Dữ Quân Giai Lão

Cửa sắt thiên lao ầm ì vài tiếng rồi mở ra.

Ánh mặt trời lúc chiều tà xuyên qua cánh cửa mở rộng, chậm rãi chiếu lên sàn đá. Đây là nơi duy nhất ở thiên lao nhìn thấy ánh mặt trời.

Bên trong thiên lao, tăm tối lạnh lẽo. Mấy ngọn đèn thắp sáng, chỉnh tề xếp hàng dọc theo bức tường, tản ra ánh lửa mờ nhạt cùng mùi dầu đốt khó ngửi.

Hiểu Vân từ cửa đi vào, một hồi lâu mới thích ứng được bóng tối bên trong, lúc này mới cẩn thận bước tiếp.

Trong thiên lao không có lính gác, chỉ có từng gian nhà tù dùng lưới sắt vây thành, không có hơi thở, không khí trầm lặng.

Hiểu Vân không khỏi ôm lấy hai tay chà sát vào nhau. Nơi này âm thịnh, khiến nàng nổi da gà. Nhất là mấy hình cụ thoạt nhìn trông như răng nanh dày dặt treo trên vách tường, hơi lạnh từ lòng bàn chân bốc lên, chui vào xương cốt, khiến nàng không khỏi rùng mình.

Hiểu Vân chậm rãi đi trong lao, vừa cẩn thận nhìn từng phòng giam, nhưng ánh sáng ở đây không đủ, mà phạm nhân bị nhốt ở trong đều mặc tù phục màu trắng giống nhau, không thể nhận ra ai là Triển Chiêu, đành mở miệng gọi tên.

Triển Chiêu đang tĩnh tọa trong nhà lao, nhắm mắt dưỡng thần. Nghe ngoài cửa có động tĩnh liền mở mắt nhìn qua. Ánh mặt trời chói mắt khiến hắn nhìn không rõ mặt người tới, chỉ cảm thấy bóng dáng này rất quen mắt. Đợi nàng tới gần, hắn mới phát hiện, người đó lại là Hiểu Vân.

Nhìn nàng chậm rãi đi tới, tìm kiếm chung quanh, Triển Chiêu một lần lại một lần tưởng mình sinh ra ảo giác, hắn thật sự không thể nghĩ tới chuyện Hiểu Vân sẽ xuất hiện ở đây. Mãi tới lúc nàng gọi tên hắn, tiếng gọi rơi vào trong tai, hắn mới giật mình biết đây không phải là ảo giác. Triển Chiêu liền đứng dậy, bước lên vài bước.

"Hiểu Vân!"

Hiểu Vân nghe thấy giọng Triển Chiêu, quay người lại mới phát hiện Triển Chiêu ở trong gian tù phía sau. Giờ phút này đang cách song sắt nhìn nàng.


"Triển đại nhân!"

"Hiểu Vân, sao ngươi lại tới đây?" Triển Chiêu bất khả tư nghị nhìn người đứng trước mặt.

"Triển đại nhân, ngài không sao chứ?"

Triển Chiêu lắc đầu, "Ta không sao."

Hiểu Vân đứng bên ngoài nhìn Triển Chiêu từ trên xuống dưới một lần, thấy hắn tuy mặc tù phục, nhưng trên người sạch sẽ, tóc cũng không có một sợi rơi loạn, nhìn qua không giống tù phạm, lúc này mới yên tâm nở nụ cười.

"Xem ra Triển đại nhân vẫn bình yên vô sự, vậy Bao đại nhân có thể yên tâm ăn nghỉ rồi."

Triển Chiêu nghe Hiểu Vân nói như vậy, trong lòng chua sót, "Triển Chiêu làm đại nhân phải lo lắng, Hiểu Vân sau khi trở về, hãy thưa với đại nhân, Triển Chiêu không sao, xin đại nhân yên tâm."

Hiểu Vân mỉm cười, "Tất nhiên."

Triển Chiêu thấy Hiểu Vân cười vui vẻ như vậy, cũng cười theo, sau đó hỏi:

"Hiểu Vân sao lại ở đây? Hoàng Thượng ngài..."


"Ta mới từ chỗ Hoàng Thượng đến, là Hoàng Thượng cho tôi tới gặp ngài."

Triển Chiêu gật đầu, nghĩ khó trách nàng lại mặc bộ đồ này. Hắn nhớ rõ đây là đồ do Hoàng Thượng ban cho, trước đó nàng chỉ mặc một lần.

"Triển đại nhân, Hoàng Thượng đã đồng ý không truy cứu việc Bạch Ngọc Đường trộm ngọc như ý nữa, Triển đại nhân cũng không cần vì Bạch Ngọc Đường mà “lấy mạng đền mạng”. Bao đại nhân sau mấy ngày nữa cũng sẽ được phục chức. Triển đại nhân rất nhanh sẽ được rời khỏi nơi quỷ quái này. Tóm lại, mấy ngày nữa mọi chuyện sẽ qua.” Hiểu Vân vừa nói, trên mặt lộ rõ vẻ vui mừng.

Triển Chiêu nghe tin tốt này, cũng kinh hỉ không thôi, gật đầu nói: “Vậy thì tốt."

Hiểu Vân thấy Triển Chiêu vô sự, nói chuyện một chút nữa rồi rời khỏi thiên lao.

Triển Chiêu thấy Hiểu Vân đã đi, liền quay lại ngồi trên chiếu, chuẩn bị tiếp tục xếp bằng tĩnh tọa. Nhưng mà trong lòng suy nghĩ, lại thấy sự tình không đúng, Hoàng Thượng hôm qua còn nổi giận với việc mình cầu tình giúp Bạch Ngọc Đường, trong lúc giận dữ liền tống hắn vào thiên lao. Sao mới một ngày, thái độ Hoàng Thượng lại thay đổi như vậy? Bao đại nhân đã làm gì? Với lại, vì sao Hiểu Vân lại tiến cung gặp Hoàng Thượng, hơn nữa có thể nhận ra, nàng đã trang điểm. Chẳng lẽ Hiểu Vân đã làm gì? Nghĩ tới đây, trong lòng Triển Chiêu đột nhiên cứng ngắc.

Hoàng Thượng đối với Hiểu Vân có vài phần kính trọng, hắn không phải không nhận ra, chẳng lẽ nàng...

Triển Chiêu mắt thoắt xanh thoắt trắng, hai tay không tự giác nắm thành quyền, sau đó lại lắc đầu lẩm bẩm.

"Không không không, Triển Chiêu, ngươi đừng suy nghĩ lung tung. Bao đại nhân cùng Công Tôn tiên sinh sẽ không cho phép, hơn nữa..."

Hơn nữa, cho dù Hoàng Thượng có ý với Hiểu Vân, cũng sẽ không vì Hiểu Vân mà thay đổi quyết định của mình. Hoàng đế mà hắn nguyện trung thành, không phải người như thế.


Triển Chiêu nhanh chóng phủ quyết ý tưởng đáng sợ mới lóe lên trong đầu, tâm trạng treo lên nhanh chóng hạ xuống. Mở ra hai tay, nhìn mồ hôi trong lòng bàn tay, không khỏi lắc đầu cười khổ, cười nhạo ý tưởng hoang đường của mình.

"Triển Chiêu à Triển Chiêu, ngươi thật đúng là, người còn chưa già đã hồ đồ rồi!"

-0-

Hiểu Vân sau khi rời khỏi thiên lao, trực tiếp trở về Khai Phong phủ. Vốn nàng định cầu Triệu Trinh cho nàng tới thăm Bạch Ngọc Đường, có điều Triệu Trinh không đồng ý, chỉ cho nàng gặp Triển Chiêu.

Hiểu Vân trở lại Khai Phong phủ, báo cho Bao đại nhân cùng Công Tôn Sách biết tin tốt xong, Bao đại nhân và Công Tôn Sách cuối cùng cũng giãn mi, lộ ra vẻ mặt tươi cười.

Bao đại nhân ân cần vỗ bả vai Hiểu Vân, cảm khái vô hạn.

"Hiểu Vân, thật sự là nhờ ngươi."

Hiểu Vân cười cười, lắc đầu. "Đại nhân, đây không phải công lao của Hiểu Vân, mà là Hoàng Thượng anh minh."

Một câu "Hoàng Thượng anh minh" này, là Hiểu Vân nói ra từ tâm can, nàng không biết Hoàng đế khác thế nào, nhưng theo nàng thấy, Triệu Trinh quả thật là một hoàng đế tốt. Lịch sử đánh giá về hắn không phải là khoa trương.

Bao đại nhân gật đầu, cười nói. "Thánh Thượng, quả thật là một vị minh quân."

Công Tôn Sách ở một bên cũng gật đầu nói phải.

Hiểu Vân thấy hai người tâm trạng đã tốt hơn, liền đề nghị dọn cơm cho bọn họ, sau đó chạy đến phòng bếp.


Bao đại nhân cùng Công Tôn Sách nhìn Hiểu Vân kích động chạy đi, không khỏi nhìn nhau cười.

"Hiểu Vân đúng là phúc tinh.” Bao đại nhân vuốt vuốt chòm râu, ha ha cười nói.

"Đại nhân." Công Tôn Sách lắc đầu với lời nói đùa của Bao đại nhân, nhưng cũng mỉm cười.

-0-

Sáng sớm hôm sau, Lô Phương bốn người bọn họ cũng tới kinh thành, đúng lúc Triệu Trinh triệu kiến Bạch Ngọc Đường ở Diệu Võ Lâu, liền theo Bao đại nhân tới đó.

Triệu Trinh cho Bạch Ngọc Đường hiến nghệ ở Diệu Võ Lâu. Lấy tính tình Bạch Ngọc Đường, vốn không chịu. Nhưng trải qua nhiều ngày xảy ra chuyện, ngạo khí trên người hắn cũng đã bị mài mòn. Hơn nữa, đây không phải chuyện riêng của mình hắn, còn liên lụy tới các huynh đệ nhà mình, càng không muốn thiếu nhân tình của Triển Chiêu, liền nghe lời biểu diễn kiếm pháp, quyền pháp cùng khinh công của bản thân trên lôi đài Diệu Võ Lâu một hồi.

Biểu diễn một lượt, khiến nhóm triều thần đều sợ hãi không thôi, dành được sự ủng hộ của cả sảrh đường, nói võ công của Bạch Ngọc Đường không phân cao thấp với Triển hộ vệ, cũng có người nói võ nghệ của hắn còn cao hơn Triển hộ vệ một bậc.

Triệu Trinh thấy tướng mạo Bạch Ngọc Đường tinh mỹ, dáng vẻ đường hoàng, lại võ công cao cường, cảm thấy vui mừng. Lại nghe triều thần khen ngợi hắn, liền vui vẻ không thôi, tiện thể miễn tội cho Bạch Ngọc Đường, cho lập công chuộc tội, ở lại Khai Phong phủ, khấu trừ ba tháng lương coi như khiển trách việc trộm Ngọc như ý.

Lô Phương thấy vậy cũng mừng rỡ, Ngũ đệ đã không sao. Từ Khánh lại ôm Hàn Chương cười lớn, bị Hàn Chương ghét bỏ trốn sang một bên. Bao đại nhân cùng Công Tôn Sách ở một bên thấy vậy lắc đầu cười không ngừng, nghĩ Ngũ thử huynh đệ mỗi người một tính, cũng rất thú vị.

Sau đó, Triệu Trinh lại nói, Bao đại nhân mặc dù lúc xử lý việc này, phương pháp không thỏa đáng, nhưng hành động xuất phát từ việc ái tài, một lòng vì triều đình chiêu nạp hiền tài, có công tiến cử, phục chức cho ông. Còn Triển Chiêu, sau khi ở thiên lao hai ngày được thả ra, trở lại Khai Phong phủ làm quan sai.

Cứ thế, việc Bạch Ngọc Đường trộm ngọc như ý, khiêu khích Triển Chiêu gây ra một trường phong ba coi như kết thúc.

Mà Khai Phong phủ lại có thêm một trợ thủ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận