Dù Sao Cũng Phải Ở Bên Nhau

Nói đến cầu hôn, lần đầu tiên Nghiêm Khuynh cầu hôn xảy ra ở siêu thị, tình huống là khi Vưu Khả Ý hoàn toàn không tự biết; lần thứ hai cũng là một lần cầu hôn cuối cùng xảy ra ở trong nhà, là khi Vưu Khả Ý biểu diễn trở về, trên bàn bày món ăn gia đình mà Nghiêm Khuynh tự mình xuống bếp làm.

Mỗi lần Vưu Khả Ý đến vùng khác biểu diễn đều sẽ không hợp thời tiết, hoặc là ăn không ngon, hoặc là ngủ không ngon giấc, cho nên từ mỗi lần đánh cờ với Chúc Ngữ Nghiêm Khuynh cũng hiểu ý tứ trong ám hiệu như có như không của ba mẹ vợ——

“Mỗi lần Vưu Khả Ý biểu diễn về đều sẽ gầy, tôi tương đối không muốn nhìn thấy tình huống như thế.”

Nghiêm Khuynh gật đầu.

“Cá nhân tôi cho rằng là một bạn trai gương mẫu, hoặc là một người chồng mẫu mực trong tương lai, phải thông thạo nấu nướng, hơn nữa phải có năng lực nuôi vợ trắng mập.”

Nghiêm Khuynh lại gật đầu.

Chúc Ngữ vẫn chưa từng cho anh sắc mặt tốt gì, cho nên vẻ mặt vẫn lạnh nhạt ngẩng đầu lên nhìn anh chằm chằm: “Cậu hiểu ý tứ của tôi sao?”

“Xin dì yên tâm, tài nấu nướng của cháu cũng không tệ lắm.” Nghiêm Khuynh khiêm tốn trả lời.

“Trước khi tôi kết hôn, ba Vưu Khả Ý cũng nói với tôi tài nấu nướng của ông ấy rất tốt.” Chúc Ngữ lạnh nhạt nói, như có điều suy nghĩ liếc nhìn dì Hồ đang chọn thức ăn bên cạnh bàn trà, “Sau khi kết hôn tôi chỉ ăn cơm ông ấy làm hai ngày, sau đó mời người giúp việc đến nấu cơm.”

Một lần nấu đã mấy chục năm, tài nấu nướng phải hỏng bét cỡ nào mới có thể một bữa cũng không muốn ăn tiếp đây. . . . . .

Nghiêm Khuynh im lặng một lát, ở trong lòng tính toán phải làm thế nào để được mẹ vợ công nhận, nghĩ ngợi giây lát, anh đã có biện pháp.

Hai tháng sau, lại một lần anh ngồi đánh cờ cùng Chúc Ngữ ở trên ban công thì bình tĩnh lấy ra một tờ chứng chỉ từ trong túi xách, “Mời ngài xem qua.”

Chúc Ngữ mờ mịt nhìn tờ giấy kia, nhìn thấy trên đó viết năm chữ thật to: Giấy chứng nhận đầu bếp.

Dường như bà bị khiếp sợ rồi, rất lâu không nói ra lời, đã nhìn thấy nét mặt của người trẻ tuổi trước mặt rất nghiêm túc ngẩng đầu lên nhìn bà: “Cháu tới xin kết hôn với Vưu Khả Ý, nếu như ngài cũng nói hài lòng, cháu liền chuẩn bị cưới cô ấy.”

“. . . . . .”

Vẫn là lần đầu tiên Chúc Ngữ nghe nói có người cầm giấy chứng nhận đầu bếp tới nhà mẹ cầu hôn, bà có chút không kịp phản ứng ngồi nguyên tại chỗ nửa ngày, sau đó bà mới hỏi ra một câu: “Cầu hôn. . . . . . Không phải cậu nên cầu hôn với bản thân Khả Ý sao?”

“Nói như vậy, ngài không phản đối?”

Sắc mặt của Chúc Ngữ hơi thối, hừ lạnh một tiếng, “Thật sự giống như tôi phản đối có tác dụng vậy.”

Nghiêm Khuynh gật đầu một cái, “Nói như vậy cũng không sai, chẳng qua ngài gật đầu đồng ý đương nhiên tốt hơn phản đối.”

! ! !

Có người nói chuyện ới mẹ vợ như vậy sao?

Sắc mặt Chúc Ngữ tối sầm lại, quân cờ cũng không hạ, thở phì phò phất phất tay, “Tôi thay đổi chủ ý trước kia, cậu nên đi nhanh lên đi!”

Còn không đi, theo loại nghệ thuật nói chuyện này của anh, bà không cho phép sẽ không đồng ý rồi!

Lúc xế chiều Vưu Khả Ý từ sân bay trở về nhà, Nghiêm Khuynh tự mình lái xe đón cô.

“Đi chỗ nào ăn?” Cô thuận miệng hỏi một câu.

“Về nhà ăn.” Nghiêm Khuynh trả lời nhẹ nhàng tùy ý.

Khóe miệng Vưu Khả Ý cong cong, cô thích kiểu nói chuyện này, giống như vợ chồng già vậy.

Lúc Nghiêm Khuynh đến phòng bếp nấu cơm, anh ở trong phòng bếp dặn dò cô một câu: “Em thay quần áo ở nhà đi, một lát nữa anh mang quần áo em thay đi giặt!”

Vưu Khả Ý ở trong phòng khách hưởng ứng một tiếng, sau đó cũng không có đoạn sau.

Một phút.

Hai phút.

Ba phút.

Nghiêm Khuynh ở trong phòng bếp cầm cái xẻng chờ đợi, kỳ quái là vẫn không nghe thấy Vưu Khả Ý có bất kỳ phản ứng nào.

Kỳ lạ, không đúng rồi!

Anh để cái xẻng xuống, vẫn không kiềm chế được xoa tay một chút, đi vào trong phòng khách, kết quả nhìn thấy Vưu Khả Ý cũng không mặc bộ quần áo ở nhà lúc trước, không nhịn được hỏi một câu: “Sao, sao em đổi thành bộ này rồi hả?”

Vưu Khả Ý trả lời rất tự nhiên, “Bộ kia mặc ba ngày trước lúc em chưa đi, nên giặt rồi!”

“Vậy, quần áo kia đâu?” Nghiêm Khuynh hơi khẩn trương.

“Giặt.”

“Giặt?” Anh bắt đầu cực kỳ hoảng sợ.

Vưu Khả Ý không chú ý tới cảm xúc của anh thay đổi, còn gật đầu giống như hiến vật quý, “Đúng vậy, anh vừa lái xe đón em, vừa về nhà nấu cơm, sao em có thể để cho anh nhận thầu cả việc giặt quần áo chứ? Cho nên em tự mình bắt tay vào làm, cũng vứt quần áo bẩn vào máy giặt nữa!”

Nghiêm Khuynh không nói hai lời, nhấc chân chạy về phía máy giặt trên ban công, cái nút cũng không kịp ấn đã mở nắp ra, không để ý bọt và nước bắt đầu vớt quần áo ra bên ngoài.

Lúc Vưu Khả Ý đuổi theo tới cũng giật mình, “Sao, sao vậy? Quần áo kia không thể giặt nước ư?”

Không có đạo lý, trước kia cũng tùy tiện ném vào trong máy giặt rồi giặt như vậy mà!

Nghiêm Khuynh không kịp nói chuyện, chỉ cố gắng vớt quần áo ra bên ngoài.

Cô khó hiểu nhìn Nghiêm Khuynh rất vất vả vớt quần áo ướt nhẹp ra, sau đó đưa tay vào trong túi quần áo trước mặt vừa sờ, nét mặt lập tức càng không được bình thường hơn.

“Sao vậy?” Cô càng ngày càng bối rối;, “Trong túi có đồ vật gì sao? Anh đang tìm cái gì vậy? Anh nói một câu đi!”

Miệng Nghiêm Khuynh giật giật, sau đó vẻ mặt không tình nguyện khẽ nói: “Chiếc nhẫn.”

“Thứ gì?” Vưu Khả Ý không nghe rõ, nghi ngờ nhìn anh.

Anh lên giọng, vẻ mặt ngượng ngùng nói: “Chiếc nhẫn, chiếc nhẫn kim cương.”

Cùng lúc anh nói ra bốn chữ này, buồng xoay của máy giặt còn chưa dừng lại phát ra một loạt tiếng vang kỳ lạ, giống như có thứ gì đó mắc kẹt, dừng giặt quần áo giữa chừng.

Vẻ mặt Vưu Khả Ý ngây ngốc nhìn anh, sau đó không thể tin hỏi một câu: “Anh… anh muốn cầu hôn với em?”

Nghiêm Khuynh nhìn chằm chằm vào sàn nhà, từ từ gật đầu một cái.

“Sau đó anh đặt chiếc nhẫn ở trong túi của đồ mặc ở nhà của em, chờ em phát hiện nó?”

Khóe miệng Nghiêm Khuynh lại sụp đổ xuống một chút, lại trịnh trọng gật đầu một cái.

Vưu Khả Ý hoàn toàn sợ ngây người.

Đặt chiếc nhẫn ở trong túi của quần áo ở nhà để cầu hôn, đây rốt cuộc là phương thức cầu hôn gì hả? Là phương thức cầu hôn sáng tạo nhất hay là phương thức cầu hôn lạc hậu nhất không đáng nói nhất thế kỷ này?

Đầu óc của cô tạm thời còn chưa phản ứng kịp, chỉ hỏi một câu theo bản năng: “Cái đó, chiếc nhẫn kia bao nhiêu tiền một cái?”

“. . . . . .”

Cô giống như mơ mộng liếc mắt nhìn trong máy giặt, tiếp tục phản xạ có điều kiện mà nói: “Em chỉ muốn biết máy giặt của em đắt hay là chiếc nhẫn đắt, nếu như máy giặt đắt, thì hi sinh chiếc nhẫn; nếu như chiếc nhẫn đắt, thì phá hủy máy giặt——”

Lời còn chưa dứt, cô vẫn bị Nghiêm Khuynh khiêng vào phòng.

“Cho nên chiếc nhẫn của anh còn không quan trọng bằng máy giặt của em?” Anh nghiêm mặt vô cùng tức giận, “Còn nữa, tại sao em biết anh muốn cầu hôn thì không hề có vẻ mặt vui mừng?”

Vưu Khả Ý muốn trả lời: “Bởi vì phương thức cầu hôn của anh thật sự khiến cho em không có gì vui vẻ, chỉ có tràn đầy sợ hãi á!” Nhưng cô không dám nói.

Cô chỉ có thể gắng gượng cong khóe miệng lên, lộ ra một nét mặt còn khó coi hơn khóc, “Em vui chết đi, vui chết đi. . . . . .”

Vì kinh nghiệm cầu hôn thất bại này, Nghiêm Khuynh ảo não rất lâu, mặc dù anh không nói ra miệng, nhưng Vưu Khả Ý vẫn nhìn ra.

Buổi tối anh cũng rất ít nói, từ khi ăn cơm rửa chén sau đó ra ngoài đi dạo rồi đến khi đi dạo trở về, anh vẫn nghiêm mặt, có lẽ là lòng tự ái của đàn ông bị tổn thương, cho nên vẫn có vẻ lạnh lùng lại ngang ngược. Nhưng chuyện này ở trong mắt Vưu Khả Ý lại thành ý nghĩa khác, cô cảm thấy đại ca như vậy càng giống như một con chó rơi xuống nước. . . . . .

Cô ho khan hai tiếng, khi anh móc chìa khóa mở cửa chính thì cô gọi anh: “Nghiêm Khuynh. . . . . .”

Nghiêm Khuynh xoay người lại nhìn cô, không lên tiếng.

Cô níu lấy vạt áo của anh giống như con thú nhỏ muốn lấy lòng chủ nhân, “Này, không phải anh muốn cầu hôn với em sao?”

“Đã thất bại.” Anh làm mặt lạnh, trả lời đặc biệt không vui.

“Đừng như vậy mà, nhanh cầu hôn một chút đi!” Vưu Khả Ý làm nũng.

“Chiếc nhẫn cũng kẹt ở trong máy giặt rồi, anh cầu hôn thế nào?” Anh liếc cô một cái, giống như ước gì có thể lập tức biến chuyện hôm nay thành một tờ giấy, chỉ cần xé là có thể hủy sạch, không để lại dấu vết.

Vưu Khả Ý nói: “Tùy tiện thôi, anh đi mua cola kéo móc lon làm thành chiếc nhẫn cũng được, mua hạt ô mai đường làm giấy niêm phong màu vàng óng ánh phía trên thành chiếc nhẫn cũng được ——” tay nhỏ bé tiếp tục kéo vạt áo, “Thật ra thì chiếc nhẫn cũng không quan trọng, quan trọng là người cầu hôn. . . . . .”

Cô yên lặng thở dài ở trong lòng, đại ca xã hội đen của cô chính là không lãng mạn như vậy, cầu hôn thất bại còn phải để cô an ủi anh. . . . . .

Nghiêm Khuynh trầm mặc một lát, nghiêng đầu nhìn ở trong bụi cỏ một chút, sau đó lại đi tới cẩn thận lục lọi.

Kết hợp với phương thức cầu hôn kỳ lạ trăm năm khó gặp của anh buổi chiều, Vưu Khả Ý hỏi anh: “Chẳng lẽ anh còn giấu một chiếc nhẫn ở bụi cỏ, định để cho em tự mình đi tìm sao?”

Nghiêm Khuynh lặng lẽ quay đầu lại nhìn cô một chút, cho cô một cái liếc mắt, “Anh cảm thấy phương thức cầu hôn kinh thiên động địa không thích hợp với anh, cho nên mới suy nghĩ một cách đơn giản khiêm tốn hơn một chút, em cho rằng anh bị điên sao?”

“Có thể nghĩ ra phương thức đơn giản khiêm tốn như vậy, kết quả cuối cùng lại kinh thiên động địa cỡ nào, em cảm thấy thật sự đúng là không phải người bình thường có thể nghĩ ra được. . . . . .” Vưu Khả Ý nói xong thì ngậm miệng lại, bởi vì nét mặt Nghiêm Khuynh đã hiện ra một chút sát khí hừng hực rồi.

Cô thở dài, yên lặng theo dõi biến hóa, kết quả nhìn thấy Nghiêm Khuynh bới ra một cây cỏ đuôi chó từ trong bụi cỏ, sau một loạt tiếng động xột xột xoạt xoạt, vừa nói “Được rồi”, vừa xoay người lại mở tay ra với cô.

Ở trong lòng bàn tay thon dài đẹp mắt đó, một chiếc nhẫn cỏ nằm lẳng lặng.

Cô sững sờ, đưa tay muốn bắt, nhưng Nghiêm Khuynh lại nắm chặt bàn tay, sau đó tự mình cầm chiếc nhẫn cỏ lên, kéo tay của cô qua rồi đeo lên giúp cô.

Anh nói: “Anh từng nói phải kiếm thật nhiều tiền, cho em một hôn lễ đầy long trọng, thứ nên có thì đều sẽ có, cũng sẽ không ít. Cuối cùng hôm nay anh cũng làm được, cho nên Vưu Khả Ý, có phải em cũng nên thực hiện lời đã hứa, gả cho anh hay không?”

“. . . . . .”

Anh xem xét tay đeo chiếc nhẫn cỏ của cô, rốt cuộc khóe môi cong lên, “Mặc dù còn thiếu chiếc nhẫn, tạm thời chỉ có thể sử dụng nó để thay thế, nhưng em phải biết, chỉ vì em mà anh chạy hết các cửa hàng đồ trang sức quý giá trong toàn thành phố, hi vọng có thể tìm được một viên kim cương khá lớn lại nhìn đủ tốt, sẽ không thô tục —— mặc dù bây giờ nó đáng thương nằm ở trong máy giặt, nhưng dù sao em cũng nên hiểu tâm ý của anh đối với em chứ?”

Cả đêm anh không nói lời nói nào, rốt cuộc vào giây phút này dưới tình huống có chiếc nhẫn cỏ thay thế thì anh cũng nói ra.

“Vưu Khả Ý, anh đợi ngày này rất lâu rồi, từ khi biết em, cho tới bây giờ trải qua khó khăn nặng nề, toàn bộ sáu năm. Anh đã từng cho rằng cuộc sống của anh có thể cũng chỉ còn lại hai kết cục, hoặc là chết không ai biết giống ba anh, hoặc là may mắn hơn, lẫn vào cái vòng kia lâu hơn một chút rồi rút lui, nhưng anh tuyệt đối không ngờ rằng sẽ như hôm nay vậy. . . . . . Hiện tại thành công như vậy, mà tất cả đều là bởi vì em.”

Bởi vì em, anh trở thành người mà trước kia không dám nghĩ đến.

Bởi vì em, anh mơ rất nhiều giấc mơ không dám mơ, sau đó mơ ước trở thành sự thật.

Vưu Khả Ý cúi đầu nhìn chiếc nhẫn kia, chậm rãi cười lên, sau đó ôm lấy anh.

“Đối với em mà nói, chiếc nhẫn này ý nghĩa hơn nhiều so với chiếc nhẫn kim cương kia, bởi vì tự tay anh đã làm nó!”

Giống như hôm nay anh cũng làm cho em vui mừng khiến cho em tự hào hơn bất cứ kẻ nào, bởi vì em đã chứng kiến sự phát triển và lột xác của anh, bởi vì anh là của em.

Nghiêm Khuynh cúi đầu xuống, nhìn đỉnh đầu của cô ở dưới ánh trăng, nhẹ nhàng hỏi ra một câu cuối cùng kia: “Vưu Khả Ý, vậy em đồng ý gả cho anh không?”

“Ngay từ rất nhiều năm trước đã trông sao trông trăng mong đợi ngày này rồi.” Cô cười ngửa đầu nhìn anh, cười đến mức giống như đứa bé, sau đó kêu lên, “Đồng ý, em đồng ý!”

Hoàn


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui