Dự Phòng

Đoạn Phù miệng còn chưa lau khô vệt nước, đã bị Ốc Dã tuổi trẻ trai tráng thô bạo khiêng lên, mặc kệ y có giãy giụa như thế nào, bụp một cái đánh vào mông y, ném y lên giường bệnh.

Ốc Dã chống nạnh đứng nhìn Đoạn Phù nằm trên giường, bây giờ trông Đoạn Phù hệt như một loài nhuyễn thể nào đó, cả người co rúm lại khi bị chạm vào xúc tu.

"Anh giỏi lắm."

"Tôi xin lỗi, tiểu thiếu gia..." Đoạn Phù chống tay muốn ngồi dậy để giải thích, nhưng trong cổ họng lại trào lên muốn nôn, khiến y không kịp nói hết câu, "Ưm..."

Ốc Dã cuống quít quên cả việc đang giận, lộ ra dáng vẻ hoảng loạn của một thiếu niên, thấy xung quanh không có cái thùng rác nào, cứ thế để tay mình lên cạnh môi Đoạn Phù.

Ốc Trạch đứng ở cửa nhìn thấy thì giận đến nỗi muốn đấm vỡ khung cửa, chỉ vào đứa em trai mình rồi nói với Bạc Thận Ngôn, "Nó nó, đm, cậu nhìn xem, cái dáng vẻ khúm núm không có tiền đồ kia, nó còn chưa bao giờ chăm tôi kỹ như vậy?"

Bạc Thận Ngôn không nói gì, ngưỡng mộ nhìn dáng vẻ luống cuống của Ốc Dã.

Nếu bọn họ cũng có thể ồn ào đùa giỡn như vậy, không phải mang trên mình trách nhiệm to lớn...

Hắn im lặng cúi đầu.

Đoạn Phù thấy Ốc Dã chìa tay ra, sợ tới mức muốn ngất, thầm nghĩ cho dù y có nuốt xuống, hoặc cho y trăm lá gan, y cũng không dám nôn ra tay của vị tiểu tổ tông này.

Trong lòng nghĩ sao thì hành động vậy luôn, nhưng Ốc Dã lập tức lập tức nhìn thấu nội tâm Đoạn Phù, ôm cổ Đoạn Phù bắt y mở miệng.

"Nhịn cái quái gì, nôn ra đất đi, tôi dọn."

Sau khi nhận được phương án cho phép tốt hơn này, Đoạn Phù vội đưa tay túm lấy khăn trải giường, huệ một phát phun đầy mặt đất, gắng gượng nói lời xin lỗi.

"Xin lỗi... Tiểu thiếu gia, gây phiền phức cho cậu rồi."

Ốc Dã không để ý tới lời xin lỗi của y, vươn tay rút hai tờ giấy trên bàn lau miệng cho y.

"Tiếu thiếu gia." Đoạn Phù nôn xong, sắc mặt tái nhợt lại trông đẹp hơn, y gập cái gối lại ngồi dậy nhìn Ốc Dã, "Công ty đang nhiều việc, cậu không nên tốn thời gian ở đây, hợp đồng hôm qua còn..."

Chờ Đoạn Phù nôn xong, Ốc Dã định đi lấy cho y ly nước, nghe vậy thì lại đi tới cạnh giường bệnh, lật người Đoạn Phù lại, bép phát đánh vào mông y, tức giận mắng.


"Anh còn dám nói chuyện này? Mấy cái hợp đồng đó thì sao chứ, sao không nói chuyện anh tự ý chuyển viện? Anh tưởng bị bệnh chỉ là trò đùa thôi à?"

Đoạn Phù ôm gối không dám hé răng nửa lời, dùng tay xoa xoa chỗ mông vừa bị đánh hơi tê tê, lủi vào trong chăn.

"Tôi sẽ chuyển về viện cũ."

Ốc Dã cởi cái áo khoác bị dính mấy vết bẩn ra ném xuống đất, cúi người nắm lấy cổ áo của Đoạn Phù, không đợi Ốc Dã làm gì tiếp, Bạc Thận Ngôn đã kéo Ốc Trạch đi ra ngoài, nhỏ giọng nói.

"Chúng ta ra ngoài đi, có thể nội dung tiếp theo bị yêu cầu trả phí đấy."

Hôm nay không cần truyền dịch nữa, Nguyên Gia Dật thấy Bạc Thận Ngôn đã đi ra ngoài thì gắng gượng ngồi dậy xuống giường, nhưng không cẩn thận động vào vết thương trên tay, đau đến mức khiến cậu ngồi thụp xuống đất.

Vết thương sau đầu tương đối nặng khiến cậu có chống tay vào tủ đầu giường để đứng dậy mà vẫn chao đảo, thỉnh thoảng còn bị ngả về phía sau.

Dưới bệ cửa sổ là chiếc vali chứa đồ của Nguyên Gia Dật, sau khi bắt được gia đình Thịnh Giang Hà, Bạc Thận Ngôn đã đến đấy lấy đồ về cho cậu.

Nguyên Gia Dật tập tễnh quỳ dưới mặt đất, cắn răng dùng bàn tay đau đến run bần bật để kéo hai cái khóa kéo, lấy ra một cái rương nhỏ.

Cái rương này.

Nguyên Diểu đã từng nói cho cậu về một cái rương bí mật dấu ở quê nhà Du Thành.

Thật ra cậu đã lấy từ lâu, nhưng từ sau khi Nguyên Diểu tỉnh táo lại trong một khoảng thời gian, Nguyên Gia Dật luôn muốn dành từng giây từng phút ở bên bà, cùng bà nói chuyện, chọc cho bà vui, nên chưa bao giờ nhắc đến chuyện này.

Cậu biết Nguyên Diểu luôn nhớ tới cái rương này, chắc chắn có nguyên nhất, cậu tin trong này nắm giữ những hồi ức tốt đẹp.

Nguyên Gia Dật vẫn luôn si tâm vọng tưởng, một ngày nào đó Nguyên Diểu có thể đứng lên, hai người cùng rời khỏi chỗ này, đến một thành phố mới, căn nhà mới, có một khoảng sân nhỏ để phơi nắng, thong thả mở chiếc rương tràn ngập những hồi ức này ra, cùng chia sẻ niềm vui.

Nhưng bây giờ chỉ còn lại mỗi mình cậu.

Chiếc rương màu xám bạc, mặt trên là một dãy mã khóa.


Lớp sơn bên ngoài đã bị Nguyên Gia Dật cọ đi cọ lại không biết bao nhiêu lần, trông bóng loáng, nhưng mỗi khi cầm lên, cậu sẽ lại như lần đầu, cẩn thận lau sạch.

Nguyên Diểu không nói cho cậu biết mật mã là gì, có lẽ bà tin rằng Nguyên Gia Dật có thể đoán được.

Nguyên Gia Dật gảy cái khóa, thử sinh nhật của Nguyên Diểu.

Không đúng.

Ngón tay cậu run run, thử sinh nhật của mình.

Vẫn không đúng.

Nguyên Gia Dật ngồi dưới đất, ôm cái rương nhìn bầu trời xanh bên ngoài cửa sổ, thẫn thờ thở dài.

Đột nhiên cậu nhớ tới một dãy số, rất có thể mật mã là số này, nhưng cậu không dám, cũng không muốn thử.

Mấy hôm nay khóc nhiều nên hai mắt của Nguyên Gia Dật hơi sưng, cậu nhấc mu bàn tay lạnh lẽo của mình lên, ấn vào mắt để đỡ nhức.

Một lúc lâu sau, Nguyên Gia Dật hạ quyết tâm, thả lỏng những ngón tay đang cuộn chặt, mím môi từ từ lăn những con số kia thành một dãy số.

Cạch - tiếng khóa mở thành công.

Nước mắt của Nguyên Gia Dật từng giọt từng giọt rơi trên cái rương, cậu gục mặt vào cánh tay khóc nức nở.

"Ngốc..."

Mẹ là đồ ngốc.

Bà ấy yêu Thịnh Giang Hà đến mức nào mà lại sẵn sàng hành hạ bản thân như thế này?


Chiếc rương này chứa đựng bao nhiêu ấn tượng của Nguyên Diểu về cuộc sống này, vô số lần mở ra và đóng vào, bà cứ như vậy chịu đựng nỗi đau không được yêu, cứ thế nhập sinh nhật của người mình thương.

Nguyên Gia Dật vô thức siết chặt bàn tay trái, cơn đau kéo cậu về hiện thực.

Cậu quệt nước mắt, cúi đầu lấy ra một xấp thư đã ố vàng bên trong.

Những bức thư dường như có thể nhìn thấu từ bên ngoài, chắc chắn khi mẹ cậu viết đã tuyệt vọng rơi nước mắt nhiều thế nào, đột nhiên Nguyên Gia Dật không dám mở ra.

Nhưng những nỗi nhớ mẹ quá sâu đậm, khiến đầu óc Nguyên Gia Dật không thể kìm nén, rút một tờ giấy được gấp gọn gàng ra đọc.

Nguyên Diểu thật sự rất khéo léo, bà gấp một tờ giấy thành một phong thư, trên đầu tờ giấy còn để lại một góc nhỏ gập vào, khiến tờ giấy không dễ để mở ra.

[Hôm nay là ngày đầu tiên Gia Gia đi nhà trẻ, lúc đi trên đường, thằng bé hỏi tôi ở nhà một mình có sợ không, có nhớ nó không. Đương nhiên rồi, nhưng tôi cố ý chọc giận thằng bé, nói lúc con ở trường, mẹ sẽ ăn sạch kẹo sữa và ô mai của con, nhưng Gia Gia nói, "Mẹ ơi, nếu mẹ thích mẹ cứ ăn hết đi, chờ con lớn rồi, con sẽ mua cho mẹ thật nhiều đồ ăn ngon." Tôi thật giỏi, có thể sinh ra một tiểu thiên sứ như vậy]

Nguyên Gia Dật lau nước mắt bật cười, cúi đầu hôn lên những dòng chữ ấy, vết mực dầu cũ cùng dấu vết năm tháng trên tờ giấy xộc vào mũi cậu, khiến cậu ho khan mấy tiếng, lại rơi nước mắt.

Cậu xếp chồng những tờ giấy thật ngay ngắn, nhận ra trên góc bên phải của mỗi tờ đều ghi lại mốc thời gian mờ mờ.

Sau khi sắp xếp lại, Nguyên Gia Dật cầm bức thư mới nhất lên xem.

Bức thư này được viết khi Nguyên Diểu trạc tuổi cậu, thậm chí còn kém hơn cậu hai tuổi.

Bà chưa học xong đại học đã sinh con cho Thịnh Giang Hà, lúc viết thư vẫn còn trẻ, mang theo chút cảm giác kiêu căng khi được Thịnh Giang Hà cưng chiều.

[Hôm nay trời mưa, Gia Gia không nghe lời, mặc áo mưa đi ủng ra bên ngoài nghịch mưa không chịu về, không những để cho bản thân bị cảm lạnh, còn làm bẩn sàn nhà tôi vừa lau, lần đầu tiên tôi đánh mấy cái vào mông thằng bé]

Nguyên Gia Dật không nhịn được bật cười, trọng điểm của những bức thư do Nguyên Diểu viết thật sự rất kỳ quái, rõ ràng bị cảm so với làm bẩn sàn nghiêm trọng hơn, thế nhưng bà lại cho rằng hai tội là như nhau.

Mỗi khi xem xong một bức thư, Nguyên Gia Dật sẽ cẩn thận gấp lại nguyên vẹn theo nếp gấp, trả lại nguyên trạng, nhưng vết thương trên tay khiến cậu còn hạn chế cử động, vô ý xé rách một góc thư.

Cậu đau lòng chạm vào vết rách, tiếc nuối cau mày.

Đột nhiên, tầm mắt của cậu dừng lại trên một tờ báo cáo bệnh viện được gấp gọn gàng, con dấu màu đỏ vẫn còn nhìn thấy được từ bên ngoài.

Bạc Thận Ngôn đứng ở bên ngoài cửa phòng bệnh của Đoạn Phù, nghe Ốc Trạch nói chuyện.

"Tôi đã nhờ đội điều tra kinh tế của Tổng cục điều tra về lão già đó, nhận tiền trái phép, giam giữ người trái pháp luật, vi phạm luật dân sự..."


Một tay Ốc Trạch đút túi, tay còn lại lấy bao thuốc, dùng miệng rút một điếu, vừa định châm lửa thì bị một bàn tay ở phía sau cướp mất cái bật lửa, cứ thế ném vào thùng rác.

"Đừng hút, anh ấy không thích mùi khói thuốc."

Thoạt nhìn Ốc Dã chỉ độ học đại học, nhưng chơi bóng rổ nên chân tay đặc biệt săn chắc thon dài, ánh mắt lạnh nhạt thanh tú cùng dáng vẻ "quản lý" anh trai mình trông khác hẳn với sự non nớt lúc trong phòng Đoạn Phù.

"Ơ... cái thằng nhóc con này..."

Thấy hai anh em họ Ốc này đang định lao vào nhau, Bạc Thận Ngôn lên tiếng cắt ngang.

"Bệnh viện."

Lúc này Ốc Trạch mới gật gật đầu, nhưng vẫn xoay người túm lấy cái gáy của Ốc Dã, "Thằng nhóc này, mày có biết cậu ta gây cho anh biết bao nhiêu chuyện không?"

Bạc Thận Ngôn biết Ốc Trạch đang nhắc đến việc Đoạn Phù vì cứu Nguyên Gia Dật mà nổ súng bắn người.

"Mấy tên đó đáng chết, nếu em ở đấy, em còn nổ súng nhanh hơn." Ốc Dã ôm đầu không phục.

"Cái gì!!! Mày..."

Ốc Trạch giơ tay muốn đánh thì Bạc Thận Ngôn vội vàng ngăn lại, nói với Ốc Dã, "Tiểu Dã, em vào trong chăm sóc Đoạn tổng đi."

Từ trước đến nay Ốc Dã vẫn luôn kính trọng Bạc Thận Ngôn, nghe vậy thì gật gật đầu, chào hắn rồi quay về phòng bệnh của Đoạn Phù.

Bạc Thận Ngôn dựa lưng vào tường, kiên nhẫn nghe Ốc Trạch nói chuyện, xoay xoay chiếc nhẫn trên tay yên lặng suy tính.

Ốc Trạch nhận được điện thoại quay về cục cảnh sát, Bạc Thận Ngôn cũng quay trở về phòng bệnh của Nguyên Gia Dật, lại nghe thấy bên trong có tiếng khóc nấc.

Hắn vội đẩy cửa ra, ánh mắt nhìn vào chiếc giường bệnh trống không, sau đó nhìn về phía sofa.

Bạc Thận Ngôn vội bước nhanh tới, cầm lấy thứ đã khiến Nguyên Gia Dật không thể ngừng khóc, cúi đầu đọc.

Đồng tử của hắn co rút lại vì kinh ngạc, không thể tin nhìn Nguyên Gia Dật đang đờ đẫn ngồi trên mặt đất.

Tại sao...?

Tống Kiều Nhan... lại là mẹ ruột của em ấy?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận