa hoa quá đi mất"
Nghe anh ta nói như vậy, cảm giác tội lỗi trong lòng Nguyên Gia Dật càng lúc càng lớn, bắt đầu cảm thấy xấu hổ vì mức giá 25 ngàn mà mình đã đưa ra.
Cậu hít thở một hơi, sau đó ngẩng đầu lên, tình cờ nhìn thấy Thịnh Lan đang đội mũ, đeo kính râm và khẩu trang đứng ở lối vào của bãi đậu xe.
Cậu ta từ xa nhìn lại đây, thân hình nhỏ bé của cậu ta nép vào phía sau hai tên vệ sĩ to lớn.
Nguyên Gia Dật nuốt nước bọt, quay đầu sang nói với Tống Dương "Chiều nay.....!còn có ca phẫu thuật, cậu mau trở về để kiểm tra tình trạng của bệnh nhân đi"
Tống Dương thì sao cũng được, anh ta không để ý tới sắc mặt của Nguyên Gia Dật đã trắng bệch, chỉ lấy điện thoại ra chụp lại bảng đồng hồ xe làm kỷ niệm, vui vẻ tươi cười đáp lại "Được, đi thôi"
"À, tôi vẫn chưa chiêm ngưỡng xong chiếc xe này" Nguyên Gia Dật xoa xoa nút điều hòa ở giữa bảng điều khiển, làm ra vẻ vô cùng yêu thích chiếc xe này không nỡ buông tay "Chiếc xe này đúng là tuyệt quá nhỉ"
"Rồi rồi, cậu cứ ở đây tiếp tục chiêm ngưỡng nó đi, tôi trở về đi ăn trước, có cần tôi mua gì cho cậu không?"
"Không cần đâu, tôi sẽ về ngay mà"
Nhìn bóng dáng Tống Dương biến mất ở lối vào khoa nội trú, lúc này Nguyên Gia Dật mới hết nóng ruột, ngoan ngoãn ngồi ở trong xe, chờ Thịnh Lan đi tới.
Cánh cửa xe chắc chắn bị vệ sĩ từ bên ngoài đóng mạnh vào, phát ra tiếng vang nặng nề.
Đầu ngón tay Nguyên Gia Dật trở nên lạnh lẽo.
"Mấy ngày không gặp, sắc mặt của mày có vẻ rất tốt"
Thịnh Lan lấy từ trong túi ra một con dao nhỏ, nghiêng đầu nhìn con ngươi hoảng hốt của Nguyên Gia Dật, khóe miệng nhếch lên ý cười có thể khiến trái tim của vô số thiếu nữ phải rung động, nhưng ở trong mắt Nguyên Gia Dật đó lại là một nụ cười mỉm cực kỳ khủng bố, vừa nhu hòa vừa cứng rắn cứa dao vào tay lái bằng gỗ.
Kim loại và gỗ rắn va chạm vào nhau phát ra âm thanh bén nhọn chói tai khiến Nguyên Gia Dật có hơi run lên vì sợ hãi, nhưng mặc dù cậu sợ hãi, cậu cũng mím môi đưa tay ra ngăn cản Thịnh Lan "Chiếc xe này không phải của em.....xin anh đừng làm như vậy"
"Không phải của mày à? Được thôi, tao không đụng vào nó nữa...." Những khi thân thể Thịnh Lan khỏe mạnh, động tác của cậu ta vô cùng nhanh nhẹn lưu loát, trong nháy mắt, con dao kia rời khỏi gỗ tuyết tùng đỏ mà chuyển qua đặt lên mu bàn tay đặt trên đầu gối của Nguyên Gia Dật "Đụng vào cái này thì thế nào?"
Sắc mặt Nguyên Gia Dật tái đi, không dám tùy tiện di chuyển "Chiều nay....em còn có ca phẫu thuật, bệnh nhân đã đợi mấy ngày rồi....anh đừng làm rộn nữa"
Có vẻ như đeo khẩu trang với mang kính râm rất khó chịu, Thịnh Lan bực bội tháo hết mấy thứ trói buộc trên mặt xuống, không chớp mắt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt giống cậu ta như đúc của Nguyên Gia Dật.
Không biết Thịnh Lan tâm trạng thất thường có thể làm ra chuyện gì, Nguyên Gia Dật chỉ có thể im lặng chờ đợi động tác tiếp theo của cậu ta, không dám kêu lên một tiếng.
"Mày có biết tao ghét cái khuôn mặt này của mày lắm không?"
Nguyên Gia Dật nâng mí mắt lên nhìn cậu ta, trong mắt hiện lên vẻ khó hiểu và nghi hoặc.
Anh ấy muốn tiền có tiền, muốn nhan sắc có nhan sắc, tại sao lại phải căm ghét một khuôn mặt tầm thường vô danh tiểu tốt như cậu chứ?
Mũi dao từ trên mu bàn tay Nguyên Gia Dật chuyển đến bên má cậu, xúc cảm lạnh lẽo khiến thân nhiệt nóng hổi của cậu giảm đi rất nhiều.
"Một đứa con hoang như mày, dựa vào đâu mà cũng có thể được sống dưới ánh mặt trời như tao chứ?" Tay Thịnh Lan dần dùng sức làm cho trên gò má của Nguyên Gia Dật xuất hiện một vệt máu đỏ, miệng vết thương không sâu, nhưng cơn ngứa còn nhiều hơn đau "Loại người như mày đáng ra phải sống dưới cống rãnh bẩn thỉu và sống bằng cách ăn những thứ rác rưởi, giống như loài sâu bọ, cuộc sống vĩnh viễn không bao giờ thấy được ánh sáng mặt trời"
Bản tính Nguyên Gia Dật vẫn có sự ngoan cố cứng cỏi, nghe cậu ta nói như vậy, cậu từ từ hít thở, nói "Anh có thể đi hỏi Thịnh tiên sinh thử xem có phải ông ấy đã cưỡng bức mẹ của em không? Nếu ông ấy có thể không hổ thẹn với lương tâm mà nói không có, vậy thì anh cứ việc xem em và mẹ là loại người này"
Rũ mắt nhìn thấy Thịnh Lan gồng cơ tay lên, trong lòng cậu liền biết cậu ta đang dồn sức, lại nói "Anh đánh em bị thương thì người bất lợi chính là anh.
Nếu tình trạng máu của em không được tốt thì sau khi anh tiếp nhận cũng sẽ không tốt cho sức khỏe của anh"
"Mày dám làm phản!".
Truyện Xuyên Không
Thịnh Lan ném con dao đi, giơ tay lên tát Nguyên Gia Dật một cái, cái tát khiến mặt cậu nghiêng sang một bên, im lặng không nói một câu.
"Mày có tin là sau khi mày làm phẫu thuật xong, cuộc điện thoại đầu tiên mày nhận được chính là tin Nguyên Miểu đã chết?!" Rút chiếc khăn mà vệ sĩ đưa từ ngoài cửa sổ vào để lau tay, Thịnh Lan nở nụ cười hiền lành vô hại "Mày không cần phải dùng máu của mày để uy hiếp tao, tao ngược lại muốn thử xem mày có đủ khả năng để đánh cược với tao không"
"Em xin lỗi" Nguyên Gia Dật lấy mu bàn tay lau đi vết máu trên mặt, cúi đầu xin lỗi.
Thịnh Lan hài lòng vỗ vỗ vai cậu "Biết điều ngay từ đầu thì đỡ phải chịu khổ hơn không?"
"Phải, em xin lỗi"
"Hôm nay tao tới đây là muốn hỏi mày một chút xem, tình cảm của mày với Thận Ngôn tiến triển tới đâu rồi"
Cậu ta khoanh tay trước ngực dựa lưng vào chiếc ghế to rộng, dù đang vội nhưng vẫn ung dung chờ đợi câu trả lời của Nguyên Gia Dật.
"Giữa em và Bạc tiên sinh không có tình cảm gì cả"
Nghe được câu trả lời dứt khoát của Nguyên Gia Dật, vẻ mặt của Thịnh Lan không thể hiện ra sự vui mừng hay tức giận, cậu ta chỉ chậm rãi lấy điện thoại di động từ trong túi, mở ra một bức ảnh chụp đưa tới trước mặt Nguyên Gia Dật.
Phản ứng đầu tiên của Nguyên Gia Dật là sợ tới mức theo bản năng muốn trốn tránh, chờ khi thấy rõ người trên màn hình, lập tức kích động đưa tay hai cầm lấy điện thoại của Thịnh Lan, phóng to hình ảnh hết cỡ, nhìn kỹ từng chút một.
Đó là ảnh chụp Nguyên Miểu ở viện điều dưỡng, bà đang nằm trên giường bệnh, trên người cắm đủ các loại ống khác nhau, vẻ mặt đau đớn, trên khóe mắt còn có nước mắt.
Nhìn người trên ảnh chụp, Nguyên Gia Dật đau lòng tới mức lồng ngực nhói lên một trận đau nhức, cậu phải cắn chặt môi mới không phát ra tiếng kêu.
Cậu đang muốn lấy điện thoại của mình để chụp lại bức ảnh, lại bị Thịnh Lan giật lại.
"Chưa trả giá gì cả mà đã đòi ảnh chụp sao?"
"Em cần phải làm gì?"
Ngón tay Nguyên Gia Dật bấm chặt vào viền góc chiếc điện thoại, đốt ngón tay thon dài mảnh khảnh của cậu thoáng tái nhợt.
"Xin tiền" Thịnh Lan nhìn ánh mắt hoang mang của cậu, nhướng mày tinh nghịch nói "Mày phải để cho anh ấy biết mày là một người sẵn sàng làm tất cả mọi thứ vì tiền"
"Em đã nhận của Thịnh tiên sinh rất nhiều tiền rồi"
Tuy rằng rất cần tiền, nhưng Nguyên Gia Dật không xem nó là mục tiêu quan trọng nhất.
"Không phải là vấn đề tiền ít hay nhiều, mà là để cho anh ấy biết, mày là kẻ có lòng tham không đáy, được một tấc lại tiến thêm một thước"
"Khiến cho anh ấy không bao giờ thích mày"
Nguyên Gia Dật lại lau vết máu trên mặt, mím môi nói "Chuyện này....!thật ra anh không cần phải lo về chuyện này đâu, Bạc tiên sinh rất thích anh....người như em...sao có thể trở thành vật cản trở ngại giữa hai người được chứ."
"Thỉnh thoảng tao sẽ nói chuyện với Thận Ngôn về quan hệ giữa mày với anh ấy, nếu anh ấy không có tình cảm với mày, tao sẽ giữ lại cái mạng của Nguyên Miểu" Đối với sự thức thời của Nguyên Gia Dật, Thịnh Lan cảm thấy rất hài lòng, cậu ta mở cửa xe, ghé vào cửa sổ mỉm cười nhìn cậu "Nhưng nếu anh ấy mở miệng khen mày một câu, vậy thì cả đời này của mày.....!cũng đừng nghĩ tới việc gặp lại bà ta nữa"
Nói xong, cậu ta tiêu sái đeo kính râm và mang khẩu trang lên, theo sau lại hai vệ sĩ, nghênh ngang bước đi.
Ánh mắt đờ đẫn nhìn bọn họ đi xa, hầu kết Nguyên Gia Dật trượt lên trượt xuống, khó nhọc lẩm bẩm "Mình....rốt cuộc đã làm sai gì chứ?"
Đèn trước phòng phẫu thuật tắt đi.
Một hồi lâu sau, Tống Dương tức giận từ bên trong đập mạnh cửa bước ra, xoay người chỉ tay vào mũi y tá đưa dụng cụ chửi ầm lên "Kẹp khăn mổ và kẹp cầm máu mà cô cũng thể lấy nhầm được, tôi thật không biết cô học được cái gì trong trường y nữa! Sao cô không cầm cây búa đập lên đầu thầy Nguyên luôn đi?!"
Nguyên Gia Dật vẫn chưa tháo mũ xuống, lúc nghe thấy tiếng ồn thì cậu vừa mới rửa tay xong, hai tay giơ ở trước ngực, dùng hông đẩy cánh cửa nặng nề, cau mày hỏi "Tống Dương, cậu vẫn còn mắng cô ấy à?"
"Thầy Nguyên, thật xin lỗi" Cô y tá trẻ cúi đầu thật sâu rồi đứng thẳng người dậy, mặt đẫm nước mắt nhìn tay của Nguyên Gia Dật "Tay của anh không sao chứ, tôi đã kiểm tra tiền sử bệnh án của bệnh nhân rồi, máu của bệnh nhân không lây bệnh truyền nhiễm, tôi thật sự xin lỗi thầy Nguyên...."
"Tôi không sao, về sau hãy cẩn thận hơn, cảm giác bị mắng rất khó chịu, cô phải nỗ lực để không bị người khác mắng nữa"
Nguyên Gia Dật hời hợt nhìn lướt qua vết thương trên tay, nâng cổ tay lên chỉnh lại khẩu trang một chút, khi đụng tới vết thương trên mặt đã được dán lại, cậu hơi nhíu mày, nhưng giọng nói vẫn dịu dàng ôn hòa, khiến cho cô y tá trẻ càng thêm áy náy.
Tống Dương trợn tròn mắt "Lão Nguyên, cậu không thể quá dễ dãi với người mới chứ, cậu phải...."
"Tống Dương, cậu cũng nói người ta là người mới mà" Nguyên Gia Dật gập khuỷu tay chọc vào vai Tống Dương một cái, nhìn cô y tá trẻ cười "Thầy Tống luôn thế đấy, cậu ấy cũng chỉ hy vọng cô ngày càng tốt hơn nên mới nghiêm khắc như vậy thôi"
Cô y tá trẻ cảm kích nhìn vào đôi con ngươi nhạt màu ôn hòa sau cặp kính của Nguyên Gia Dật, nước mắt rơi lã chã "Cảm ơn thầy Nguyên, cảm ơn thầy Tống"
Điện thoại di động trong túi rung lên hai lần, Nguyên Gia Dật lấy ra nhìn thoáng qua, đồng tử chợt co rút lại..