Dữ Quân Giai Lão

Hiểu Vân một đường chạy như điên, cũng không biết từ lúc nào đã rời khỏi Khai Phong phủ. Lúc dừng lại nàng đã không biết mình đang ở nơi nào.

Nhìn người đi tới đi lui, gương mặt những người đó đối với nàng đều quá xa lạ, xa lạ giống như tòa thành này. Không ai biết nàng, không ai hiểu nàng, ngay cả nói chuyện cũng phải cố kỵ, cẩn thận. Hiểu Vân bỗng cảm thấy bi thương. Thế giới này không phải thế giới của nàng; thân thể này không phải thân thể của nàng; mà cuộc đời này, có phải là cuộc đời của nàng không?

Đột nhiên không muốn trở lại Khai Phong phủ, không muốn nhìn thấy bọn họ. Nàng hưởng thụ hào quang của Công Tôn Hiểu Vân, hưởng thụ mọi thứ vốn thuộc về nàng ấy. Tình thương của Công Tôn Sách, tình cảm tỉ muội của Tiểu Thúy, còn có… sự quan tâm của Triển Chiêu.

Nàng biết Triển Chiêu xuất phát từ hảo tâm, nhưng lúc nghe được những lời ấy, nàng không kiềm chế được kích động và khổ sở. Nàng biết, kỳ thật nàng không chịu đựng nổi. Mà nàng lại không muốn lộ ra sự yếu đuối của mình trước mặt người khác, đành phải nổi giận, dùng phẫn nộ để che dấu sự chột dạ của mình.

Công Tôn Hiểu Vân thích Triển Chiêu, vậy Triển Chiêu thì sao? Có phải cũng có ý với Công Tôn Hiểu Vân? Cho nên hắn đối với nàng luôn dịu dàng, tốt bụng. Hắn đối tốt với nàng, vì nàng là “Công Tôn Hiểu Vân”, mà câu nói vừa rồi, cũng là nói với “Công Tôn Hiểu Vân”.

Hiểu Vân cười khổ, biết như vậy thì sao? Từ lúc nào bắt đầu để ý như vậy? Nghĩ tới những chuyện này, không phải tự tìm phiền não sao? Hiểu Vân lắc đầu xua đi những cảm giác hỗn loạn của mình, đi không có mục đích. Bất tri bất giác lại tới Nam Thanh cung.

Nam thanh cung cách Khai Phong phủ tương đối xa, Hiểu Vân từng cùng Bao đại nhân tới đây một lần. Không ngờ đi một hồi lại tới đây. Hiểu Vân đứng ở cửa cung, nhìn tấm biển đen chữ đỏ treo ở trên cao khắc ba chữ “Nam thanh cung”, không khỏi nở nụ cười.

Lúc này, có một cỗ kiệu đang từ bên trong đi ra, Hiểu Vân liền xoay người tránh sang một bên. Bỗng nhiên nghe có người gọi nàng, quay lại thấy cỗ kiệu đã dừng trước cửa, một nha hoàn đang đi tới.

"Hiểu Vân cô nương, xin dừng bước, nương nương nhà chúng ta có lời."

Hiểu Vân quay lại nhìn, Địch nương nương đang ngồi trong kiệu, vén màn cười với nhàng.

Hiểu Vân vội tới gần thi lễ với Địch nương nương: “Hiểu Vân bái kiến nương nương."

Địch nương nương hình như đang rất vui vẻ, mặt đầy ý cười: “Hiểu Vân sao lại ở đây? Tới tìm bản cung sao? Có điều thật không khéo, bản cung đang muốn đi ra ngoài."

Hiểu Vân lắc đầu, cười trả lời. "Hiểu Vân chỉ là quá nhàn nhã, tùy tiện đi một chút, không ngờ lại ngang qua nơi này, tình cờ gặp nương nương."


Địch nương nương gật đầu, "Chúng ta thật là có duyên phận."

Từ sau lần gặp trước, Địch nương nương rất có hảo cảm với Hiểu Vân, thấy nàng không có việc gì liền muốn gần gũi hơn: “Nếu Hiểu Vân không có việc bận, không bằng đi cùng bản cung đi!"

"Nương nương đang muốn đi đâu, Hiểu Vân đi cùng chỉ sợ không thỏa đáng."

"Bản cung muốn tới Tướng Quốc Tự thắp hương khấn nguyện, nếu ngươi cùng đi, có thêm người nói chuyện càng tốt, làm gì có chuyện không thỏa đáng?"

Hiểu Vân vốn quá nhàn nhã, đang sợ không có chỗ đi, liền sảng khoái đồng ý.

"Nếu nương nương có lòng mời, Hiểu Vân cung kính không bằng tuân mệnh."

-0-

Triển Chiêu sau khi rời khỏi nam viện đã không thấy bóng Hiểu Vân. Đang định ra ngoài tìm, đúng lúc Bao đại nhân hồi phủ, lại tìm hắn có việc. Triển Chiêu đành phải đi làm việc cho Bao đại nhân trước. Dù sao công việc quan trọng hơn, hơn nữa, việc của Hiểu Vân cũng không thể nhất thời nôn nóng.

Làm một việc liền mất luôn một ngày. Đợi tới lúc chiều tối, Triển Chiêu mới được rảnh rỗi. Có điều hắn tìm toàn bộ trước sau Khai Phong phủ cũng không thấy Hiểu Vân đâu, trong lòng không khỏi bối rối.

Triển Chiêu đi một vòng trở lại nam viện, Tiểu Thúy đang thu dọn quần áo.

"Tiểu Thúy, ngươi hôm nay có gặp tiểu thư nhà ngươi không?"

"Triển đại nhân. Tiểu Thúy từ sáng đã không thấy tiểu thư, Triển đại nhân cũng không thấy sao?"


Triển Chiêu lắc đầu, hai hàng lông mày nhíu chặt. Nàng đi đâu rồi? Tại sao đến giờ còn chưa trở về!

Tiểu Thúy thấy Triển Chiêu vẻ mặt nghiêm túc, cũng bắt đầu lo lắng.

"Triển đại nhân, tiểu thư sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?"

"Ngươi không cần lo lắng, Hiểu Vân không sao. Ta ra ngoài tìm xem, có lẽ về trễ thôi.” Triển Chiêu an ủi Tiểu Thúy xong xoay người vội vàng đi. Trong lòng bắt đầu thấy không yên. Chương Lãng hiện giờ không biết đang ở đâu, hắn sẽ không làm hại Hiểu Vân nữa chứ?

Triển Chiêu rời khỏi phủ nha không bao lâu, liền thấy một bóng dáng quen thuộc từ xa đi tới, cảm thấy vui mừng, vội vàng chạy qua.

"Hiểu Vân, nàng đi đâu vậy, sao về muộn thế?"

Hiểu Vân nhìn bộ dáng lo lắng của Triển Chiêu, lập tức giải thích:

"Tôi theo Địch nương nương tới Tướng Quốc Tự nên về muộn. Khiến Triển đại nhân lo lắng rồi."

Triển Chiêu thấy nàng nói chuyện vẫn như trước, còn hàm chứa ý cười, lòng bình tĩnh lại, nghĩ nàng không còn tức giận như lúc sáng, nhẹ nhàng thở ra.

"Đi về trước đã, tiên sinh nếu vẫn không thấy nàng đâu sẽ nóng lòng."

Hiểu Vân gật đầu, hai người sóng vai đi về, một đường trầm mặc.

Triển Chiêu theo Hiểu Vân về nam viện, tuy rằng hắn muốn giải thích hiểu lầm buổi sáng, nhưng lúc này không phải thời cơ hay địa điểm tốt để nói chuyện. Vì thế định để lại sau, dù sao chuyện này phải hai người cùng ngồi xuống nói chuyện mới được. Chỉ là hắn không ngờ tới, hoãn lại lần này, là hoãn lại rất lâu.


Sáng sớm hôm sau, Triển Chiêu nhận được thánh chỉ. Ở Thọ châu có kẻ cướp thường lui tới, đốt giết bắt người cướp của, thủ đoạn tàn nhẫn, dân chúng không chịu nổi nữa. Chưởng quản địa phương lại bất lực, đành dâng tấu xin triều đình giúp đỡ. Triệu Trinh ban thánh chỉ cho Triển Chiêu, tới Thọ châu diệt phỉ.

Chuyện tình bất ngờ, Triển Chiêu đi vội vàng, cũng chưa kịp nói gì với Hiểu Vân, chỉ vội từ biệt rồi lập tức rời khỏi Khai Phong. Đi một chuyến tới hơn một tháng.

-0-

Đêm, rất sâu, rất lạnh. Gió lạnh thổi vù vù, cuồn cuộn kéo theo lá rụng cuốn trong không trung. Cành cây trụi lá, phương bắc lạnh lẽo, đông ngày càng tối, trời ngày càng lạnh.

Dưới ánh trăng lạnh lùng, cả tòa thành Khai Phong yên tĩnh chỉ còn lại tiếng gió bắc. Dân chúng trong thành đã chìm trong giấc ngủ dưới chăn bông. Nhưng trong phủ nha Khai Phong, vẫn còn hai ngọn nến khi tối khi sáng.

"Cha, sao cha còn chưa nghỉ ngơi?"

Mấy ngày nữa là đông chí, mùa đông phương bắc thật sự quá lạnh. Đinh Hiểu Vân vốn là người phía nam, không quen với khí lạnh nơi này. Lúc này nàng chỉ muốn nằm ổ trong chăn, nhưng thấy ánh nến trong phòng Công Tôn Sách, vẫn nhịn không được tới xem một chút.

"Còn một ít văn kiện chưa sửa xong, ngày mai phải đưa đại nhân xem rồi.” Nói xong cầm một quyển sách, nhích lại gần ánh nến, mắt nhíu lại tiếp tục đọc. Hiểu Vân thấy vậy liền thắp thêm một ngọn nến đặt lên bàn, lại về phòng lấy thêm một chiếc áo choàng khoác cho Công Tôn Sách: “Cha, cẩn thận cảm lạnh."

Công Tôn Sách vỗ vỗ tay nàng, "Ta xem thêm một chút, con đi ngủ trước đi."

"Vậy con đi ngủ trước, cha cũng đừng muộn quá.” Nói xong rời khỏi thư phòng.

Đóng kín cửa phòng, nhìn ánh sáng le lói phát ra từ bên trong, khoi khỏi cảm khái, người của Khai Phong phủ đều cuồng công việc.

Lại một trận gió lạnh thổi qua, Hiểu Vân khép chặt vạt áo, mùa đông của Khai Phong thật quá lạnh! Ôm tay chuẩn bị trở về phòng, lúc xoay người chợt thoáng thấy hai bóng đen trên nóc nhà, ngẩng đầu nhìn kỹ lại không thấy gì. Hiểu Vân nhíu mắt, nhìn kỹ lần nữa, nóc nhà quả thật không có gì. Hiểu Vân cảm thấy kỳ quái, chẳng lẽ là ảo giác? Chắc không phải bóng cây chứ!

Đang nghĩ, đột nhiên một cái bóng từ đầu tường nhanh chóng nhảy xuống, lúc rơi xuống không có một tiếng động. Chỉ thấy một đôi mắt đảo lên, trong bóng tối phát ra màu xanh lá. Hiểu Vân rùng mình, nhìn kỹ mới phát hiện thì ra là một con mèo đen.

Hiểu Vân vốn không thích mèo đen, cứ cảm thấy thứ này tà ma. Phàm là trong phim ảnh xuất hiện mèo, nhất là vào giữa đêm hôm, luôn có chuyện xấu xảy ra. Hiểu Vân cảm thấy trong lòng không yên, cũng không dám đứng đó, vội trở về phòng.


-0-

Trải qua hơn hai mươi ngày lặn lội đường xa, Trấn quan Bình Tây đại nguyên soái Địch Thanh, cuối cùng về tới kinh thành. Một ngày này, đường phố Khai Phong phủ so với ngày thường náo nhiệt hơn rất nhiều.

Hai bên đường đứng đầy người, náo nhiệt ồn ào, dân chúng đều muốn nhìn thấy phong thái uy phong của đại nguyên soái trong truyền thuyết, người người đều nghển cổ muốn nhìn cho rõ.

Nói tới Địch Thanh này, chính là một nhân vật truyền kỳ.

Địch Thanh xuất thân bần hàn, từ nhỏ đã ôm chí lớn, năm mười sáu tuổi, anh trai hắn cùng người làng ẩu đả, Địch Thanh chịu tội thay, bị “bắt tội nhân tòng quân, xóa bỏ tên cùng hộ tịch”, bắt đầu kiếp sống quân doanh của hắn. Bảo nguyên nguyên niên (năm 1038), thủ lĩnh tộc Đảng Hạng Lý Nguyên Hạo xưng đế ở tây bắc, thành lập Tây Hạ. Tống triều tuyển quân ra biên ải, Địch Thanh trúng tuyển, được phong làm Duyên châu chỉ huy sứ, khi đó hắn vẫn chỉ là một binh lính cấp thấp. Nhưng cũng từ lần chiến sự này, hắn trong khoảng thời gian ngắn đã vươn đến vị trí hôm nay.

Trong trận chiến với Tây Hạ, hắn dũng mãnh thiện chiến, nhiều lần làm tiên phong, lãnh binh đoạt quan trảm tướng, trước sau phá được thành Kim Thang, Hựu Châu, tiêu hủy mấy vạn hộc lương thảo của Tây Hạ, thu được hai ngàn ba trăm hộc lương, năm ngàn bảy trăm con gia súc, cũng chỉ huy binh lính ở những vị trí quan trọng thực hiện sửa cầu, chỉnh trang lại tường thành, thực hiện chiêu an, chặn rừng, lập trại, dựng nhiều công sự lớn, “toàn nhắm vào những điểm yếu của địch”.

Mỗi trận chiến hắn đều tóc tai bù xù, mang mặt nạ đồng, đi trước làm gương, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, trong thời gian hai năm, tham gia mười ba trận chiến lớn nhỏ, thân trúng tám lần tên mà không hề khiếp sợ. Trong một lần tại trận chiến An Xa, Địch Thanh thân chịu trọng thương, nhưng “nghe thấy giặc tới, đứng thẳng xông lên", đấu tranh anh dũng, trong trận chiến Tống Hạ, lập lớp lớp chiến công, thanh danh cũng theo đó vang lừng, khiến binh lính Tây Hạ nghe tên đã sợ mất mật. Bởi vậy, Triệu Trinh phong hắn làm “Trấn quan Bình Tây đại nguyên soái”, thống soái quân đội ở biên thùy, trấn thủ tam quan.

Nhưng mà, bọn họ đứng trong gió lạnh hồi lâu, vẫn không nhìn thấy nghi trượng của Địch nguyên soái, đừng nói tới chính bản thân hắn ta. Trong đám người bắt đầu có kẻ bàn tán.

"Không phải nói hôm nay trở lại sao? Sáng sớm ta đã chờ ở chỗ này, sao lâu vậy rồi còn chưa thấy một bóng người thế?"

"Đúng vậy đúng vậy, có phải bị hoãn lại rồi không?"

"Có phải tin tức sai rồi không?"

"......"

Nguyên nhân đại nguyên soái xuất hiện, mọi người đều xôn xao phỏng đoán. Có điều dân chúng không thấy gì để xem, liền dần dần tản đi.

Kỳ thật, đại nguyên soái trong miệng mọi người, đã sớm có mặt khi cửa thành vừa mở không lâu. Nhưng mà hắn không dẫn binh, cũng không có nghi trượng, chỉ mang theo hai gã thân binh, ba con khoái mã, quất ngựa vào thành. Giờ phút này, hắn đang ở Ngự thư phòng diện thánh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận