Dư Sinh Vi Kỳ

Buổi tối, Tiêu Uyển Thanh một mình trong phòng ngủ thu dọn hành lý. Đã chuẩn bị xong, cũng đã đặt khách sạn, mua vé, Lâm Tiễn không thể đi cùng nàng, nàng vẫn có thể tự mình đi.

Nàng tự an ủi mình, không phải nàng chưa đi một người như vậy, trước đây để tâm trạng thoải mái, nàng thậm chí cự tuyệt Ôn Đồng đi cùng, lên đường một mình, đi lại tự do, sống thật với chính mình.

Kỳ thật, một người cũng khá tốt. Nhưng nhớ tới Lâm Tiễn, trong lòng vẫn là có chút cô đơn.

Chuông điện thoại đột nhiên vang lên, Tiêu Uyển Thanh dừng động tác bận rộn. Sau khi nhìn thấy ID người gọi là Ôn Đồng, nàng mới thả lỏng một chút, thản nhiên cầm lên, bật loa lên, tiếp tục vừa thu thập vừa trò chuyện với Ôn Đồng.

Ôn Đồng mang thanh âm nhàn nhạt ý cười, hỏi Tiêu Uyển Thanh: "Lúc trước mình hỏi cậu ngày 1 tháng 5 có việc gì không. Cậu thần thần bí bí không chịu nói, bây giờ có thể nói cho mình biết được không a?"

Hai tuần trước, cô muốn hỏi Tiêu Uyển Thanh kỳ nghỉ tới có muốn đến thành phố Trường Trạch du lịch không, cô sẽ mang nàng đi chơi. Nhưng khi đó hỏi Tiêu Uyển Thanh ngày 1 tháng 5 nàng hoạt động gì không, Tiêu Uyển Thanh liền lưu loát trả lời cô. Sau khi hỏi kỹ nàng chi tiết, Tiêu Uyển Thanh nói đến lúc đó lại nói.

Ôn Đồng biết chính là tự mình đa tình. Nhưng cô không thể không liên tưởng, thẳng đến khi Tiêu Uyển Thanh gọi cô hỏi "Thành phố Trường Trạch thế nào?"

Cô cầm lòng không đậu mà không mong đợi ngày 1 tháng 5 Tiêu Uyển Thanh có thể... đến thành phố Trường Trạch tìm cô, tạo cho cô một điều bất ngờ hay không. Rốt cuộc, trong nhiều năm qua, Tiêu Uyển Thanh dành hầu hết các kỳ nghỉ cùng ngày hội cùng cô trải qua.

Chẳng phải thói quen là một điều đáng sợ sao?

Cô lờ mờ đoán được trong vài tháng trước khi cô rời đi, Tiêu Uyển Thanh đã phát giác cái gì, hoặc có cảm nhận được chút gì.

Nhưng điều khiến cô thất vọng cùng xấu hổ chính là qua điện thoại Tiêu Uyển Thanh chỉ mỉm cười, thản nhiên vô tội mà tàn nhẫn phá vỡ mộng đẹp của cô: "Ngày mai mình đi thành phố Tề ngắm hoa, hiện tại đang thu thập đồ đạc."

Có cô hay không có cô, cuộc sống của Tiêu Uyển Thanh giống như không bị ảnh hưởng chút nào. Đối với Tiêu Uyển Thanh, cô không phải là người cần thiết.

Trong phút chốc, đôi mắt thâm thúy sáng ngời của Ôn Đồng mất đi ánh sáng. Nhìn ánh đèn của hàng ngàn ngôi nhà trong thành phố xa lạ này, cô bắt đầu tự hỏi tại sao mình lại đến đây.

Giống như không có chút ý nghĩa gì cả.

Cô kìm nén hàng vạn cảm xúc trong lòng, có chút chờ mong cuối cùng, cô hỏi Tiêu Uyển Thanh: "Lúc trước cậu có nói muốn đến Thành phố Trường Trạch phát triển, cậu suy xét thế nào rồi?"

Tiêu Uyển Thanh dừng lại, thở dài gần như không nghe được, trả lời, "Mình quyết định ở lại."

Quả nhiên, tự mình đa tình là điều nực cười nhất. Ôn Đồng nghẹn họng, nghiến răng, mím chặt môi, tràn đầy phiền muộn.

Tiêu Uyển Thanh hít sâu một hơi thật sâu, đứng lên, đột nhiên có ý muốn nói chuyện. Nàng muốn nói với cô: "Đồng Đồng, mình đã đưa ra quyết định rất phi lý a." Nhưng khi nàng còn đang do dự, Ôn Đồng đột nhiên ngắt lời nàng, nói với nàng bằng một giọng kỳ quái: "Đột nhiên có người gõ cửa, mình đi xem một chút, gác máy trước a. "

Dũng khí của Tiêu Uyển Thanh giống như một quả bóng bị xì hơi, đồng loạt biến mất. Nàng tự an ủi mình, đợi lần sau nói cho Ôn Đồng biết, thật ra nàng vẫn chưa thực sự sẵn sàng.

Chỉ là nàng không ngờ hơn một tháng sau, lại không nhận được cuộc gọi nào của Ôn Đồng.

Ngày hôm sau Lâm Tiễn về nhà, sáng sớm cô đã được Lâm Mẹ đón rồi đưa về ông nội, sau đó theo ông bà nội về quê.

Cô nhìn khung cảnh tua nhanh bên ngoài cửa sổ, nhìn thành phố nhộn nhịp đang dần lùi xa, thôn dã chất phác từng chút một xuất hiện, tâm trạng cô từ từ thanh thản. Cô hạ cửa kính xe xuống, nhìn vào bãi cỏ, con cò vỗ cánh, cảm nhận làn gió thổi vào những luồng hơi mát sảng khoái. Chút oán giận do không có một đêm ngon giấc đã tiêu tán mất. Cô không kìm được giơ tay, hướng về phía cửa sổ, chụp vài tấm ảnh gửi cho Tiêu Uyển Thanh.

"Ở đây đẹp thật, có chút khác vùng quê mà con nghĩ. Giá như có dì ở bên con."

Tiêu Uyển Thanh đang ngồi trên tàu ngầm cao tốc, dựa vào cửa sổ, đeo tai nghe nghe nhạc. Nhìn thấy tin nhắn, trên môi thoáng hiện lên một nụ cười nhàn nhạt, nụ cười mang theo chút ưu thương.

Nàng nheo mắt nhẹ nhàng trả lời: "Vậy thì tận hưởng vui vẻ đi, nhớ giữ an toàn." Tai nghe của nàng đang phát những bài hát theo phong cách cổ trang cùng anime mà Lâm Tiễn thích nghe. Sau khi thoát khỏi giao diện tin nhắn, màn hình quay lại trang hậu trường bán vé triển lãm offline do trò chơi Lâm Tiễn tổ chức trước đó.

Giá như có dì ở bên cạnh con. Đáy lòng Tiêu Uyển Thanh không khỏi thầm lẩm bẩm theo dòng tin nhắn.

Nhưng Tiễn Tiễn, dì không có bên cạnh cũng không có vấn đề gì.

Con không ở bên cạnh dì, nhưng luôn ở trong lòng dì.

Nàng nguyện ý đi xuyên qua cố gắng tiếp cận thế giới của cô, cảm thụ cô, hiểu cô và đến gần cô hơn.

Ngày đầu tiên Lâm Tiễn đến nhà bằng hữu cũ của ông nội. Cuộc sống của cô rất thoải mái. Buổi sáng, cô theo vài cụ già lang thang khắp làng ngắm cảnh hoa lá, buổi chiều câu cá trong ao, nghe các cụ kể về những năm tháng phồn hoa, buổi tối trêu chó mèo ngoài sân thưởng trà. Không thể dễ chịu hơn.

Nhưng vẫn còn phiền muộn, dì Tiêu có ở đây thì tốt biết mấy.

Buổi tối, cô nhìn thời gian không sai biệt lắm, ước tính Tiêu Uyển Thanh có hoạt động team building thì giờ cũng đã kết thúc, cô gọi cho Tiêu Uyển Thanh.

Nhưng thực tế, Tiêu Uyển Thanh vẫn có mặt tại buổi hòa nhạc đồng hành cùng game show đó. Địa điểm quá ồn ào, hoàn toàn không nghe thấy tiếng rung của điện thoại trong túi xách, cho nên đã bỏ lỡ hai cuộc gọi liên tiếp của Lâm Tiễn. Sau đó, điện thoại không biết hết pin từ lúc nào mà tự động tắt.

Trong suốt buổi chiều và buổi tối, Tiêu Uyển Thanh giống như đã lạc vào thế giới 2D. Nàng mới lạ mà quan sát, tìm hiểu kỹ thế giới mà Lâm Tiễn yêu thích trong thời gian rảnh rỗi, cố gắng nắm bắt nhịp đập nhỏ của Lâm Tiễn. Sau mười giờ, cuối cùng nàng sững sờ theo những nam nữ thanh niên xung quanh mình từ thế giới 2D trở về thế giới 3D. Trên đường trở về khách sạn bằng taxi, nàng mệt mỏi xoa xoa thái dương, cảm thấy mình thật sự già rồi.

Nhưng mệt mỏi lại không biết làm sao, khi lấy ra phụ kiện trò chơi mà nàng mua được từ triển lãm - một cặp móc khóa điện thoại từ trong túi xách của mình, đáy lòng nàng vẫn là thõa mãn cùng vui sướng.

Rốt cuộc đây có được coi là một khung cảnh khác mà nàng nhìn thấy, giống với mắt của Lâm Tiễn nhìn qua không?

Trở lại khách sạn, nàng sạc điện thoại, bật lên thì thấy Lâm Tiễn đã gọi cho nàng nhiều lần cùng gửi vài tin nhắn văn bản.

Nàng kiểm tra thời gian, đoán chừng Lâm Tiễn có lẽ đã nghỉ ngơi nên không gọi lại, chỉ nhắn lại một tin nhắn cho cô: "Xin lỗi, nơi này vừa rồi có chút ồn ào nên không nghe máy. Điện thoại lại hết pin, dì không sao, đừng lo lắng. Con ngủ chưa? "

Sau đó, đợi một lúc, nàng không nhận được tin nhắn trả lời của Lâm Tiễn, nghĩ Lâm Tiễn hẳn đã thực sự ngủ thiếp đi, cho nên nàng lấy quần áo rồi đi vào phòng tắm tắm rửa.

Lâm Tiễn đã gọi điện liên tiếp hai lần cho Tiêu Uyển Thanh nhưng nàng không bắt máy. Cô trầm ngâm tự hỏi có phải Tiêu Uyển Thanh vẫn chưa rời khỏi hoạt động hay không, cho nên cô kiềm chế mình lại, đợi thêm nửa tiếng nữa.

Không ngờ nửa tiếng sau cô gọi lại thì máy đã tắt. Giờ đây, cả trái tim cô đều choáng ngợp.

Rõ ràng, cô biết Tiêu Uyển Thanh nên ở cùng với các đồng nghiệp trong công ty, biết sẽ không có chuyện gì xấu xảy ra, có thể là do điện thoại tự động tắt khi hết pin. Nhưng cô không khỏi rất bất an, rất sợ hãi cùng hoảng loạn.

Lần đầu tiên trong đời nhiều năm như vậy, cô cảm thấy mình bồn chồn, lên xuống lo lắng đến tiêu thất.

Cô không bao giờ nghi ngờ mình thích Tiêu Uyển Thanh đến thế nào. Tại thời điểm này, thậm chí còn nhận ra.

Nhưng cô cũng một lần nữa nhận ra rõ ràng cô không hiểu Tiêu Uyển Thanh đến như vậy.

Cô không biết quá khứ của Tiêu Uyển Thanh, ngoại trừ Ôn Đồng. Cô không biết bất kỳ mối quan hệ nào khác nữa, cô cũng không có bất kỳ số liên lạc nào từ đồng nghiệp hay bạn bè của Tiêu Uyển Thanh.

Trong một thoáng, cô cảm thấy vô cùng bức bối.

Lý trí nói với cô không cần phải sợ hãi như vậy, nhưng cảm xúc vẫn khiến cô lo lắng đến nỗi bụng đều đau

Lâm Tiễn vỗ vỗ mặt, cảm thấy cô khẩn trương cần bình tĩnh lại, không thể suy nghĩ tiêu cực nữa, nếu không, cô sẽ bị tra tấn phát điên bởi những phỏng đoán đáng sợ khác nhau của cô.

Cô buộc mình đặt điện thoại xuống, lên sân thượng để tĩnh tâm. Nhưng dù đêm có lạnh đến đâu, dù gió lớn đến cỡ nào thì tâm trí cô vẫn quấn quanh vào trên người Tiêu Uyển Thanh hoặc điện thoại.

Sau một thời gian, cô không đành lòng chấp nhận số phận của mình.

Cô nhấc chân, lại vội vàng chạy xuống lầu, sốt ruột chạy vào phòng, kiểm tra điện thoại di động.

Khi nhìn thấy một tin nhắn nhỡ từ Tiêu Uyển Thanh, cô nghe rõ mình trước sau cứ ôm chặt trái tim rụt rè vì Tiêu Uyển Thanh.

Quả nhiên là do cô đã suy nghĩ quá nhiều. Cô thậm chí còn cảm thấy đôi mắt hơi ướt vì vui mừng cùng yên tâm.

Cô gọi lại vào điện thoại của Tiêu Uyển Thanh.

Nhưng ngoài dự đoán là không ai trả lời!

Lâm Tiễn quay số ba lần liên tiếp, tất cả đều vang lên cho đến khi nó dừng lại không thương tiếc, cũng không có ai trả lời.

Cô cắn môi, ngồi ở bên giường chờ yên lặng cầm điện thoại. Đợi một tiếng sau, tin nhắn của Tiêu Uyển Thanh lại đến, nhẹ nhàng nói với cô: "Xin lỗi, vừa rồi dì đang tắm nên không nghe thấy. Muộn quá rồi, con ngủ rồi sao? Nghỉ ngơi sớm đi. Ngủ muộn ngày mai sẽ khiến con buồn ngủ a."

Cảm xúc Lâm Tiễn đột nhiên dâng lên, không thể giải thích được tức giận hay ủy khuất. Tiêu Uyển Thanh không biết cô vừa trải qua nỗi lo lắng gì, không biết cô nhớ nàng đến mức nào, nàng một chút cũng không biết, cô sợ làm phiền hoạt động công ty trong ngày nên không dám gọi điện cho nàng. Ban đêm kiên nhẫn thực hiện cuộc gọi có bao nhiêu khó khăn cùng mong đợi.

Rõ ràng đã hứa với cô là nhớ cô. Nhưng tại sao, cô hoàn toàn không cảm nhận được.

Giống như, mọi thứ chỉ là nhiệt tình từ một phía.

Cũng giống như khi hôn ngày đó, nàng chỉ là do cô cưỡng cầu nên mới tiếp nhận, không có bất kỳ chủ động nào.

Cô đọc kỹ các tin nhắn văn bản cùng nhật ký cuộc gọi trong quá khứ của hai người.

Từ khi liên kết, nếu không cần thiết, cô vẫn luôn chủ động gọi điện cho Tiêu Uyển Thanh, gửi một tin nhắn ngắn, sau đó nàng mới phản hồi cô.

Biết việc không nhận cuộc gọi không phải là lỗi của Tiêu Uyển Thanh, nhưng Lâm Tiễn từ tận đáy lòng không khỏi cảm thấy ủy khuất.

Cô không trả lời Tiêu Uyển Thanh, tắt máy, nằm sấp xuống vùi mặt vào gối.

Trước khi ngủ, Lâm Tiễn thề sẽ nghĩ: Ngày mai, con sẽ không nhắn tin cho dì, cũng không gọi điện thoại cho dì, xem dì có gọi cho con không! Hừ!

Lâm Tiễn theo ông bà ra ngoài ở nhà người khác, cô thực sự sợ mình sẽ để lại ấn tượng xấu cho người khác khi ngủ, điều đó khiến ông bà buồn phiền nên cô đã đặt đồng hồ báo thức, tự mình dậy sớm.

Điều đầu tiên khi thức dậy, cô theo bản năng muốn nhắn tin cho Tiêu Uyển Thanh và nói "Chào buổi sáng" với nàng. Nhưng sau khi giật lấy điện thoại, cô chợt nhớ đến lời nói khoa trương mà cô đặt ra trước khi đi ngủ đêm qua.

Không được, hôm nay cô sẽ không gửi! Cô cố gắng kìm nén thôi thúc trong lòng.

Hoạt động của cô hôm nay là trồng dưa hấu cùng với một vài cụ già. Lâm Tiễn hơi lơ đãng vì cô phải cố gắng không nhắn tin cho Tiêu Uyển Thanh, mong nàng nhắn tin cho cô.

Khi trồng dưa hấu, những con côn trùng nhỏ bay trước mắt trên ruộng có thể khiến cô sợ hãi kêu lên một tiếng.

Nhìn thấy bộ dạng khoa trương của cô, ông nội Lâm Tiễn không khỏi xúc động thở dài: "Con ở cùng Tiểu Thanh lâu như vậy, sao vẫn chưa học được cách bình tĩnh điềm đạm vậy a."

Ngay khi Lâm Tiễn nghe thấy tên của Tiêu Uyển Thanh, lập tức phấn chấn tinh thần dỏng tai lên. Cô vội vàng đến gần ông nội, nhiệt tình hỏi: "Gia gia, dì Tiêu lúc nhỏ trông như thế nào? Lúc nhỏ có điềm đạm không? Lúc nhỏ có xinh xắn, dễ mến không?"

Bộ dáng của Lâm Tiễn chẳng khác gì fan hâm mộ. Ông của cô không nghĩ nhiều, ngoại trừ việc cô đặc biệt thích vãn bối như Tiêu Uyển Thanh.

Ông như nghĩ ra điều gì đó, đột nhiên bật cười lắc đầu: "Dì Tiêu của con khi còn nhỏ rất đáng yêu, nhưng không phải loại xinh xắn, tròn trịa dễ thương."

Nghe xong, bà nội nói: "Dì Tiêu của con lúc trước đi học có cái biệt danh, người miền nam chúng ta gọi luôn không rõ ràng, sau này Tiểu Thanh không vui. Không ngờ thân hình con gái mà lại bị mọi người gọi như vậy liền đổi cho nàng biệt danh. Nói cũng thật thần kỳ a, sau khi đổi, đứa nhỏ này liền thực sự từ từ trổ mã ngày càng xinh đẹp hơn."

Lâm Tiễn nghe được không chớp mắt, nhìn chằm chằm. Cô vội vàng nắm bắt cơ hội, làm nũng bán manh câu lấy ông bà để kể về thời thơ ấu của Tiêu Uyển Thanh.

Chín giờ tối, Tiêu Uyển Thanh một mình lang thang trên phố ăn vặt cách khách sạn không xa. Có chút lo lắng, cảm giác không quen trong lòng. Hôm nay Lâm Tiễn không liên lạc với nàng.

Nhiều lần nàng không kìm được, muốn nhắn tin cho cô nhưng cuối cùng vẫn là cố chịu đựng. Nàng nghĩ Lâm Tiễn thuận tiện sẽ gửi tin nhắn cho mình, nếu không gửi tin nhắn có lẽ rất bất tiện. Giờ nàng nhắn tin hay gọi điện có thể làm phiền cô.

Một mình đứng trên con phố nhộn nhịp người qua lại, nhìn ánh đèn rực rỡ náo nhiệt phía xa mà thấy cô đơn, lẻ loi vô cùng. Nàng chợt nhớ đến ngày Lâm Tiễn nắm tay nàng trên đường Tương Nam, cùng nàng đi dạo phố thưởng thức một vài món ăn.

Cách đó không xa, nam nữ thanh niên đang ngồi ăn kem, hít thở sương mù. Trong đầu nàng không khỏi nhớ lại lúc đó hai người đang đứng đối diện nhau, Lâm Tiễn vươn tay, đôi mắt sáng ngời cười đút nàng ăn.

Còn có câu nói khiến trái tim nàng run lên, khéo léo nhẹ nhàng: "Dì Tiêu, đêm nay trăng thật đẹp..."

Tiêu Uyển Thanh không khỏi ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm sâu thẳm.

Thật trùng hợp, đêm nay, trăng cũng thật đẹp.

Nàng vô thức nắm tay, nhưng trước mắt chỉ có không khí lạnh lẽo.

Đêm nay trăng thật đẹp. Tiễn Tiễn, con có biết không?

Nàng nheo mắt suy nghĩ, Tiễn Tiễn hẳn là không biết.

Cô không biết, trăng đêm nay thật đẹp.

Cô cũng không biết, đây là lần đầu tiên nàng nói như thế với chính mình.

Liệu việc này có tính là bí mật ngọt ngào chỉ thuộc về một mình nàng không?

Lúc mười giờ, Lâm Tiễn chưa đợi được tin nhắn của Tiêu Uyển Thanh, đã dành cho mình nửa giờ kiên nhẫn cuối cùng. Nửa tiếng sau, nếu Tiêu Uyển Thanh vẫn không nhắn tin hay gọi điện cho cô, cô sẽ...

Cô sẽ chủ động gọi cho nàng.

Cô thừa nhận thất bại, ai bảo cô thích nàng đến vậy.

Không có tin tức của nàng, không thể nghe thấy giọng nói của nàng, chính bản thân cô cuối cùng cảm thấy không thoải mái.

Trong khi chờ đợi, cô tình cờ mở WeChat, cố gắng tìm hiểu về tình hình hiện tại của Tiêu Uyển Thanh từ bạn bè của nàng.

Nhưng trước sự ngạc nhiên của cô, màn hình trên cùng của cô hiển thị hai chấm nhỏ màu đỏ với tin nhắn chưa đọc!

Lâm Tiễn đột nhiên từ trên giường nhảy lên, nóng lòng muốn bấm xem tin nhắn.

Trên nền lời thoại trong trắng là bức tranh trăng rằm tuyệt đẹp.

Bên dưới, là tin nhắn thoại.

Cổ họng Lâm Tiễn bất giác trượt lên xuống, mang theo chút khẩn trương mà run rẩy, cô nhấp vào hộp thoại màu xanh lục.

Giọng nói ôn nhu dễ nghe của Tiêu Uyển Thanh vang lên trong căn phòng yên tĩnh.

Nàng nói: "Tiễn Tiễn, は 月 が 綺丽 で す ね."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui