Dữ Quỷ Vi Thê


CHƯƠNG 261: CUNG SÁT
Edit: Hải Đường Tĩnh Nguyệt

Hồn phách mẹ Ngụy dưới sự dẫn dắt của “Chú dẫn hồn”, chân không chạm đất, chậm rãi bay về hướng thân thể mình, Ngụy Thời lo lắng nhìn theo, trên tay làm ra một quyết, miệng hô lên, “Đi”, hồn phách lập tức bổ nhào về tấm vải trắng kia, nhưng chưa nhập vào trong.

Vải trắng giống như bị gió thổi, nổi phồng lên.

Ngụy Thời không dám chậm trễ, anh lật tay hướng về phía trước, dùng mu bàn tay đánh vào tấm vải trắng, vang lên một tiếng phịch nhỏ, tấm vải đang phồng lên cứ như bị xì hơi, phủ xuống người mẹ Ngụy lại.

Lòng bàn tay người là dương, mu bàn tay là âm, vì thế mới có câu nói lòng bàn tay đánh người, mu bàn tay đuổi tà ma, có đôi khi chúng ta bị người khác tùy tiện đập một cái, dường như không dùng sức chút nào, nhưng mà vẫn cảm thấy cực kỳ đau, có thể là do người này dùng mu bàn tay đánh người, dùng mu bàn tay đánh người, không chỉ đánh vào thân thể người, mà còn đánh vào hồn phách người nữa.

Ngụy Thời muốn dùng mu bàn tay đánh hồn phách mẹ Ngụy nhập vào trong thân thể.

Chỉ cần có ý thức khống chế lực tốt, thì sẽ không đả thương hồn phách, cùng lắm là khiến hồn phách đau một chút hoặc là hôn mê một hồi, cũng vì tình huống bây giờ quá gấp, quỷ hồn chung quanh bị chiêu tới nơi âm khí rất nặng này, chỉ có vào mà không có ra, đông đúc, tầng tầng lớp lớp quỷ hồn, rõ ràng là một uy hiếp rất lớn, cho nên Ngụy Thời cũng chỉ đành dùng hạ sách này.

Hồn phách nhập thể, xem như thành công.

Gương mặt căng cứng của Ngụy Thời rốt cuộc cũng có thể thả lỏng một chút.

Anh lấy ra ba miếng tiền đồng, một cái đặt trong miệng mẹ Ngụy, hai cái khác nhét vào hai bàn tay nắm hờ của bà.

Ba ngọn lửa dương trên người mẹ Ngụy đã bị dập tắt, trên người không có lửa dương thì không được coi là người sống, muốn lửa dương dấy lên lần nữa thì phải mượn ngoại lực.

Ngụy Thời nhỏ ba giọt máu lên ba miếng tiền đồng, đồng tiền phát ra luồng sáng đỏ lóe mất, ngay tức khắc xua tan đi âm khí chung quanh, bùng nổ trong nháy mắt xong, luồng sáng ấy lại dịu xuống, âm khí chung quanh giống như thủy triều ùa trở về.

Trên đầu mẹ Ngụy, trên đầu vai hai bên, có ba đốm lửa đỏ đang cháy.

Lửa dương như có như không, lay động không yên, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể tắt ngúm đi, Ngụy Thời biết đây điều là bình thường, cho dù người có dương khí mạnh, lửa cháy vượng, gặp phải kiếp nạn này, thân thể cũng sẽ trở nên suy yếu huống chi mẹ Ngụy vốn là người bệnh.

Ngụy Thời đỡ thân thể mẹ Ngụy lên, trước tiên dán một tấm ” Phù định hồn ” ở phía sau lưng bà, thứ nhất là ổn định hồn phách mới vừa trở lại thân thể, thứ hai là để đề phòng chút nữa lúc quỷ hồn chung quanh xông ra bị nó nhập thân —— tình huống thân thể mẹ Ngụy hiện tại, những quỷ hồn đó nhất định sẽ không bỏ qua.

Ngụy Thời cõng mẹ Ngụy ở trên lưng.

Chung quanh đều là quỷ hồn mơ mơ hồ hồ, chúng nó cắn xé thi thể trên giường bệnh, một ít thi thể bắt đầu động đậy, một vài tiếng động “phịch phịch” khe khẽ truyền đến, hình như có cái gì đó đang nổ, mùi hôi tanh tưởi lập tức lan tỏa trong không khí, đó là từ một thi thể ngã sấp xuống trên mặt đất, nội tạng thối rữa bị nén lại phát ra tiếng động.

Thi thể lắc lư lắc lư đứng lên.

Đồng tử Ngụy Thời co rụt lại, cái nơi tụ âm quỷ quái như vậy, vốn dễ dàng xảy ra chuyện xác chết vùng dậy, cộng thêm anh trong lúc vô ý đưa tới nhiều quỷ hồn như vậy, âm khí trong khoảng thời gian ngắn gia tăng mạnh mẽ, những quỷ hồn đó chiếm được cơ hội, bám vào trên thi thể.

Phần lớn quỷ hồn vẫn cúi đầu, đứng ở đó không nhúc nhích.

Ngụy Thời cầm trong tay chông sắt Từ lão tam cho, nghe nói đó là tín vật và tượng trưng của mỗi một đời đương gia môn phái kín bọn họ, lão tổ tông Từ Diễn của môn phái đã dùng qua, từng dùng nó giết qua vô số ác quỷ lệ hồn, mang theo một cỗ sát khí âm hàn, thần quỷ không dám tới gần, Từ lão tam thổi phồng nó lên, Ngụy Thời chỉ hy vọng cái chông sắt này có ít nhất một nửa tác dụng mà ông đã nói.

Chông sắt ghim vào lòng bàn tay, âm ỷ đau
Ngụy Thời lê bước chân nặng nề đi đến cửa phòng.

Quỷ hồn không theo sau, những cái xác vùng dậy đó cũng không đuổi theo.

Ngụy Thời quả thực không thể tin được bản thân mình cũng có loại vận may này, anh nhìn chông sắt trên tay mà hai mắt tỏa sáng, thứ này quả thật là bảo vật, Từ lão tam không có lừa anh, Ngụy Thời bước nhanh ra khỏi nhà xác, bên ngoài là bóng đêm an tĩnh, tuy rằng âm khí vẫn nồng đậm, nhưng mà so với nhà xác âm u đáng sợ, thì bên ngoài không thể nghi ngờ là vẫn đáng yêu nhiều lắm.

Ngụy Thời không có chú ý tới.

Trong đám quỷ hồn đứng cúi đầu ấy, có một bóng quỷ nhìn còn rõ ràng hơn đám quỷ hồn mơ mơ hồ hồ kia, nó đứng xa xa nhìn Ngụy Thời, chờ Ngụy Thời ra khỏi nhà xác rồi nó vươn tay, tóm được một quỷ hồn màu xám ở bên cạnh, cho nó vào miệng, “răng rắc răng rắc” tiếng nhai nuốt vang lên trong không gian yên ắng tịch mịch ở nhà xác.

Quỷ hồn phát ra tiếng huýt gió sắc nhọn, chạy khắp bốn phía.

Những cái xác vùng dậy đó lắc lư đi được vài bước, lại bùm một tiếng, ngã ra đất.

Ngụy Thời cõng mẹ Ngụy trở về phòng bệnh.

Bên trong khu nội trú vẫn im ắng, mặc kệ là người bệnh, hay là người nhà chăm bên giường, hoặc là bác sĩ y tá có trách nhiệm, đều im hơi lặng tiếng, tòa nhà lớn như vậy mà giống như không có lấy một người sống, Ngụy Thời vào thang máy, ấn nút đi lên tầng năm, thang máy nhẹ nhàng vang lên một tiếng, Ngụy Thời rõ ràng cảm giác được cả người trĩu xuống một chút, sau đó, thang máy chậm rãi đi lên.

Đèn chỉ thị màu đó, cứ sáng lên từng tầng, từng tầng lầu
Đến lầu bốn, thì thang máy ngừng lại, cửa tự động mở ra.

Bên ngoài thang máy là hành lang trống rỗng, Ngụy Thời yên lặng xích qua bên cạnh một chút, giống như có rất nhiều người tiến vào chật cả thang máy, cửa thang máy lại đóng, Ngụy Thời nhìn quỷ hồn đứng ở bên cạnh mình có cả trai lẫn gái, già trẻ lớn bé, vẻ mặt thần sắc có bệnh, sắc mặt xanh trắng—— bệnh viện này vào buổi tối, chính là ngăn cấm người sống, trăm quỷ đi đêm hay sao?
Ngụy Thời đưa mẹ Ngụy về phòng bệnh.

Mẹ Ngụy nằm ở nơi ấy, hô hấp coi như ổn định, Ngụy Thời cũng coi như thả lỏng tâm được một nửa.

Anh suy nghĩ một chút cũng nghĩ không ra, vì sao nửa đêm mẹ Ngụy lại chạy đến nhà xác.

Cho dù là thân thể suy yếu, hồn phách không ổn, bị cái chốn tụ âm không tan dễ chiêu quỷ dẫn hồn kia hấp dẫn, vậy thì đáng ra cũng chỉ mỗi hồn phách đi, còn thân thể hẳn vẫn phải ở lại trên giường, Ngụy Thời nghĩ tới nghĩ lui chuyện này nhiều lần, ngược lại tìm được một hai nguyên nhân, chẳng qua cũng không mấy phù hợp.

Anh cũng không dám ngủ tiếp, đành phải gắng thức.

Cuối cùng gắng đến hừng đông, Ngụy Thời mở to đôi mắt đầy tơ máu, nhìn cậu đến thay ca, cậu nhìn bộ dáng anh tiều tụy thì hoảng sợ, bắt anh mau mau trở về ngủ một giấc, miệng nhắc nhở “Mấy đứa trẻ tuổi bây giờ thể lực thật là yếu, mới có một buổi tối thôi mà thành ra cái dạng này rồi.

” Ngụy Thời có khổ nói không nên lời, buồn bực rời đi.

Ngụy Thời cũng không có về ngủ, anh ngược lại đến tòa nhà cao tầng gần bệnh viện.

Tòa nhà cao tầng ấy là kiến trúc cao nhất quanh đây, có thể nhìn rõ ràng toàn bộ bệnh viện cùng với khung cảnh xung quanh.

Quan sát kỹ một lát, lại đồ đồ vẽ vẽ trên giấy một chút, anh mới rời khỏi tòa nhà, sau đó tìm một quán net, lên mạng một chút, từ tiệm net đi ra, Ngụy Thời lại đón taxi, trực tiếp đến nơi thiết kế công trình bệnh viện kia, tìm nhân viên công tác nơi đó nói muốn gặp giáo sư Tống Kiến Quốc.

Nhân viên công tác vừa thấy gương mặt ngây ngô của Ngụy Thời, liền lắc đầu, “Không phải là chuyện liên quan tới công việc, giáo sư Tống sẽ không gặp người lạ, cậu về đi.


Ngụy Thời đưa bản nháp viết vẽ loạn xạ hồi nãy của mình cho nhân viên công tác, “Phiền chị giúp một chút, đưa tờ giấy này cho giáo sư Tống nhìn một cái, nếu xem xong rồi ông ấy vẫn không chịu gặp tôi thì tôi sẽ đi.


Nhân viên công tác cầm tờ giấy nháp ấy lại.

Trên giấy đầy những đường cong lộn xộn, còn có chữ viết như gà bới khiến nhân viên công tác ngẩng đầu vẻ mặt hoài nghi liếc nhìn Ngụy Thời một cái, mặt Ngụy Thời có chút hồng, chữ anh viết nhìn không đẹp lắm, cho nên anh xấu hổ dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn nhân viên nọ, có lẽ là thái độ anh rất tốt, bộ dạng cũng thật sự không giống như loại người cố tình gây sự, cho nên nhân viên công tác cuối cùng vẫn cầm bản nháp kia đi tìm giáo sư Tống.

Giáo sư Tống là kiến trúc sư nổi tiếng nhất viện kiến trúc thiết kế ở thành phố này.

Trong thành phố Đồng Thành có rất nhiều tòa kiến trúc nổi tiếng đều do ông thiết kế hoặc tham gia thiết kế, nhưng mà ông đã sớm không nhận công việc thiết kế nữa, hiện giờ chủ yếu làm một ít việc nghiên cứu, đồng thời là giảng viên tại một trường đại học kiến trúc, bây giờ người bình thường bên ngoài đều không rõ tên tuổi giáo sư Tống lắm.

Nhân viên công tác đi không bao lâu, đã quay lại.

Trên mặt cô còn mang theo chút kinh ngạc, hướng Ngụy Thời gật gật đầu nói, “Giáo sư Tống đồng ý gặp cậu, mời.


Ngụy Thời nói một câu, “Cám ơn.


Nhân viên công tác dẫn Ngụy Thời vào một văn phòng, kệ sách to lớn là cái dễ thấy nhất trong văn phòng, một cụ già đầu tóc bạc trắng đang ngồi sau một bàn làm việc bằng gỗ lim to lớn, đang xem một bản vẽ, ông nhìn người đi vào, liền ngẩng đầu lên, tháo kính mắt xuống, còn phất phất tay để nhân viên công tác đi ra.

Giáo sư Tống vẻ ngoài anh tuấn, tuy rằng vẻ mặt phong sương nhưng sức hấp dẫn không giảm chút nào, như là rượu lâu năm, càng ủ càng thuần.

Ông ôn hòa nhìn Ngụy Thời, “Cậu trai, là cậu muốn tìm tôi?”
Ngụy Thời gật đầu, “Mạo muội đến quấy rầy, cháu ở trên mạng tra được cao ốc Hoàn Vũ là do ngài thiết kết, cho nên muốn đến tìm ngài nói chuyện.


Vẻ mặt giáo sư Tống hứng thú nhìn Ngụy Thời, “Cậu trai, vậy cậu muốn nói với tôi chuyện gì?”
Ngụy Thời im lặng một chút, “Cháu làm việc tại bệnh viện số 3 phụ thuộc viện y học Đồng Thành đối diện với cao ốc Hoàn Vũ.


Giáo sư Tống kinh ngạc nhìn anh, “Xem ra cậu biết cái gì đó mới tới nơi này tìm tôi.


Ngụy Thời lại gật gật đầu, “Cháu biết ngài dùng cao ốc Hoàn Vũ để bày ‘Thiên sát cung’ cục.


Ngụy Thời vẫn luôn hoài nghi vì sao bệnh viện này dương khí không nhập, âm khí không tiêu đến bây giờ vẫn chưa xảy ra chuyện gì, cho nên hôm nay anh đi đến tòa nhà cao tầng gần đó, cẩn thận quan sát kiến trúc cùng địa hình chung quanh một chút, phát hiện bệnh viện không khác gì so với lúc trước anh xem xét qua, nhưng là tòa cao tầng trước cửa bệnh viện kia lại có điều kỳ lạ, tòa nhà đó có kiến trúc ở khuôn viên phía trước hình cung, một vòng cỏ xanh nối tiếp nhau thành hai đầu cung, tạo thành hình dáng một cái cung, mà núi giả sơn chính giữa, không biết vì sao chỉ cao tầm hai mươi thước, giống như một pho tượng thấp bé giữa núi rừng, cũng giống như mũi tên trên dây cung, mà phương hướng mũi tên chỉ, đúng là bệnh viện nơi Ngụy Thời làm.

Chỉ cần người hiểu phong thuỷ nhìn kỹ, liền có thể nhìn ra, đây là một “Thiên sát cung” cục.

Kiến trúc bình thường tuyệt đối sẽ không xây như vậy, nguyên nhân rất đơn giản, cung tiễn là hung khí, mang theo một cỗ sát khí, người ở trong loại kiến trúc như thế này, buôn bán thì phá tài, sinh sống thì phá gia.

Nhưng là, loại cục này, ở một số thời điểm cũng có tác dụng trấn sát.

Hiển nhiên, cao ốc Hoàn Vũ sở dĩ xây như vậy, chính là vì trấn sát.

Bởi vậy cũng có thể biết, kiến trúc sư thiết kế tòa nhà lớn này, nhất định cũng là một người thạo nghề, ông biết bệnh viện đối diện là một nơi đại hung, cho nên ông dùng biện pháp như thế để áp chế sát khí trong bệnh viện, điều này cũng là nguyên nhân vì sao bệnh viện vốn là nơi đại hung nhưng lại không phát sinh đủ loại thảm kịch.

Thời xưa, xây nhà đều sẽ mời thầy phong thủy đến coi, đến hiện đại xã hội này, người hiểu phong thuỷ là càng ngày càng ít, đa số phần lớn các kiến trúc cũng không dùng thuật xem nhà này nữa, trừ phi nền nhà dựng trên bãi tha ma hay là nơi đã từng xảy ra những chuyện kỳ quái.

Phần lớn các kiến trúc sư cũng giống như những thợ xây nhà thời xưa, không hiểu về phong thuỷ, nhưng cũng có một số ít các kiến trúc sư, thân kiêm hai việc, chẳng những có thể thiết kế, mà cũng có thể xem nhà.

Cho nên Ngụy Thời mới dùng mọi biện pháp tìm được giáo sư Tống.

Bản nháp anh để nhân viên công tác đưa vào chính là bản anh vẽ kết cấu bệnh viện cùng cao ốc Hoàn Vũ, hơn nữa còn vẽ một cây cung bên cạnh cao ốc Hoàn Vũ.

Giáo sư Tống nở nụ cười, “Bây giờ người tuổi trẻ quả không đơn giản a, cậu muốn biết bệnh viện cậu làm rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì đúng không?”
Ngụy Thời dùng ánh mắt bức thiết nhìn giáo sư Tống, “Nhờ giáo sư Tống chỉ cho!”
Giáo sư Tống lắc lắc đầu, “Không phải là tôi không muốn nói cho cậu, mà là nói cho cậu biết cũng vô dụng.

” Đăng bởi: admin


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui