Dữ Quân Giai Lão

Đêm mùa đông không phải lạnh bình thường. Mặc dù ở trong xe ngựa, tay ôm chậu than, Hiểu Vân vẫn lạnh tới răng đánh lập cập.

Trời tối rất nhanh. Nàng nhớ rõ nửa khắc trước trời còn tờ mờ, vậy mà lúc này bốn phía đã tối đen một mảnh, mà nàng cùng Triển Chiêu vẫn chưa rời khỏi khu rừng này.

"Uy..."

Xe ngựa ngừng lại, Hiểu Vân nhấc màn xe ngựa, Triển Chiêu vừa vặn quay lại nhìn nàng. Nương theo ánh trăng non cùng những ngôi sao tỏa sáng, Hiểu Vân vẫn có thể nhìn rõ hình dáng hắn.

"Triển đại nhân..."

"Hiểu Vân cô nương, xem ra, tối nay chúng ta phải nghỉ lại đây."

Hiểu Vân có thể nghe ra sự khó xử khi hắn nói câu này. Với hắn mà nói, nghỉ đêm ngoài trời là bình thường, nhưng hắn đang lo lắng cho nàng. Vì vậy khẽ cười nói:

"Cũng được, tôi lớn thế này rồi còn chưa ngủ ngoài trời bao giờ đâu."

Triển Chiêu cười khẽ lắc đầu, "Trời lạnh như vậy, ngủ đêm trong rừng, không thể không có việc gì."

"Biết làm sao được chứ, chúng ta hiện giờ không có cách nào khác, chỉ có thể tìm niềm vui trong khổ cực thôi.” Hiểu Vân từ trong xe ngựa thò đầu ra, một trận gió lạnh thổi vào cổ, khiến nàng không nhịn được rùng mình, liền quàng thêm một vòng khăn, rồi mới từ trên xe ngựa nhảy xuống.

"Nhanh lên nhanh lên, đốt lửa lên, chậu than của tôi cũng nguội rồi."

Triển Chiêu xuống xe dắt ngựa đem tới buộc dưới một tàng cây, thấy Hiểu Vân rời khỏi xe ngựa liền nhíu mày.


"Bên ngoài rất lạnh, cô nương ra làm gì.” Trong lời nói có chút trách cứ.

Hiểu Vân bĩu môi, cảm thấy có chút ủy khuất, thở dài một tiếng.

"Trên xe cũng đâu có ấm áp."

Triển Chiêu định nói lại thôi, chỉ nhanh chóng đi thu thập nhánh cây cùng cỏ khô xung quanh. May mắn gần đây thời tiết khô ráo, nên cũng dễ tìm đồ để nhóm lửa.

Sau đó, ở bên xe ngựa, dưới gốc cây đại thụ đốt một đống lửa lớn.

Hiểu Vân thấy hắn tay chân lưu loát trong thời gian ngắn đã nhóm được lửa, không khỏi có chút khâm phục. Quả nhiên cổ nhân vẫn luôn biết cách sinh tồn.

Nhánh cây khô ráo đốt lên, ngẫu nhiên phát ra âm thanh lép bép. Màu đỏ của lửa đốt sáng cả một góc nhỏ, bọn họ có ánh sáng, cũng có hơi ấm.

Hai người ngồi đối diện nhau qua đống lửa, uống nước, ăn lương khô.

Hiểu Vân vừa ăn cái bánh bao ngoại trừ cứng và khô ra chẳng còn mùi vị nào khác, trong lòng vừa thở dài, “cắm trại dã ngoại” cũng không tốt lắm. Ngẩng đầu nhìn Triển Chiêu, thấy hắn ăn bánh bao cũng thong dong nho nhã, không khác gì ăn cao lương mỹ vị. Nghĩ đời trước ăn đủ thứ ngon lành, hiện giờ cắn phải bánh bao này, sao chẳng nhạt như nước ốc? Ôi… quả nhiên bản thân đã bị nuông chiều từ bé rồi.

"Hiểu Vân cô nương vì sao thở dài?" Triển Chiêu giương mắt nhìn nàng.

Ách... Hiểu Vân nhất thời không biết nói gì. Cũng không thể nói bánh bao hắn đưa ăn không vô, nàng không muốn hắn tăng thêm cảm giác có lỗi trong lòng.

"Tôi... đang nghĩ trong rừng liệu có dã thú không?” Hiểu Vân hỏi như vậy, cũng không đợi Triển Chiêu trả lời đã biết đáp án. Hiểu Vân nghe được mấy tiếng động giống như tiếng sói tru, khiến nàng không tránh được run lên, ánh mắt nhìn Triển Chiêu có chút sợ hãi. Thật sự là có sao?!

Triển Chiêu mỉm cười, cho nàng một ánh mắt trấn an: “Có Triển Chiêu ở đây, Hiểu Vân yên tâm."

Hiểu Vân gật đầu, nàng tuyệt đối tin tưởng năng lực của Triển Chiêu, hắn thừa sức đối phó với dã thú, nhưng nàng vẫn cảm thấy sợ hãi, lỗ chân lông trên người cũng nở ra, nhịn không được xích về phía Triển Chiêu.

"Tôi… tôi ngồi cạnh ngài được không?"

Triển Chiêu nhướn mi, nhìn chỗ nàng ngồi xuống, khóe miệng ẩn ẩn ý cười.

Hiểu Vân cười cười, "Nữ hài tử nhát gan là bình thường."

Hai người tùy tiện ăn lương khô xong liền đi ngủ. Hiểu Vân ôm chậu than, bọc thảm ngủ trong xe ngựa. Xe ngựa tuy nhỏ, nhưng miễn cưỡng vẫn có thể nằm một người. Triển Chiêu chỉ có thể ngồi dựa vào thân cây, trên người bọc áo choàng.

Ban đầu Hiểu Vân muốn đưa hắn thảm, mình mặc áo choàng, nhưng Triển Chiêu thế nào cũng không chịu, nói mình có nội lực hộ thể, không sợ rét lạnh, Hiểu Vân đành phải thôi.

Bóng đêm càng ngày càng đậm. Trên bầu trời chỉ lẻ loi một nửa vầng trăng cũng mấy vì sao. Rừng thật im ắng, ngẫu nhiên có tiếng quạ kêu hoặc sói tru.


Đêm càng sâu, trong rừng không biết từ lúc nào bắt đầu xuất hiện sương mù, nhiệt độ không khí càng thêm thấp.

Hiểu Vân bị lạnh mà tỉnh lại. Sau khi tỉnh mới phát hiện tay chân mình đều lạnh như băng, còn có dấu hiệu run rẩy, toàn thân không còn nhiệt độ, lưng cũng đau nhức, nghĩ chắc vì quá lạnh nên không thể thả lỏng thân thể. Thảm đắp lên người cũng đã lạnh ngắt, chậu than ban đầu ôm trên tay đã rơi ra ngoài, trong chậu không còn chút lửa nào, trở thành một chậu băng.

Đóng băng, đây là đóng băng, không phải là lạnh nữa!

Hiểu Vân bọc thảm lên người, lấy chậu than định đem ra ngoài lấy ít than nóng. Vừa vén rèm thấy khí lạnh ập vào mặt, không khí lạnh lẽo tới không thể thở được, giống như băng bột phấn kích thích cổ họng, khiến nàng không nhịn được ho khan vài tiếng.

Cũng vì mấy tiếng ho khan này đã đánh thức Triển Chiêu đang tựa vào gốc cây chợp mắt.

Triển Chiêu mở mắt, thấy Hiểu Vân trên người bọc thảm, định xuống xe ngựa, liền đứng lên tới gần hỏi:

"Hiểu Vân cô nương muốn làm gì?"

"Ngại quá, đánh thức ngài. Tôi định thêm than vào chậu.” Lúc nói chuyện, Hiểu Vân mới phát hiện cổ họng mình có chút khàn.

"Để Triển Chiêu làm cho. Cô nương vào trong xe đi."

Hiểu Vân khẽ gật đầu, Triển Chiêu nhận lấy chậu than, từ trong đống lửa chọn ra vài viên than đã cháy gần hết bỏ vào. Sau đó lại tiếp thêm vài nhánh cây vào đống lửa, sau đó mới đem chậu than đưa cho Hiểu Vân.

"Triển đại nhân, trời lạnh quá, tôi ở trong này sắp đông thành gậy băng rồi, hiện còn có sương mù, ngài ngồi bên ngoài không lạnh sao?"

Hiểu Vân quỳ gối bên thành xe ngựa, nhìn Triển Chiêu tò mò hỏi. Nội lực thật sự có thể giúp người ta chống lạnh sao?

Triển Chiêu mỉm cười, "Triển Chiêu không lạnh, có điều… gậy băng là gì vậy?"

"Gậy băng… ý như tên gọi, là lấy băng làm gậy." Hiểu Vân nghĩ một hồi, cũng không biết giải thích thế nào là gậy băng, đành tùy tiện nói bừa.


Triển Chiêu hiếu kỳ nhìn Hiểu Vân, sau đó cười nói: “Nếu thật sự đông lạnh, quả thật có vài phần giống băng côn."

Hiểu Vân sửng sốt, có chút hồ đồ, Triển Chiêu đang nói đùa sao? Thì ra Triển Chiêu không phải lúc nào cũng nghiêm túc!

"Cho dù biến thành gậy băng, cũng là Triển đại nhân biến trước."

"Triển Chiêu không sợ lạnh, sẽ không biến thành gậy băng." Triển Chiêu tiếp tục cười.

Hiểu Vân liếc một cái xem thường, ai oán nói: “Thật là không công bằng, tôi cũng muốn có nội lực, sẽ không sợ lạnh nữa. Tôi sắp đông lạnh thành bệnh rồi."

Nói xong, còn lấy ra một chiếc khăn lau lau mũi. Cất khăn rồi mới ngẩng đầu lên nói.

"Mặc kệ, Triển đại nhân, ngài phải chịu trách nhiệm!"

Triển Chiêu sửng sốt, không hiểu ra sao, đây là… muốn hắn chịu trách nhiệm gì?

"Ngài phải chịu trách nhiệm sưởi ấm cho tôi, bằng không tối nay chắc chắn tôi sẽ bị đông chết!"

Cũng không biết Hiểu Vân là bị lạnh tới hồ đồ, hay vì lạnh mà nóng nảy, nói xong liền tóm lấy tay Triển Chiêu. Tay nàng lạnh giá, lúc tiếp xúc với bàn tay ấm áp của Triển Chiêu, Hiểu Vân thỏa mãn thở dài, vội đem cả hai tay nắm lấy tay hắn hấp thu hơi ấm.

"Thật ấm áp..."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận