CHƯƠNG 233: GIA LÃO
Edit: Hải Đường Tĩnh Nguyệt
.
.
.
Ba ông già ngồi ở sàng trên, dùng ánh mắt kỳ lạ không ngừng đánh giá Ngụy Thời, Ngụy Thời bị ánh mắt “nhiệt tình” của bọn họ nhìn đến mức trán toát mồ hôi, điệu bộ này, dường như không định ra tay xé rách mặt, nhưng mà, trong lòng Ngụy Thời cũng không cảm thấy khoan khoái hơn được miếng nào, dù sao, bản thân còn nằm trong địa bàn của đối phương.
Ba lão già kia che cái gì đó tròn tròn gắn vào trong áo đen trên bụng , cảnh này Ngụy Thời đương nhiên là không thấy được, cái tròn tròn đó chuyển động càng lúc càng kịch liệt, qua một hồi lâu sau, lão già ngồi ở giữa mới rốt cục mở miệng, giọng nói của ông cực kỳ khàn khàn, thô thô, thật giống như thảo nguyên vừa gặp hạn hán lại bị lửa thiêu sạch, “Thằng nhóc, chúng ta vừa rồi thương lượng một chút, hiện giờ mi có hai lựa chọn, thứ nhất chính là lập tức bị chúng ta làm thành cương thi.”
Sau khi ông già nói xong còn cố ý tạm dừng một chút.
Khóe miệng Ngụy Thời giật giật một chút, ông già chết tiệt này vừa bắt đầu đã nói như vậy tức là muốn thị uy, anh quyết định thật nhanh, mở miệng nói, “Tôi còn chưa muốn chết, cái lựa chọn thứ hai mấy ông nói là gì?”
Lão già cũng không cố ý nhử, mở miệng nói, “Lựa chọn thứ hai chính là gia nhập Mã gia chúng ta, trở thành đệ tử Mã gia.”
Nghe đến cái này, Ngụy Thời giật mình đến thiếu chút nữa là ngây dại, anh chưa từng nghĩ tới Mã gia sẽ xử trí anh như thế, nhưng mà, anh lập tức kịp phản ứng, lựa chọn này tuyệt đối không chỉ đơn giản như vậy, hẳn là còn có câu sau, “Trở thành người Mã gia, tôi phải làm những thứ gì?”
Ông già lắc lắc đầu, “Mi không cần làm gì cả, chỉ có một việc, là từ nay về sau, mi không được rời khỏi thôn Mã gia một bước.”
Đây không phải là giam cầm chung thân hay sao?
Sắc mặt Ngụy Thời cũng không hẳn quá mức khó xem, bên ngoài trời đất bao la, mình đang tuổi trẻ, không tính làm cao nhân ẩn cư nơi sơn dã, cho nên điều kiện này dù thế nào đi chẳng nữa anh cũng không muốn đồng ý, nhưng mà, sắc mặt Ngụy Thời đổi rồi lại đổi, cuối cùng chỉ có thể cười khổ.
Bây giờ không đáp ứng cũng phải đáp ứng.
Ngụy Thời thở dài, vẻ mặt “đau đớn” nói với ba ông già kia, “Tôi chọn cái thứ hai.”
Ông già gật đầu, cũng không biết đã làm cái gì, bên ngoài có một người đàn ông trung niên tiến vào, dẫn Ngụy Thời ra ngoài.
Sau khi Ngụy Thời ra ngoài, hai ông già vẫn không lên tiếng nọ đồng loạt mở miệng .
“Đại ca, ta cảm thấy vẫn nên trực tiếp giết thằng nhóc này đi là hơn.” Một ông nói.
“Lão Tam nói đúng vậy, trong lòng ta vẫn cảm thấy có chút không yên, thằng nhóc này rất quỷ quái.” Một lão già khác tiếp lời.
“Giết giết, bọn mi nghĩ rằng giết một người đơn giản thế sao! Bây giờ cũng không phải tám trăm năm trước! Lại nói một tay thuật pháp của thằng nhóc này chẳng lẽ là tự học được hay sao ? Bộ nó không có sư môn à? Lại càng không nói âm thi bây giờ đang nằm trong tay nó, bọn mi có nắm chắc có thể đối phó được với âm thi?” Ông già nói chuyện với Ngụy Thời tức giận nói.
Hai lão già kia im lặng không nói, nhưng một người trong đó vẫn có chút không cam lòng, “Mặc kệ nói như thế nào, Mã gia chúng ta mất nhiều công sức như vậy mới luyện thành một cỗ âm thi, vô duyên vô cớ mà đưa cho một người ngoài như vậy, đại ca huynh thật sự cam tâm ư?”
Đại ca kia cười lạnh “khặc khặc” hai tiếng sau nói, “Để thằng nhóc này ở lại Mã gia chúng ta, không phải là vì đoạt lại âm thi kia sao, bọn mi làm việc có biết dùng đến đầu óc hay không? Cả ngày ở cùng với thi thể riết rồi đầu óc cũng hóa mục luôn.”
Mặc kệ Mã gia đang tính toán cái gì, Ngụy Thời tạm thời không biết , anh đang theo sau người Mã gia kia, đi đến phòng họ an bài cho anh.
Thôn Mã gia tọa lạc trong một thung lũng nhỏ hẹp, từ vùng đất trung tâm kia phân thành hai, phần lớn phòng xây từ gỗ, cũng có một phần là xây từ bùn.
Nơi Mã gia sắp xếp cho Ngụy Thời chính là một gian nhà trệt xây từ gỗ, nhà này tổng cộng chỉ có hai cái phòng, một cái là chỗ ngủ, một cái là phòng bếp, đi đến gần mới thấy, gian nhà khá lớn kia thật ra cùng một loại với nhà sàn, nhưng mà không cách mặt đất cao như nhà sàn, chỉ có cao khoảng nửa thước, chắc là vì ở sâu trong núi, khí ẩm rất nặng, lại nhiều côn trùng này nọ.
Mà phòng bếp thì trực tiếp xây dựng trên mặt đất.
Lúc Ngụy Thời đi tới, một người đàn bà trung niên dẫn theo một em gái tuổi tác không chênh lệch lắm so với Ngụy Thời đang thu dọn phòng ở.
Người phụ nữ trung niên này không mặc đồ đen như người Mã gia, áo ngoài nhuộm màu xanh lam, trên mặt mang theo nụ cười nhiệt tình tiếp đón Ngụy Thời, khiến Ngụy Thời sửng sốt một chút, người phụ nữ này tuyệt không giống với những người Mã gia khác, sắc mặt họ nếu không dại ra thì là âm trầm, ngược lại giống mấy người phụ nữ bình thường dễ dàng thấy bên ngoài phố lớn ngõ nhỏ.
Mà ở sau lưng bà, em gái có chút e lệ, không dễ dầu gì được gặp người ngoài đang lén nhìn Ngụy Thời càng khiến cho người ta kinh ngạc , bộ dáng thanh tú thuần khiết trắng trong, Ngụy Thời nhìn cô bé không ngừng nhìn lén mình, không khỏi nở nụ cười với cô một chút, em gái lập tức đỏ bừng mặt, cúi đầu không dám nhìn.
Người phụ nữ trung niên ở chỗ ấy cứ mãi nói, “Cháu gọi thím là thím Quế được rồi, người dẫn cháu đến chính là chồng của thím, à, cháu gọi ông ta là chú Quế, đây là con gái chúng ta, tên là Mã Tú, thím đã dọn xong phòng cho cháu , có giường có chăn , thím coi cháu cao không kém gì chú, nên tìm cho cháu mấy bộ quần áo mà chú mặc không quá vài lần, nếu cháu không chê vậy mặc đỡ trước, sau này thím sẽ may cái mới cho cháu, còn thiếu cái gì thì cháu cứ trực tiếp đến phòng tìm thím, thím sẽ chuẩn bị cho cháu, trong bếp cũng có đủ dầu muối gạo mì, nếu cháu không biết nấu cơm, vậy thím sẽ để Tú Tú hằng ngày đến đây giúp cháu một tay…”
Ngụy Thời vừa nghe vừa gật đầu, thím Quế cũng không nói phương ngôn thường dùng trong Mã gia, cũng không biết từ đâu học được tiếng phổ thông, phát âm không phải chính thống, có nhiều chỗ Ngụy Thời không nghe rõ, nhưng cũng không muốn ngắt lời, để bà nói hết một lần, không thể làm gì hơn là kết hợp đầu đuôi để đoán, cũng may chuyện thím nói khá đơn giản, đoán cũng ra được tám chín phần mười.
Chờ thím Quế nói hết những chuyện cần nói, rốt cục anh mới có cơ hội nói chuyện, “Thím Quế, chắc thím không phải là người nơi này hả?”
Thím Quế “Ôi” một tiếng, vỗ vỗ tay, “Bộ cháu nghe ra hả? Thím ở nơi khác, lúc còn trẻ, ở bên ngoài làm công gặp được chú nhà, nên đi theo chú đến nơi thâm sơn cùng cốc này sống qua ngày.
Vậy mà vài chục năm đã trôi qua, ai.”
Trong lời nói của thím Quế có một chút phiền muộn, nhưng mà rất nhanh bà đã thoát ra khỏi những cảm xúc này, lôi lôi kéo kéo Ngụy Thời để anh kể về thế giới bên ngoài như thế nào, nhất là nguyên quán của bà bây giờ trông ra sao, xem ra hai mươi mấy năm bà chưa từng rời khỏi thôn Mã gia.
Lúc Ngụy Thời nói, Mã Tú đứng ở bên cạnh một mực yên lặng không lên tiếng cũng mang vẻ mặt tò mò lắng nghe.
Vừa bắt đầu đã kéo dài hơn nửa ngày, nói mãi đến khi Ngụy Thời đói bụng đến mức kêu thành tiếng, thím Quế mới có chút ngượng ngùng nở nụ cười, “Bắt cháu kể chuyện cho thím lâu như vậy, đói bụng đến kêu, để thím đi nấu cơm cho cháu, Tú Tú, con ở trong này trò chuyện với Ngụy Thời.”
Tính cách Mã Tú thuộc loại dễ dàng thẹn thùng, cô vừa nghe lời mẹ nói xong liền giữ chặt bà không cho bà đi, “Mẹ, con đi nấu cơm, mẹ, mẹ nói chuyện với anh đi.” Nói xong, không đợi thím Quế trả lời đã xoay người bỏ chạy .
Thím Quế vẻ mặt kinh ngạc, lắc đầu, “Cái dạng này sao xuống dưới nấu cơm được, đã lớn như vậy , mói có một câu thôi đã đỏ mặt cả nửa ngày.”
Ngụy Thời ngồi ở bên cạnh cười cười không đáp lời.
Thường thường lúc cha mẹ nói về con gái, tốt nhất là không nên tiếp lời lại càng không cần phụ họa.
Mã Tú làm cơm ăn rất ngon, Ngụy Thời ăn đến bụng tròn xoe, vẻ mặt thỏa mãn, dưới đôi mắt tràn đầy ý cười của thím Quế và Mã Tú có chút ngượng ngùng gãi gãi đầu mình, cái dạng như ma đói vồ cơm chắc khiến hai người chê cười .
Sau khi tiễn bước hai mẹ con, Ngụy Thời nằm vật ra giường.
Gối mền trên giường đều là đồ mới , tản ra hương xà phòng thơm ngát, trong phòng âm u , chỉ có một ngọn đèn dầu yếu ớt cố gắng chiếu sáng cả gian phòng, phòng này có lẽ rất lâu không ai ở qua, mùi ẩm khó ngửi như có như không, đồ đạc trong phòng cũng ít, chỉ có một cái giường, hai cái ghế, trên tường còn dán mấy tấm ảnh tạp chí, hình ở trên chính là ngôi sao nữ thập niên tám, chín mươi, còn có cả hình phong cảnh.
Ngụy Thời nhìn căn phòng có lẽ mình sẽ ở thật lâu này tỉ mỉ, chẳng bỏ qua từng ngõ ngách.
Sau đó, Ngụy Thời đưa mắt sang Ngụy Hân đang đứng trong phòng.
Ba ông già kia không phải là không nghĩ đến chuyện để Ngụy Hân ở lại căn phòng dưỡng thi kia, nhưng Ngụy Thời vừa động, Ngụy Hân cũng đi theo, không có biện pháp, chỉ đành để cho Ngụy Hân tiếp tục theo sau Ngụy Thời, nhưng mà đồng thời bọn họ cũng cảnh cáo Ngụy Thời không được “động” Ngụy Hân giống như lúc ở trong sơn động, hơn nữa buổi chiều ngày mai phải mang Ngụy Hân đến đó.
Ngụy Hân nếu không được nuôi ở nơi dưỡng thi, cho dù cậu là âm thi, thì thi khí trên người cũng sẽ bị dương thế trong dương khí tách ra, không quá lâu sau, trên người sẽ xuất hiện thi biến, nói nôm na là thân thể hư thối.
Đó cũng là lí do vì sao ngày đó Ngụy Hân tự đào một cỗ quan tài lên, lôi thi thể bên trong rồi nằm vào đó, đây là bản năng sợ dương khí, cầu âm khí của cương thi.
Ngụy Thời vừa suy nghĩ những chuyện đã xảy ra vừa từ từ chìm vào giấc ngủ.
Ban đầu anh còn cho rằng đó sẽ là một đêm thức trắng, nhưng trên thực tế thì anh ngủ còn sâu hơn bình thường, nếu không phải Mã Tú đến gõ cửa phòng, hẳn là anh có thể ngủ đến giữa trưa.
Ngụy Thời vừa ngáp vừa rời giường, lúc mở mắt ra, anh sợ tới mức thiếu chút nữa đã lăn xuống giường, Ngụy Hân đứng ở bên giường anh không nhúc nhích, anh ngồi bật dậy, mém tý là chạm phải mặt cậu.
Tối hôm qua lúc anh đi ngủ, cậu còn đứng ở giữa nhà.
Sáng sớm rời giường, thì đã đứng kế bên giường mình.
Xem ra thằng nhóc này buổi tối lại tự mình chuyển động rồi, Ngụy Thời nhíu mày nhìn Ngụy Hân.
Ánh nắng sáng ngời ngoài cửa sổ chiếu xuống gương mặt Ngụy Hân, phủ cậu dưới một tầng ánh sáng, chói đến hoa mắt người, nếu không phải vẻ mặt cậu luôn dại ra, đờ đẫn, thì quả thật giống hệt như tranh vẽ, ngay cả Ngụy Thời nhìn đã muốn thành thói quen, trong nháy mắt vẫn sinh ra cảm giác “Nhà chúng ta có con trai trưởng thành”.
Ánh mặt trời làm nhạt tà khí quỷ mị trên người cậu không ít, dường như về lại cái ngày mà cậu chưa gặp chuyện không may ấy, lúc đó Ngụy Hân, không tính là sáng sủa, có chút hướng nội, nhưng khí chất cả người cũng rất tốt, giống như sương sớm lăn trên lá cây vậy.
Ngụy Thời có chút bùi ngùi đưa tay sờ sờ tóc Ngụy Hân.
Tóc mang theo chút độ ấm lưu lại từ ánh nắng, cảm giác tốt hơn không ít so với thường ngày lạnh như băng.
Ngụy Thời nhịn không được lại sờ thêm vài cái, đột nhiên, anh biến sắc, ánh nắng, Ngụy Hân đứng dưới ánh nắng mặt trời! Ầm một tiếng, Ngụy Thời bật dậy, không cẩn thận đá ngã ghế dựa bên cạnh, Mã Tú ở bên ngoài cho rằng bên trong đã xảy ra chuyện gì vội vàng gọi vài tiếng, Ngụy Thời nhanh chóng trả lời cô, sau đó chưa kịp thay đồ đã vội kéo Ngụy Hân vào trong góc phòng âm u.
Ngụy Thời hung dữ nhìn chằm chằm vào mắt Ngụy Hân, cũng mặc kệ cậu nghe có hiểu hay không, “Đứng ở đây, không được nhúc nhích.” Sau đó mới loạng choạng chạy đi mặc quần áo, ba chân bốn cẳng xỏ đồ, mở cửa, Mã Tú nhìn thấy Ngụy Thời đi ra, giống như nhẹ nhàng thở ra lại có chút ngượng ngùng nhìn Ngụy Thời còn chưa chỉnh trang, “Ngụy, Ngụy Thời, em làm cơm xong rồi, anh xuống dưới ăn.”
Ngụy Thời vội nói “Cám ơn” .
Giọng nói Mã Tú chẳng khác gì tiếng muỗi kêu, “Không cần cảm ơn, là do gia lão dặn dò.”
Ngụy Thời gãi gãi tóc, “Vẫn nên cảm ơn , tóm lại là vẫn phải làm phiền cả nhà em .”
Mã Tú đỏ mặt, dường như muốn giải thích nhưng lại không biết nói cái gì cho phải.
Ngày hôm qua lúc nói chuyện phiếm thím Quế, Ngụy Thời đã tìm hiểu sơ sơ tình hình thôn Mã gia, gia lão chắc là cùng loại với tộc trưởng Ngụy gia, nhưng mà quyền lợi của bọn họ còn lớn hơn tộc trưởng Ngụy gia, thậm chí có thể nắm quyền sinh sát tộc nhân Mã gia trong tay, hơn nữa gia lão cũng không giống như tộc trưởng Ngụy gia là do một người đảm nhiệm, mà là từ mấy ông già có bối phận cao, bản lĩnh dưỡng thi đưa thi cao đồng thời đảm nhiệm.
Gia lão đời này chính là ba ông già Ngụy Thời tối hôm qua gặp, bọn họ hoặc là anh em họ cùng dòng hoặc là không cùng chi.
Có thể nói, ở thôn Mã gia nhóm gia lão chính là những vị vua một cõi, lời bọn họ nói chính là thánh chỉ, tộc nhân Mã gia phải phải chấp hành hoàn toàn.
Ngụy Thời không nghĩ tới bây giờ là thế kỷ hai mươi mốt rồi, mà còn có thể nhìn thấy loại “tàn dư phong kiến” này.
Mới vừa cơm nước xong, đã có người tìm đến đây.
Là người quen cũ với Ngụy Thời, người dưỡng thi Mã gia kia, Ngụy Thời nghe được Mã Tú gọi ông ta “Bác Hưng” .
Bác Hưng chưa cho Ngụy Thời vẻ mặt hòa nhã gì, gọn gàng dứt khoát nói, “Cậu đi theo ta một chút, ‘ác hàng’ trên người thằng nhóc cậu còn cần phải nghĩ biện pháp cởi bỏ.”
Vấn đề này quả thật cũng là chuyện Ngụy Thời để bụng nhất bây giờ, nếu bác Hưng không xuất hiện, anh còn định tự mình nghiên cứu làm sao dùng khối xương cốt kia để cởi bỏ “ác hàng” trên người, hiện tại có một người còn lợi hại hơn mình ra tay, đương nhiên anh chỉ cần ngồi chơi ngắm cảnh thôi, hơn nữa trải qua chuyện tối hôm qua, giờ anh cũng không cần lo lắng bác Hưng sẽ gây bất lợi với mình .
Dưới ánh mắt lo lắng nhìn theo của Mã Tú, bác Hưng mang theo Ngụy Thời đến căn “phòng dưỡng thi” kia, cũng chính là gian phòng được xây dựng trên vùng đất thích hợp dưỡng thi mà Ngụy Thời từng tới kia, bác Hưng vừa nãy mới nói tên căn phòng đó cho Ngụy Thời, quả là tên ứng với vật, vào “phòng dưỡng thi” xong, bác Hưng lôi ra một cỗ thi thể nhỏ gầy từ góc phòng âm u.
Đó là một thi thể bé trai khoảng bảy tám tuổi.
Bác Hưng cởi sạch áo quần trên người bé con đáng thương xuống, sau đó mở miệng nó, nhét khối xương cốt Ngụy Thời vừa mới giao cho ông vào miệng thằng bé.
Thi thể thằng bé đột nhiên động đậy một cái, đôi mắt nhắm chặt cũng bỗng dưng mở ra.
Ngụy Thời hoảng sợ, tưởng xác chết vùng dậy .
Nhưng mà, ngay sau đó, bác Hưng dùng tay che đôi mắt thằng bé lại để nó nhắm mắt lại.
Ông lấy ra một con dao đồng đưa cho Ngụy Thời, Ngụy Thời thật cẩn thận cắt một đường trên cổ tay mình, máu chảy ra, chảy xuống một cái chén không biết dùng bao lâu, đựng qua máu tươi của bao nhiêu người mà trên mặt chén dính đầy mảng máu nhỏ, sau khi đọng được non nửa chén, Ngụy Thời cầm nó đưa cho bác Hưng, bác Hưng nhận lấy, vừa huyên thuyên lẩm bẩm, vừa đưa chén máu đến bên miệng thằng bé.
Máu tươi đỏ thẫm nhiễm đầy cả nửa khoang miệng dưới của bé con.
Từng tiếng ừng ực, ừng ực truyền đến, thật giống như thằng bé đã thành thi thể này chủ động nuốt máu xuống, Ngụy Thời nhìn xem đến lông tóc dựng đứng, vốn đang có chút xót xa, lòng cũng trở nên khó chịu.
Rất nhanh, đã uống xong chén máu nhỏ.
Thằng bé mở miệng ra, trên khối xương kia vẫn còn dính đầy máu, sau đó, Ngụy Thời phát hiện, máu đọng lại trên đó từ từ biến thành màu đen, chỉ trong chốc lát, toàn bộ đều biến thành màu đen.
Bác Hưng vuốt lên vuốt xuống yết hầu của thằng bé, miệng niệm, “Nuốt xuống, nuốt xuống…”
Miệng bé con phát ra tiếng “Cồm cộp, khặc khặc ——” cổ quái, sau đó chợt nghe ực một tiếng, cổ họng thằng bé chuyển động một cái, khối xương đã biến thành màu đen kia bị nó nuốt xuống.
Ngụy Thời đã không còn chắc được thằng bé trước mắt này là thi thể hay người sống.
Anh xanh mặt nhìn thằng bé, rốt cục nhịn không được đã mở miệng, “Ông, ông đây rốt cuộc là đang làm cái gì?”
Giọng bác Hưng đượm buồn nói, “Chuyển ‘ác hàng’ trên người cậu tới khối này thi thể này.”
Ngụy Thời nuốt nước miếng một cái, “Ông chắc đây thật là thi thể?”
Bác Hưng ngẩng đầu nhìn hắn, tay đùa nghịch thi thể thằng bé, “Cậu có muốn sờ thử để xác định hay không?”
Ngụy Thời nhanh chóng lắc đầu.
Thủ đoạn dưỡng thi đưa thi của Mã gia không phải là thứ người thường có thể chịu được, khó trách bọn họ tự nhốt mình trong chốn thâm sơn cùng cốc này, nếu ra ngoài thì chắc là sẽ bị coi thành bàn môn tả đạo mà mau chóng bị nhốt lại rồi, nhưng mà, là thi thể thật thì tốt rồi, Ngụy Thời sợ chính là người Mã gia trực tiếp biến người sống thành thi thể.
Đăng bởi: admin