Dữ Quân Giai Lão

Hai ngày qua, Hiểu Vân đều đưa thuốc tới phòng Triển Chiêu sau giờ cơm chiều. phương thuốc mà Công Tôn Sách kê phải uống ngày hai lần sáng tối. Vốn dĩ Hiểu Vân còn muốn kiểm tra tình hình hồi phục vết thương trên người Triển Chiêu, nhưng Triển Chiêu nói sao cũng không cho Hiểu Vân nhìn, nói vết thương đang hồi phục rất tốt, hơn nữa, Công Tôn Sách đã kiểm tra cho hắn, Hiểu Vân đành phải thôi.

Nhìn Triển Chiêu uống hết chén thuốc lớn, Hiểu Vân đưa tiếp một chén trà cam thảo pha sẵn từ trước tới trước mặt Triển Chiêu: “Đây, uống cho đỡ đắng đi. Cha nói thứ này sẽ không ảnh hưởng tới tác dụng của thuốc, hơn nữa cũng tốt cho cơ thể."

Triển Chiêu nhìn Hiểu Vân mỉm cười tiếp nhận chén trà, uống từng ngụm.

Hiểu Vân ngồi đối diện Triển Chiêu, hai tay chống má, không chuyển mắt nhìn hắn. Đối với hắn, nàng thật sự là nhìn mãi không chán. Nhờ Cát Thu Nương, mấy ngày qua Triển Chiêu cơ bản mỗi ngày đều ở trong phủ nha, nàng cũng thường xuyên được gặp hắn. Đây đại khái là điểm tốt duy nhất Cát Thu Nương mang lại sau khi ả xuất hiện.

Triển Chiêu thấy Hiểu Vân nhìn mình như vậy, cười sủng nịnh, vươn ngón trỏ hẩy mũi của Hiểu Vân: “Sao lại nhìn ta như vậy?"

Hiểu Vân cười, buông tay trái, miệng lải nhải: “Khó có được nhiều ngày huynh đều ở nhà, ta có thể mỗi ngày đều nhìn thấy huynh, đương nhiên muốn nhìn kỹ hơn một chút."

Triển Chiêu thở dài, tay đưa qua, cách bàn cầm lấy bàn tay của Hiểu Vân, ngón tay cái nhẹ nhàng vuốt ngón tay nàng, yên lặng nhìn nàng.

"Hiểu Vân, đợi vụ án lần này xong, chúng ta sẽ thành thân nhé?"

"Thành... Thành thân?" Hiểu Vân mở to mắt nhìn Triển Chiêu, kinh ngạc đến ngay cả nói chuyện cũng cà lăm. Hắn, hắn, hắn... lại cầu hôn với nàng nữa.

Hiểu Vân ngây ngốc nhìn Triển Chiêu, không biết là kinh hay hỉ. Tuy rằng bọn họ đã thân thiết, xác định quan hệ “bạn trai bạn gái”. Nhưng mà, nàng vẫn còn chưa nghe hắn nói ba chữ kia đâu! Được rồi, cho dù nói ba chữ kia rất khó, nhưng mà, “ta thích nàng” ba chữ này cũng phải nói chứ? Sao lại trực tiếp nhảy sang cầu hôn rồi?

Triển Chiêu có chút nghi hoặc, đối với bộ dáng kinh ngạc không nói nên lời của nàng, nhíu đầu mày hỏi: “Sao thế, có gì không ổn sao?” Bọn họ đã thân mật tới mức này, chẳng lẽ không nên thành thân sao? Với lại, cứ tiếp tục kéo dài, khó tránh khỏi đêm dài lắm mộng, hắn nên sớm lấy nàng vào nhà, thông báo với thiên hạ nàng là nữ nhân của hắn mới được.

"... Triển đại ca, cái đó… huynh… vì sao muốn kết hôn với ta?” Hiểu Vân nghiêng đầu nhìn Triển Chiêu, nói ra vấn đề.

Triển Chiêu nghe vậy, trên mặt cứng đờ, lập tức trầm mặt, mắt nheo lại nhìn Hiểu Vân: “Nàng nói gì?"

"À..." Hiểu Vân không phải không nhận ra ánh mắt của Triển Chiêu lộ ra hơi thở nguy hiểm, nhưng nàng thật sự muốn nghe hắn nói với nàng câu kia. “Ta… ta không biết."

"Nàng không biết?" Triển Chiêu nhướn mi, yên lặng nhìn Hiểu Vân.

Hiểu Vân đột nhiên cảm thấy sau lưng một trận lạnh lẽo, lỗ chân lông trên người dựng đứng. Ánh mắt của Triển Chiêu thoạt nhìn có chút nguy hiểm, nàng tới bây giờ còn chưa từng thấy hắn dùng ánh mắt như vậy nhìn nàng, xem ra hắn thật sự đã tức giận. Hiểu Vân run rẩy, muốn rút bàn tay đang bị hắn nắm lại, ai ngờ, trên tay căng thẳng, ngay sau đó cả người bị kéo qua.

Một trận trời đất xoay chuyển, Hiểu Vân bị người đó ôm vào trong ngực, kinh hô thành tiếng. Không đợi nàng kịp phản ứng, môi bị người đó bịt lại. Theo đó là hơi thở nóng rực cùng nụ hôn mạnh mẽ, mang theo ý tứ trừng phạt, đoạt lấy đôi môi của nàng. Răng nanh cứng rắn, khiến môi nàng có chút đau đớn.

"Triển, a..."

Hiểu Vân há mồm, lại bị lưỡi của Triển Chiêu thần tốc tiến vào, dây dưa, mút lấy, răng nhẹ nhàng va chạm, không đau đớn mà triền miên, phiếm tình. Hiểu Vân chỉ cảm thấy toàn thân như nhũn ra, bao nhiêu sức lực trên người đều bị hút hết, chỉ có thể để mặc hắn tùy ý ôm chặt lấy mà hôn. Trong đầu mơ mơ màng màng nghĩ, thì ra Triển Chiêu thuộc trường phái hành động, ai đó từng nói, Triển Chiêu bình thường là một kẻ luôn ẩn nhẫn thủ lễ, động tình lại bùng nổ như núi lửa, hình như là sự thật.

Qua hồi lâu, cho đến lúc cơn tức giận của hắn vì nụ hôn mà dần dần tiêu tán, cho đến lúc hơi thở của hắn quá mức nóng rực mà hỗn loạn, mãi đến lúc nàng cảm thấy mình sắc không thở nổi ngất tới nơi, hắn mới chậm rãi rời khỏi môi nàng, đem nàng ôm vào trong ngực.

Hiểu Vân bị ôm vào trong ngực, bên tai nghe được tiếng tim đập có chút mau của Triển Chiêu, đầu choáng váng, lại nhịn không được ngây ngô cười.

"Như vậy, nàng đã biết vì sao chưa?” Bên tai truyền tới giọng nói, trầm thấp mà khàn khàn, ẩn giấu khát vọng bị dồn ép.

Hiểu Vân trong lòng run lên, vươn hai tay ôm lấy tấm lưng rộng lớn của Triển Chiêu, ở trong lòng hắn nhẹ nhàng gật đầu. Đúng vậy, đúng vậy, đã biết, tâm ý của huynh, thông qua nụ hôn này, đều đã truyền tới. Được rồi, mặc kệ ba chữ kia, không nói cũng không sao, chỉ cần biết tâm ý của nhau là tốt rồi.

Nhưng mà, hiện tại thành thân có phải hơi sớm hay không, tuy rằng tâm hồn của nàng đã lớn tuổi, nhưng thân thể chỉ mới mười sáu, thiếu nữ mười sáu tuổi còn chưa lớn hết đâu. Dáng người như vậy… Hiểu Vân cúi đầu nhìn bộ ngực bằng phẳng cùng thân thể của mình. Thắt lưng đủ nhỏ, nhưng những chỗ cần có đường cong trên người đều không có. Nếu thành thân động phòng, nàng có thể không lớn nữa, không cao nữa không? Chuyện này...

Hiểu Vân chợt ngẩn người, nàng thiếu chút quên mất một sự kiện quan trọng, nàng là Đinh Hiểu Vân, không phải Công Tôn Hiểu Vân! Chuyện này giống như bom nổ, chấn động trong đầu nàng, giống như ngũ lôi oanh đỉnh, khiến nàng đau đớn. Hiểu Vân chậm rãi buông tay, rời khỏi vòng ôm của Triển Chiêu, lùi lại một chút rồi ngẩng đầu nhìn hắn.

"Hiểu Vân, làm sao vậy?" Bất an cùng sợ hãi trong mắt Hiểu Vân khiến Triển Chiêu hoảng hốt, trái tim thu lại.

"..." Hiểu Vân nhìn hắn, môi cử động muốn nói, lại không thể nói gì. Nàng có nên nói ra hay không, nên nói thế nào đây? Nếu nàng nói cho hắn biết, nàng chỉ là một u hồn ký thác trong thân thể của Công Tôn Hiểu Vân, hắn có bị dọa không, hắn có bởi vậy mà rời bỏ nàng không? Nàng cũng muốn cứ như vậy gả cho hắn, làm thê tử của hắn, giữ lấy sự dịu dàng cùng tình yêu say đắm của hắn. Nhưng mà, nàng không có cách nào cứ như vậy lừa gạt hắn. Nàng rất cố chấp, nàng không cần tình cảm cùng hôn nhân có được vì lừa gạt; nàng cũng có lòng tham, nàng muốn tình cảm của hắn là dành cho Đinh Hiểu Vân nàng, không phải Công Tôn Hiểu Vân. Nhưng mà, nếu nói ra, có lẽ chẳng còn gì...

"Hiểu Vân?" Triển Chiêu yên lặng nhìn nàng, ánh mắt của nàng khiến hắn hoảng hốt, sợ hãi: “Nàng làm sao vậy?"

"Ta..." Hiểu Vân cắn môi dưới, muốn nói lại thôi.

"Hiểu Vân, nói cho cùng là chuyện gì vậy?" Triển Chiêu nắm bả vai Hiểu Vân, trong lòng lo lắng không thôi.

Hiểu Vân khẽ cắn môi, tạm thời đem mọi bất an, sợ hãi cùng mâu thuẫn trong đầu nén xuống, kéo tay Triển Chiêu cười nói: “Triển đại ca, thân đương nhiên là sẽ thành, có điều, chúng ta có thể đính hôn trước không? Chuyện thành thân trước hết tạm hoãn lại, chúng ta thương lượng tiếp sau?"

Cuối cùng, Hiểu Vân vẫn lựa chọn trốn tránh, nàng không có dũng khí, nàng sợ hãi sẽ mất đi. Nhưng mà, nàng cũng biết, cuối cùng vẫn sẽ có một ngày, nàng phải nói ra. Nếu vậy, để cho nàng được hưởng một chút hạnh phúc, cho dù có một ngày mất đi, nàng cũng có thể đem những kỷ niệm tốt đẹp này trân trọng trong lòng, ghi nhớ cả đời. Nếu tới lúc đó, bọn họ thật sự không thể nào ở bên nhau, vậy ít nhất, nàng cũng có thể rút lại cuộc hôn nhân này, để hắn đi tìm hạnh phúc của hắn. Triển đại ca, xin tha thứ sự ích kỷ của ta, tha thứ cho ta! Tha thật sự, thật sự rất thích huynh, muốn ở bên cạnh huynh.

Triển Chiêu nhíu mi, khó hiểu, yên lặng nhìn ánh mắt của nàng. Vì sao, ánh mắt của nàng thoạt nhìn lại bi thương như vậy?

"Vì sao?"

"Ta..." Hiểu Vân gục đầu xuống, nhìn Triển Chiêu màu đen trên đôi giày của Triển Chiêu: “Ta cảm thấy, tuổi ta còn nhỏ."

Triển Chiêu ngạc nhiên, sau đó nở nụ cười. "Mười sáu, cũng không còn nhỏ, ta thấy nữ tử mười bốn tuổi đã xuất giá chỗ nào chẳng có!” Hiểu Vân, thật sự vì nguyên nhân này sao?

"Nhưng mà… Nhưng mà huynh xem vóc dáng của ta lùn như vậy, giống như tiểu hài tử vậy.” Hiểu Vân có chút vội, không tự giác lỡ miệng.

Triển Chiêu chăm chú đánh giá nàng một vòng từ trên xuống dưới, sau đó gật đầu, còn rất thật lòng nói: “Ừ, thân mình hơi nhỏ. Có điều vẫn khác với tiểu hài tử mà. Hiểu Vân, nàng… Chẳng lẽ không muốn sao?” Nàng, thật ra là vì chuyện gì vậy?

"Không không không, Triển đại ca, huynh đừng hiểu lầm, ta không phải không muốn. Tuyệt đối không phải!” Hiểu Vân vội vàng xua tay giải thích.

"Vậy vì sao nàng..." Triển Chiêu nhăn đầu lông mày, than thở. "Hiểu Vân, nếu nàng thật sự không muốn, ta, ta cũng không miễn cưỡng, nàng chỉ cần nói thẳng là được, không cần lấy cớ từ chối.” Dứt lời, Triển Chiêu buông Hiểu Vân ra, xoay người đi.

"Triển đại ca! Ta không phải không muốn." Hiểu Vân hoảng hốt, tiến lên giữ chặt tay Triển Chiêu, ngăn cản hắn rời đi.

Triển Chiêu dừng bước, xoay người lại, vẻ mặt hoài nghi: “Thật sao? Nàng không lừa ta chứ?"

"Thật mà! Ta sao có thể lừa huynh được. Ta thề với trời, ta thật sự nguyện ý, ta một nghìn lần nguyện ý, một vạn lần nguyện ý gả cho huynh.” Hiểu Vân giơ tay lên thề. Hiểu Vân thật muốn khóc, nếu có thể, nàng thật sự muốn vĩnh viễn đều ở bên cạnh hắn, cùng hắn cười, cùng hắn khóc, trải qua nhân sinh, nếm trải chua cay mặn ngọt, đều ở bên nhau. Vài chục năm, mấy trăm năm cũng không đủ.

"Vậy nàng nói xem, vì sao muốn đính hôn trước, mà không muốn lập tức thành thân?" Triển Chiêu cúi đầu nhìn Hiểu Vân. Tâm ý của nàng đối với hắn, hắn đương nhiên hiểu được. Nghe nàng thề như vậy, trong đầu hắn không ngừng chấn động, ngọt như mật vậy. Nhưng mà, hắn nghĩ không ra, vì sao mới rồi nàng lại để lộ ra bi thương cùng bất đắc dĩ như vậy. Sau đó lại nói cái gì mà muốn đính hôn trước, tạm hoãn thành thân. Cũng không phải mới mười một mười hai tuổi, đã tới tuổi thành hôn rồi, tuổi còn nhỏ, rõ ràng chỉ là lấy cớ. Vì cớ gì nàng lại như vậy?

"Chuyện này..." Hiểu Vân ấp a ấp úng, muốn nói lại thôi.

Triển Chiêu thấy nàng không nói, bất đắc dĩ thở dài, buông tay nàng ra, cô đơn xoay người. Lo lắng của nàng, hắn thấy được, nước mắt ẩn giấu trong mắt nàng, hắn cũng thấy được. Nhưng mà, nàng lại không mở miệng, không chịu nói với hắn.

Hiểu Vân nhìn bóng dáng tịch mịch đơn bạc của hắn, trong lòng đau xót, mũi cay cay, hốc mắt đỏ lên. Triển đại ca, Triển đại ca! Ta phải làm sao bây giờ. Nắm chặt hai tay, cố nén xúc động muốn khóc, Hiểu Vân đi đến trước mặt Triển Chiêu, nhìn vạt áo hắn.

"Triển đại ca, ta nói, có điều..."

"Có điều cái gì?" Triển Chiêu nhìn đỉnh đầu của nàng, nghĩ chỉ cần nói ra là tốt rồi.

"Có điều… ta nói ra, huynh, huynh không được chê cười ta.” Hiểu Vân không dám nhìn Triển Chiêu, không chớp mắt nhìn chằm chằm vào viên ngọc trên đai lưng của hắn.

"Được, ta đồng ý với nàng. Nói đi.” Triển Chiêu gật đầu, tay trái nhẹ khoác lên vai nàng.

"Ta, ta bây giờ còn chưa lớn... Lớn rồi, mới dễ sinh con." Đầu của Hiểu Vân, càng buông càng thấp, giọng nói cũng càng ngày càng nhỏ. Triển đại ca, xin lỗi, ta lừa huynh, rất xin lỗi...

Triển Chiêu sửng sốt, hắn thật sự không ngờ nàng lại nói như vậy, lại nhìn cái đầu buông thấp của nàng, vô tình nhìn tới ngực của nàng. Suy nghĩ một chút, cuối cùng cũng hiểu nàng nói về chuyện gì. Chuyện này… Triển Chiêu đột nhiên cảm thấy mặt nóng bừng lên. Chuyện này… nàng thật đúng là da mặt dày, chuyện này cũng nói ra được. Hiểu Vân à Hiểu Vân, nàng thật là “nói không giữ miệng”, trên đời này có cô nương nào ăn nói giống như nàng đâu?

Triển Chiêu thở dài, vừa thấy bất đắc dĩ, vừa thấy buồn cười. Đến cái cớ này cũng lấy ra được. Thôi thôi, nếu nàng không chịu nói, tất nhiên có nỗi khổ của nàng, hắn không so đo nữa. Tương lai còn dài, hắn tin tưởng sẽ có một ngày, nàng hoàn toàn tin tưởng mở lòng với hắn, nói với hắn tất cả mọi chuyện. Dù sao định thân rồi cũng vậy thôi. Về vấn đề nàng vừa nói, tuy rằng hắn một chút cũng không ngại, nhưng nếu nàng đã nói như vậy, vậy cứ theo ý nàng đi. Hơn nữa, thân thể xương cốt của nàng, so với các cô nương khác mà nói, quả thật là gầy hơn một chút. “Vậy, chúng ta trước tiên đính hôn, chờ nàng đồng ý, chúng ta mới thành hôn, như vậy được không?"

Giọng nói ôn nhu trầm thấp truyền đến, Hiểu Vân nghe vào trong tai, trong lòng ngũ vị tạp trần, không biết là buồn hay vui, tươi cười treo trên hai má, hốc mắt lại ươn ướt. Không dám để Triển Chiêu thấy, vì thế từng bước tiến lên, ôm lấy thắt lưng hắn dụi vào: “Cám ơn huynh, Triển đại ca, huynh thật tốt."

Triển Chiêu cười cười, một tay thuận thế ôm thắt lưng nàng, một tay vỗ tóc nàng, còn cả cây trâm ngọc bích cắm trên tóc kia nữa. Đây là do hắn mua lúc ở Thọ châu. Lúc ấy chuyện đã xong, lúc đi qua chợ nhìn thấy. Cả cây trâm màu xanh biếc, châu tròn ngọc sáng, hắn vừa thấy liền thích, nghĩ tới bộ dáng Hiểu Vân đeo nó lên, trong lòng hắn liền thấy ngọt ngào, liền mua nó rồi cất vào trong ngực, định sau đó sẽ tặng cho nàng, kết quả công việc bề bộn cuốn vào, qua nhiều ngày, mãi tới hôm trước mới giao vào tay nàng. Mà nàng đeo lên, quả nhiên mười phần xinh đẹp.

Triển Chiêu hôn cái trán của nàng, cằm nhẹ nhàng vuốt ve đỉnh đầu nàng, dịu dàng nói: “Hiểu Vân, ta đã nói chuyện của chúng ta với tiên sinh, ông ấy cũng đã đồng ý việc hôn nhân của chúng ta. Đợi vụ án này rõ ràng, chúng ta đi báo cáo với Thánh thượng chuyện đính hôn này."

Hiểu Vân ngẩng đầu lên, nhìn Triển Chiêu, vẻ mặt nghi vấn. "Huynh nói với cha ta lúc nào? Còn nữa, vì sao phải báo cáo với Thánh thượng? Chẳng lẽ quan lại trong triều, thành thân đều phải tới báo cáo với Hoàng đế sao?"

Triển Chiêu cười lắc đầu, nhéo cái mũi của Hiểu Vân. "Vừa mới hôm trước, ở chỗ Hoàng Thượng, nàng đã quên Thánh thượng từng tứ hôn cho nàng, nàng nói không cần, đợi tìm được người trong lòng, sẽ xin Hoàng Thượng tứ hôn sao?"

Bị Triển Chiêu nhắc tới, Hiểu Vân mới nhớ ra còn có chuyện này: “Ta còn tưởng chuyện khi đó thế là xong. Phiền toái như vậy à..."

"Quân vô hí ngôn, hơn nữa, cho dù Hoàng Thượng nhất thời quên mất, cũng sẽ có người khác nhớ rõ. Nếu chúng ta không báo cáo với Hoàng Thượng chuyện đính hôn, chỉ sợ lúc đó không thoát được phiền toái."

"Huynh nói… là con cua thái sư kia sẽ..."

Con cua Thái Sư, mệt cho nàng nghĩ ra, có điều cũng chuẩn xác, Triển Chiêu cười gật đầu.

Hiểu Vân lại ngả đầu trước ngực hắn, thở dài nói: “Ôi, làm quan thật phiền toái, đến thành thân cũng phiền toái như vậy."

Triển Chiêu cười cười, ôm nàng không nói lời nào.

Hiểu Vân, nàng không biết, đây không chỉ vì làm quan, mà còn vì nàng rất đặc biệt, rất đáng yêu, rất hấp dẫn người khác.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui