Dữ Quân Giai Lão

"Không chỉ như vậy, ngươi còn ‘mắng’ ta, chỉ thiếu không chỉ thẳng vào mũi ta thôi." Nói đến đây, Bạch Ngọc Đường lại có cảm giác vô cùng khó chịu: “Chuyện đứng ra làm mục tiêu là do Triển Chiêu một tay bày ra, chính hắn muốn nhận lấy độc châm, Ngũ gia ta cũng bị trúng kế, ngươi còn đổ lỗi cho ta!"

Triển Chiêu bày ra...? Hiểu Vân nhìn Bạch Ngọc Đường, đảo mắt không hiểu ra sao. Bạch Ngọc Đường cũng không nói thêm nhiều lời, quay đầu đi không nhìn nàng nữa. Hiểu Vân biết mình đuối lý, vội nói lời hay giải thích: “Ngũ ca, vừa rồi thật xin lỗi, muội nhất thời sốt ruột, nói năng lung tung, huynh đừng để trong lòng."

Bạch Ngọc Đường nhìn Hiểu Vân, giữa mùa đông, trên chóp mũi vẫn đổ mồ hôi, hai tay đặt phía trước người đã sắp xoắn thành bánh quẩy rồi. Nghĩ lại càng thấy rối rắm, muốn tiếp tục giận cũng không nổi, liền khoát tay áo: “Bỏ đi, ngũ gia ta là người đại nhân đại lượng, ai thèm so đo với tiểu nha đầu ngươi!"

Hiểu Vân liếc mắt nhìn Bạch Ngọc Đường, nghĩ Bạch Ngọc Đường ngươi lúc này chẳng qua mới hai hai, hai ba tuổi, so ra ta còn lớn hơn ngươi một hai tuổi đấy, ngươi còn lừa đảo nói ta là tiểu nha đầu. Có điều nghĩ thì nghĩ vậy, ngoài miệng vẫn cười đáp: “Ta biết Ngũ ca là người khoan hồng đại lượng, sẽ không ghi thù."

Bạch Ngọc Đường hồ nghi nhìn Hiểu Vân, có chút khó hiểu. Sao lại cảm thấy nàng nghĩ một đằng nói một nẻo vậy? Có điều còn chưa kịp nghĩ kỹ, Hiểu Vân lại mở miệng nói tiếp.

"Cái tên kia là Sa Thiên Lý sao? Sao lại chỉ có mình hắn, Cát Thu Nương đâu? Hiểu Vân chỉ chỉ cái tên mặt không còn chút máu nằm trên mặt đất như đang hấp hối kia hỏi. Nhìn hắn như vậy, vừa rồi hẳn là mình xuống tay không nhẹ.

Bạch Ngọc Đường liếc nhìn Sa Thiên Lý, xem tình hình, mới rồi nhận một chưởng của hắn, lại thêm một kiếm của Hiểu Vân, chắc đã mất nửa cái mạng rồi. "Cát Thu Nương không xuất hiện."

"Ồ..." Hiểu Vân gật đầu, thật là đáng tiếc. Uổng phí Triển Chiêu lấy bản thân làm bia đỡ đạn, vậy mà một tên không xuất hiện, không thể một lần bắt được cả hai, thật sự là đáng tiếc. Nghĩ tới chuyện của Triển Chiêu, trong đầu Hiểu Vân lại một trận khổ sở. Nhìn Triển Chiêu đang nhắm mắt ngồi xếp bằng cho Văn Hồng Ngọc chữa thương, trong đầu Hiểu Vân vừa đau vừa tức, vô cùng rối rắm. Nàng không biết dùng nội công để chữa thương là thế nào, nhưng chỉ nghĩ tới chuyện kim châm xuyên qua da thịt đã thấy đau rồi! Châm lớn như vậy mà.

"Đúng rồi, Vân nha đầu, sao ngươi lại đến đây?” Bạch Ngọc Đường đột nhiên nhớ ra chuyện vừa rồi muốn hỏi.

Hiểu Vân phục hồi tinh thần, nhìn Bạch Ngọc Đường thở dài nói."Còn không phải bởi vì lo lắng các ngươi mới đến sao."

Nghe Hiểu Vân nói như vậy, trong lòng Bạch Ngọc Đường thấy thoải mái hơn một chút. Nàng nói các ngươi, bao gồm cả Bạch Ngọc Đường hắn nữa. Nàng cũng quan tâm tới hắn đấy! Nhưng mà, làm sao nàng lại biết bọn họ đang đuổi bắt Sa Thiên Lý cùng Cát Thu Nương? “Ngươi sao lại biết chúng ta tới đây bắt bọn chúng?"

Hiểu Vân nhìn Bạch Ngọc Đường nói: "Mấy ngày hôm trước trong phủ chẳng có nha dịch huynh đệ nào, hôm nay ngoại trừ hai người các ngươi, ai cũng có mặt. Vậy khẳng định đã có tin tức của bọn chúng. Đường phu nhân cũng vắng mặt, hơn nữa thuốc của ngươi để trong phòng cả ngày không thấy ai uống, dùng cái này nghĩ là biết các người đi làm gì. Không mang theo lấy một người trong phủ nha, chỉ có ba người đi, có thể không lo lắng sao?” Hiểu Vân chỉ chỉ đầu mình, bày ra vẻ mặt “ngươi thật ngốc, rõ quá còn gì”.

Bạch Ngọc Đường bị nàng nói như vậy, vẻ mặt thật bất đắc dĩ, trong lòng cười khổ, mất công nàng tưởng mình đầu óc không tốt: “Vậy ngươi dùng biện pháp gì bắt Trương Long Triệu Hổ mang ngươi tới đây?” Vì để an toàn, ba người bọn họ trước khi đi cũng đã dặn dò, các huynh đệ trong nha môn không ai được đi theo họ, không được phép tự tiện tới đây.

"Chuyện này à..." Hiểu Vân nhìn Bạch Ngọc Đường, lắc lắc đầu. "Không nói cho ngươi biết." Chuyện này không thể nói với hắn, nếu để Triển Chiêu hoặc ai đó biết, rất không tốt. Cho nên, tuyệt đối không thể để cho người khác biết, nàng uy hiếp Trương Long Triệu Hổ, nếu không mang theo nàng tìm đến Triển Chiêu bọn họ, nàng liền hôn bọn họ, sau đó nói với đại nhân bọn họ phi lễ nàng. Chiêu này nàng học từ trong TV, có điều vẫn có tác dụng. Hai người bọn họ nghe nàng nói vậy, mặt bị dọa trắng, lập tức ngoan ngoãn mang mang nàng đến đây.

Hiểu Vân không nói, Bạch Ngọc Đường ngược lại là càng thêm tò mò. Đến cuối cùng là chuyện gì, Trương Long Triệu Hổ cùng Hiểu Vân nhất định không chịu để lộ ra? Đang muốn truy hỏi tiếp, chợt nghe đinh một tiếng. Ngẩng đầu thấy Triển Chiêu phun ra một búng máu, bức tượng thổ địa nằm đối diện với hắn cắm mấy chục cây châm.

"Triển đại ca, huynh sao rồi..." Hiểu Vân vội chạy qua, quỳ gối trước mặt Triển Chiêu. Thấy khóe miệng hắn trào máu, tim nàng thắt lại. Lại hộc máu, lại hộc máu! Hắn có bao nhiêu máu có thể phun ra đây.

Triển Chiêu nhẹ nhàng lắc đầu, thấp giọng nói. "Ta không sao, thật đấy."

Hiểu Vân thấy bộ dáng suy yếu của hắn, vừa tức giận, vừa đau long. Giận hắn cậy mạnh, đau lòng hắn không thương lấy chính mình.

Lúc này, Triệu Hổ đã chạy một chiếc xe ngựa tới, đứng ở trước cửa miếu.

"Chúng ta đi về trước đã." Văn Hồng Ngọc thấy Triệu Hổ, liền gọi mọi người chuẩn bị đi.

Hiểu Vân không nói gì, tay đang định đỡ Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường đã đi tới: “Để ta đi."

Hiểu Vân nhìn Bạch Ngọc Đường rồi lùi lại: “Vậy phiền Ngũ ca."

"Đa tạ Bạch huynh."

Bạch Ngọc Đường nhìn Hiểu Vân, lại nhìn Triển Chiêu, không biết tại sao, hắn nhìn bộ dáng bọn họ, lại cảm thấy trong đầu hoảng hốt. Bọn họ hiện giờ đều là người của Khai Phong phủ, vì sao hai người đó thoạt nhìn đặc biệt thân thiết, mà hắn lại giống như người ngoài: “Triển Chiêu thích khách sáo, cảm tạ ta thì thôi đi, nha đầu ngươi sao cũng xa lạ như vậy?"

"Ngũ Ca, huynh..." Hiểu Vân thấy Bạch Ngọc Đường có chút hờn giận, liền ngẩn người. Nàng còn chưa kịp phản ứng, Bạch Ngọc Đường đã đỡ Triển Chiêu đi ra ngoài. Hiểu Vân nhìn bóng dáng Bạch Ngọc Đường, vẻ mặt mờ mịt, trong lòng tự nhủ: thật chẳng hiểu thế nào, không hiểu con chuột bạch này tức giận cái gì.

Sau khi Sa Thiên Lý bị áp tải tới Khai Phong phủ, trực tiếp bị bỏ vào nhà lao. Nhưng bởi vì hắn bị thương không nhẹ, Bao đại nhân không thể trực tiếp thẩm vấn, mà trước tiên phái Công Tôn Sách đến chữa thương cho hắn. Đám người Triển Chiêu tới thư phòng Bao đại nhân hồi bẩm tình hình.

"Thuộc hạ thất trách, không bắt được Cát Thu Nương”. Nói xong, Triển Chiêu ôm quyền thi lễ với Bao đại nhân.

Nhìn Triển Chiêu trước mặt, Bao đại nhân bất đắc dĩ lắc đầu, đã qua nhiều năm, tính tình của hắn đã mềm dẻo hơn một chút, nhưng vẫn cứ như vậy: “Triển hộ vệ chớ tự trách, bản phủ biết, đây không phải lỗi của ngươi."

"Đúng vậy, Cát Thu Nương không xuất hiện là chuyện không ai nghĩ tới, sao có thể coi là lỗi của Triển đại ca”. Nghe Triển Chiêu nói vậy, Hiểu Vân không nhịn được, bước lên nói tiếp: “Hơn nữa, tuy chúng ta không bắt được Cát Thu Nương, nhưng chỉ cần Sa Thiên Lý ở trong tay chúng ta, không sợ không tìm thấy ả, chúng ta chỉ cần thả lưới bắt cá là được."

"Thả lưới bắt cá?" Bao đại nhân nhướn mi, nhìn Hiểu Vân.

"Đúng vậy! Cát Thu Nương từng cứu Sa Thiên Lý từ tay Triển đại ca một lần, hơn nữa, ả còn đem Bạo vũ lê hoa châm giao cho Sa Thiên Lý, có thể thấy tầm quan trọng của Sa Thiên Lý đối với ả. Chỉ cần chúng ta thả tin tức ra ngoài, nói Sa Thiên Lý đã bị bắt, ít ngày nữa xử trảm, Cát Thu Nương khẳng định sẽ đến cứu. Chúng ta chỉ cần giăng lưới, chờ con cá sa vào là được!"

"Đúng!" Bao đại nhân gật đầu, vuốt râu nói."Hiểu Vân giải thích, rất hợp ý bản phủ, cứ theo kế này đi."

"Vâng, thuộc hạ đi sắp xếp.” Triển Chiêu nhận lệnh, chuẩn bị đi sắp xếp mọi việc.

"Đợi đã." Hiểu Vân vội ngăn hắn lại. “Không được!"

"Sao lại không được?" Bao đại nhân nghi hoặc nhìn Hiểu Vân.

"Đại nhân, Triển đại ca hắn..."

"Hiểu Vân!" Triển Chiêu gọi nàng, nhìn nàng lắc đầu.

Hiểu Vân không để ý tới hắn, tiếp tục nói với Bao đại nhân: “Đại nhân, Triển đại ca mới rồi lại trúng Bạo vũ lê hoa châm, thân thể vẫn còn hư nhược, cần phải nghỉ ngơi."

"Ồ?" Bao đại nhân nhìn Triển Chiêu, mới rồi không chú ý, hiện giờ nhìn kỹ lại, quả thật sắc mặt hắn không tốt: “Triển hộ vệ, ngươi bị thương sao không nói với bản phủ?"

"Đại nhân! Vết thương nhỏ thôi, thuộc hạ không có gì đáng ngại."

Bao đại nhân làm sao không biết tính tình hắn, trầm mặt hạ giọng nói: “Triển hộ vệ, bản phủ lệnh cho ngươi lập tức về phòng nghỉ ngơi."

"Nhưng mà, đại nhân..."

"Việc của Cát Thu Nương đã có Bạch hộ vệ, Triển hộ vệ tạm thời không cần quan tâm, cứ yên tâm nghỉ ngơi là được.” Bao đại nhân đương nhiên biết trong lòng Triển Chiêu quan tâm chuyện gì.

"Đại nhân..."

"Triển Chiêu, hay là ngươi không tin Bạch Ngọc Đường ta?" Bạch Ngọc Đường đứng ở một bên, bắt tay ôm kiếm trước ngực, ngạo nghễ nhìn Triển Chiêu.

"Triển Chiêu không có ý này, Bạch huynh chớ nên hiểu lầm."

"Vậy thì tốt."

"Đúng vậy, có Ngũ Ca ở đây, Triển đại ca yên tâm nghỉ ngơi đi."

"Triển hộ vệ."

Ba người, mỗi người một câu, hơn nữa Bao đại nhân đã dùng mệnh lệnh bắt hắn nghỉ ngơi, Triển Chiêu đành phải theo lời: “Như vậy, thuộc hạ tuân lệnh.” Dứt lời, thi lễ với Bao đại nhân rồi rời khỏi thư phòng.

Hiểu Vân vội vàng cáo biệt Bao đại nhân, rồi vội vàng đuổi theo.

Thấy người một trước một sau rời đi, khuôn mặt ngày thường nghiêm túc của Bao đại nhân trong nhất thời dịu hẳn đi, hé ra một nụ cười rất nhạt. Sau đó xoay người lại, nói với Bạch Ngọc Đường: “Việc của Cát Thu Nương làm phiền Bạch hộ vệ."

Bạch Ngọc Đường thi lễ với Bao đại nhân, nói một câu “Đại nhân yên tâm” rồi vội vàng đi.

Triển Chiêu trở lại phòng, lấy ra kim sang dược, bỏ áo khoác ngoài, đang định cởi trung y, lại nghe có tiếng người gõ cửa. Đang định mặc lại quần áo, người bên ngoài đã đẩy cửa ra.

"Hiểu Vân, sao lại tới đây?" Triển Chiêu vội đứng dậy choàng áo khoác, xuống giường hỏi.

Hiểu Vân liếc mắt nhìn Triển Chiêu một cái, quay lại đóng cửa, rồi đi vào đứng trước mặt hắn: “Ta tới bôi thuốc cho huynh.” Nói xong, bỏ thứ mình mang đến mở ra đặt trên bàn. Đang định bảo Triển Chiêu cởi quần áo, đột nhiên phát hiện trong phòng rất lạnh, nhìn bốn phía một vòng cũng không thấy chậu than đâu, đành phải ra khỏi phòng lần nữa, lúc trở lại trong tay đã có một chậu than, lửa trong chậu cháy lớn. Lúc này Triển Chiêu đã cởi quần áo, đang kiểm tra vết thương trên ngực mình. Hiểu Vân không gõ cửa, cứ thế đẩy vào, Triển Chiêu sửng sốt, không kịp phản ứng liền bị bắt gặp.

Hiểu Vân đặt chậu than xuống, rửa sạch tay rồi tới gần Triển Chiêu. Triển Chiêu đã buộc lại áo lót, thấy Hiểu Vân đứng trước mặt nhìn mình, đột nhiên cảm thấy mặt nóng lên.

"Hiểu Vân, tự ta làm được.” Nàng ra ngoài trước đi. Triển Chiêu muốn nói vậy nhưng nhìn vẻ mặt ngưng trọng, vừa đau lòng vừa thương xót của nàng, cuối cùng không nói nên lời.

Hiểu Vân không để ý đến hắn, vẻ mặt nghiêm túc, không nói hai lời đưa tay kéo mở dây lưng quần áo hắn.

"Hiểu Vân, tự ta làm được..." Triển Chiêu vội lôi kéo giữ lại quần áo che mình.

Hiểu Vân không nói gì, chỉ yên lặng nhìn Triển Chiêu. Đôi mắt sũng nước kia, nhìn hắn như muốn lên án, nối ai oán, tức giận cùng khổ sở, ánh mắt kia khiến trong lòng Triển Chiêu rung lên. Thôi thôi, tóm lại sau này cũng là vợ chồng. Triển Chiêu hạ quyết tâm, không giãy dụa nữa, để Hiểu Vân tùy ý mở vạt áo hắn.

"..."

"Nhất định rất đau, đúng không..." Nhìn thân thể đầy những vết thương lớn nhỏ trước mặt, Hiểu Vân đau xót, nước mắt trào lên, hai mắt mơ hồ, đến giọng nói cũng không ngăn được nghẹn ngào. Vết thương này có mới có cũ, nhưng mỗi cái đều như dao nhọn đâm vào lòng Hiểu Vân, khiến nàng đau đớn. Trên da từng điểm từng điểm chấm đỏ, bao quanh là lớp da xanh tái, có nông có sâu, có chỗ còn đang chảy máu, có chỗ đã kết vảy. Đây đều là vết thương do Bạo vũ lê hoa châm gây ra. Từng nốt từng nốt nhỏ như vậy, lại vây kín ngực cùng thắt lưng hắn, thoạt nhìn vô cùng dữ tợn, vô cùng ác liệt.

Triển Chiêu ngẩn ra, thân thể cứng đờ, không biết bởi vì vết thương bị chạm đến mà đau đớn, hay vì tay nàng để lại xúc cảm lạnh lẽo.

"Nhất định rất đau, đúng không?" Nước mắt cứ như vậy rơi xuống, không ngăn lại nổi, giống như chuỗi trân châu bị đứt, bùm bùm rơi xuống, văng ra, rơi vào đầu Triển Chiêu.

"Hiểu Vân..." Triển Chiêu không tự chủ được vươn tay, xoa mặt nàng, dịu dàng lau đi nước mắt trên hai má, kinh ngạc nhìn nàng.

"Ta bôi thuốc cho huynh.” Hiểu Vân cắn môi, cố gắng kìm nén cảm xúc và nước mắt, nâng tay lau mặt, xoay người lấy vải bông sạch, thấm rượu đã chuẩn bị từ trước. Hiện giờ không có dung dịch ôxy già, chỉ có thể dùng rượu mạnh thay thế để khử trùng.

"Đây là rượu mạnh, có tác dụng tiêu độc, có điều chạm vào miệng vết thương sẽ rất đau, huynh kiên nhẫn một chút."

Triển Chiêu gật đầu. Hiểu Vân lúc này mới bắt đầu thật cẩn thận lau vết thương. Hơi lạnh đầy kích thích của rượu đụng tới miệng vết thương, khiến Triển Chiêu hít mạnh một hơi, lưng cũng cứng lên.

Tay Hiểu Vân run run, ngẩng đầu nhìn hắn."Rất đau sao?"

Triển Chiêu khẽ cắn môi, cười lắc đầu, "Không."

Hiểu Vân nhìn hắn: “Sao có thể không đau được? Nhất định là đau muốn chết. Đau thì kêu ra đi.” Nói xong, xuống tay nhanh hơn. Đau dài không bằng đau ngắn, động tác nhanh hơn, thống khổ cũng ngắn hơn.

Triển Chiêu cười khổ, trong lòng thầm nghĩ, quả thật là đau, có điều, đường đường là nam tử hán, cho dù thật sự là đau cũng không thể hô ra. Hiểu Vân giống như biết tâm tư của hắn, vừa nhanh chóng lau vết thương vừa nói: “Là người sẽ đau, không phân nam nữ, kêu đau cũng không phải chuyện gì dọa người. Nói chi ở đây cũng không có người ngoài. Huynh cũng thật là, chuyện gì cũng cố chịu, cái gì cũng không nói, người khác lại không biết, ta thật sự sợ ngày nào đó huynh chịu nhịn đến hỏng cả người, đến lúc đó làm thế nào?"

"Hiểu Vân..."

"Huynh nhìn trên người huynh xem, mới có một chỗ này, vết thương lớn nhỏ cũ mới đều nhiều như vậy, còn chưa nói những chỗ ta không nhìn thấy. Có lẽ cho tới giờ huynh cũng không biết điều trị cho tốt, vết thương nếu không điều dưỡng tốt, sau này sẽ lưu lại di chứng, khiến huynh nếm mùi đau khổ đó."

"Bạo vũ lê hoa châm thật là ngoan độc, mạnh mẽ đâm vào trong da thịt, gây ra nhiều vết thương như vậy. Độc thì Đường phu nhân có thể giải, nhưng vết thương thì phải làm sao? Nếu chuẩn bị không tốt, làm bị thương nội tạng, hoặc động đến gân cốt, vậy phải làm sao bây giờ? Cho dù đứng ra làm bia đỡ cũng không phải không có cách. Sao không đặt trước ngực hoặc nơi yếu hại vài tấm ván gỗ, quả thật là một chút cũng không biết biến báo. Huynh là đầu gỗ, hay là quá tin tưởng vào bản thân? Ta thấy không phải, huynh chính là, chính là không để bản thân mình ở trong lòng."

Hiểu Vân động tay cũng mau như nói chuyện, lau vết thương, bôi thuốc, băng bó đều rất nhanh, miệng cũng nói không dừng, càng nói càng kích động. Nhìn trên người Triển Chiêu toàn băng vải, thấy trong lòng khổ sở, lại khóc lên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui