Dữ Quân Giai Lão

Triển Chiêu trở lại Hãm Không Đảo, từ lúc hắn cầm ngọc như ý rời khỏi Hãm Không Đảo tới giờ chỉ mới qua một canh giờ.

Nhìn Triển Chiêu đã đi rồi còn quay lại, Lô Phương ngạc nhiên:

"Triển hiền đệ!"

Triển Chiêu bước nhanh đến gần, ôm quyền thi lễ. "Lô đại ca."

"Triển hiền đệ vội vàng tới, không biết có chuyện gì?" Lô Phương hỏi, một bên gọi người dưới mang trà lên.

Triển Chiêu nhíu hai hàng lông mày, thần sắc lo lắng khó nén hiện lên rõ ràng, vội vàng hỏi:

"Lô đại ca, Triển Chiêu tới tìm người, sau giờ ngọ trong trang có người ngoài tới không?"

"Hôm nay ngoại trừ Triển hiền đệ, không có ai tới nữa. Triển hiền đệ vì sao tới đây tìm người, tìm ai vậy?” Lô Phương vẻ mặt nghi hoặc, không hiểu ra sao.

Biết Triển Chiêu sẽ tới Hãm Không Đảo, Lô Phương đã dặn dò trong trang, hôm nay mọi người trên đảo không thể ra ngoài, ngoại trừ Triển Chiêu cũng không tiếp người tới đảo. Chẳng lẽ còn có ai khác lên đảo sao?

"Triển Chiêu muốn tìm một cô nương khoảng mười sáu mười bảy tuổi, tên Công Tôn Hiểu Vân, nàng đi cùng Triển Chiêu từ kinh thành tới. Triển Chiêu trước khi tới Hãm Không Đảo đã để nàng lại khách điếm Duyệt Lai ở Mạt Hoa thôn. Vừa rồi Triển Chiêu trở về không thấy nàng đâu. Chường quầy nói có người ở Hãm Không Đảo tới đón nàng đi. Cho nên Triển Chiêu mới vội vàng tới thăm, xin hỏi Lô đại ca, có từng gặp nàng không?"

"Có chuyện này sao?” Lô Phương sửng sốt, đây là chuyện gì? Hắn lúc nào cho người đi tìm cô nương đó chứ?

"Theo lời chưởng quầy nói, chính là như thế." Triển Chiêu gật đầu.

"Lô Đức, mau điều tra cho rõ, có chuyện này không.” Lô Phương lớn tiếng gọi một trung niên nam tử. Người nọ lĩnh mệnh liền đi xuống.

Lúc này, Từ Khánh Tưởng Bình đám người cũng đi vào đại sảnh.

Chưa thấy người đã nghe thấy tiếng Từ Khánh.


"Đại ca, nghe nói Triển Chiêu đến."

Ba người đi vào đại sảnh, cùng Triển Chiêu chào hỏi. Triển Chiêu lo lắng cho Hiểu Vân, không có tâm tình nhiều lời, chỉ hàn huyên vài câu, đem ý định của mình khi tới đây nói với ba người. Ba người nghe xong cũng sửng sốt, đều lức đầu nói không gặp cô nương nào tới trang.

Đúng vào lúc này, một gia nhân bưng trà tới lên tiếng:

"Trang chủ, nói đến cô nương, tiểu nhân vào hai canh giờ trước có thấy một cô nương lạ mặt được Hàn Phong dẫn vào trang."

Mọi người nghĩ lại, hai canh giờ trước chính là lúc Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường luận võ. Bọn họ đều ở sau núi, khó trách không biết chuyện này.

"Vị cô nương kia đang ở đâu?" Triển Chiêu vội hỏi.

"Tiểu nhân không biết."

Lô Phương vội cho người đi tìm Hàn Phong tới, lại không ngờ trong trang ngoài trang đều không thấy hắn.

"Lô đại ca..."

"Hiền đệ chớ hoảng sợ, để ta phái người tìm xem. Chỉ cần người này có trên đảo, nhất định sẽ tìm ra.” Lô Phương an ủi, Triển Chiêu cũng chỉ có thể chờ.

Nhưng mà, qua một khắc nữa, vẫn không tìm thấy người. Cho dù là Hiểu Vân hay Hàn Phong kia, khiến mọi người bắt đầu lo lắng.

Một người đang bình yên đột nhiên sao lại biến mất, nếu có chuyện gì thì làm thế nào đây.

"Hàn Phong này một canh giờ trước còn thấy hắn từ hầm rượu đi ra, lúc này sao lại không thấy bóng người?” Từ Khánh than thở oán giận một câu.

"Hàn Phong đi hầm rượu? Hắn đến đó làm gì?" Tương Bình hỏi, lúc này vừa tới giờ cơm tối, một canh giờ trước hắn tới hầm rượu làm gì?


"Hàn Phong nói lấy rượu cho Ngũ đệ."

"Ngũ đệ?" Lô Phương cùng Tưởng Bình đều là kinh hô ra tiếng.

"Đúng vậy, bên trong trang còn một chỗ chắc là chưa tìm tới. Hiền đệ mau cho người tới đó tìm xem.” Lô Phương nói xong liền ra hiệu bằng ánh mắt cho Tưởng Bình bọn họ, Tưởng Bình cùng Hàn Chương liền đi ra ngoài.

"Tưởng tứ ca, Hàn nhị ca, Triển Chiêu muốn đi cùng.” Triển Chiêu nói rồi cất bước đi theo, hắn có một loại dự cảm không tốt, khiến hắn không thể chờ ở một nơi.

Tương Bình cùng Hàn Chương nhìn về phía Lô Phương, Lô Phương liền đề nghị mọi người cùng đi.

Triển Chiêu rút kiếm, đi theo đám Lô Phương tới bên trong một tòa đình viện. Trong viện không có cây cối, nhưng có một rặng trúc, rất giống trúc trong khu rừng sau núi nơi Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu luận võ.

Mọi người đứng trước hòn giả sơn trong viện. Triển Chiêu hồ nghi nhìn Lô Phương, chẳng lẽ trong giả sơn còn có thứ khác?

Tưởng Bình tiếp nhận đèn lồng từ tay Lô Đức, đẩy cành trúc thấp thoáng trước hòn giả sơn, sau đó chui vào trong.

"Hiền đệ, mời đi theo ta.” Nói xong, Lô Phương cũng đi vào, Triển Chiêu theo sát phía sau.

Vách tường giả sơn gập ghềnh nhỏ hẹp, chỉ vừa vặn một nam tử trưởng thành đi qua. Hơn nữa càng đi càng dốc xuống. Đi được một đoạn đường đã tới điểm cuối, là một bức tường đá ngăn đường họ lại, mà trên tường có một mảnh giấy, trên mảnh giấy trắng có năm chữ lớn màu đen thẫm "Tức chết con mèo ngươi"!

Mọi người thấy vậy đều cả kinh. Triển Chiêu cũng ngẩn người.

Tưởng Bình gỡ tờ giấy đó xuống, ngượng ngùng cười làm lành với Triển Chiêu.

"Ngũ đệ hồ nháo, Triển đại hiệp xin đừng trách!"

Triển Chiêu không nói gì, nhưng trên mặt không có biểu cảm. Năm chữ “Tức chết con mèo ngươi” này hắn không quan tâm. Hắn để ý là an nguy của Hiểu Vân, hiện tại trong lòng hắn chỉ có Hiểu Vân đang ở đâu, có khỏe hay không. Nếu Bạch Ngọc Đường vì việc của bọn họ mà liên lụy tới Hiểu Vân, gây hại tới nàng, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua.


Cửa đá chậm rãi mở ra, bên trong có chút ánh sáng, lập tức có âm thanh rơi vào tai bọn họ.

Là tiếng hít thở hỗn loạn của nam tử, cùng thanh âm giãy dụa kêu khóc của nữ tử.

Lô Phương lập tức sững sờthất thần, hai mặt nhìn nhau.

Mà Triển Chiêu trong nháy mắt lạnh mặt, ánh mắt quét qua bốn người, không đợi cửa đá hoàn toàn mở ra, liền nghiêng người xông vào.

Đi qua cửa đá, Triển Chiêu chứng kiến một màn, khiến máu trong người hắn trong nháy mắt vọt tới đỉnh đầu.

"Bạch Ngọc Đường!" Một tiếng gầm lên, Triển Chiêu đã xông tới, kéo kẻ đang bạo lực với Hiểu Vân ra, hung hăng hất sang một bên, Bạch Ngọc Đường cũng cứ vậy mà té ngã.

Đám Lô Phương đã vào thạch thất, người người đều trợn mắt nhìn Bạch Ngọc Đường, bọn họ thật sự không thể tin hai mắt của mình.

Lúc này, Bạch Ngọc Đường nửa quỳ trên mặt đất, thở hổn hển như trâu, mặt đỏ tai hồng, trên người hắn chỉ mặc áo trong, nửa thân trên gần như ở trần. Tình hình này không phải… Ngũ đệ của bọn họ, sao lại làm ra loại chuyện này?

Tứ thử đều không dám nhìn Triển Chiêu, nữ tử kia là người Triển Chiêu muốn tìm, mà Ngũ đệ bọn họ lại làm ra hành vi không bằng cầm thú với nàng, mặc kệ xuất phát từ nguyên nhân gì, nhóm huynh đệ bọn họ đều không thể chống đỡ nổi.

Lô Phương liếc mắt nhìn hai đệ đệ, Hàn Chương và Từ Khánh vội bước lên đỡ Bạch Ngọc Đường. Lúc đến gần, hai người đều không nhịn được nhíu mày, trên người hắn mùi rượu quá mức nồng. Bạch Ngọc Đường say khướt, để mặc bọn họ đỡ ra ngoài.

Lô Phương liếc mắt nhìn Triển Chiêu, thấy hắn đưa lưng về phía bọn họ, che mất nữ tử kia, hắn chỉ có thể nhìn thấy đỉnh đầu nữ tử, còn có thanh âm nức nở đứt quãng truyền tới. Nhìn mảnh lưng cương trực của Triển Chiêu, Lô Phương vừa tức giận, vừa xấu hổ, không biết mở miệng thế nào.

"Lô trang chủ có thể ra ngoài không?"

Tiếng Triển Chiêu lạnh như băng truyền tới, khiến trái tim Lô Phương băng giá. Vừa rồi vẫn còn là Lô đại ca, hiện giờ đã thành Lô trang chủ. Lô Phương trong lòng thổn thức, nhưng không biết làm thế nào. Tình hình này đổi lại là hắn, chỉ sợ đã rút kiếm đâm người, lúc này Triển Chiêu vẫn còn bình tĩnh, bọn họ xem như may mắn. Vì thế khẽ trả lời rồi cùng Hàn Chương lui ra ngoài.

Triển Chiêu ôm Hiểu Vân vào trong ngực, để mặc nàng cắn vào bả vai mình. Trong đầu không ngừng nhớ lại cảnh tượng vừa rồi.

Quần áo bị giằng co không che hết thân thể, tóc dài hỗn loạn trộn lẫn mồ hôi, khuôn mặt đầy nước mắt, còn có nhiều điểm đỏ chói mắt trên người.

Giờ phút này, Triển Chiêu trong lòng giống như có ngàn vạn kim châm, đau tới không thể thở. Chỉ có thể ôm chặt lấy người trong lòng đang nức nở khóc, không ngừng run rẩy, vừa vỗ về đầu nàng, vừa thấp giọng an ủi:


"Không có việc gì, Hiểu Vân, Triển Chiêu đến rồi, không có việc gì..."

Qua hồi lâu sau, Hiểu Vân mới dần dần ngừng khóc, thân thể cũng khống chế được không run rẩy nữa, Triển Chiêu lúc này mới buông lỏng nàng. Cởi áo choàng phủ kín người Hiểu Vân, sau đó ngồi xuống đối diện, lặng lẽ nhìn nàng, một hồi lâu mới mở miệng định nói chuyện, nhưng nhất thời không biết nói gì cho phải, ngoài gọi tên nàng không thể nói thêm câu gì.

Hắn thật sự không biết nói cái gì cho phải.

Hỏi nàng xảy ra chuyện gì? Việc này không phải rất rõ ràng sao?

Hỏi nàng chuyện vì sao phát sinh, lại sợ khiến nàng nhớ lại việc xấu, cảm xúc vất vả lắm mới yên ổn, sợ sẽ lại bị kích động.

Hỏi nàng thân thể có khỏe không? Trong lòng hắn biết, bất kể là thân thể hay tinh thần, chỉ sợ đều không tốt.

Muốn quan tâm an ủi nàng, lại không tìm được lời thích hợp, khiến Triển Chiêu sâu sắc cảm nhận được sự bất đắc dĩ, hắn thậm chí hận mình không biết nói lời tốt đẹp.

"Hiểu Vân..."

Hiểu Vân ôm chặt áo choàng trên người, cúi đầu nhìn vạt áo lam của Triển Chiêu, nghe hắn gọi, nàng cũng không dám ngẩng đầu nhìn hắn, chỉ cảm thấy vô cùng xấu hổ, rất khó đối mặt. Bộ dáng chật vật vừa rồi đều để hắn thấy được, phát sinh loại chuyện này, chỉ sợ nàng không còn trong sạch nữa.

"Triển đại nhân, tôi muốn ở một mình một chút."

Qua một hồi lâu, Hiểu Vân mới cúi đầu nói ra một câu.

Triển Chiêu sửng sốt, vội vươn tay đè xuống bả vai nàng, yên lặng nhìn nàng.

Hiểu Vân hồ nghi nhìn tay hắn, lại nhìn hắn, thấy vẻ mặt khẩn trương và lo lắng của hắn, ban đầu là ngạc nhiên, sau đó cười khổ.

"Triển đại nhân, tôi sẽ không nghĩ quẩn. Tôi chỉ muốn rửa mặt chải đầu, thay xiêm y, không biết Triển đại nhân có nghĩ được cách nào..."

Triển Chiêu nghe vậy, tay nắm vai nàng mới hạ xuống, gật đầu nói:

"Được, Triển Chiêu sẽ sắp xếp, Hiểu Vân chờ một chút."

Hiểu Vân khẽ gật đầu, Triển Chiêu lúc này mới đứng dậy, chuẩn bị đi lại quay đầu nhìn Hiểu Vân, tựa hồ vẫn không yên tâm. Hiểu Vân thấy vậy, trong lòng ấm áp, mũi chua xót, vừa phất tay vừa cam đoan với hắn sẽ không làm chuyện điên rồ, Triển Chiêu lúc này mới xoay người rời đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận