Dữ Quân Giai Lão

Từ thư phòng đi ra, Hiểu Vân về phòng nằm xuống, hy vọng có thể ngủ một lát, đầu nàng vì mệt mỏi mà rất đau, khiến nàng phiền não không yên, không thể bình tĩnh suy nghĩ. Nàng phải nghỉ ngơi thật tốt, tĩnh dưỡng tinh thần, ngày mai mới có thể làm việc. Kết quả nằm một hồi lâu vẫn không hề buồn ngủ, sau đó dứt khoát chạy tới y thất của Công Tôn Sách, tìm một ít trà an thần uống xong mới ngủ được.

Có lẽ bởi vì quá mệt mỏi, có lẽ là bởi vì hiệu quả của trà an thần rất tốt, Hiểu Vân ngủ thẳng một mạch tới sáng ngày hôm sau mới tỉnh. Lúc Hiểu Vân mở mắt, thấy bên ngoài ánh sáng mặt trời rực rỡ, liền ngồi bật dậy.

"Thúy nhi, Thúy nhi!"

Tiểu Thúy vội vàng chạy vào, thấy Hiểu Vân mặc trung y, đầu tóc rối loạn ngồi trên giường.

"Tiểu thư, làm sao vậy!"

"Hiện tại giờ nào rồi?"

Tiểu Thúy vừa đưa quần áo cho Hiểu Vân, vừa trả lời.

"Sắp qua giờ thin rồi.”

“Sắp qua giờ thin? Thúy nhi, mau chuẩn bị nước ấm rửa mặt, nhanh lên.” Hiểu Vân vừa mặc quần áo vừa giục Tiểu Thúy.

Tiểu Thúy không biết tiểu thư nhà nàng gấp cái gì, nhưng thấy bộ dáng lo lắng của nàng liền liên tục vâng dạ, vội vàng chạy ra ngoài.

Đợi Tiểu Thúy bưng nước ấm tiến vào, Hiểu Vân đã mặc quần áo chỉnh tề, chỉ là bộ đồ này Hiểu Vân mới mặc một lần, bình thường không dùng tới.

"Tiểu thư, hôm nay sao lại mặc bộ đồ này, không phải cô không thích sao?” Tiểu Thúy tò mò hỏi.

Hiểu Vân không trả lời, chỉ vội vàng rửa mặt rồi định đi ra cửa, lại bị Tiểu Thúy giữ chặt.


"Tiểu thư, cô còn chưa chải đầu đâu.” Nói xong, Tiểu Thúy kéo nàng ngồi xuống trước bàn trang điểm.

Hiểu Vân nhìn vào gương đồng, bị chính mình làm cho hoảng sợ.

"Thúy nhi, cho em năm phút, làm cho ta một kiểu tóc đơn giản mà đẹp mắt."

"Vâng." Tiểu Thúy dáp lời liền động thủ. Hiện giờ, Tiểu Thúy đã rất quen với mấy từ mới mẻ thỉnh thoảng Hiểu Vân hay thốt ra.

Hiểu Vân trong thời gian nhanh nhất chuẩn bị thỏa đáng rồi tới thẳng thư phòng Bao đại nhân. Bao đại nhân cùng Công Tôn Sách đang chờ ở thư phòng, thấy nàng vào liền dặn dò vài câu, rồi ba người cùng rời khỏi Khai Phong phủ.

Tuyết lớn vừa dứt, ánh mặt trời chiếu rọi trên tuyết trắng, trong trời đất phủ màu trắng mênh mông. Trên đường có rất nhiều người đang cầm xẻng hoặc chổi, quét tuyết trước cửa nhà. Các tiểu thương bắt đầu mở sạp trên đường buôn bán, những người bán hàng rong vẫn phe phẩy trướng kỳ, đi khắp hang cùng ngõ hẻm lớn tiếng rao hàng.

Trong một góc của hoàng cung cũng đang rất bận bịu. Ngày mai chính là sinh thần của Thái hậu. Thái giám tổng quản phụ trách dạ yến sinh thần của Thái Hậu đang vội vàng dặn dò quản sự kiểm tra lại lần cuối nơi tổ chức tiệc, thực đơn, ca múa các loại.

Trong Dưỡng Tâm điện, Lý thái hậu đang tiếp khách, chính là người bà đã lâu không gặp, từng là tỷ muội thân thiết, lại có ơn tái tạo với bà, Vương phi của Nam Thanh cung Bát vương gia, Địch nương nương.

Hai người ở trong Dưỡng Tâm điện, ngồi quanh bàn tròn gỗ lim khắc hoa nói chuyện. Trên bàn có bày điểm tâm cùng trà thơm, nha hoàn hầu hạ một bên. Ngoài điện giá rét, trong điện đốt rất nhiều chậu than ấm áp. Hai người hỏi han ân cần, nói nói cười cười, có thể thấy là tỷ muội tình thâm.

Lí Thái Hậu đã qua tuổi bốn mươi, tuy từng chịu khổ cực, nhưng sau khi quay lại cung, được bảo dưỡng cẩn thận, sống những ngày an nhàn sung sướng, thân thể cũng dần tốt lên. Thoạt nhìn sắc mặt hồng nhuận, một chút cũng không già, dáng vẻ ung dung quý phái. Chỉ là lúc nói chuyện đôi khi ho khan vài tiếng.

Địch nương nương nghe thấy Lý Thái Hậu ho khan, quan tâm hỏi.

"Thái Hậu nương nương hình như thân thể không khoẻ. Sức khỏe của Thái Hậu nương nương quan trọng, nên gọi thái y tới chẩn trị mới tốt."


Lí Thái Hậu cười xua tay nói.

"Ai gia không phải thân thể không khoẻ, chỉ là mùa đông không hiểu sao thường ho khan. Thái y đã kê chút thuốc nhuận họng, uống xong cũng đỡ, chỉ là trời vừa lạnh là lại ho. Ai gia thấy đây không phải là bệnh, càng không phải uống thuốc mà trị được, qua mùa xuân là khỏi thôi."

Địch nương nương nghe vậy không nói gì nữa, nhưng cô nương đứng phía sau Địch nương nương lại lên tiếng.

"Khởi bẩm Thái Hậu, Thái Hậu ho khan vào mùa đông, là vì bên trong hỏa vượng, lại thêm cửa sổ bốn phía đều đóng chặt không thông gió, không khí trong phòng vừa khô vừa đục. Nếu thay đổi mấy thứ này, chỉ cần dùng thêm thuốc nhuận phế, duy trì không khí tươi mới sẽ hết ho."

"Ồ?" Lý Thái Hậu nghe cung nữ kia nói chuyện, lại có vài phần tò mò, liền ngẩng đầu nhìn nàng.

Chỉ thấy nàng khuôn mặt xinh xắn, mắt nhìn xuống, dáng vẻ vâng lời, hai tay khẽ nắm đặt bên người, nhu thuận đứng đó.

"Địch nương nương, nàng là ai?"

"Thưa Thái Hậu, nàng là con gái của Khai Phong phủ Công Tôn tiên sinh, Công Tôn Hiểu Vân. Thấy nàng thanh tú, lại thông mình, khiến nô tì rất thích, bèn nhận nàng làm nghĩa nữ, thường xuyên dắt theo bên cạnh.” Địch nương nương giải thích.

"Ừ." Lí Thái Hậu hiểu rõ gật đầu, cười nói:

"Thì ra Công Tôn tiên sinh lại có một đứa con gái hoạt bát như vậy, thật khiến người ta yêu thích, khó trách Địch nương nương phải mang nàng theo bên người. Hiểu Vân, lời ngươi vừa nói là thật sao?"

Hiểu Vân gật đầu, trả lời. "Lời của Hiểu Vân có thể làm. Thái Hậu nương nương không ngại có thể thử xem, mỗi ngày vào canh giờ cố định, lúc nương ngương không ở trong phòng thì mở cửa sổ thông gió. Trong phòng nên đặt chậu nước, treo khăn thấm nước, hơn nữa thường xuyên thay đổi. Tin rằng không bao lâu, chứng ho khan của Thái Hậu nương nương sẽ có cải thiện."

Lí Thái hậu tuy là không hiểu lắm, nhưng nghe nàng nói vô cùng chắc chắn, liền dặn dò cung nữ làm theo.


"Nếu phương pháp của Hiểu Vân có hiệu quả, ai gia đến lúc đó sẽ cảm ơn ngươi."

Hiểu Vân thấy Lý Thái Hậu mặt mũi hiền lành, hòa ái dễ gần, cũng nở nụ cười. "Thái Hậu nương nương thân thể an khang là được rồi, Hiểu Vân không dám nhận cảm ơn của Thái Hậu nương nương."

Lý Thái Hậu cười, nói Hiểu Vân khéo miệng. Đúng lúc này, Địch nương nương đột nhiên nhớ ra gì đó.

"Thái Hậu, nô tì suýt nữa đã quên, nô tì có dặn Hiểu Vân chuẩn bị điểm tâm cho Hoàng Thượng, còn chưa mang tới cho Hoàng Thượng đâu."

Nói xong, liền bảo Hiểu Vân mang theo hộp đồ ăn, theo thái giám của Dưỡng tâm điện tới ngự thư phòng của Hoàng Thượng.

Nhìn Hiểu Vân vội vàng rời đi, Lý Thái Hậu lại có chút suy nghĩ nhìn Địch nương nương nở nụ cười.

"Lần này Địch nương nương tới, chỉ sợ không phải đặc biệt tìm ai gia ôn chuyện đâu?"

Địch nương nương hơi ngạc nhiên rồi xấu hổ cười cười.

"Thái Hậu anh minh, quả nhiên là chuyện gì cũng đều không gạt được Thái Hậu. Lần này, nô tì nhận nhờ cậy của Bao đại nhân..."

Lý Thái Hậu thấy vẻ mặt khó xử của bà, trấn an cười nói.

"Chuyện của Bao khanh gia cùng Triển hộ vệ, ai gia cũng có nghe thấy. Nhưng mà thân phận của ai gia không thể tham gia vào chính sự của Hoàng Thượng. Lần này nếu giúp được Bao khanh gia cùng Triển hộ vệ, ai gia cũng thấy vui vẻ. Bao khanh gia cùng Triển hộ vệ đều là lương đống không thể thiếu của triều đình!"

Địch nương nương nghe được lời này của Lý Thái Hậu, cảm động không thôi, liên tục gật đầu nói phải.

"Chỉ mong Hiểu Vân có thể thay Bao đại nhân nói giúp cho Triển hộ vệ."

-0-


Hoàng cung Bắc Tống, so với cố cung Bắc Kinh mà nói không tính là lớn, nhưng đường từ Dưỡng Tâm điện đến Ngự thư phòng hành lang gấp khúc, đường vẫn rất xa. Đi một hồi lâu mới tới cửa Ngự thư phòng.

Đi tới nơi, lòng bàn tay Hiểu Vân bắt đầu đổ mồ hôi, tim đập thình thịch, cho thấy nàng rất bất an. Nàng không nghe rõ công công dẫn nàng tới Ngự thư phòng nói gì với vị công công đứng trước cửa, chỉ biết lúc vị công công giữ cửa định tiếp nhận hộp đồ ăn, tay nàng theo phản xạ nắm chặt không chịu buông.

"Cô nương, hộp đồ ăn này giao cho tạp gia là được. Ngươi có thể trở về."

Hiểu Vân lại lắc đầu, không chịu buông ra.

"Công công, Địch nương nương đã dặn dò, bảo Hiểu Vân đợi Hoàng Thượng ăn xong điểm tâm mang hộp trở về. Cho nên, phiền công công."

Trần công công hồ nghi liếc mắt nhìn Hiểu Vân, gật gật đầu.

Hiểu Vân lúc này mới buông tay, để ông ta mang hộp đồ ăn vào Ngự thư phòng.

Chờ đợi, luôn vô cùng hồi hộp.

Lúc nghe thấy Trần công công nói Hoàng Thượng triệu kiến, tim Hiểu Vân nhảy lên mạnh liệt. Hít một hơi thật sâu, lúc này nàng mới lo sợ theo Trần công công bước vào trong Ngự thư phòng.

"Dân nữ Công Tôn Hiểu Vân, tham kiến Hoàng Thượng." Vào tới nơi, Hiểu Vân không chớp mắt nhìn sàn nhà trước mặt mình, quy củ quỳ xuống hành lễ.

Hiểu Vân không thấy Triệu Trinh, chỉ nghe giọng nói của hắn quanh quẩn trong Ngự thư phòng trống rỗng.

"Trần Lâm, ngươi lui xuống trước đi."

Cửa cạch một tiếng đóng lại sau lưng. Trong Ngự thư phòng chỉ còn Triệu Trinh và Hiểu Vân hai người. Giờ khắc này, một chút thanh âm cũng không có. Triệu Trinh không nói lời nào, Hiểu Vân cũng không dám mở miệng. Bao đại nhân đã dặn dò, nhất định phải thận trọng từ lời nói tới việc làm. Quy củ trong cung nhất định phải tuân theo.

"Công Tôn Hiểu Vân, ngươi đặc biệt đưa thang bao cho trẫm, là muốn nhắc nhở trẫm, ngày đó ở Ích châu ngươi từng cứu trẫm sao?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận