Dư Sinh

Diệp Lộ hết nhìn Cố Thần Sinh rồi lại nhìn Cố Dư đang ngã ngồi dưới thảm.

Bà nén giận bước vào trong, đóng cửa lại,

"Lại chuyện gì nữa đây?"

Cố Thần Sinh khom người kéo Cố Dư đứng dậy, nép vào người mình, bị cô kịch liệt dãy dụa, anh dùng một tay nắm hai tay cô ép ra sau lưng, tay còn lại vén tóc cô lên, để lộ gò má hơi sưng, quay đầu hỏi Diệp Lộ,

"Chị đánh cô ấy?"

Diệp Lộ bị hành động của anh làm sốc, sắc mặt bà trắng bệch vì tức giận, một hồi lâu sau mới run run cất giọng,

"Dư Dư, giải thích cho mẹ."

Cố Dư giằng lấy tay anh, dùng hết sức mới có thể tách ra, vội vàng đứng về một bên, lắc đầu,

"Mẹ, không phải đâu, tụi con đã chia tay rồi."

Ánh mắt Cố Thần Sinh tối lại, mím chặt môi, thần sắc lạnh lẽo. Từ đầu đến cuối đều nhìn cô không rời, như muốn ăn tươi nuốt sống.

Diệp Lộ nhìn sang Cố Thần Sinh,

"Lão tứ, mày đang làm gì với con gái chị vậy? Dư Dư còn nhỏ, còn có thể suy nghĩ chưa chín chắn, nhưng mày đã từng này rồi, mày có biết mày đang hại nó không? Mày làm như thế có từng nghĩ đến Cố gia đã nuôi nấng mày mấy chục năm rồi không?"

Cố Dư bắt đầu khóc thút thít, Cố Thần Sinh yên lặng nắm lấy tay cô, mặc kệ cô dãy dụa, nói với Diệp Lộ,

"Em sẽ báo hiếu với mọi người, nhưng riêng chuyện này, không thể."

Diệp Lộ như vừa nghe được chuyện cười, bật cười tức tưởi,

"Mày dùng cách này để báo hiếu à? Mày có chắc bố nghe xong mà không tức đến chết không?"

Cố Dư không chờ anh lên tiếng, vội ngắt lời,

"Mẹ, vừa nãy chỉ là hiểu lầm thôi, bọn con đã không còn gì nữa rồi..."

"Câm miệng cho anh!" Cố Thần Sinh quát cô, mắt anh đỏ ngầu, Cố Dư bị anh quát đến sững sờ, nghẹn họng.

Cố Thần Sinh quát xong, lại không nỡ, xoay người lại nước mắt giúp cô, nói với Diệp Lộ,

"Chị ra ngoài đi, vô ích thôi, chúng em sẽ không chia tay."

Diệp Lộ há miệng một hồi lâu, cuối cùng chỉ biết lầm bầm mấy câu trong miệng,

"Phản rồi, phản rồi."

Rồi mở cửa đi ra ngoài, bà biết lúc này chưa phải lúc để làm ầm lên.


Cửa phòng vừa đóng, Cố Dư đã giãy khỏi tay anh, khóc lớn,

"Anh vừa làm gì vậy hả?"

Cố Thần Sinh kéo cô đến gần giương, trực tiếp đẩy người lên đó,

"Còn em? Em vừa làm gì? Em ỷ lại việc anh bao dung cho em nên nghĩ muốn làm gì thì làm, muốn nói gì thì nói đúng không?"

Cố Dư ngã ngồi trên giường, trước mặt là lồng ngực rộng của anh giam lấy cô,

"Cố Thần Sinh, anh đừng như vậy nữa..." Nói rồi khóc huhu thành tiếng.

Hình như anh đã dùng hết sức để dồn vào mấy lời nói kia rồi, lúc này tựa như không còn sức lực, loạng choạng đứng dậy, một tay chống lên tường, tay còn lại nâng lên che đi đôi mắt, nghẹn ngào,

"Dư Dư, nói cho anh biết, phải làm sao?"

Cố Dư lau nước mắt, sợ rằng nếu khóc thêm nữa mọi người sẽ phát hiện ra, đứng dậy,

"Chúng ta đã chia tay rồi, từ ngày mai em sẽ ở lại kí túc xá của trường, chúng ta tạm thời đừng gặp nhau nữa."

"Tạm thời? Vậy bao giờ mới có thể gặp lại?" Giọng anh như đang tự vấn mình.

"Đợi đến khi chúng ta có thể dùng thân phận chú cháu bình thường để gặp nhau."

Anh cười.

Sẽ có ngày đó sao?

Cố Dư cố gắng chạy trốn khỏi căn phòng này, để không nghe thấy tiếng cười của anh, nếu nghe thêm nữa, sợ rằng cô sẽ không kiềm chế được mà ôm chầm lấy anh, nói rằng sẽ không chia tay nữa.

Nhưng làm sao bây giờ, cô không thể chỉ vì đoạn tình yêu cố chấp sai lầm này mà quay lưng với gia đình.

Khoảng gần tám giờ, Cố Dư mệt mỏi ngồi vào bàn ăn, nhìn chiếc ghế bên cạnh trống không, thản nhiên cầm đũa.

Ôn Diệp hỏi mọi người,

"Lão tứ lại chạy đi đâu rồi?"

Diệp Lộ không trả lời, lạnh lùng gắp thức ăn, Cố Noãn liếc Cố Dư một cái, nhỏ giọng đáp,

"Hình như có việc gấp nên đã lái xe về thành phố rồi."

Mọi người đều đã quen, không để ý quá lâu, tiếp tục bữa cơm.

Tối đó Cố Dư ngủ tại nhà.


Trời vừa tờ mờ sáng cô đã thức dậy, hai mắt thâm quầng, bắt xe trở về căn hộ gần trường.

Đèn phòng khách sáng trưng, Cố Thần Sinh nằm nhoài trên ghế sofa, xung quanh sạch sẽ, không khí cũng không ám mùi thuốc lá.

Anh chưa ngủ, nên biết Cố Dư đã về, không thèm nâng mắt, bên tai là tiếng cô mở cửa tủ đồ, tiếng móc đồ va vào nhau chói tai, cuối cùng là tiếng kéo khoá vali

Cố Dư kéo vali, đi ngang qua phòng khách, dừng lại một chút, ngập ngừng do dự,

"Em đi nhé, tạm biệt."

Yên tĩnh, không có tiếng trả lời, thậm chí đến cả hô hấp anh cũng lười.

Đợi đến khi cửa nhà "cạch" một tiếng, người đã đi khỏi, anh mới lật người, đối diện với trần nhà, nâng tay che mắt.

Có giọt nước mắt chảy dọc theo gò má anh, rơi xuống sofa màu trắng, lan rộng.

____________

Cuộc sống vẫn tiếp tục, chỉ là cô sợ gặp anh, nên không dám về nhà nữa, tan học đều ở lì trong kí túc.

Hàn Phỉ Phỉ học ở Thượng Hải, mỗi lần về Bắc Kinh đều hẹn nhau đi ăn, lần này cũng thế.

Phỉ Phỉ nhìn cô bạn rầu rĩ ngồi đối diện, thở dài,

"Mày chia tay bạn trai hả?"

Cố Dư giật mình, ngẩng đầu nhìn cô, "Sao mày biết?"

Phỉ Phỉ uống một ngụm trà sữa, đặt chiếc li xuống bàn,

"Tao không muốn nói thôi, tính đợi xem mày giấu được bao lâu, cuối cùng lại chia tay mất."

Cố Dư chột dạ, cúi đầu, "Tao xin lỗi."

Phỉ Phỉ bật cười, "Lão nương đâu rảnh mà quan tâm chứ, chắc mày có nỗi khổ riêng nên mới dám giấu tao thôi, dù sao cũng chia tay rồi, dù tao chẳng biết bạn trai mày là ai."

Cố Dư chống cằm, quấy đều li trà sữa, cúi đầu hút một ngụm, ngọt đến phát ngấy,

"Tao sắp đi du học rồi."

Hàn Phỉ Phỉ ngồi đối diện nghe thấy câu này liền ho sặc sụa, có vài giọt bắn sang tận mặt Cố Dư, cô chau mày rút một tờ khăn giấy đưa sang.

Hàn Phỉ Phỉ chưa kịp lau sạch miệng đã chất vấn,

"Mày đùa hả? Sao mày không nói sớm với tao?"


Cố Dư nhìn xoáy nước nhỏ trong li trà sữa,

"Tao cũng mới quyết định đây thôi, tốt nghiệp xong sẽ đi."

Hàn Phỉ Phỉ hô lớn, "Vậy chỉ còn chưa đầy một tháng? Mày bị điên sao? Mày đừng kích động, suy nghĩ kĩ một chút. Đại học Bắc Kinh đã tốt lắm rồi, nhà mày nhiều thế lực như thế, còn thiếu gì nữa mà phải ra nước ngoài?"

Nghĩ đến chuyện này Cố Dư lại muốn khóc, sụt sùi,

"Dù sao cũng quyết định rồi, yên tâm đi, tao đi vài năm rồi về."

Hàn Phỉ Phỉ vỗ vai cô, "Đương nhiên là phải về rồi, mày cứ thử đi luôn xem, tao sẽ lái máy bay sang tận nơi trói mày về."

Cố Dư bật cười, nhìn cô bạn thân,

"Mày thật nhảm nhí."

____________

Cứ thế một tháng trôi qua, Cố Dư đi nhận bằng tốt nghiệp, mặc bộ đồ cử nhân trên người, tạo dáng cùng bố mẹ một tấm ảnh, rồi lại chụp cùng bạn bè.

Trong lòng vẫn như bị ai khoét đi một mảng lớn.

Vừa trống rỗng vừa đau.

Suốt một tháng qua hai người gần như trở thành người dưng, không chạm mặt, không gọi điện, không chút liên hệ, tựa hồ như chỉ có nhưng cơn đau gặm nhấm cô hằng đêm mới biết được cô nhớ anh đến nhường nào.

____________

Cố Thần Sinh đứng trước cửa sổ sát đất, nhìn hình ảnh người cử nhân được treo trên biển quảng cáo đối diện toà nhà.

Xoay người trở về bàn làm việc, mở điện thoại, đăng nhập Weibo.

Cô không đăng tin mới, nhưng Diệp Lộ lại đăng trong vòng bạn bè tấm ảnh bà cùng chồng chụp với Cố Dư, nụ cười cô vẫn rực rỡ như ngày nào.

Chỉ khi cô khoác bộ đồ này trên người, anh mới nhìn thấy hình bóng người con gái mười tám tuổi năm đó anh gặp trên chuyến tàu, thuần khiết, trong sáng, nhìn một lần đã say mê.

Linda gõ nhẹ cửa phòng, đem một tập hồ sơ dự án tiến vào, nhìn thấy anh lại ngẩn người nhìn khung ảnh trên bàn, thở dài,

"Chủ tịch, hay anh nghỉ ngơi một ngày đi."

Thế này đã một tháng rồi, nếu tiếp tục kéo dài thêm nữa, sợ anh sẽ không trụ thêm được nữa.

Cố Thần Sinh vuốt ve mép ảnh, khoé môi dịu dàng công lên,

"Linda?"

"Hả?"

"Cô ấy không cần tôi nữa, thật sự không cần nữa."

Suốt một tháng qua, bao nhiêu lần anh sực tỉnh từ trong cơn mê man, bất chấp trời đã về sáng, vẫn phóng xe đến căn hộ trước kia từng là của hai người.

Nhưng vẫn thế, vẫn lạnh lẽo, không chút hơi ấm.


Đi làm về, không còn bóng dáng người con gái đứng nấu cơm, cũng không còn ai cùng anh ngủ trên chiếc giường rộng kia, vậy thì về nhà còn có ý nghĩa gì? Chỉ việc càng nhớ cô hơn.

Khắp nơi đều là hình bóng của Cố Dư.

Anh không nghĩ cô lại ngoan cố đến như thế.

Lúc đầu chỉ nghĩ cô chỉ giận dỗi vài ngày lại thôi.

Nhưng bây giờ, đến cả lang thang trên đường cũng không thể gặp được.

Cô đã thật sự cắt đứt tất cả với anh rồi.

Linda thở dài nhìn chủ tịch mình đã theo suốt gần chục năm nay, từ những ngày mới ra trường.

Trong mắt cô anh vẫn luôn là người vui vẻ, hoà đồng, nghiêm túc trong công việc nhưng vẫn luôn phóng khoáng, cởi mở.

Không nghĩ người như vậy khi sa vào tình yêu lại trở thành bộ dạng như vậy.

_______________

Tất cả thủ tục đi du học đều đã hoàn thành.

Ngày cuối cùng trước khi đi, Diệp Lộ làm một bữa lớn, đại gia đình sum họp.

Cố Dư tỏ ý từ chối, cô sợ gặp anh.

Diệp Lộ đương nhiên biết con gái đang nghĩ gì, bà nhẹ nhàng khuyên nhủ,

"Sớm hay muộn cũng phải đối mặt với nó thôi, nghe lời, chỉ ăn một bữa cơm thôi, ngày kia con đi rồi, dẫu sao cũng nên nói lời tạm biệt."

Cố Dư không muốn phản bác, miễn cưỡng gật đầu.

Ngày hôm sau, từ sáng sớm cô đã trở về lâu đài.

Mọi thứ đều như trở về trước năm mười tám tuổi.

Buổi sáng cô dành trọn để chơi cờ cùng ông nội.

Buổi trưa lúc cả nhà đang ngủ liền cầm theo cuốn "Nghìn Lẻ Một Đêm" ra vườn sau ngồi xích đu.

Lúc xế chiều tranh thủ tưới nước cho mấy bụi hoa trước cửa.

Trong lòng vẫn rạo rực không yên.

____________

Có vẻ nhân vật Cố Dư này gây nhiều tranh cãi quá 🤣 ta đọc comments tranh luận của các nàng mà cứ tưởng sắp cãi nhau tới nơi ấy 🤣

Dù trong truyện có xảy ra chiến tranh thế giới đi chăng nữa thì cũng phải nhớ hoà khí là trên hết nhé. 😚

Cố lên nhé, hơn 200 votes up chương mới 🤣

Yêu thương!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận