Dù Sao Cũng Phải Ở Bên Nhau

Nghiêm Khuynh nằm viện trong một tuần, mỗi ngày Vưu Khả Ý đều đến bệnh viện chăm sóc anh. Kỳ thi cuối kỳ kết thúc, chương trình học kỳ này cũng kết thúc, trừ thời gian dạy mấy đứa bé khiêu vũ ở trung tâm, thời gian còn lại cô đều dành cho Nghiêm Khuynh.

Mẹ hạ tối tối hậu thư ở trong điện thoại cho cô: "Vưu Khả Ý, mẹ cho con thời gian nghỉ đông, con làm xong toàn bộ chuyện ở trung tâm đào tạo cho mẹ, sau đó chấm dứt. Học kỳ sau thực tập, vào đoàn đi!"

Vưu Khả Ý cầm điện thoại di động im lặng nghe không lên tiếng, cuối cùng chỉ nói một câu: "Con nghe thấy, mẹ."

Là nghe, cũng không phải đồng ý.

Bởi vì không muốn cãi vả nữa, cho nên ngay cả phản bác cô cũng không muốn nói.

Một tuần nay, mỗi buổi tối cô đều dùng nồi cơm điện ninh cháo, buổi sáng rời giường thì cháo còn nóng. dinendian.lơqid]on Đợi bảy giờ cô rời giường, bận rộn làm một ít thức ăn thanh đạm ở phòng bếp, sau đó bỏ vào trong hộp cơm, cuối cùng mới rót cháo vào hộp giữ nhiệt.

Thức ăn là bữa trưa, cháo là bữa ăn sáng.

Hơn 21 năm qua cô cũng không quá quan tâm những chuyện này thì hôm nay đã thành chuyện quan trọng nhất mỗi ngày. Thậm chí cô lên mạng tìm kiếm rất nhiều thực đơn dinh dưỡng, vừa phải nuôi dạ dày, lại phải ngon miệng.

Sau đó khoảng tám giờ rưỡi, cô mang theo những thứ đồ này ra cửa, ngồi xe buýt đến bệnh viện.

Lục Đồng dựa ở cửa phòng bếp nhìn dáng vẻ cô cuộn ống tay áo lên bận rộn, không nhịn được nói thầm: "Cậu như vậy là có ý gì hả? Trước kia là thiên kim đại tiểu thư, mười ngón tay không dính nước. Bây giờ vì tên côn đồ mà vây mình ở trong phòng bếp, cả ngày nghiên cứu thực đơn, thật sự định dùng giác ngộ của mình chứng minh không tham gia Tân Đông Phương cũng có thể nấu nướng với kỹ thuật đỉnh cao?"

Vưu Khả Ý cũng không quay đầu lại nói: "Mình thích làm những chuyện này cho anh ấy."

"Cậu vui lòng? Cậu vui lòng nhưng ba mẹ cậu sẽ không vui lòng!" Lục Đồng đề cao giọng nói, "Vưu Khả Ý, anh ta chỉ là một người bình thường thì mình cũng không thèm khuyên cậu rồi, nhưng anh ta thì sao? Ngay cả cuộc sống bình thường anh ta cũng không cho cậu được. Cậu biết mình đang làm gì sao? Xác định không phải xem nhiều phim Hồng Kông phim Mỹ, bị loại chủ nghĩa anh hùng cá nhân này cuốn hút?"

"Mình biết rõ anh ấy là ai." Giọng nói của Vưu Khả Ý rất nhạt rất nhẹ, giọng điệu thường thường, "Anh ấy là tên côn đồ, không có tiền đồ gì."

"Cũng không chỉ không có tiền đồ thôi, có thể sống thêm vài năm hay không cũng một vấn đề ——"

"Lục Đồng!" Vưu Khả Ý rốt cuộc xoay người lại, giọng nói và vẻ mặt gần như nghiêm khắc quát bạn tốt.

Lục Đồng ngẩn ra, bị một tiếng bất thình lình của cô làm cho ngây ngẩn cả người.


Hình như Vưu Khả Ý cũng phục hồi tinh thần lại, tự thấy giọng điệu của mình quá dữ tợn, đặc biệt còn giơ con dao phay trong tay lên. . . . . . Cô ho khan hai tiếng, vội vàng để dao xuống, xoa xoa tay ở trên tạp dề, đi tới cửa lôi kéo tay Lục Đồng.

"Thật xin lỗi, mình hơi căng thẳng thần kinh, không phải cố ý muốn dữ dội với cậu."

"Mình biết rõ." Lục Đồng muốn nói cái gì, nhưng cuối cùng chỉ lắc đầu một cái, "Khả Ý, anh ta thật sự không phải người cậu nên để trong lòng."

"Vậy ai mới là người nên để trong lòng? Ai lại không nên để trong lòng? Sách giáo khoa chưa từng dạy mình, cũng không có điều luật nào quy định mình không thể thích anh ấy." Vưu Khả Ý cười cười, "Đồng Đồng, dưới sự giáo dục của mẹ mình, hơn hai mươi mấy năm qua mình đều sống giống như người đầu gỗ, bó tay bó chân, da.nlze.qu;ydo/nn đi con đường mà mẹ đã sắp xếp cho mình. Lúc mẹ không xem trọng mình, mình là diễn viên kịch câm im lặng làm nổi lên ưu tú của chị; về sau chị đi rồi, mình phải cẩn trọng làm một đứa con gái nghe lời hiểu chuyện, làm người nối nghiệp bà ấy. . . . . . Nhưng bây giờ mình sẽ không bao giờ làm người như vậy nữa."

Bây giờ mặc dù nhìn qua cô và Vưu Khả Ý trong quá khứ không có gì khác biệt.

Nhưng——

"Lòng của mình tự do."

Lục Đồng nhìn cô hồi lâu, cuối cùng chỉ có thể lắc đầu cười khổ, "Mình nói không lại cậu."

"Cậu nói không lại không phải là mình." Khóe miệng cô cong lên, có mấy phần đáng yêu nghiêng đầu một chút, "Là tình yêu."

Lục Đồng dứt khoát trợn trắng mắt, làm một tư thế nôn mửa, "Người phụ nữ bắt đầu yêu đương, quả thật làm cho mình sắp ói ra những gì ăn tối hôm qua."

***

Lúc Vưu Khả Ý xách thức ăn tới bệnh viện, Nghiêm Khuynh đang ngồi ở trên giường xem ti vi.

Cô tập trung nhìn kỹ, da.nlze.qu;ydo/nn trên màn hình lại là《Con đầu to bố đầu nhỏ》bản mới, trong nháy mắt vẻ mặt có chút chấn động.

Nghiêm Khuynh không hề tự biết hành động mình lấy thân phận một đại ca xã hội đen xem phim hoạt hình đã chấn động đến bạn gái nhỏ, chỉ để điều khiển ti vi lên trên tủ đầu giường, mỉm cười nghiêng đầu nói với cô: "Tới?"

Mặc dù vẻ mặt không quá sinh động như bình thường, nhưng một phút trước gương mặt còn lạnh lùng cũng có biến hóa băng tuyết tan rã trong nháy mắt này.

"Tới." Khóe miệng Vưu Khả Ý cũng cong lên, đóng cửa lại, đi tới bên giường của anh, chỉ lấy một hộp cơm từ trong túi ra, vẫn không nhịn được tò mò hỏi, "Cái đó, xem được không?"


"Cái gì?" Lông mày Nghiêm Khuynh khẽ nhếch hỏi thăm.

"Cái đó." Cô chỉ chỉ TV treo trên tường, "Con đầu to bố đầu nhỏ. . . . . . bản mới." Sợ giọng điệu của mình xúc phạm tới anh, dù sao tính trẻ con chưa hết cũng là một. . . . . chuyện đáng để cao hứng? Cô bổ sung một câu không xác định xoa dịu giọng điệu, "Em còn chưa từng xem bản mới đấy."

Cố gắng làm ra dáng vẻ thật sự cảm thấy rất hứng thú.

Nghiêm Khuynh nghiêm túc nói: "Tạm được."

". . . . . ." Anh lại có thể nghiêm túc trả lời vấn đề này như vậy, Vưu Khả Ý cũng không nói lời gì.

Cô không nhịn được nghiêng đầu nhìn vẻ mặt anh vẫn bình tĩnh như thường. . . . . . Người vẫn là người kia, mắt thâm thúy sáng ngời, môi mỏng mà trơn bóng, râu mọc ra như vậy, chưa kịp cạo. Nhưng anh mặc quần áo bệnh nhân rộng thùng thình màu trắng, như đứa bé lớn ngồi xếp bằng ở trên giường xem. . . . . . xem《Con đầu to bố đầu nhỏ》.

Cô xoay đầu lại tiếp tục chơi đùa hộp cơm, đôi môi lại khẽ cong lên.

Cô nhất định là trúng độc, nếu không sẽ không cảm thấy anh như vậy lại rất đáng yêu rất rực rỡ.

Vưu Khả Ý múc tô cháo đưa cho anh, nhìn anh đưa tay tới đón, đúng lúc phim hoạt hình đến đoạn con đầu to ngã bệnh, mẹ đút cơm cho cậu ăn, trong bụng khẽ động.

Cô ho khan hai tiếng, giọng điệu nhẹ nhàng nói: "Anh là bệnh nhân, có muốn em đút cho anh ăn hay không?"

Hình như giữa tình nhân cũng nên làm loại chuyện như vậy chứ? Cô không xác định được, hơi xấu hổ, nhưng vẫn còn giả vờ bình tĩnh.

Nghiêm Khuynh giống như bị sét đánh, động tác lập tức hơi cứng ngắc, vẻ mặt còn giống như trạng thái bị bao vây chưa phục hồi tinh thần lại. Đợi đến khi anh phục hồi tinh thần lại, dinendian.lơqid]on gò má giống như đột nhiên bị người ta nhuộm màu, hồng đến rất không bình thường.

Anh vô cùng tĩnh táo nói: "Anh không phải đứa bé nữa."

Nói rất có đạo lý, hiển nhiên là lòng tự ái của đàn ông phát tác, không muốn bị so sánh với con đầu to trong phim hoạt hình.

Lần này đổi lại Vưu Khả Ý bị sét đánh.


Lần đầu tiên trong đời làm mặt dày chủ động đề nghị làm chuyện thân mật ở giữa tình nhân, kết quả bị phía nam từ chối.

Từ, chối, rồi.

Cô cảm thấy sau này cô cũng không cần không biết xấu hổ chủ động làm cái gì nữa, có lẽ Nghiêm Khuynh cũng cảm thấy cô đặc biệt hăng hái da mặt đặc biệt dày.

Nhưng tay bưng tô còn ngừng giữa không trung, người vốn nên nhận lấy tô lại không động tĩnh, thu tay về.

Vưu Khả Ý bực mình, lại không tiện biểu hiện ra ngoài, chỉ có thể làm ra vẻ tự nhiên hỏi anh: "Sao không nhận tô hả?"

Nghiêm Khuynh từ từ nhăn đầu lông mày, da.nlze.qu;ydo/nn nghiêm túc nói: "Hình như không có hơi sức."

". . . . . ."

"Mặc dù anh không phải đứa bé, nhưng anh là bệnh nhân, hình như lúc ăn cơm sẽ không có hơi sức bưng tô." Nghiêm Khuynh vẫn còn nghiêm túc nói.

Vưu Khả Ý im lặng cúi đầu nhìn anh ngồi xếp bằng ở trên giường, cũng không nhìn cô, chỉ lặng lẽ trần thuật anh vô cùng "mệt mỏi", ngay cả bưng tô cũng thật sự không nổi.

Trong lòng đã có thể cảm nhận được tình cảm dao động và hành vi kỳ cục của anh.

Cô muốn nghiêm mặt mắng anh thay đổi thất thường, hại cô đau lòng vô ích, nhưng lại không biết tại sao rất muốn đùa giỡn, cho nên chỉ có thể cố gắng khắc chế miệng bướng bỉnh muốn cong lên.

"Cho nên ý của anh là ——" Cô nâng cao âm cuối, bình tĩnh nhìn anh, chờ anh dùng loại thái độ không được tự nhiên mở miệng lần nữa, muốn cô đút anh ăn cháo.

Kết quả Nghiêm Khuynh nói cũng không nói một câu, trực tiếp há miệng ra với cô. Hai làn môi mỏng khẽ khép mở, lộ ra một hàm răng đứng chỉnh tề mà trắng noãn.

Anh dùng ánh mắt chân thành tha thiết lại thành khẩn nhìn cô, cố gắng bỏ qua chuyện đỏ mặt.

Hoàn toàn giống như một đứa bé ăn vạ!

Vưu Khả Ý lặng lẽ đút một muỗng cháo qua, trong đầu hiện lên cảnh tượng cầm một cây dao đâm thẳng vào cổ họng anh.

Nhớ lại câu châm chọc của Lục Đồng khi sáng, cô rất nghiêm túc nói với Nghiêm Khuynh: "Đại ca xã hội đen bắt đầu nói chuyện yêu đương, quả thật làm cho em sắp ói ra những gì ăn tối hôm qua!"

Nghiêm Khuynh nghiêm túc húp từng muỗng từng muỗng cháo cô đưa qua, giống như không nghe thấy.

Vậy mà Vưu Khả Ý tinh mắt nhìn thấy mặt của anh giống như càng ngày càng đỏ, lập tức dừng một chút, tư tưởng xấu đưa tay sờ sờ mặt của anh, cũng làm ra dáng vẻ nghiêm túc lại nóng nảy, ân cần hỏi thăm anh: "Ah, sao mặt hồng như vậy? Sốt lên sao?"


". . . . . ."

"Em đi gọi y tá cho anh!" da.nlze.qu;ydo/nn Vưu Khả Ý cầm tô đặt ở đầu giường, giả vờ muốn chạy ra khỏi phòng bệnh.

Một đại ca nào đó rốt cuộc không nhịn được gọi cô lại: "Trở lại!"

Cô vô tội xoay người lại, "À?"

Mặt đại ca càng ngày càng đỏ, đến cuối cùng chỉ có thể hung dữ nghiêm mặt, lạnh lùng nói: "Tìm y tá làm gì? Anh lại không phát sốt!"

"Vậy mặt của anh. . . . . ."

"Đỏ." Anh tiếp tục lạnh lùng trần thuật một sự thật, "Chỉ đỏ mà thôi."

Vưu Khả Ý rốt cuộc không nhịn được cười lên ha hả, đi tới bên cạnh chọc chọc mặt anh, vui sướng hỏi anh: "Anh Nghiêm anh xấu hổ hả? Đỏ mặt như vậy hả?"

Cô chọc từng phát từng phát, cười đến không tim không phổi, tràn đầy hưng phấn sau khi trò đùa dai được như ý, "Muốn em cho anh ăn thì cứ nói thẳng đi, sao còn phải quanh co lòng vòng khó chịu như vậy hả?"

Nghiêm Khuynh bắt được cái tay chọc loạn trên mặt anh, "Ý của em là, anh muốn làm gì chỉ cần nói thẳng với em là có thể, phải hay không?"

Vưu Khả Ý tiếp tục vui sướng gật đầu.

"Ừ, anh biết rồi." Nghiêm Khuynh buông tay cô ra, bình tĩnh nói một câu, "Vậy hiện tại anh muốn em hôn anh một cái."

". . . . . ."

"Hành động thôi." Nghiêm Khuynh ngẩng đầu nghiêm túc nhìn cô, giống như quan lớn ra lệnh.

"Cái... cái gì?" Vưu Khả Ý chỉ ngây ngốc nhìn anh.

"Anh hỏi em, có phải anh muốn làm gì chỉ cần nói thẳng với em là có thể hay không, em trả lời vâng." dinendian.lơqid]on Nghiêm Khuynh nghiêm túc chỉ chỉ mặt của chính mình, "Vậy thì anh sẽ không khó chịu, em cũng nói lời giữ lời thôi."

Đây, đây rốt cuộc là kỹ năng mới gì?

Vưu Khả Ý lại bị sét đánh!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận