CHƯƠNG 232: MÃ GIA
Edit: Hải Đường Tĩnh Nguyệt
.
.
Âm thi đại thành? Ngụy Thời nghe đến vài chữ này thì sắc mặt đại biến, rốt cuộc không cách nào giữ được bình tĩnh, dưới cảm xúc kích động, gương mặt có chút tái nhợt đỏ ửng lên như bệnh, nhìn giống như người ho lao.
Trên thực tế, Ngụy Thời quả thật bị nghẹn hơi.
Người Mã gia dùng ánh mắt như thể đang nhìn con kiến mà nhìn Ngụy Thời.
Ngụy Thời biết người dưỡng này thi từ đầu tới đuôi chưa từng để mình vào mắt, lúc ở trong mộ địa, ông ta cũng cố ý thua dưới tay người thủ mộ, theo cách nói của ổng chính là, ta giúp bọn nhóc mi dời đi hầu hết lực chú ý của bà ta là đã hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi, nếu vậy mà mi vẫn không thể đắc thủ, chết cũng là đáng.
Từng đọc trong sách cổ ghi lại, cấp bậc cương thi từ thấp lên cao chia làm tử cương, bạch cương, lục cương, mao cương, phi cương, du thi, phục thi, bất hóa cốt, đây là một cách phân loại, mà nhà họ Mã chắc là muốn chứng tỏ phương pháp dưỡng thi đưa thi không giống người thường, cho nên phân chia cương thi dưỡng trong gia tộc mình thành thiết thi, thanh đồng thi, đồng thi, bạch ngân thi, kim thi, kỳ thật cũng đối ứng với mấy loại phân chia trước, mà hai loại thi thể du thi và phục thi thì cực kỳ hiếm thấy, nhất là khi cận hiện đại, khí hậu biến hóa, dấu chân người trên rừng hoang núi vắng càng ngày càng ít, hoả táng thịnh hành cùng nhiều nhân tố khác nữa, khiến cho việc dưỡng thành cương thi đẳng cấp cao cực kỳ khó khăn, lại càng không nói tới vương giả trong cương thi “Bất hóa cốt” .
Những điều này là do Từ lão tam trong một lần hứng thú bàn về những chuyện lạ nói cho Ngụy Thời biết.
Theo suy đoán của Từ lão tam, trong tay Mã gia núi Bình Long hẳn là có mấy cỗ kim thi đứng đầu, nhưng là những loại khác, như mao thi cũng không có, lúc nói những lời này Từ lão như chém đinh chặt sắt, hiển nhiên là mười phần tin tưởng suy luận của mình, trên thực tế, chỉ nghe lời ông nói trong tay Mã gia núi Bình Long có khả năng sẽ có kim thi, đủ để cho đa số người kiêng kỵ Mã gia càng lùi bước ra xa.
Ngụy Thời không biết “âm thi” rốt cuộc là cấp bậc gì, nhưng mà có thể làm cho người dưỡng thi Mã gia lo lắng như vậy, chắc chắn sẽ không phải là cấp bậc đơn giản như vàng bạc đồng thiết, là du thi? Hay phục thi? Hoặc là bất hóa cốt? Đầu óc Ngụy Thời cấp tốc chuyển động, anh nhìn người dưỡng thi họ Mã đang ngó Ngụy Hân với một ánh mắt vừa thâm trầm lại vừa tham lam, như thể đang nhìn bảo bối, tức khắc cả người nổi da gà từ trên xuống dưới, ánh mắt này thật sự con mẹ nó rất buồn nôn .
Sau khi ông ta ngăn trở Ngụy Thời lại nhìn anh cảnh cáo một cái, mặc kệ Ngụy Thời ở bên liên tiếp đặt câu hỏi, ông vẫn không nói một lời về lại cạnh bên đống lửa, làm bộ làm tịch nhắm mắt nghỉ ngơi.
Ngụy Thời không biết ông ta đang nghỉ ngơi thật hoặc giả nghỉ ngơi, vài người đề phòng lẫn nhau, trong sơn động chỉ có tiếng “lách tách” của củi lửa cháy phát ra, hai mắt Ngụy Thời có chút vô thần nhìn đống lửa, một đêm trôi qua trong suy nghĩ miên man như vậy, chỉ khi trời hừng sáng, dưới cơn rét lạnh trong không khí vừa co rúm lại vừa vật lộn với cơn buồn ngủ, sau đó lại hắt xì, bị cơn lạnh đánh thức.
.
Ngày mới tờ mờ sáng, người dưỡng thi đã bắt đầu nấu cơm.
Ba người qua loa ăn cơm xong, người dưỡng thi dọn dẹp hang động lại một chút, rửa sạch lau khô cái nồi đã dùng qua rồi lại cất vào trong hủ gốm, lại dùng đá đậy lên, xem ra đây là thói quen của những người qua đêm trên núi bọn họ.
Bọn họ lại đi tròn một ngày, nhưng trên đường lại không gặp nhiều trắc trở nào.
Thỉnh thoảng ở trên đường gặp được một hai người miền núi, từ đằng xa bọn họ nhìn thấy đám Ngụy Thời đều sẽ trực tiếp tránh đi, ngay cả nhìn thẳng mặt cũng không dám, Ngụy Thời biết những người trong núi này cũng biết một ít quy tắc đưa thi cũ, “Người âm đi đường, người dương phải tránh”, nếu đụng phải những thi thể đang vội vàng về nhà này, cương hỏa thấp, nhẹ thì bệnh tật quấn thân nặng thì chết luôn, cho dù là cương hỏa trong người nặng, cũng tránh không được đau đầu nhức óc vài ngày, cho nên người miền núi hiểu một ít môn đạo, đều sẽ nghiêm khắc khuyên bảo vợ con nhà mình, nhìn thấy người đưa thi, nhất định phải tránh rất xa.
Mãi luôn đi cho đến khi trời tối, người dưỡng thi rốt cục dẫn hai người Ngụy Thời đi tới trên đỉnh núi, từ trên đó nhìn xuống, trong màn đêm mông lung, là một thung lũng không lớn không nhỏ, có thể thấp thoáng nhìn thấy dãy phòng ốc kéo dài, người dưỡng thi Mã gia không biết từ đâu tìm được một cây đuốc, đốt lên rồi giương lên không ngừng đưa qua đưa lại, giống như là đang truyền tín hiệu với người dưới chân núi.
Không lâu sau, rừng cây dưới chân núi vang lên tiếng lạch cạch, tiếng nhánh cây gãy rắc rắc, tiếng tuyết đọng rơi xuống, còn có tiếng nói chuyện ồn ào, mấy người đàn ông cầm theo ngọn đèn tránh gió chui ra từ giữa rừng cây, đầu mặt đầy tuyết, lúc nhìn thấy người dưỡng thi, lập tức thân thiết gọi “Chú, bác” ồn ào chào hỏi.
Nghe cách bọn họ gọi, địa vị người dưỡng thi tại ắt hẳn Mã gia không thấp.
Những người này vừa tò mò vừa lạnh lùng liếc nhìn Ngụy Thời cùng Đinh Mậu Thụ, lúc này, Đinh Mậu Thụ càng bám chặt theo sau Ngụy Thời, giống như sợ Ngụy Thời bỏ hắn lại mà đi, Ngụy Thời kỳ quái nhìn hắn một cái, thằng nhóc này chắc không phải coi mình như cọng rơm cứu mạng hay là đồng bọn chứ? Đinh Mậu Thụ thấy Ngụy Thời nhìn hắn, cũng nhìn lại anh, lộ ra một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc, vốn là trên người có chút khí chất anh tài xã hội khinh thường người khác, trải qua mấy ngày cực khổ áp lực, nay đã không còn sót lại chút gì.
Nhưng mà, dù cho thằng nhãi này có bày ra bao nhiêu đáng thương, Ngụy Thời cũng sẽ không chút nào đồng tình với hắn.
Đừng nghĩ bây giờ hắn giống như một con dê nhu nhược, chỉ cần cho hắn một chút cơ hội, hắn sẽ lập tức biến thành một con sói hung tàn, hơn nữa sẽ càng tuyệt đối không vì bạn đã từng giúp hắn hồi trước mà hắn sẽ nương tay với bạn, ngược lại hắn sẽ vì chuyện này mà càng ra tay ác độc với bạn hơn, bởi vì khéo sao bạn thấy được mặt hổ thẹn nhục nhã của hắn.
Sau nửa giờ, người Mã gia vây quanh đoàn người Ngụy Thời xuống núi.
Dưới chân núi là một thôn nhỏ, ruộng nước vườn rau bao chặt xung quanh, một dòng suối nhỏ uốn lượn từ trên núi chảy xuống còn có một guồng nước, trong màn đêm nặng nề phát ra tiếng cành cạch, trên đường lớn dẫn vào thôn có lập một tấm bia đá cao một trượng, mặt trên viết ba chữ “thôn Mã gia” thật to, bước qua tấm bia đá này, mới coi như là chân chính tiến nhập Mã gia.
Lúc ở trên đường đi, Ngụy Thời nhìn thấy trong vườn rau có một số người mặc đồ đen cần cù lao động chân tay, anh có phần ngạc nhiên liếc nhìn những người nọ, trời lạnh như vậy, hơn nữa cũng tối rồi, ở chỗ này vội vã làm cái gì? Lúc nào làm mà chẳng được, sao lại vội vào lúc này? Đợi khi đến gần một chút, Ngụy Thời mới nhìn thấy động tác những người đó có chút cứng ngắc, hơn nữa quần áo họ mặc trên người giống y hệt như loại Ngụy Hân mặc lúc anh gặp lần đầu, vậy ra những người đang bận việc trong vườn rau không phải là người sống, mà là thi thể dưới tay người Mã gia!
Ngụy Thời có chút khiếp sợ nhìn bọn họ, không ngờ người Mã gia đã biết vắt bòn sức vật đến mức này.
Sau khi đến nơi, người dưỡng thi liền tự mình dẫn theo hơn mười cỗ thi thể rời đi.
Để lại Ngụy Thời đứng giữa vùng đất trung tâm thôn Mã gia không biết làm sao, mấy người theo đón người dưỡng thi ngoại trừ lúc ở trên núi nói vài lời chào hỏi với ông thì cả đám đều yên lặng ít lời, xem ra giao tiếp nhiều với thi thể, ít nhiều đều có điểm không giống với người sống.
Ngụy Thời nhìn nhóm người này trên người còn tản ra thi khí nhàn nhạt, trong lòng cũng có chút rờn rợn .
Lúc này, một người nam nhân đi tới, ý bảo bọn Ngụy Thời đi theo mình.
Người ta là dao thớt, mình là thịt cá, trong tình thế địch mạnh hơn ta, Ngụy Thời dứt khoát đi theo.
Bọn họ đi tới gian phòng nằm ngoài cùng bên phải, đó là gian phòng tốt nhất, lớn nhất mà Ngụy Thời thấy trên đường tới đây, nhưng mà phương hướng căn phòng này nằm có phần thú vị , nói như vậy là bởi vì các hoạt động vui vẻ chúc mừng gì đó thì bên trái là chủ, bất hạnh, đau thương phúng viếng thì bên phải làm chủ.
Trái làm chủ, phải đứng thứ hai, Ngụy Thời đương nhiên sẽ không cho rằng gia chủ Mã gia ngay cả điểm này cũng không biết, điều này chỉ có thể nói rõ, ông ta cố ý sắp xếp phòng như thế này.
Ngụy Thời cẩn thận nhìn phương hướng phong thuỷ căn phòng này lại.
Xung quanh phòng này là dòng nước tù, không chỗ ra, âm dương không nhiều, cỏ cây không sinh, nếu chôn người ở chỗ này, ba hay năm năm sau, táng lâu mà không thối rữa, lại thêm ba, năm năm nữa, xác mới đột biến, rất có khả năng trở thành một khối cương thi, nói trắng ra đây là đất dưỡng thi mà trời đất tạo ra.
Không ngờ tới có người dám nuôi dưỡng cương thi ngay tại nhà, Ngụy Thời có chút hoảng hốt vì gặp được “người trời” .
Thôn này vẫn còn duy trì trạng thái nguyên sinh, ngay cả điện cũng không thông, theo lý mà nói núi Bình Long này cũng không phải là nơi giao thông bất tiện nên không bắt điện được, Ngụy Thời đoán đây là người Mã gia cố ý làm , bọn họ bài xích khoa học kỹ thuật hiện đại, thà rằng dùng những thứ bất tiện như nến hoặc đèn ngô đồng cũng không tình nguyện dùng đèn điện sáng ngời sạch sẽ.
Ngụy Thời đi theo bọn họ vào gian phòng nằm trên khu đất dưỡng thi kia.
Phòng xây từ gỗ , mặt đất là đá phiến, không có cánh cửa cũng không có cửa sổ chẳng thấy được ánh mặt trời, chỉ đốt một cây đèn ngô đồng không quá sáng, một gian phòng lớn như vậy , khắp góc khắp xó nhìn mờ mờ chẳng rõ.
Ngụy Thời thấy trong phòng có ba lão già đang ngồi trên sàng trên, người dưỡng thi đứng ở phía sau bọn họ, xem ra bối phận của ông ta thấp hơn bọn họ một chút.
Lúc Ngụy Thời tiến vào, ông đang nói chuyện với ba lão già kia, anh vào đứng ở trong một lát, vài người thấp giọng nói chuyện với nhau mới ngừng, người dưỡng thi chắc hẳn là muốn báo lại những chuyện đã xảy ra trong chuyến đi lần này, sau đó cũng không thèm liếc Ngụy Thời lấy một cái đã đi ra ngoài.
Sau đó là một mảng yên tĩnh.
Ngụy Thời ngược lại có tinh thần nhìn khắp nơi, sáng sớm anh đã nghĩ thông rồi, quyền chủ động trong chuyện này căn bản không nằm trong tay anh, anh cũng chỉ đành dùng ông thầy không đáng tin chút nào kia hy vọng khiến người Mã gia làm việc chùng tay một chút, tiếp theo, cũng là để nhìn mức độ coi trọng của Mã gia đối với Ngụy Hân.
Vốn Ngụy Hân không hiểu vì sao lại dính với anh một chỗ, bây giờ, quỷ con đi theo bên cạnh mình lại chạy vào ở trong thân thể Ngụy Hân sống chết không chịu đi ra , sau đó, người dưỡng thi Mã gia đột nhiên nói “Âm thi đại thành” , mà tại lúc “Âm thi đại thành”, Ngụy Thời cảm thấy hiểu rõ hơn về mối quan hệ như có như không giữa mình với Ngụy Hân.
Anh có một loại cảm giác, nếu anh để Ngụy Hân chủ động tấn công, có lẽ Ngụy Hân sẽ thật sự nghe lời.
Cho nên, hiện tại anh không nơi dựa vào, nói anh tay không đánh giặc cũng có thể, nói anh không sợ hãi cũng đúng, anh muốn nhìn xem Mã gia rốt cuộc định làm cái gì .
Sở dĩ anh mạo hiểm đi vào ổ sói hang hổ này, mục đích chủ yếu chính là vì muốn biết Mã gia rốt cuộc là từ nơi nào lấy được xác Ngụy Hân, hay là nói Ngụy Hân vốn bị người Mã gia hại chết, đối với điểm này, Ngụy Thời biết người họ Mã không gì không dám làm, lần trước chuyện tộc nhân bên ngoài Mã gia Mã Nghĩa Tân ở trấn Thạch Nham làm với Hoàng Trung Cường là một ví dụ rõ ràng nhất, Ngụy Thời tuyệt không cho rằng đó là một trường hợp đặc biệt.
Ngụy Thời nhìn đã hiểu được, phía sau ba lão già kia, còn có một số người mờ mờ đứng, những người này vẫn không nhúc nhích, trên người tản ra thi khí nồng đậm, Ngụy Thời biết đây là thi thể Mã gia dưỡng, nơi này quả nhiên là trọng địa nuôi dưỡng thi thể của bộ tộc Mã gia, nơi chuyên môn dùng để điều dưỡng và bồi dưỡng thi thể, Ngụy Thời rõ ràng cảm giác được Ngụy Hân đứng ở phía sau anh truyền đến một trận dị động, anh quay đầu liền thấy, đôi mắt Ngụy Hân đỏ sậm dường như muốn chảy máu, răng nanh lộ ra nơi khóe miệng, bộ dáng như thể muốn lao ra cắn người, Ngụy Thời bị cậu làm cho hoảng sợ, sợ cậu không bị khống chế mà bạo phát lên.
Dưỡng thi này quả thật là tà môn.
Đăng bởi: admin