Dư Sinh Vi Kỳ

Trong bóng tối mờ mịt, Lâm Tiễn vươn tay ôm chặt nữ nhân mảnh mai bên cạnh vào lòng, giống như ôm một bảo bối mỏng manh, thật cẩn thận nhẹ nhàng. Hai tay Tiêu Uyển Thanh gắt gao nắm lấy vạt áo cô, giống như một con mèo con bị thương, bất lực nép mình trong vòng tay cô.

Tiếng nức nở bị kìm nén nghe như một mũi kim nhọn đâm vào trái tim Lâm Tiễn, trong mắt cô ươn ướt vì đau lòng.

Tiêu Uyển Thanh khóc khiến trái tim cô tan nát.

Thanh âm của Lâm Tiễn cũng có chút bị bóp nghẹt, nhẹ nhàng vỗ nhẹ lên lưng Tiêu Uyển Thanh, nhẹ giọng trấn an nàng: "Đừng sợ, chỉ là mơ thôi. Dì đã tỉnh rồi, có con ở đây."

Tiêu Uyển Thanh khóc thúc thít, cuối cùng ở cô trấn an cũng lắng xuống.

Lâm Tiễn trực giác cảm thấy đây không phải là một cơn ác mộng bình thường, nếu không Tiêu Uyển Thanh sẽ không vì gặp mộng mà trở nên thất thố như vậy. Cô dò hỏi: "Tiêu Tiểu Uyển, dì có thể nói cho con biết dì mơ thấy gì không?"

Nhưng Tiêu Uyển Thanh chỉ mệt mỏi, yếu ớt nép vào cổ cô, hít thở không thông, vai khẽ run. Một lúc sau, khàn khàn xin lỗi: "Dì xin lỗi, đã đánh thức con rồi. Là dì thất thố." Nàng trong nháy mắt khôi phục lại vẻ điềm tĩnh của người trưởng thành.

Lâm Tiễn bất giác thở dài. Cô cúi đầu nâng mặt Tiêu Uyển Thanh lên, dưới ánh mắt dịu dàng hôn lên trán nàng, đôi mắt ướt đẫm lệ, nhỏ giọng nói: "Sao dì lại xin lỗi? Tiểu Tiểu Uyển. Với con dì không cần phải ngụy trang cảm xúc. Dì không có thất thố, bởi vì nhìn dì như vậy khiến con đau lòng a."

"Là con xin lỗi dì mới đúng. Thực xin lỗi, con đã không xuất hiện trong giấc mơ của dì để bảo vệ dì. Thực xin lỗi, con đã làm dì sợ. Thực xin lỗi, để dì ngủ bên cạnh, vậy mà con vẫn không cho dì cảm giác an toàn."

Cô hỏi nàng: "Tiêu a di, nói cho con biết làm thế nào mới có thể làm dì an tâm đây."

Tiêu Uyển Thanh cắn môi, nhìn sâu vào đôi mắt mềm mại, vừa chân thành vừa lo lắng của Lâm Tiễn, trong lòng vừa chua xót vừa ấm áp. Nàng đến gần Lâm Tiễn, tay trái ôm lấy eo cô, trán chống cằm cô, khàn giọng nhẹ nhàng nói: "Tiễn Tiễn, con đã làm rất tốt rồi."

Thật sự rất tốt, nàng đã thực sự thấy đủ.

Chính là vấn đề của riêng nàng.

Nàng thì thào nói nhỏ, định kết thúc cuộc trò chuyện: "Ngủ đi, Tiễn Tiễn."

Lâm Tiễn bất đắc dĩ, cô mím môi, xoa cằm lên đỉnh tóc nàng, nhỏ giọng đáp: "Ân."

Hiển nhiên, Tiêu Uyển Thanh không biết mình đã ngủ từ lúc nào, nhưng Lâm Tiễn thì không ngủ nữa. Cô nhìn hàng lông mày cau lại của Tiêu Uyển Thanh đang ngủ, những giọt nước còn đọng trên hàng mi dày làm tim cô như bị dao cắt.

Cách đây rất lâu, khi cô cùng Tiêu Uyển Thanh xem một câu chuyện trên Tây Du Ký, tiếng khóc bất ngờ của Tiêu Uyển Thanh lại hiện lên trong tâm trí cô. Đêm đó cô không ngủ được, cô tự hỏi mình một câu: Khoảng cách mười bốn tuổi đến tột cùng có xa lắm không?

Hôm nay, cô giống như vẫn chưa tìm ra câu trả lời hoàn chỉnh.

Nhưng cô đã làm hết sức mình rồi.

Cô vẫn còn quá nhỏ phải không? Lâm Tiễn có chút vô lực suy sụp.

Cô hôn nhẹ lên giọt nước mắt bên cạnh lông mi của Tiêu Uyển Thanh, từ đáy lòng khẩn cầu nàng: Phán Phán, tin tưởng con một chút, thẳng thắn một chút, lại kiên nhẫn một chút chờ con, được không?

Con sẽ thực nỗ lực, thực nỗ lực học hỏi để trưởng thành, học cách đến gần hơn với thế giới của dì hơn.

Lâm Tiễn thuần thục động tác, tay chân lại muốn cẩn thận, không được đánh thức Tiêu Uyển Thanh. Cho nên muốn chuẩn bị bữa sáng phong phú hơn một chút, nhất định phải dậy sớm. Tiêu Uyển Thanh cảm thấy đau lòng nên đã để cô vào bếp. Nửa đêm sau, Lâm Tiễn khó chìm vào giấc ngủ trở lại, trời vừa sáng, cô mới thận trọng đứng dậy đi ra ngoài, vào bếp chuẩn bị bữa sáng đã mất từ lâu cho Tiêu Uyển Thanh.

Có lẽ nửa đêm Tiêu Uyển Thanh chịu kinh hách quá mức buồn ngủ. Nàng thức dậy muộn hơn bình thường rất nhiều. Khi tỉnh lại, không còn bóng dáng Lâm Tiễn bên cạnh, nhiệt độ vị trí kế bên cũng đã biến mất từ lâu.

Tiêu Uyển Thanh có chút sững sờ, vô thức đưa tay lên xoa xoa thái dương. Thời điểm hoàn toàn tỉnh táo, nàng đột nhiên ngồi dậy, có phải nàng...đêm quá thất thố dọa đến Lâm Tiễn không?

May mà người con gái mà nàng đang nghĩ đến trong giây tiếp theo từ ngoài cửa ló đầu vào, mỉm cười cầm ly nước, từng bước đến giường ngồi xuống.

Cô đặt cốc nước lên tủ đầu giường, mỉm cười nhìn nàng rồi đột nhiên tiến lại gần nàng, đôi môi mềm mại in hằn lên đôi môi đỏ mọng của nàng, hôn say đắm.

Lâm Tiễn dùng lưỡi linh hoạt tách môi nàng ra, cố gắng cạy hàm răng của nàng.

Tiêu Uyển Theo nếm được kem đánh răng bạc hà trong miệng nữ hài, tươi mát cùng ngọt ngào, giống như tình yêu của Lâm Tiễn dành cho nàng. Tiêu Uyển Thanh né tránh cô nhiệt tình dây dưa, mang theo giọng nói có tia lười biếng vừa mới tỉnh dậy: "Tiễn Tiễn, dì còn chưa đánh răng."

Lâm Tiễn cong cong lông mày, liếm đôi môi ướt đẫm của Tiêu Uyển Thanh một lần nữa, nỉ non, "Con giúp dì đánh một lần không được sao?"

Khóe mắt Tiêu Uyển Thanh khẽ động, nhìn nàng bắt đầu giận dỗi: "Sáng sớm liền nói hươu nói vượn."

Lâm Tiễn thấy nàng xấu hổ cùng buồn bực, lòng đầy yêu thương. Cô tự nhiên dụi dụi đỉnh đầu vào vai Tiêu Uyển Thanh, ngẩng đầu giương môi thừa nhận: "Là con nói huơu nói vượn. Vậy thì con sẽ nghiêm túc."

"Con còn không mau đứng dậy, sẽ muộn..."

Tiêu Uyển Thanh nghi hoặc nhìn đồng hồ báo thức bên cạnh. Ngay sau đó, nàng thu thập chăn bông rời khỏi giường. Lâm Tiễn nhìn chằm chằm bóng lưng của nàng, thấp giọng nói: "Không sao đâu, dì đừng vội, con đã làm bữa sáng rồi. Đã hâm nóng, sau khi rửa mặt là có thể ăn. Nhớ uống nước trước khi ra ngoài a."

Bước chân của Tiêu Uyển Thanh lại dừng lại. Nàng xoay lại, nhìn chằm chằm vào nữ hài, một đường cong nông dần hiện lên trên môi nàng.

Lâm Tiễn khi nhìn thấy nụ cười thoáng qua trong mắt Tiêu Uyển Thanh liền lặng lẽ thả lỏng một chút. Cô đứng dậy, chạy về phía Tiêu Uyển Thanh, nhanh chóng công kích môi của nàng, giống như một con cáo nhỏ đã câu cá thành công, mỉm cười lộ hàm răng đều trắng, cảm thấy mỹ mãn chạy nhảy ra khỏi phòng ngủ.

Lâm Tiễn không nhắc đến sự tình đêm qua, không làm nàng khó xử, vẫn như thường lệ.

Tiêu Uyển Thanh chạm vào môi, nhắm mắt lại, trong lòng nhẹ nhàng mềm mại.

Lâm Tiễn vẫn lo lắng tình trạng của Tiêu Uyển Thanh đêm qua. Vào bữa sáng, Lâm Tiễn viện lý do bị ốm, muốn ở lại với nàng hai ngày nữa rồi mới về. Tiêu Uyển Thanh lo lắng ngày đó Lâm Tiễn đi ra ngoài bởi vì vội vàng không cùng Lâm Mẹ nói rõ ràng, ở lại thêm hai ngày sợ rằng khó giải thích được. Cho nên nàng giả vờ nhẫn tâm thúc giục Lâm Tiễn ngoan ngoãn về nhà.

Nhìn thấy quyết tâm của Tiêu Uyển Thanh, Lâm Tiễn chu môi đáp ứng ngoan ngoãn về nhà.

Sau khi Tiêu Uyển Thanh đi làm, Lâm Tiễn không trở về ngay.

Cô giúp Tiêu Uyển Thanh dọn dẹp nhà cửa, sau đó thay nàng ngày hôm qua vì quá muộn cùng quá mệt để giặt quần áo. Quần áo của Tiêu Uyển Thanh không thô như áo phông của cô, Lâm Tiễn giặt rất cẩn thận, đặc biệt tỉ mỉ. Hiển nhiên, một vài bộ quần áo khiến cô đổ nhiều mồ hôi.

Sau mười giờ, cô lại đi ra ngoài, ở trong phòng một lúc lâu sau mới trở về. Gần mười hai giờ, cô đưa Teddy đến phòng của Tiêu Uyển Thanh, đặt nó xuống nơi cô ngủ đêm qua, gửi một tin nhắn cho Tiêu Uyển Thanh. Cuối cùng, cô miễn cưỡng rời khỏi nhà quay trở lại quận Bắc.

Trên đường trở về, Lâm Tiễn ngồi trên xe buýt, tựa đầu vào cửa sổ xe, nhìn chăm chú khung cảnh đường phố ngược chiều bên ngoài cửa sổ.

Cô vẫn không thể bỏ đi vẻ mong manh cùng bất lực mà tối hôm qua Tiêu Uyển Thanh hiếm khi bộc lộ ra, bất giác nhớ tới vẻ mặt nặng nề của Tiêu Uyển Thanh sau khi nhận được cuộc gọi của Ôn Đồng.

Là ngẫu nhiên cùng trùng hợp sao?

Trái tim Lâm Tiễn nặng trĩu. Cô có phần nghi hoặc cơn ác mộng đột ngột của Tiêu Uyển Thanh có liên quan đến Ôn Đồng, trong lòng cô rất sốt sắng muốn đến gặp Ôn Đồng hỏi chuyện tối hôm qua cô ấy đã nói gì với Tiêu Uyển Thanh.

Nghĩ xong, cô không dám hành động hấp tấp.

Cô nhớ ba điều kiện mà Tiêu Uyển Thanh đưa ra khi đáp ứng hẹn hò. Bản thân Tiêu Uyển Thanh, hẳn là có yêu cầu mình như vậy đi? Nàng hẳn là không muốn nói với Ôn Đồng về mối quan hệ của cô với nàng, đúng không?

Lâm Tiễn không biết mình sẽ dùng bộ dáng gì đứng trước mặt Ôn Đồng chất vấn, lại càng sợ, nếu cô hấp tấp phá vỡ mối quan hệ giữa họ, Tiêu Uyển Thanh sẽ bị tổn thương.

Hơn nữa, nếu Tiêu Uyển Thanh không muốn nói cho cô biết hay để cô biết, cô lại đi hỏi người khác, đó có phải là một loại thiếu tôn trọng không?

Lâm Tiễn nhìn cửa sổ, thất thần thở ra, lấy ngón tay vẽ hình mặt cười để tự an ủi. Vẫn là quên đi.

Trong căn phòng thông tầng nơi Thời Kinh Lan sống một mình. Ôn Đồng đau đầu tỉnh dậy liền ngây người nhìn khung cảnh xa lạ trước mắt. Cô quay mặt lại nhìn nữ nhân đang ngủ yên với đôi lông mày cau lại, nhất thời mở to mắt không tin, suýt nữa hét lên.

Cô cố gắng nhớ lại những gì đã xảy ra. Nhìn thấy cơ thể trần trụi phơi bày bên ngoài tấm chăn bông mỏng, Thời Kinh Lan một mảnh hỗn độn, trong đầu cô bắt đầu nhớ lại đêm qua, cô bị đá xuống giường, sau khi trèo lên khỏi giường vì đau đớn, khó thở mà muốn xé nữ nhân cao cao tại thượng mặt lãnh này. Không quan tâm Thời Kinh Lan ra sao.

Cô giống như, đã làm cho nàng khóc?

"A........" Ôn Đồng muốn chết.

Ôn Đồng thận trọng không dám mặc quần áo, thu dọn quần áo, túi xách cùng giày, rón ra rón rén chuồn ra khỏi phòng.

Không biết đã mất bao lâu, Thời Kinh Lan bị điện thoại ở trên bàn đánh thức. Nàng giơ tay muốn nghe điện thoại, chỉ thấy toàn thân đau nhức như muốn rụng rời. Nàng quay đầu tìm đầu sỏ gây tội, nhưng không có ai bên cạnh.

Nàng mở miệng nói, chỉ sau đó mới biết giọng nói của mình như thế nào, cổ họng đau đớn. Thời Kinh Lan nhìn chiếc giường trống rỗng, lông mày nàng chùng xuống.

Nàng nói vài câu, cúp điện thoại, chịu đựng cơn đau, bước từng bước nhẹ nhàng rồi vào phòng tắm tắm rửa.

Một lúc lâu sau, nàng tắm rửa sạch sẽ, tẩy sạch vết dính trên người. Mặc chiếc váy ngủ sạch sẽ, đi chân trần vào phòng khách lau tóc, quét hết thời gian còn lại cho đến khi thấy Ôn Đồng để lại thứ gì đó trên bàn trà.

Một túi kẹo ngậm đã mở ra cùng một mảnh giấy có dòng chữ: Thực xin lỗi. Nhớ mua thuốc.

Mua thuốc gì? Thời Kinh Lan cảm thấy giữa hai chân càng thêm đau.

Như thể đang trào phúng.

Thời Kinh Lan nhìn chăm chú vào tờ giấy bạc một lúc lâu, đôi mắt trầm lại trầm.

Được lắm, Ôn Đồng.

Tương lai còn dài.

Hai ngày sau khi Lâm Tiễn trở về nhà là một ngày cuối tuần, Lâm Mẹ đến quận nam để tổ chức một cuộc hội thảo đào tạo. Gần đây bà rất bận nên hiếm khi có thời gian ở đây, cho nên bà đã chớp lấy cơ hội mời Tiêu Uyển Thanh cùng Ôn Đồng đi ăn tối.

Tiêu Uyển Thanh lúc này nhìn thấy cuộc gọi của Lâm Mẹ, trái tim nàng bất giác run lên. Sau khi nghe lời mời của bà, nàng bất giác căng thẳng hỏi: "Đồng Đồng đồng ý đi cùng sao?"

Sau ngày hôm đó, Ôn Đồng không liên lạc với nàng nữa, nàng cũng ngại liên lạc lại với Ôn Đồng. Nàng sợ cô chán ghét nàng mà tin tức đổ sông đổ biển. Nàng có thể tự lừa dối mình nếu không liên lạc hoặc bị từ chối.

Lâm mẹ cười nói: "Chị vẫn chưa liên lạc với nàng. Không sao, nếu Tiểu Đồng không tiện, chúng ta hẹn trước. Lần sau nàng thuận tiện, chúng ta lại hẹn. Lại không phải chỉ ăn được một lần."

Tiêu Uyển Thanh đã đưa đẩy hẹn vài lần, sợ từ chối nữa Lâm Mẹ sẽ sinh ra khúc mắc, cho nên nàng phải cắn răng đồng ý.

Khi đến nhà hàng, theo người phục vụ đến vị trí mà Lâm Mẹ đặt trước, từ xa đã nhìn thấy hai nữ nhân đang ngồi đối mặt, trò chuyện rất vui vẻ.

Ôn Đồng... cậu ấy vẫn đến.

Như cảm nhận được sự xuất hiện của Tiêu Uyển Thanh, Ôn Đồng đột nhiên ngẩng đầu. Ánh mắt hai người va vào nhau. Một lúc sau, Tiêu Uyển Thanh nhìn thấy Ôn Đồng nheo mắt lại, tựa như thở dài, nở nụ cười mơ hồ bất đắc dĩ.

Tiêu Uyển Thanh mắt không khỏi nhức nhối, trái tim bay lên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui