Dữ Quân Giai Lão

Sắp tới canh một, đêm rất sâu, trời rất lạnh, Khai Phong phủ thật im lặng. Nhưng mà, Hiểu Vân ngồi đối diện với ánh nến, không hề buồn ngủ.

Tất cả người trong phủ không hiểu sao giữa đêm khuya lại bị gọi ra ngoài làm gì đó. Hiểu Vân chỉ biết người của phủ Nguyên soái tới, nói có án mạng, sau đó vội vội vàng vàng, người đi gần hết.

Lúc ấy Hiểu Vân còn chưa ngủ, sau khi bọn họ đi thì không buồn ngủ nữa, ngồi yên trong phòng chờ. Thời đại này, dân chúng chỉ ăn hai bữa một ngày, buổi chiều chỉ ăn bữa nhẹ, nếu tối không ngủ sớm sẽ phải làm bữa ăn khuya. Nàng đã đói đến mức bụng ca bài không thành kế rồi, nghĩ một lát nữa bọn họ trở về chắc cũng rất đói, vì thế dứt khoát chạy tới phòng bếp. Nấu một nồi cháo, còn bỏ vào trong một ít thịt băm và gừng, tự mình nếm xong rồi đặt trên bếp ấm, đợi bọn họ trở về là có thể ăn.

Thời tiết lạnh lẽo, ngay cả chuột cũng không ra ngoài kiếm ăn. Hiểu Vân mặc áo choàng thật dày bao chặt mình lại, trong tay mang theo một chiếc đèn lồng nhỏ, chậm rãi đi về nam viện. Vừa vào tới sân đã thấy một bóng người từ trong phòng đi ra.

"Ai!" Hiểu Vân theo phản xạ hô lên.

Người nọ hiển nhiên không dự đoán được lúc này sẽ có người xuất hiện, không khỏi sửng sốt, lập tức xoay người lại.

"Ngươi..." Một nữ nhân thật xinh đẹp.

Hiểu Vân nhìn nàng, trong thời gian ngắn quên mất muốn nói gì, định làm gì. Nữ nhân này rất đẹp, làn da trắng như tuyết, trong suốt dưới lớp quần áo đỏ thẫm, đôi mắt phượng khẽ nhếch lên, mũi vừa cao vừa thẳng, đôi môi đỏ sẫm, khuôn mặt mềm mại đáng yêu, ánh mắt lúc này lộ ra vẻ lãnh ngạo đạm mạc. Nữ nhân này thật quá đẹp! Nhưng nàng tới đây làm gì?

"Ngươi là ai? Tới nơi này làm gì?" Hiểu Vân cuối cùng tìm được giọng nói của mình, cũng vô tình nâng cao âm lượng.

Người nọ không trả lời nàng, chỉ nhìn nàng một cái rồi xoay người định bỏ đi.

"Người đâu!..." Hai chữ “có trộm” còn chưa kịp thốt ra, Hiểu Vân đã không thể nói chuyện nữa, toàn thân cứng đờ, không thể nhúc nhích. Người nọ không biết từ lúc nào đã vọt tới bên cạnh, điểm huyệt nàng. Hiểu Vân muốn nói chuyện lại không phát ra tiếng, chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng nhảy lên đầu tường chạy mất.

Tiểu Thúy nghe tiếng từ trong phòng đi ra, chỉ kịp thấy một bóng người biến mất ngoài tường. Lại nhìn thấy Hiểu Vân mang theo đèn lồng đứng trên hành lang không nhúc nhích, vẻ mặt lo lắng nhìn mình.

"Tiểu thư, cô làm sao vậy?"

Hiểu Vân thân không thể động, miệng không thể nói, chỉ có thể nháy mắt với Tiểu Thúy.

"Tiểu thư, cô bị điểm huyệt!"

Đúng vậy, Tiểu Thúy, ngươi thật thông minh! Vấn đề đơn giản như vậy… Hiểu Vân nháy mắt mấy cái, khóc không ra nước mắt.

"Vậy, vậy làm sao bây giờ?" Tiểu Thúy gấp đến độ chân tay luống cuống.


Đi tìm người đi, tìm Bạch Ngọc Đường hay Triển Chiêu đều được! Hiểu Vân trong lòng hô lên. Đúng rồi, tìm Mạnh Nhược Hư hay Mạnh Xuân Ny có lẽ nhanh hơn!

May mắn Tiểu Thúy phản ứng rất nhanh. "Em đi tìm Mạnh cô nương.” Nói xong vội vàng chạy đi.

Hiểu Vân đứng trong gió lạnh hồi lâu, mũi lạnh tới đỏ rực, mới đợi được Xuân Ny chạy tới giải huyệt cho nàng. Thân thể có thể động, Hiểu Vân liền nắn nắn vai phải đang đau nhức của mình.

"Đa tạ Mạnh cô nương."

"Công Tôn cô nương không cần khách khí, không biết cô nương vì sao lại..."

Hiểu Vân hit hít mũi, bất đắc dĩ nhún vai.

"Vừa rồi có người vụng trộm lẻn vào phòng cha ta, bị ta phát hiện, nàng liền điểm huyệt đạo của ta.” Người nọ cũng thật biết chọn thời gian, đúng lúc mọi người không ai ở trong phủ.

Xuân Ny hiểu rõ gật đầu, sau đó dò hỏi: “Sư huynh của ta… đi ra ngoài rồi?” Xuân Ny ở tây sương, cách bên này hơi xa, động tĩnh lúc trước nàng không biết. Mãi vừa rồi Tiểu Thúy tìm đến nàng, nàng mới biết bọn họ không có nhà.

Hiểu Vân gật đầu, trả lời:

"Trong thành xảy ra án mạng, Triển đại nhân đi tới hiện trường, phần lớn huynh đệ trong nha môn cũng đi theo."

Hiểu Vân nhìn Xuân Ny, vốn tưởng nàng giải huyệt cho mình xong thì sẽ về nghỉ ngơi, có điều xem bộ dáng của nàng hình như không có ý đó.

"Mạnh cô nương, bên ngoài trời lạnh, nếu Mạnh cô nương muốn đợi Triển đại nhân trở về, không bằng vào phòng ta ngồi một lát nhé?"

Xuân Ny do dự trong chốc lát rồi đồng ý. Hai người vào phòng ngồi. Chỉ là hai nàng mới quen biết được hai ngày, chưa hiểu gì về nhau, không có đề tài gì để nói, miễn cưỡng hàn huyên vài câu rồi đều yên lặng. Cứ trầm mặc như vậy khiến Hiểu Vân cả người không được tự nhiên, vì thế cố tìm chuyện để nói.

"Không biết Mạnh cô nương cùng với lệnh tôn lần này đến Khai Phong, là tới du ngoạn hay là đặc biệt tới thăm Triển đại nhân?” Hiểu Vân giả như lơ đãng hỏi. Chỉ là… được rồi, nàng thừa nhận, nàng đối với vấn đề này tràn ngập tò mò. Không mấy ngày nữa là tới năm mới, chạy từ Lỗ Nam xa tít tắp tới đây, chắc phải có chuyện gì quan trọng chứ?

Xuân Ny ngượng ngùng cười, hai má đỏ ửng, cúi đầu nhẹ giọng đáp: "Cả hai."

Hiểu Vân nhìn bộ dáng hạnh phúc này, trong lòng có chút hiểu ra, xem ra đều không phải.

Vừa nói tới đây, Tiểu Thúy tiến vào, nói Bao đại nhân bọn họ đã trở lại.


Hiểu Vân vội vàng tới nha môn, cùng Công Tôn Sách nói chuyện mới xảy ra. Công Tôn Sách vội vàng chạy về thư phòng, thắp nến kiểm tra trong ngoài một vòng.

"Cha, có mất cái gì không?"

Công Tôn Sách lắc đầu, lại nhíu mày.

"Nếu không có, vì sao cha lại nhíu mày?” Hiểu Vân không hiểu vì sao ông lại có biểu tình nghiêm trọng như vậy.

Công Tôn Sách nhìn cái hòm trong tay nói: “Người kia đã động tới cái hòm này. Hiểu Vân, con có nhìn rõ bộ dáng người đó không?"

"Trời hơi tối, có điều con vẫn thấy người kia..."

Người kia không che mặt, nàng liếc mắt một cái đã nhìn thấy mặt nàng ta, là một nữ nhân xinh đẹp, mặc một thân áo đỏ, trên thắt lưng đeo một thanh loan đao, nàng không biết vì sao lúc ấy lại chú ý tới thanh đao trên thắt lưng nàng ta, có thể bởi vì viên ngọc khảm trên chuôi đao ánh lên dưới ánh đèn khiến người ta để ý.

Nghe Hiểu Vân miêu tả xong, Công Tôn Sách vuốt chòm râu ba tấc của mình, híp mắt trầm ngâm nói: “Là nữ nhân?"

Hiểu Vân nhìn Công Tôn Sách, gật gật đầu. Lại tiến tới gần nhìn cái hòm kia. Nhưng nhìn kiểu gì cũng thấy chẳng qua là một chiếc hòm bình thường.

"Cha, bên trong đựng gì thế?” Chẳng lẽ là bảo bối gì đó?

"Khiên cơ!"

"Khiên cơ? Khiên cơ là cái gì vậy!" Hiểu Vân tò mò, rất muốn xem trong hòm là thứ gì.

Công Tôn Sách thấy vậy liền mở hòm, bên trong lộ ra vài cây châm rất nhỏ: “Châm này nhìn như kim thêu, nhưng lại là ám khí đòi mạng. Hôm trước ám khí mà Triển hộ vệ trúng phải chính là thứ này."

"Thật sự có người dùng kim thêu làm ám khí sao? Không thể tưởng tượng nổi!” Hiểu Vân khó tin nhìn châm, đưa tay muốn cầm, bị Công Tôn Sách gạt ra, đóng hòm lại cất lên giá sách.

"Có độc!"

"A." Hiểu Vân vội vàng thu hồi tay phải.


Công Tôn Sách thấy nàng tò mò, liền đem sự tồn tại của Khiên cơ nói lại một lần, Hiểu Vân nghe xong không nhịn được cảm thán, trình độ chế tạo của cổ nhân có thể nói là vô cùng khéo léo!

Đang nói, Triển Chiêu cũng đi vào thư phòng.

"Công Tôn tiên sinh. Hiểu Vân."

Hiểu Vân gật đầu với hắn, sau đó nhìn phía sau, lại không phát hiện Xuân Ny.

Triển Chiêu hồ nghin nhìn Hiểu Vân, "Hiểu Vân nhìn gì vậy?"

"A, không có." Hiểu Vân lắc đầu.

Triển Chiêu thấy vậy, cũng không nghĩ nhiều, quay sang nói chuyện với Công Tôn Sách.

"Công Tôn tiên sinh, nghe đại nhân nói thư phòng của tiên sinh bị người ta lẻn vào, có đánh mất gì không?"

Nói cũng kỳ quái, thư phòng của Công Tôn Sách thứ nhất không có trân bảo, thứ hai không có tài vật, trừ bỏ sách không còn gì khác, người nọ lẻn vào thư phòng của tiên sinh làm gì chứ?

Công Tôn Sách lắc đầu, "Người này không lấy gì trong thư phòng, chỉ động vào hòm đựng độc châm Khiên cơ đệ tử thu được."

"Hắn mang độc châm đi rồi?” Triển Chiêu cả kinh, chẳng lẽ là người cướp Sa Thiên Lý hôm trước?

Hiểu Vân thấy hắn biến sắc, đoán được suy nghĩ trong lòng hắn, tuy rằng người nọ điểm huyệt nàng, nhưng nàng có cảm giác nàng ấy không có ác ý.

"Người này vì độc châm Khiên cơ mà đến, không có ý đả thương người, trong đêm xâm nhập phủ nha, lại mặc một thân áo đỏ, không che mặt, có thể thấy là làm việc rất quang minh lỗi lạc, không giống hạng tiểu nhân. Hơn nữa, lúc bị ta phát hiện, cũng chỉ điểm huyệt đạo của ta thôi. Ta cảm thấy nàng không phải người xấu."

Hiểu Vân luôn cảm thấy nữ nhân có vẻ mặt như nàng ấy không phải người xấu.

"Ồ?” Triển Chiêu nhướn mi, khó hiểu vì sao Hiểu Vân lại nói giúp một người mới lần đầu gặp mặt: “Người đó..."

Hiểu Vân liền đem những việc nàng vừa gặp nói với Triển Chiêu một lượt, Triển Chiêu lúc này mới biết người nọ là nữ.

"Một thân áo đỏ, thắt lưng mang loan đao?" Triển Chiêu bắt đầu suy nghĩ, trang phục như vậy nghe hơi quen tai. Suy nghĩ nửa ngày đột nhiên nhớ ra, vỗ tay một cái nói:

"Trên giang hồ quả thật từng một người như vậy."

"Từng có một người?" Hiểu Vân cùng Công Tôn Sách đều chú ý đến chữ “từng” này.

"Triển Chiêu từng nghe nói, mười ba năm trước đây, trên giang hồ có một vị hồng y nữ hiệp, hành hiệp trượng nghĩa, cướp của người giàu chia cho người nghèo. Võ công của nàng rất cao, trong võ lâm lúc ấy coi như số một số hai, sử dụng một thanh loan đao. Một thân áo đỏ, một thanh loan đao, đó là dấu hiệu trang phục của nàng. Chỉ là nữ hiệp kia luôn độc lai độc vãng, không ai biết danh tính của nàng, lại vì nàng luôn mặc áo đỏ, cho nên người giang hồ đều gọi nàng là Hồng Y.” Triển Chiêu chậm rãi nói.


"Ồ?" Hiểu Vân đối với Hồng Y này cảm thấy rất hứng thú: “Vậy Hồng Y hiện đang ở đâu?"

Triển Chiêu lắc đầu, "Mười năm trước đột nhiên biến mất, không ai gặp lại nàng, không ai biết nàng đi đâu."

Công Tôn Sách vuốt cằm, suy tư một lát, "Vậy... Nữ tử xuất hiện tối nay có thể là Hồng Y năm đó không?"

"Chắc là không.” Công Tôn Sách vừa nói ra, Hiểu Vân lập tức phủ định.

"Nàng kia nhìn qua mới khoảng hai mươi tuổi, nếu dựa theo lời Triển đại nhân, Hồng Y cũng đã gần ba mươi tuổi, sao có thể mang bộ dáng của một cô nương được chứ?"

Đối với vấn đề tuổi tác của nữ nhân, cùng là nữ nhân nàng hiểu rõ nhất. Ở xã hội hiện đại, nhờ các loại mỹ phẩm bảo dưỡng được sản xuất tràn lan, phụ nữ ba mươi tuổi mới có thể nhìn giống thiếu nữ hai mươi, nhưng hiện tại là ở Tống triều bất cứ thứ gì cũng không có! Nữ nhân làm sao có thể duy trì được vẻ thanh xuân chứ?

"Trừ phi..."

"Trừ phi cái gì?" Công Tôn Sách nghiêng đầu, nhìn Hiểu Vân.

"Trừ phi nàng là người không già đi, từ mười ba năm trước tới giờ vẫn duy trì bộ dáng này. Nhưng điều đó sao có thể?"

Hiểu Vân vừa nói vừa lắc đầu, nàng không tin chuyện này. Đồng tử công cái gì, thuốc trường sinh bất lão cái gì, toàn là tiểu thuyết của Kim Dung, cho dù nàng từ hiện đại xuyên về, cũng nhất quyết không tin thuyết bất lão bất tử.

"Chuyện không già đi quá mức mơ hồ, xưa nay từng có truyền thuyết về thuốc trường sinh bất lão, nhưng không ai từng đạt được nguyện vọng này.” Công Tôn Sách đối với giả thuyết này thấy không đáng để bình phẩm.

"Theo ý con, đó chẳng qua là những người quyền cao chức trọng, sau khi có được mọi thứ rồi phát hiện thân thể mình đang trở nên già cả mà sinh ra ảo tưởng thôi. Trong lịch sử có biết bao vị hoàng đế, vì được trường sinh bất lão mà hao phí tâm cơ, dùng bao nhiêu nhân lực, thậm chí không tiếc hy sinh tính mạng người khác để luyện chế đan dược trường sinh bất lão, mà đâu có ai thành công. Hơn nữa, cuối cùng mấy người có kết cục tốt."

Nhớ tới một vị hoàng đế, vì muốn trường sinh bất lão mà ăn đan dược, kết quả lại bởi vì ăn đan dược mà trúng độc bỏ mình, Hiểu Vân cảm thấy vô cùng châm chọc. Cho dù là Đường Thái Tông Lý Thế Dân anh minh thần võ, tới lúc tuổi già cũng một lần trầm mê. Không thể không cảm khái vì sao con người lại theo đuổi trường sinh bất lão. Nghĩ một hồi, không khỏi lạc xa, đợi tới lúc ý thức trở lại, thấy Công Tôn Sách cùng Triển Chiêu hai người nhìn nàng, vẻ mặt nghi hoặc khó hiểu.

"A, ngại quá, lạc đề rồi.” Ngượng ngùng sờ sờ mũi nói.

"Có khả năng người kia là hậu nhân của Hồng Y không? Có lẽ nàng là con gái của Hồng Y không chừng.” Hiểu Vân nói ra phán đoán của bản thân. Tuy nàng cảm thấy tình huống thường xuyên xuất hiện trong phim ảnh này thật quá cẩu huyết.

"Chuyện này cũng có thể." Hai người đều gật đầu đồng ý.

"Vậy vì sao nàng tới Khai Phong phủ, vì sao biết châm độc Khiên cơ ở đây, mục đích của nàng là gì? Nàng cùng chủ nhân của Khiên cơ có quan hệ thế nào?” Triển Chiêu nỏi ra nghi vấn của cả ba người.

Sự tình càng ngày càng phức tạp. Nhiều vấn đề xuất hiện, manh mối hỗn loạn, nhưng không có manh mối nào có thể truy tra tiếp.

Ba người nhìn nhau, trầm mặc một hồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận