Editor: L’espoir
*
Điện thoại di động trong túi đã gọi 110, ngay tại thời điểm trái tim Lộc Sanh bắt đầu đập nhanh hơn thì một tia sáng từ phía sau chiếu tới, kèm theo một câu nói: “Căn cứ vào Điều 263 Bộ luật Hình sự nước “Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa”, hành vi cướp tài sản công hoặc tư bằng bạo lực, đe dọa hoặc các phương thức khác sẽ bị phạt tù từ ba đến mười năm có thời hạn.
”
Lộc Sanh vừa quay đầu lại, hai gã đàn ông cũng đồng thời ngẩng đầu nhìn về phía đó.
Người đàn ông cầm một chiếc ô màu đen, bước ra từ những dòng mưa dày đặc.
Điện thoại di động buông xuống trong tay bật chế độ đèn pin, ánh sáng trắng chói loá lắc lư nhẹ nhàng theo bước chân của anh.
Anh mặc một bộ vest tối màu được cắt may tinh tế, phần trên vai bị che khuất bởi chiếc ô đen, người khác có thể không nhìn thấy khuôn mặt anh, nhưng Lộc Sanh ngồi dưới đất thấy khá rõ ràng.
“Mẹ nó ít xen vào việc của người khác đi!” Tên côn đồ gằn giọng, dường như muốn hù dọa anh.
Người đàn ông phía sau lấy điện thoại di động ra, bấm nút mở loa ngoài.
“Đây là 110, xin hãy nói.
”
“Xin chào, đường DQ, ngõ Quan Vĩ, hai tên côn đồ đang đánh cướp một cô gái——”
Hắn còn chưa nói xong, hai gã đàn ông đã nhanh chân bỏ chạy.
Lộc Sanh một tay ôm bụng, một tay chống đất, khó khăn chống tường đứng dậy.
Cách nhau một mét, khi người đàn ông liếc nhìn cô lạnh nhạt rồi nhìn qua vai cô.
Lộc Sanh nói một tiếng: “Cảm ơn.
”
Anh nghiêng đầu, ánh mắt yên tĩnh rơi vào vạt áo bị mưa làm ướt của Lộc Sanh: “Đầu hẻm cuối hẻm đều có camera…” Anh nói: “Cô có thể đợi cảnh sát khu vựa đến đây, hoặc đến đồn công an gần nhất.
”
Giọng nói trầm thấp hùng hậu, lọt vào tai rất dễ nghe.
Chìm trong mưa, hòa vào bóng đêm, âm thanh yên tĩnh nhưng ồn ào vang vọng vào tai cô.
Lộc Sanh sửng sốt trong hai giây ngắn ngủi, sau đó chần chờ rồi lại không biết vì sao mình lại đến gần anh một bước, nước mưa chảy dọc theo sườn ô, rơi vào tay áo đã sớm thấm ướt vì mưa của cô.
Chiếc ô nghiêng về phía sau vài phần, vài tia đèn neon lọt vào con hẻm, rọi lên khuôn mặt anh, lúc sáng lúc tối.
Tao nhã, thanh cao đáng quý, vẻ ngoài hiền hòa.
Đây chính là ấn tượng mà người đàn ông tốt bụng trước mắt này để lại cho Lộc Sanh.
Trong lúc suy nghĩ miên man, người đàn ông đã đi rồi.
Đưa mắt nhìn bóng lưng xa dần của anh, Lộc Sanh cúi đầu nhìn cái túi bị ném vào tường.
Khi cúi xuống nhặt lại, cơn đau ở bụng dưới khiến cô nhíu mày một lát, dừng lại trong giây lát, cô nghe thấy tiếng bước chân từ xa đến gần.
Lòng vẫn còn đang sợ hãi, Lộc Sanh lập tức đứng thẳng người nhìn về phía đó.