"は 月 が 綺丽 で す ね" *
(*)Đây nghĩa là tôi yêu bạn, phiên âm dịch là "trăng đêm nay thật đẹp", cũng một trong những cách tỏ tình của người Nhật. Nếu biết thêm chi tiết bạn có thể search gg nhé, câu này rất thú vị:3
- ----------
Giọng nói của Tiêu Uyển Thanh vốn dĩ ôn nhu dễ nghe, hơn nữa cách phát âm tiếng Nhật làm giọng nói của nàng trở nên mềm mại hơn một chút, khiến Lâm Tiễn cảm thấy ngứa ngáy.
Việc Tiêu Uyển Thanh chủ động liên lạc khiến cô cảm thấy vui sướng, làm cô u ám cả ngày giờ tâm tình bỗng chuyển sang trời quang. Cô đeo tai nghe vào, áp vào tai, nghe đi nghe lại vài lần, đắm chìm trong âm thanh của Tiêu Uyển Thanh khiến lỗ tai cô muốn mang thai, vui mừng khôn xiết. Nhưng sau vài giây, lý trí cô quay lại bắt đầu suy nghĩ, câu này của Tiêu a di là có ý gì?!
Mặc dù cô thường xem anime, thường ngày theo dõi các tập phim mới, nhưng khả năng thông thạo tiếng Nhật của cô luôn ở mức cơ bản nhất: Xin chào, chúc ngủ ngon.
Tiêu Uyển Thanh nói cả câu, ngoại trừ việc cô nghe thấy nó bằng tiếng Nhật thì không hiểu một nghĩa nào.
Cô không thể kìm được, không chút dè dặt, từ bỏ những lời lẽ hào môn chí khí của ngày hôm qua, mi mắt cong cong trực tiếp quay số Tiêu Uyển Thanh.
Lần này, điện thoại chỉ reo vài giây, Tiêu Uyển Thanh đã kịp thời trả lời cuộc gọi của cô.
Trước khi Lâm Tiễn thốt ra một tiếng, giọng nói nhẹ nhàng êm ái của Tiêu Uyển Thanh đã vang lên bên tai cô: "Tiễn Tiễn..." Nàng khẽ gọi tên cô, có chút ý cười, còn có chút lười biếng.
Đây là do Tiêu Uyển Thanh chủ động gọi tên cô trước. Nụ cười trên môi Lâm Tiễn ngày càng sâu.
Cô ra khỏi giường, đi đến bên cửa sổ, cười nói với nàng: "Ân, dì Tiêu. Dì ngủ chưa?"
"Chưa, dì vừa mới tắm cùng sấy tóc xong." Tiêu Uyển Thanh tự nhiên trả lời cô.
Lâm Tiễn tràn đầy vui mừng, nhưng lại cố ý giả bộ có chút không hài lòng, trêu ghẹo: "Hừ, còn tưởng dì đang đợi cuộc gọi của con. Là con tự mình đa tình a."
Tiêu Uyển Thanh mặc đồ ngủ, nhàn nhã ngồi trên cửa sổ, nhìn bãi biển tối đen như mực cách đó không xa cùng cây cầu bắc qua bãi biển. Nàng mở cửa sổ, gió đêm thổi vào căn phòng yên tĩnh oi bức, lại thật mát mẻ, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc nửa khô của nàng, giống như bàn tay dịu dàng của nữ hài.
Nàng dựa vào đệm lưng, cong lên một cái chân, một tay cầm điện thoại, nhẹ nhàng cầm lon bia đặt ở trên bàn nhỏ, mở miệng uống mấy ngụm bia.
Nữ hài nửa làm nũng nửa oán giận, vô thanh vô tức xua tan nỗi cô đơn làm nàng bất an suốt ngày, nụ cười không kiểm soát được trên môi.
Có thể là bóng đêm cùng gió đêm quá ôn nhu, hay giọng nói ôn nhu của cô quá lay động. Tiêu Uyển Thanh nhẹ nhàng xoay chiếc lon trong tay, cắn chặt môi, đôi mắt có thủy quang, có chút ngại ngùng, hiếm thấy nàng có chút tâm lý phụ nữ đối mặt với người yêu: "Tiễn Tiễn, dì đang đợi cuộc gọi của con."
Nàng chưa bao giờ là người giỏi thổ lộ tình cảm hay bày tỏ thẳng thắn những suy nghĩ trong lòng. Mối tình vừa rồi quá dài, nàng khó có thể nhớ lại lúc mới yêu, nàng chưa bao giờ như thế này, tâm tựa lưới đôi tầng, lại muốn một chút yên bình cuộc sống.
Lâm Tiễn nghe thấy câu trả lời, độ cong của môi càng tăng lên. Cô rõ ràng có tâm trạng tốt, hỏi nàng mà không ngại ngùng: "Dì có nhớ con không?"
Tiêu Uyển Thanh ngây ngốc cắn môi, cụp mắt xuống, âm thầm cười cười, không có trả lời cô.
Khi Lâm Tiễn nghĩ nàng sẽ không trả lời mình, điện thoại đột nhiên vang lên phím bấm, giống như Tiêu Uyển Thanh vô tình bấm một phím số.
Sự im lặng của Tiêu Uyển Thanh thực sự khiến Lâm Tiễn cảm thấy hơi khổ sở cùng xấu hổ. Cô ý thức được muốn dùng cái này để tìm cho chính mình bậc thang, giả vờ thản nhiên hỏi Tiêu Uyển Thanh: "Dì Tiêu, dì bấm cái gì đó? Con nghe như tiếng quay số."
"Ân, dì vừa nhấn phím 1." Giọng Tiêu Uyển Thanh mang ý cười nhẹ nhàng giải thích với cô.
Đây là những gì cô học được khi tham gia game show ngày hôm qua.
Lâm Tiễn không phản ứng, thản nhiên trả lời, "Nga, như vậy a." Sau đó, giây tiếp theo, cô đột nhiên nhanh trí nghĩ nhiều hơn một chút.
Nhấn "1"?
Một làn sóng vui mừng nhanh chóng dâng lên trong lòng cô, nháy mắt chôn vùi trái tim cô.
Trong game, việc nhấn nút 1 mang nhiều ý nghĩa, chẳng hạn như nhận, tôi là, tôi muốn, đồng ý, chắc chắn là một câu trả lời nhanh để thể hiện khẳng định.
Cô hỏi Tiêu Uyển Thanh: "Dì có nhớ con không?"
Tiêu Uyển Thanh nói nàng đã nhấn phím "1". Thay vì vô tình "nhấn" 1, mà là vừa "nhấn" 1. Việc này có nghĩa là chủ động nhấn?
A, a a a, Lâm Tiễn vừa giận vừa vui vẻ không rõ ràng: "Dì Tiêu, dì đang trả lời con sao? Là nhớ con sao? Dì không cẩn thận ấn vào sao? Dì biết phím 1 có ý tứ là gì không?"
Tiêu Uyển Thanh lắng nghe giọng nói vui mừng của cô qua điện thoại, nụ cười nở trong mắt. Nàng nhìn gió đêm thổi rèm cửa khẽ đung đưa, lại nhìn cảnh đêm êm dịu ngoài cửa sổ, nàng cảm thấy mọi thứ giống như trở nên ấm áp nhẹ nhàng lạ thường, khiến người ta bất giác mềm lòng.
Nàng duỗi thẳng eo, nghiêng người dựa vào lan can cửa sổ, ló đầu ra đón làn gió đêm, hiếm thấy ôn nhu mà trêu chọc cô: "Ân? 1 là có ý gì? Dì không biết."
Nhưng giọng nói của nàng có tia giảo hoạt khiến Lâm Tiễn không tin nàng không biết.
Nếu Lâm Tiễn có đuôi, giờ phút này cô nhất định phải điên cuồng đong đưa, cô dứt khoát bá đạo nói: "Con mặc kệ dì có biết hay không a, hahaha, dì chính là đáp ứng con rồi, con biết, dì nhớ con."
Cô vui vẻ một hồi, thu chút ý cười, nghiêm túc nói với Tiêu Uyển Thanh: "Dì Tiêu, cảm ơn dì đã nói với con là dì nhớ con. Con rất vui. Cảm ơn dì cũng đã gửi tin nhắn cho con." Cô thổ lộ: "Thực ra hôm nay con đặc biệt keo kiệt. Dì có để ý hôm nay con không nhắn tin gọi điện cho dì không?"
"Ân, dì đã phát hiện ra."
"Là con cố ý. Con..... Hôm qua con gọi điện thoại cho dì mà dì không nhận. Con vô tình có chút tức giận. Con muốn xem hôm nay con không gọi điện nhắn tin cho dì, dì có chủ động liên lạc với con không?" Cô xấu hổ nói tiếp: "Dì Tiêu, con rất ấu trĩ đúng không? "
Tiêu Uyển Thanh có chút ngạc nhiên, sau đó, trái tim nàng trở nên nhẹ nhàng hơn.
Nàng chớp hàng mi dài, dịu dàng hào phóng trấn an Lâm Tiễn: "Không phải ấu trĩ. Tiễn Tiễn, con người không phải lúc nào cũng có lý trí 100%. Thỉnh thoảng xúc động là chuyện bình thường. Cảm ơn con Tiễn Tiễn, cảm ơn con đã nói cho dì biết cảm xúc của con, cảm ơn con cho dì cơ hội giải thích."
Nàng đột nhiên nghĩ, có lẽ, việc yêu đương nàng có thể không thể làm tốt hơn Lâm Tiễn. Lâm Tiễn nhất định cũng không thể làm tốt. Có phải nàng đã đánh giá thấp người nhỏ tuổi như Lâm Tiễn không?
Nàng không phù hợp với Lâm Tiễn về vấn đề này cùng biểu đạt bản thân.
Đây là điều mà nàng luôn khó thực hiện. Đó cũng là một điều khó khăn đối với nhiều người khi yêu. Có vẻ như càng thân thiết, một số suy nghĩ thầm kín thì càng khó nói thẳng với đối phương.
Cho nên trong nhiều trường hợp, tình yêu bắt đầu từ những phỏng đoán ta đoán ngươi đoán, sau đó trở nên mệt mỏi khi dối người, cuối cùng sẽ chết.
Có lần, nàng trong mối quan hệ lần đầu tiên. Nàng không biết đó là điều tồi tệ, cho nên rất nhiều thời điểm không có thẳng thắn. Bây giờ, nàng hiểu rất nhiều điều từ câu chuyện về bản thân cùng những người khác, nhưng nàng buộc phải đối mặt với Lâm Tiễn, lại không thể nói thẳng.
Lời nói thẳng thắn của Lâm Tiễn khiến nàng cảm động, khiến nàng cảm thấy như nàng đã khám phá ra một chút trưởng thành cùng tốt đẹp.
Nàng thường nghĩ nếu Lâm Tiễn có thể hiểu chuyện hơn một chút, hiểu thêm một chút trong quá trình tiếp xúc với nàng, thì một ngày nào đó cô sẽ có thể rời xa nàng, cùng người khác bên nhau, đi đường vòng cũng tốt.
Nhưng nàng không muốn để cô thụ động cảm thấy áp lực trong mối quan hệ mày, không thể để cô vì nàng mà bị bắt trưởng thành lên.
May mà có lẽ trưởng thành cùng thành thục diễn ra tự nhiên không thể nhận thấy.
Trong phạm vi có thể thổ lộ, lần đầu tiên nàng cố gắng thành thật với Lâm Tiễn: "Tiễn Tiễn, dì không chủ động gọi điện cùng nhắn tin cho con, là bởi vì khi biết con cần, dì sẽ chủ động. Nếu dì chủ động tìm con, dì đoán chừng không tiện cho con, nên dì cũng không quấy rầy con."
Những lo lắng của Lâm Tiễn thực sự đã biến mất từ
lâu khi Tiêu Uyển Thanh gửi WeChat cho cô. Lời giải thích săn sóc của Tiêu Uyển Thanh khiến cô càng cảm thấy đau lòng.
Cô dịu giọng nói với người tình quá đỗi ân cần: "Chúng ta đang ở trong một mối quan hệ, ở một mức độ nào đó là thuộc về nhau. Con là của dì, cho nên khi dì tìm con, việc đó nên coi như đương nhiên, làm sao có thể là quấy rầy được. Dù có bất tiện, con cũng có thể nói với dì là khi thuận tiện con sẽ trả lời dì. "
Tiêu Uyển Thanh nghe xong câu nói của Lâm Tiễn: "Con là của dì..." Nàng chỉ cảm thấy trái tim khẽ run lên, trái tim ngọt ngào, bên tai nóng bừng.
Lâm Tiễn không nhận ra cái gì. Cô nổi lên khí thế, giống như tiểu lão sư, cố ý làm ra bộ dáng lão luyện cùng ngữ khí nghiêm túc, hỏi học sinh của mình: "Dì Tiêu, dì có hiểu không?"
Nghe giọng điệu của cô Tiêu Uyển Thanh cảm thấy thích thú, thấp thấp cười. Gió có chút mạnh, nàng hơi lạnh, bình phục ôn nhu đáp lại Lâm Tiễn, "Dì hiểu rồi."
Chuyện này xem như đưa lên cao, nhẹ nhàng buông xuống.
Lâm Tiễn nhớ tới lời qua điện thoại trước đó làm cô phấn khích, hỏi Tiêu Uyển Thanh: "Dì Tiêu, câu kia là ý tứ gì a?"
"Một lời dì đã nói." Tiêu Uyển Thanh vì có tính thẳng thắn mà vô thức nói ra sự thật. Lúc sau, nàng mới có phản ứng, còn muốn hùng hồn bổ sung: "Không quan trọng lắm, con không cần để ý."
Lâm Tiễn nơi nào chịu tin, phải có một cái gì đó thần thần bí bí a!
Nhưng nếu là thổ lộ không thích cùng yêu là cách phát âm đó. Là nhớ sao? Dì Tiêu trả lời sẽ ngượng ngùng, hẳn là không phải.
Ah, kia phải là cái gì.
Cô bất đắc dĩ không khoan nhượng: "Dì Tiêu, dì khi dễ con không hiểu tiếng Nhật sao, nếu dì không nói cho con biết, đêm nay con không ngủ được a."
Tiêu Uyển Thanh thấp giọng cười: "Là muốn con đi ngủ sớm một chút."
"Thật sao?" Lâm Tiễn nghi ngờ. Một lúc sau, cô mới nhạy bén: "Không, hình như lúc nãy dì không kêu con đi ngủ. Dì gạt người a."
Cô nghe thấy Tiêu Uyển Thanh sủng nịch cười nhẹ ở đầu dây bên kia, nhưng không trả lời cô.
Bất chấp, dù sao thì đó cũng phải là một điều tốt. Cô lùi lại trước, giảo hoạt khẩn cầu Tiêu Uyển Thanh: "Dì Tiêu, vậy bây giờ dì lặp lại một lần nữa, con sẽ cảm nhận được một chút."
Tiêu Uyển Thanh nhìn lên vầng trăng tròn ở phía chân trời, bên tai nghe được giọng nói xinh đẹp của cô, đôi mắt như có nước, khóe miệng mang ý cười.
Trong khi chờ đợi câu trả lời của Tiêu Uyển Thanh, Lâm Tiễn vô tình nhìn lên vầng trăng tròn sáng treo trên bầu trời đêm ngoài cửa sổ. Hai người ở hai nơi, nhưng khi nhìn lên có thể nhìn thấy cùng một ánh trăng.
Có một mặt trăng sáng trên biển, thế giới là vào lúc này.
Cô không đợi được Tiêu Uyển Thanh nói, không khỏi bất giác thở dài: "Dì Tiêu, đêm nay trăng thật đẹp."
Ngay sau đó, cô đột nhiên nghe thấy âm thanh quay số lạ trong ống nghe. Sau đó, trước khi cô phản ứng, Tiêu Uyển Thanh đã nhẹ nhàng nói: "Ngủ ngon, đi ngủ sớm một chút." Sau đó, nàng cúp máy.
Lâm Tiễn bối rối, dì Tiêu có bấm phím 1 lần nữa không?
Chính mình vừa nói gì vậy?
Đêm nay trăng thật đẹp? Chờ đã... a!
Lâm Tiễn bất ngờ rùng mình, trong giây tiếp theo, cô kích động lắc tay, lỡ tay đập vào bệ cửa sổ. Nhưng cô hạnh phúc đến mức thậm chí không cảm thấy đau đớn, ném mình xuống giường vì vui sướng.
Cô đầy tâm tư, đây là thổ lộ sao!
Tiêu a di có phải thổ lộ cùng cô!
Cô đã nói với Tiêu Uyển Thanh nhiều lần là cô thích nàng, nhưng Tiêu Uyển Thanh chưa bao giờ chủ động đáp lại cô. Cô luôn cảm thấy Tiêu Uyển Thanh khả năng không giỏi biểu lộ bản thân.
Nhưng bây giờ, vì chuyện lần trước, dì Tiêu nghĩ chính mình không hiểu ý tứ của câu này sao?
Cho nên nàng mới dám mạnh dạn thẳng thắn nói với cô sao?
Nhưng là việc này cũng xấu hổ a.
Cái người xấu xa sống nội tâm cùng hướng nội này.
Cái người ôn nhu xấu tính cục mịch này.
Đêm nay làm sao cô ngủ được.
Lâm Tiễn hưng phấn mất ngủ đến nửa đêm, nửa đêm lăn ra giường bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Không ngủ, không ngủ!
Cô sắp về nhà!
Cô đã học được kỹ thuật này!
Cô muốn ấn Tiêu Uyển Thanh thật mạnh vào tường hung hăng mà hôn!