Sau bữa tối Chủ nhật, Lâm Tiễn cùng Tiêu Uyển Thanh xuống lầu trong tiểu khu tản bộ để tiêu hóa. Thời tiết đẹp, buổi tối có nhiều người dắt chó đi dạo.
Khi đi ngang qua bãi cỏ vành đai xanh của tiểu khu, một con Samoyed trắng như tuyết kéo một sợi dây kéo dài trên cổ, nhảy đến bên Tiêu Uyển Thanh.
Tiêu Uyển Thanh nhìn tiểu gia hỏa dưới chân mình, không kìm được mà buông tay Lâm Tiễn ra, ngồi xổm xuống, hiếm khi dùng nhìn đôi mắt to tròn như trẻ con nhìn đối diện với nó, ngập ngừng đưa tay vuốt ve bộ lông xù xù trên đầu nó.
Samoyed không từ chối, có vẻ thích thú. Ánh mắt Tiêu Uyển Thanh trở nên nhu hòa hơn.
Lâm Tiễn cũng ngồi xổm người xuống, định vươn tay muốn chạm vào người Samoyed một cái, nhưng tên tiểu gia hỏa này không cho cô chút mặt mũi nào, vừa thấy cô đưa tay ra thì đột nhiên chạy ra ngoài.
"Nó không thích con?!" Lâm Tiễn lần đầu tiên nghi ngờ tính cách của mình.
Tiêu Uyển Thanh nhìn vẻ mặt kiêu ngạo như sụp đổ không thể tin được của Lâm Tiễn, nàng không khỏi bật cười. Nàng đứng dậy, nhìn về hướng tiểu cẩu đang chạy, an ủi Lâm Tiễn: "Không phải, chủ nhân của nó ở đây." Tiểu cẩu lao đến chỗ hai nữ nhân trẻ đang đứng cạnh nhau.
Lâm Tiễn thấy ánh mắt của Tiêu Uyển Thanh nhìn tiểu cẩu rất dịu dàng, đoán Tiêu Uyển Thanh hẳn phải rất thích cẩu? Cô ngập ngừng hỏi nàng: "Dì Tiêu, dì thích chó sao?"
Tiêu Uyển Thanh cười gật đầu, "Ân, thực thích. Trước đây..." Nàng dừng lại, đột nhiên cảm thấy có chút khó khăn.
Đây là lần đầu tiên nàng nói chuyện với Lâm Tiễn về thời thơ ấu của nàng cùng khoảng thời gian nàng ở với cha mẹ. Một lúc sau, nàng kể tiếp: "Lúc còn nhỏ, ba của dì có cho dì một con cún, dì rất thích liền nuôi nó mấy năm, rồi một hôm có khách đến chơi, cửa đóng không kỹ. Chờ dì phát hiện thì đã không thấy nó đâu, sau này cũng không gặp lại nó, cũng không bao giờ muốn nuôi nữa".
Không lâu sau, nàng tỉnh lại từ trong mộng, mơ thấy tiểu cẩu đang sủa nàng, sủa như tiếng người khóc. Nàng tự trách bản thân không xem trọng nó, nàng tự trách bản thân bởi vì sơ ý nhất thời làm tiểu cẩu phải lọt vào tình huống bi thảm.
Trong thanh âm của nàng có chút phiền muộn, nghe được tâm trạng của Lâm Tiễn cũng hơi trầm xuống.
Lâm Tiễn kiềm chế tâm trạng, trợn to mắt, kéo ra nụ cười, phá tan bầu không khí, nói đùa: "Dì Tiêu, dì không cần nuôi cún, cứ nuôi con là tốt rồi."
Thấy Tiêu Uyển Thanh nhất thời không nói được gì. Lâm Tiễn khẽ nở nụ cười, mèo khen mèo dài đuôi nói: "Con so với tiểu cẩu đáng yêu cùng ngoan ngoãn hơn nhiều." Cô đưa tay ra nắm tay Tiêu Uyển Thanh lần nữa, nửa đùa nửa thật: "Không cần kéo dây đâu, con sẽ không bao giờ chạy xa, dù một ngày dì có lạc mất con, dù xa cách mấy, con cũng sẽ tìm về bên dì."
Rõ ràng đó là lời nói vui đùa, nhưng trái tim của Tiêu Uyển Thanh lại run lên. Chỉ là, lời nói đùa thôi sao?
Nàng không nhịn được đưa tay lên nhẹ nhàng chạm vào mái tóc đen mềm của cô. Ngay sau đó, nàng đột nhiên nghe thấy cô nói: "A, dì Tiêu, tay dì vừa mới sờ vào tiểu gia hỏa kia a!"
Tiêu Uyển Thanh rốt cuộc không nhịn được nữa mà cười thành tiếng.
Sau khi tản bộ về nhà, cả hai thường dành thời gian vui vẻ trong thư phòng.
Lâm Tiễn đã vượt qua cấp độ 4. Học kỳ trước, cô đã đăng ký cấp độ 6 vào tháng 6. Cho nên còn hơn một tháng là tới kỳ thi, buổi tối cô sẽ nghe những kỹ năng nghe, thực hiện một số mô phỏng.
Cô mang sổ tay ra khỏi phòng ngủ, đặt nó trên bàn, sau đó cài đĩa CD-ROM, cắm tai nghe chuẩn bị làm bộ câu hỏi thực tế của những năm trước để ước tính trình độ hiện tại của mình. Khi cô lấy giấy kiểm tra ra, định đeo tai nghe vào, cuối cùng liếc nhìn Tiêu Uyển Thanh đang ngồi ở ghế bên cạnh, chỉ thấy nàng đang chống cằm, nở nụ cười nhẹ, hiếm thấy nhàn nhã lướt qua các diễn đàn giải trí.
Lúc trước khi Tiêu Uyển Thanh bận rộn trong thư phòng, Lâm Tiễn rất ít khi quấy rầy nàng, cho nên hai người bận rộn mà chứa đầy khoảng cách. Nhưng nhìn thấy Tiêu Uyển Thanh hôm nay thư giãn, Lâm Tiễn không nhịn được muốn lại gần nàng, muốn nói chuyện với nàng.
Cô tạm dừng phát âm thanh, hỏi Tiêu Uyển Thanh: "Dì Tiêu, tiếng Anh của dì có tốt không?" Cô nhớ rõ mẹ cô đã nói với cô Tiêu Uyển Thanh rất giỏi ngôn ngữ.
Tiêu Uyển Thanh ngừng lăn chuột, nhìn nghiêng về Lâm Tiễn với ánh mắt có chút tinh quái, mỉm cười, không quá khiêm tốn nhưng cũng không quá khoe khoang, khách quan nói: "Hẳn có thể đi. Nhưng hiện tại khả năng có lẽ không như thời gian trước." Đây là sự thật, nàng từng đạt giải đặc biệt cuộc thi Tiếng Anh đại học cấp quốc gia, được đánh giá là khá. Nhưng việc học ngoại ngữ là việc cần tích lũy cùng luyện tập lặp đi lặp lại, nàng từng vì thích thú mà mấy lần học với người nước ngoài. Sau khi tốt nghiệp lại tiếp xúc quá ít, hiện tại thực sự nhớ không nhiều lắm. Nàng cũng thích tiếng Anh, miễn cưỡng còn có thể chống được.
Trong mắt Lâm Tiễn hiện lên nụ cười giảo hoạt, cô rút tai nghe ra khỏi máy tính xách tay, chuyển sang loa ngoài. Chớp chớp mắt, nhiệt tình nói với Tiêu Uyển Thanh: "Dì Tiêu, dì có muốn kiểm tra trình độ hiện tại không? Tới nghe đi, xem chúng ta ai chính xác hơn?"
Tiêu Uyển Thanh nhìn cô nóng lòng muốn thử, sủng nịch nói: "Con là đang khi dễ dì sao? Dạo này con đang luyện nghe a."
"Nhưng kỹ năng nghe của con thật sự rất tệ, cho nên mới bày ra trò này. Đừng lo a." Cô duỗi cánh tay của Tiêu Uyển Thanh ra lắc nhẹ, tỏ vẻ đáng yêu làm nũng. Kết quả kiểm tra không quan trọng đối với Lâm Tiễn, cô chỉ muốn cùng Tiêu Uyển Thanh làm một việc, cùng nhau chia sẻ mọi điều.
"Nếu con thua, con sẽ đáp ứng với dì một chuyện."
Tiêu Uyển Thanh trầm ngâm một chút, giả vờ nghiêm túc: "Nhưng hình như dì không có việc gì muốn con đáp ứng a." Nàng trêu chọc Lâm Tiễn, nhưng tay lại thẳng thắn rút ra một cây bút từ ống đựng bút, rồi kéo một tờ giấy trắng, nàng di chuyển chiếc ghế đến gần Lâm Tiễn.
Thực ra, nàng không ngại luyện tập với Lâm Tiễn. Đối với công việc của nàng, Lâm Tiễn không có kinh nghiệm làm việc cũng như kinh nghiệm xã hội, cho nên tham dự quá ít. Việc học của Lâm Tiễn là vì nhân văn bất đồng, điểm của cô rất tốt, nàng có khả năng trợ giúp quá ít. Hiếm khi có cơ hội dễ dàng tiếp xúc cùng nhau như vậy, nàng đương nhiên rất nguyện ý.
Lâm Tiễn vừa thấy tư thế của Tiêu Uyển Thanh, cô liền biết Tiêu Uyển Thanh miệng chê nhưng thân thể lại thành thật mà dung túng mình. Cô vui vẻ kéo Tiêu Uyển Thanh tới gần cánh tay gần mình hôn một cái thật lớn. Sau đó rèn sắt còn nóng mà đặt tờ giấy kiểm tra giữa hai người lên bàn, bấm vào nút phát âm thanh.
Thư phòng im ắng, hai người đều tiến vào trạng thái, bất giác nghiêng đầu, im lặng căng tai lắng nghe nam thanh nữ tú nói chuyện, nghiêm túc cau mày nhìn các phương án trên giấy kiểm tra cùng các chấm tròn trên tờ giấy.
Sau khi cuộc trò chuyện ngắn ngủi kết thúc, Tiêu Uyển Thanh lặng lẽ quay đầu lại liếc nhìn cái cổ trắng nõn của Lâm Tiễn, ngón tay cô vô thức vuốt ve cán bút, nghiêm túc xem đề, ánh mắt dần dần trở nên nhu hoà.
Khi Lâm Tiễn nghiêm túc, cô trông giống như một người trưởng thành rất đáng tin cậy cùng mê hoặc.
Tiêu Uyển Thanh từ đáy lòng âm thầm trầm xuống, lại nghe thấy thanh âm, thu hồi ánh mắt.
Đã lâu rồi Tiêu Uyển Thanh mới tập trung làm câu hỏi nghe tiếng Anh như vậy
Nghe xong nửa tiếng, nàng cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút. Cuối cùng cũng được giải phóng.
Khi câu nói này hiện lên trong đầu nàng liền không khỏi bật cười. Trong chốc lát, nàng cảm giác như mình vừa trở lại phòng thi đại học.
Lâm Tiễn vươn eo, nhìn thấy sắc mặt hiếm thấy của nàng, nhếch mép hỏi: "Dì Tiêu, dì làm thế nào rồi?"
Tiêu Uyển Thanh xoay cây bút màu đỏ, thanh âm ôn thuận nói: "Dì không rõ, thoạt nhìn con làm rất tốt đi?"
Lâm Tiễn không phải là loại người thích khiêm tốn nói chính mình không làm tốt trong khi đạt kết quả tốt trong kỳ thi. Cô luôn thành thật, tốt là tốt, tệ là tệ: "Cảm giác như vậy là tốt a, chúng ta đến đối chiếu đáp án được không? Cảm giác như con thắng! Con vừa nói là nếu con thắng, dì cũng nên đáp ứng với con một chuyện a."
Tiêu Uyển Thanh nghe xong, trong mắt có chút trêu chọc, liếc nhìn cô một cái, nhưng không nói gì. Nàng kéo câu trả lời tham khảo mà Lâm Tiễn đã đặt sang một bên, cúi đầu nghiêm túc nhìn câu trả lời.
Lâm Tiễn chống cằm trên cánh tay, nhìn chằm chằm vào Tiêu Uyển Thanh đang viết gì đó trên giấy, nhìn từ trán đến chóp mũi, đến môi, cuối cùng là đường nét mê hoặc của cằm. Cô nhìn nàng đang chớp đôi mi dài, nhìn nàng bất giác cắn môi suy nghĩ, nhìn mà dần dần bị mê hoặc.
Trong tâm trí cô hiện lên hình ảnh một cô gái trong lớp học làm say lòng người của ngày xuân tháng tư nở rộ. Lưng thẳng tắp, nụ cười thật tươi, ngẩng cao đầu, mắt hướng về bục giảng. Nàng vén tóc lên để lộ ra sườn mặt, đó là một khuôn mặt đẹp như tranh vẽ hơn cả những nhân vật nữ chính được miêu tả trong tất cả các tiểu thuyết thanh xuân.
Lâm Tiễn cắn môi, tự nghĩ mà si ngốc bật cười. Cô chợt nghĩ, nếu cô và Tiêu Uyển Thanh cùng học cấp ba, có lẽ cô sẽ không vào Đại học Kinh Nam.
Tiêu Uyển Thanh nghe thấy tiếng cười vui vẻ của cô liền dừng động tác trên tay. Trong đôi mắt có thủy quang ấm áp của nàng có một chút nghi hoặc, nàng khó hiểu mà nhìn cô một cái.
Lâm Tiễn vươn tay ra, nắm lấy tay Tiêu Uyển Thanh, áp mu bàn tay cô vào má nàng, xúc động nói: "Dì Tiêu, con muốn cùng dì làm đồng học a, tốt nhất là đồng học bàn sau của dì."
Thủy quang trong đôi mắt của Tiêu Uyển Thanh khẽ động. Dùng ngón tay cái chạm vào cằm Lâm Tiễn, nhẹ giọng hỏi cô: "Sao lại là đồng học bàn sau?"
Lông mày Lâm Tiễn đầy vẻ dịu dàng mềm mại, cô nói, "Vì con có thể trộm nhìn vào lưng dì trong giờ học mà không bị dì bắt gặp. Con có thể bí mật trong mọi tiết học phát họa lưng dì trên tờ giấy, khi con không nhịn được muốn nhìn dì, sẽ giả vờ lơ đãng chạm vào lưng dì, khi dì quay lại nhìn con, con sẽ giả vờ vô tội a."
Tiêu Uyển Thanh nghe xong không khỏi mềm lòng, suy nghĩ của nàng nhảy múa theo lời của cô.
"Rồi một ngày nào đó, có lẽ sẽ có buổi hoàng hôn tan học của một tiết học nào đó, trong lớp học yên tĩnh chỉ còn lại hai chúng ta, con sẽ nhẹ nhàng vỗ vai dì, rồi khi dì quay đầu lại, con liền đến gần hôn dì, nói với dì là con thích dì nhiều như thế nào." Giọng cô trong trẻo, bởi bị tình yêu vô hạn mà trở nên mềm mại.
Tiêu Uyển Thanh rũ xuống lông mi, nhìn chằm chằm khuôn mặt của Lâm Tiễn, ánh mắt dần dần xa xăm, như được phủ một lớp sương mờ ảo, ôn nhu mà bí ẩn.
Nàng nhất thời muốn nói với cô: "Dì so với con cao hơn."
Cho nên, để dì là bàn sau của con.
Để dì luôn dõi theo con.
Để dì nói thẳng với con rằng dì có bao nhiêu thích con.
Nhưng cuối cùng, nàng chỉ hạ lông mày, có chút dịu dàng mà Lâm Tiễn không phát hiện được, hỏi: "Tiễn Tiễn, con ngồi ở hàng ghế nào?" Nàng không phải vất vả để Lâm Tiễn đến lớp, nàng nghĩ, đặt đồng hồ của cuộc đời mình, đến lớp cấp ba của Lâm Tiễn, đến bên cạnh cô.
Mắt Lâm Tiễn tối sầm lại, nghĩ Tiêu Uyển Thanh đã không đáp lại lời thú nhận thẳng thắn của cô. Giây tiếp theo, cô lại tự cổ vũ mình, Tiêu Uyển Thanh dè dặt như vậy, hẳn là không quen, không sao cả, ngày nào cô cũng sẽ tỏ tình với nàng, có ngày Tiêu Uyển Thanh sẽ quen rồi nhiệt tình lên.
Cô không biết, đáy lòng Tiêu Uyển Thanh đang nghĩ cái gì. Nàng đang nghĩ, nếu nàng có thể mơ thấy như vậy một lần cũng tốt.