Từ nhà đến sân bay, từ xế chiều đến tối, Vưu Khả Ý gọi vô số cuộc điện thoại cho Nghiêm Khuynh.
Cho đến khi tiếp viên hàng không mỉm cười nhắc nhở cô: "Tiểu thư, xin tắt điện thoại của ngài, máy bay sẽ lập tức cất cánh, cám ơn ngài phối hợp."
Lúc này Vưu Khả Ý mới từ từ tắt máy, tựa vào trên ghế ngồi không nói một lời.
Chúc Ngữ nghiêng đầu nhìn cô một cái, hời hợt hỏi một câu: "Sao vậy, cậu ta không nhận điện thoại?"
Cô gật đầu một cái, không muốn để cho mẹ nhìn ra cô mất mác, còn cố làm ra vẻ hào phóng mà cười, "Có lẽ là có việc gì, tối về anh ấy sẽ điện thoại cho con."
Chúc Ngữ không lên tiếng.
Máy bay chậm rãi cất cánh, sau khi bay lên không rất nhanh tiến vào tầng mây, biến cố hương thành điểm đen nhỏ, sau đó hoàn toàn biến mất ở trong tầm mắt.
Chúc Ngữ cầm quyển tạp chí xem, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn Vưu Khả Ý một chút, thấy cô im lặng không lên tiếng, tay nắm điện thoại đã tắt nhìn tầng mây ngoài cửa sổ, dừng một chút, nói: "Buổi sáng cậu ta đưa con trở lại, đến bây giờ cũng chẳng qua mới tám giờ, thế nào, mới tách ra mấy giờ mà thôi, đã nhớ cậu ta đến nông nỗi đứng ngồi không yên sao?"
Vưu Khả Ý cúi đầu nhìn qua màn hình điện thoại di động đen như mực, lắc đầu một cái, "Không phải."
"Vậy là cái gì?"
Vưu Khả Ý không lên tiếng.
Cô chỉ lo lắng có phải Nghiêm Khuynh đã xảy ra chuyện gì hay không, bởi vì kể từ sau khi hai người ở chung một chỗ, một lần duy nhất anh không nhận điện thoại của cô là lúc đàm phán cùng Phương Thành lần trước, đợi cô chạy đến bệnh viện, chỉ nhìn thấy sắc mặt anh tái nhợt nằm không nhúc nhích ở trên giường bệnh, một giây kia cô thật sự bị sợ đến mức nhịp tim cũng sắp không còn.
Mà lần này. . . . . . Cô rất nhanh quát bảo mình dừng lại, không cho suy nghĩ lung tung nữa.
Chúc Ngữ cười, cầm tạp chí lên lần nữa: "Con không muốn nói cũng không sao, mẹ không ép con."
Vưu Khả Ý nghiêng đầu nhìn một cái, bên môi mẹ còn lưu lại ý cười nhợt nhạt, giống như cảm thấy thỏa mãn và vui vẻ đối với hiện trạng này.
Cô cảm thấy trái tim giống như có chút lo lắng, bởi vì đây cũng không phải người mẹ mà cô quen thuộc, trong ấn tượng của cô mẹ sẽ không dễ dàng thỏa hiệp, sau khi thỏa hiệp cũng sẽ không có nụ cười nhẹ nhàng vui vẻ như thế. . . . . .
Nghĩ như vậy, cô thử dò xét gọi một câu: "Mẹ. . . . . ."
Chúc Ngữ nghiêng đầu , "Sao vậy?"
Cô nói: "Mợ không ngã bệnh ư? Sao mẹ. . . . . ."
Sao thấy giống như tuyệt đối không lo lắng?
Nụ cười của Chúc Ngữ biến mất, lắc đầu một cái, chỉ nói: "Máy bay hạ cánh lại nói tiếp, hiện tại quan tâm cũng vô dụng."
Trong đầu của Vưu Khả Ý bị ba chuyện ràng buộc : thứ nhất, mợ phải mổ; thứ hai, Nghiêm Khuynh không nhận điện thoại; thứ ba, thái độ của mẹ mập mờ không rõ.
Cô cảm thấy hình như chuyện này có chỗ nào đó không đúng, nhưng nói không ra rốt cuộc khâu nào có vấn đề. Cô chỉ có thể không có đầu mối chút nào mà nắm điện thoại di động ngồi ở chỗ đó, mong mỏi tất cả đều phát triển theo hướng tốt.
Nhưng lo lắng thật lâu, rốt cuộc cô vẫn không nhịn được nhỏ giọng hỏi một câu: "Mẹ, mẹ thật sự đồng ý cho con và Nghiêm Khuynh ở chung một chỗ?"
Tầm mắt của Chúc Ngữ cũng không hề rời khỏi tạp chí, giọng nói vẫn như thường mà trả lời: "Dĩ nhiên, chỉ cần con đồng ý ở bên cạnh cậu ta, chỉ cần cậu ta muốn ở bên cạnh con, mẹ lại có lập trường gì để ngăn cản?"
Cứ như vậy dễ dàng lấy được tha thứ và đồng ý của mẹ, sau một hồi mừng như điên lúc đầu, Vưu Khả Ý mới cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Cô nhỏ giọng nói: "Mẹ không hỏi con anh ấy là người như thế nào sao?"
Chúc Ngữ cười, "Mặc kệ cậu ta là hạng người gì, đây cũng là chuyện của cậu ta, mẹ hỏi hay không hỏi cũng không thay đổi được cái gì, cần gì đi trông nom nhiều như vậy?"
Vưu Khả Ý chần chừ chốc lát, "Vậy nếu như anh ấy. . . . . . Nếu như anh ấy không phải người bình thường như trong tưởng tượng của mẹ, mẹ còn đồng ý cho chúng con hay không ——"
Hình như Chúc Ngữ không thích loại thận trọng thử dò xét này, vì vậy cắt đứt lời nói của Vưu Khả Ý, cười như không cười xoay đầu lại hỏi cô: "Con nói chuyện cậu ta là tên côn đồ lưu manh?"
Nét mặt cẩn thận của Vưu Khả Ý cứng đờ lại, chờ đón chính là một ánh mắt khiếp sợ.
Giờ khắc này, rốt cuộc cô nhận ra được chỗ nào không đúng.
Vì lý do gì mà người mẹ luôn cố chấp lại mạnh mẽ tới mức muốn nắm giữ toàn bộ chi tiết trong lòng bàn tay, lần đầu tiên không quan tâm đến chuyện của cô và Nghiêm Khuynh vậy? Từ đó tới nay cô cũng chưa từng nghĩ tới vấn đề này, mà nay vừa nghĩ tới, đáp án gần như lập tức nổi trên mặt nước.
Đó là bởi vì mẹ đã sớm biết.
Máy bay sắp hạ cánh, lòng của Vưu Khả Ý cũng cùng rơi xuống theo.
Cô ngây người như phỗng mà ngồi ở chỗ đó, rất lâu sau mới hỏi ra một câu: "Làm sao mẹ biết?"
Chúc Ngữ mỉm cười nói: "Vưu Khả Ý, mẹ luôn không thích bạn cùng phòng của con, nhưng hiện tại hình như không chán ghét cô ấy như vậy, bởi vì ít nhất cô ấy còn hiểu được phải làm sao mới tốt cho con."
Một câu nói ám hiệu nguồn gốc tin tức của bà.
Hơi sức toàn thân của Vưu Khả Ý giống như bị người ta rút đi.
Đây là ý gì?
Cô mờ mịt hỏi: "Nhưng mẹ nói sẽ không ngăn cản bọn con ở chung một chỗ, chỉ cần con đồngý ở bên cạnh anh ấy ——"
"Chỉ cần con đồng ý ở bên cạnh cậu ta, chỉ cần cậu ta muốn ở bên cạnh con." Chúc Ngữ bỏ tạp chí vào trong túi xách, bình tĩnh ngắt lời cô, "Dĩ nhiên, điều kiện tiên quyết là chỉ cần cậu ta cũng muốn ở bên cạnh con."
". . . . . ." Có ý tứ gì? Vưu Khả Ý cũng không biết.
Chúc Ngữ thấy cô mê mang, vì vậy tốt bụng giải thích: "Ý của mẹ là, mẹ có thể để cho các con ở chung một chỗ, điều kiện tiên quyết là các con tình chàng ý thiếp, mà không phải con đơn phương."
Vưu Khả Ý tiếp lời đã nói: "Sao chúng con không phải tình chàng ý thiếp chứ ạ? Lúc nào thì con một bên tình ——" Lời đến đây, dừng lại.
Nét mặt của cô từ phản bác theo bản năng biến thành ngốc trệ.
Bởi vì Nghiêm Khuynh không nhận điện thoại.
Trong nháy mắt, rất nhiều chi tiết bị cô quên mất đột nhiên nổi lên trong lòng.
Từ khi cô nhận được điện thoại của mẹ, hình như phản ứng của Nghiêm Khuynh giống như bị một tầng sương mù che kín, nhìn ngoài mặt vẫn là cùng nhau vui vẻ với cô, mà trên thực tế cô nhớ lại thì hoàn toàn không nhớ nổi anh có bất kỳ dấu hiệu vui vẻ nào.
Trở về trước hành lang, anh đột nhiên kéo tay của cô, bảo muốn một cái ôm chia tay, khi đó cô cho rằng đó là người yêu bình thường khó bỏ khó chia, nhưng nhớ lại lần nữa, lại chỉ nhớ được đau thương khó có thể làm rõ trong mắt anh.
Mà phản ứng của mẹ đây?
Cô không thể tin nhìn Chúc Ngữ, há miệng, khiếp sợ hỏi ra một câu: "Buổi trưa hôm nay mẹ không đi gặp bạn bè, mẹ ——"
"Mẹ đi gặp Nghiêm Khuynh." Trả lời đơn giản.
Lòng của Vưu Khả Ý hoàn toàn rơi xuống đáy cốc.
***
Khi Nghiêm Khuynh trở lại quán bar, đã ba giờ chiều, ánh mặt trời vừa vặn, lười biếng phơi người, sinh lòng ấm áp.
Nhưng bất kể như thế nào thì anh vẫn không ấm lên được.
Trong lòng có một chỗ lạnh lẽo, trống rỗng một khoảng, giống như bị người ta đào đi.
Lục Khải đang đánh bài cùng mấy anh em, thấy anh bước vào cửa, ở xa vẫn gào quát to một tiếng: "Ơ, đây không phải là anh Nghiêm lòng dạ độc ác, vứt chồng bỏ con của chúng ta sao?"
Mấy người bên cạnh cũng bắt đầu cười ha hả.
"Tài nghệ dùng thành ngữ của anh Khải đã đạt tới đỉnh cao rồi, ha ha ha, anh Nghiêm vứt bỏ anh cũng là việc nên làm, ai bảo anh vô duyên vô cớ lại muốn làm chồng làm con trai người ta chứ?"
Mặt Lục Khải đỏ lên, "Cút cút cút, ông đây nói chuyện làm các cậu đánh rắm, còn dám chê cười ông đây!" Anh như con vịt chết còn mạnh miệng, "Ông đây là lưu manh, muốn văn hóa cái rắm!"
"Vậy anh còn nói thành ngữ làm gì? Còn mở miệng một tiếng ——"
"Thúi lắm á..., rõ ràng vừa rồi là một à hai, không nghe thấy lòng dạ độc ác và vứt chồng bỏ con sao? Hai thành ngữ ơ —— oh!"
Cậu nhóc phía sau bị Lục Khải vỗ một cái vào trên ót, "Cười nữa! Cười nữa! Cười nữa ông đây liều mạng với cậu ——"
"A Khải." Nghiêm Khuynh đi tới trước sô pha, cúi đầu nhìn mấy người đang cười đùa, nói nhỏ một câu, "Lúc nào có thời gian vậy? Uống vài chén với tôi."
Lục Khải hừ một tiếng, "Không thấy chị dâu hả? Lúc này mới nhớ tới tôi, người xấu bội tình bạc nghĩa ——"
Mấy người kia lại bắt đầu cười ầm lên: "Lại tới lại tới, lại bắt đầu ra vẻ người làm công tác văn hoá dùng thành ngữ. . . . . ."
Ở trong tiếng cười vang, giọng nói thấp đến mức vào trong bụi bặm của Nghiêm Khuynh chậm rãi lẫn vào.
Anh bình tĩnh nói: "Không có chị dâu."
Tiếng cười dừng lại.
Lục Khải ngơ ngác ngẩng đầu nhìn anh, gọi một tiếng: "Anh Nghiêm?"
Trên mặt Nghiêm Khuynh là vẻ mặt mệt mỏi mà trầm tĩnh, bình tĩnh giống như sau bão táp, mặc dù bão táp đã dừng lại, nhưng để lại phế tích từng bị sức mạnh phá hủy dễ như bẻ cành khô, tất cả đã không còn sót lại chút gì.
Anh không nói thêm nữa, chỉ nhẹ giọng hỏi Lục Khải: "Đi theo tôi không?"
Lục Khải ném bài trong tay lên trên bàn, không nói hai lời liền đi theo anh ra khỏi quán bar.
Gió trên bờ biển cực kỳ mạnh, đây cũng là mùa đông, thổi trúng người quả thật tan nát cõi lòng.
Lục Khải liều mạng dùng quần áo che kín, lầm bầm lầu bầu nói: "Tôi *, gió này lớn đến mức sắp thổi cho tất cả tóc giả đều chạy mất!"
Nghiêm Khuynh quay đầu lại liếc anh ta một cái, "Biết lâu như vậy, sao tôi không biết cậu đội tóc giả?"
Mắt Lục Khải trợn trắng, "Đây là câu người ta ví dụ!"
". . . . . ." Nghiêm Khuynh rất buồn bực, mình lại còn có thể cười được, trình độ ngữ văn của Lục Khải quả nhiên là tiết tấu đạt tới đỉnh cao. Anh cảm thấy nếu Vưu Khả Ý ở chỗ này, nhất định sẽ nói Lục Khải vừa đáng yêu vừa hài hước, không giống anh vốn thích nói đùa.
Vừa nghĩ như thế, anh rất vất vả mới nổi lên một chút vui vẻ lại không còn nữa.
Vưu Khả Ý.
Vưu Khả Ý.
Ba chữ này nghĩ một lần sẽ phải đau ba lượt.
Bọn họ mua một túi bia lớn, cứ như vậy hướng về phía gió biển uống một lon lại một lon, dưới tay vịn là biển tối tăm, trên biển còn có du thuyền hào hoa, trên du thuyền căng biểu ngữ thật to: Par¬ty tết xuân vui chơi hết mình.
Lục Khải nện lon rỗng trong tay thật mạnh vào trong biển, hét lớn một tiếng: "Con mẹ nó vui chơi hết mình cái quỷ! Kỳ thị ông đây không có tiền!"
Uống xong lon thứ hai, anh ta lại nện lon tới, "Con mẹ du thuyền hào hoa! Nếu ngày nào đó ông đây lên được, tuyệt đối đái mỗi một góc một bãi!"
Uống xong lon thứ ba, lại một cái lon nện tới, "Con mẹ nó thành ngữ! Nếu ông đây có tiền, làm sao sẽ không được đi học, làm sao sẽ dùng thành ngữ linh tinh?"
Nghiêm Khuynh cười ha ha, nhưng cười lại chỉ cảm thấy máu cũng sắp đông lại, anh rất nhanh uống cạn sạch bia trong lon, học bộ dạng của Lục Khải, lần đầu không hề lạnh lùng nữa, không hề lý trí nữa, mà nện cái lon kia thật mạnh về phía biển rộng, hét lớn một tiếng: "Con mẹ nó!"
Lục Khải rất nhanh uốn nắn anh: "Không phải cút mẹ mày, là con mẹ nó cái gì cái gì, phải. . . . . . Phải. . . . . . Cái quái gì kia? Chủ ngữ phía sau đó gọi là cái gì nhỉ?" Anh tabắt đầu cào da đầu, "Dù sao phải có vật kia mới đủ thoải mái."
Nghiêm Khuynh cười đến nỗi muốn một cước đạp Lục Khải vào trong biển, nhưng suy tính đến chuyện đạp vào trong biển sẽ không có người uống rượu với anh, cho nên chỉ đạp một cái không nặng không nhẹ trên mông anh ta, mắng câu: "Cậu nói đồ * với ông đây nữa, có tin ông đây đạp cậu xuống hay không?"
Lục Khải rất nhanh che cái mông vẻ mặt hoảng sợ lui về phía sau mấy bước, "[email protected]#$%[email protected], Anh Nghiêm anh lấy oán báo ơn! Tôi và anh uống rượu, anh lại có thể đạp mông tôi!"
Nghiêm Khuynh liếc mắt nhìn anh ta, "Ừ, có tiến bộ, lần này dùng đúng thành ngữ rồi."
. . . . . .
Hi hi ha ha uống rượu đến nỗi say không còn biết gì, lần đầu tiên anh phát hiện, thật ra thì trong cuộc đời có một Lục Khải thì cũng không tệ. Ít nhất khi anh cảm thấy trong lòng khó chịu không có cách nào hình dung thì còn có thể bật cười vì anh ta.
Anh nghĩ, có thể cũng không có gì lớn.
Đời này anh một nghèo hai trắng, lòng người dễ thay đổi cũng từng nếm qua, hôm nay cũng chỉ nếm một lần nữa, lại có gì đáng lo đây?
Cuối cùng sẽ đi qua.
Cuối cùng sẽ quên.
Nhưng mặc kệ rượu cồn trên đầu thế nào, thế nhưng anh lại vẫn nghe một số lời lặp lại quanh quẩn trong đầu.
"Cậu chỉ là cặn bã sống ở tầng thấp nhất của xã hội này, nói khó nghe một chút chính là người cặn bã, hoặc là chết sớm, hoặc là ngồi trong tù, cậu có tư cách gì nói đến tình yêu với tôi?"
"Cậu yêu con bé? Cậu yêu con bé ở điểm nào? Yêu con bé làm ra vẻ tương lai tốt không cần, nhất định phải trải qua loại ngày tháng không phải là người với cậu?"
"Cậu cho rằng con bé yêu cậu? Con bé cũng chỉ là quá quen với cuộc sống tốt đẹp, thích mới mẻ nên ở cùng với cậu, đợi đến khi cảm giác mới mẻ qua đi, con bé sẽ phỉ nhổ tất cả những thứ cậu mang cho con bé. Cậu là cái thá gì?"
. . . . . .
Anh rõ ràng là loại người có thể bất chấp tất cả, chỉ cần đối phương chọc giận anh không vui, trực tiếp ra tay đánh chết người, bởi vì anh là côn đồ, anh có thể không thèm để ý chuyện mình làm là đúng hay sai.
Nhưng đối mặt với người phụ nữ kia, bất kể anh có bao nhiêu tức giận, cũng chỉ có thể ngồi ở chỗ đó, ngay cả những câu thô tục cũng không thể nói.
Bởi vì một khi anh tức giận, chỉ làm cho bà công kích nhược điểm nhiều hơn, sẽ chỉ làm Vưu Khả Ý hổ thẹn.
Rượu cồn phía trên giống như có người thả một cây đuốc ở trong thân thể, Nghiêm Khuynh cảm thấy lục phủ ngũ tạng đều sắp bị cháy sạch sẽ.
Anh mơ mơ màng màng nghĩ, đốt rụi cũng tốt, đốt rụi cũng tốt.
Đốt rụi cũng sẽ không khó chịu chứ?