Khoảng một giờ sáng, Hạ Chi Cẩn về thành phố Ngạn Giang. Sau khi xuống máy bay, đầu tiên cô bật điện thoại để kiểm tra xem Thời Mãn đã phản hồi cuộc gọi của mình chưa.
Cô hơi thất vọng chính là trên điện thoại của cô, ngoại trừ những lời chúc mừng năm mới từ bạn bè, không có cuộc gọi nhỡ cùng tin nhắn chưa đọc nào từ người cô đang nghĩ đến.
Cô xoa ngón tay trên màn hình điện thoại một lúc rồi hít một hơi thật sâu, trong mắt hiện lên một tia mong đợi, cô gọi lại Thời Mãn. Nhưng điều đáp lại cô là giọng nữ máy móc: "Xin chào, số điện thoại ngài gọi đã tắt máy."
Hạ Chi Cẩn nheo mắt lộ ra hồng tơ trong mắt, khóe môi dưới lớp khẩu trang hằn lên tia chua xót. Cô vẫn nhắn tin cho Thời Mãn: "Chị về rồi, lát nữa sẽ về đến nhà".
"Lại sốt rồi sao?" Tiểu Liễu ở một bên cầm lấy hành lý, vừa quay đầu lại liền thấy sắc mặt Hạ Chi Cẩn càng thêm khó coi, hiện rõ mệt mỏi. Nàng lo lắng thăm dò trán, lẩm bẩm: "Không được, chị không yên tâm, chị sẽ về với em, tối có chuyện gì thì có chị chiếu cố."
"Không cần, Liễu tỷ, chị đừng lo lắng." Hạ Chi Cẩn ho khan một tiếng, miễn cưỡng cười nói để trấn an: "Nghỉ hai ngày cũng không dễ dàng chút nào. Chị hảo hảo bồi bạn trai đi. Em về nhà, trong nhà cũng có người cũng sẽ chiếu cố em". Nói đến người trong nhà, cô nghĩ đến Thời Mãn, ánh mắt có chút ôn nhu hiện lên, tâm lại mềm mại.
"Tốt nhất là như vậy." Tiểu Liễu bất lực thở dài: "Vậy thì em nhớ uống thuốc cùng nghỉ ngơi thật tốt. Nếu Quỳnh tỷ thấy chị đem em chiếu cố thành như vậy, không chừng sẽ oán giận chị liên hồi a." Trong lòng nàng biết rõ, chính mình theo Phó Chỉ Quỳnh đã được ba năm, ngay khi Hạ Chi Cẩn đến, yêu cầu nàng đi theo Hạ Chi Cẩn.
Hạ Chi Cẩn hơi cong lông mày, đùa giỡn trả lời: "Quỳnh tỷ sẽ không biết đâu, Liễu tỷ, không bằng chị nên lo lắng đạo diễn phê bình em tình trạng không tốt, ảnh hưởng đến diễn xuất thì làm sao bây giờ a."
Thực tế, cô chỉ gặp Phó Chỉ Quỳnh một lần trước khi gia nhập đoàn sau khi ký hợp đồng.
"Tôi chỉ dẫn em vào cánh cửa này, cho em một cơ hội, em có thể nắm bắt được cơ hội này hay không cùng công ty có thể trao cho em bao nhiêu cơ hội phụ thuộc vào khả năng của chính em. Cái vòng luẩn quẩn này chính là như vậy, tôi hy vọng em có thể đi xa, tôi hy vọng em sẽ không phụ lòng mong đợi của chúng ta." Phó Chỉ Quỳnh rót cho cô một tách trà, không mặn không nhạt mà nói cho cô những lời này. Hàm ý không cần nói cũng biết.
Thành công hay thất bại là ở em, nếu không giữ được thì em chỉ có thể là đồ bỏ đi.
Sau đó, Phó Chỉ Quỳnh giao cho cô một người đại diện cùng trợ lý, nói với cô sau này, người đại diện sẽ có toàn quyền thu xếp công việc cho cô, nàng không trực tiếp tham gia quản lý, từ đó cô không bao giờ gặp lại Phó Chỉ Quỳnh.
Ranh giới cùng khoảng cách rõ ràng này với cấp trên, để cô có thể dựa vào chính mình nỗ lực phấn đấu, để lại danh phận của chính mình, Hạ Chi Cẩn cảm thấy an tâm lại thản nhiên.
Xe của công ty cử đi đón cô trước, sau đó mới đưa cô về. Lúc Hạ Chi Cẩn báo địa chỉ biệt thự của Thời gia, Tiểu Liễu sửng sốt, khi phản ứng lại, nàng vô thức nhìn Hạ Chi Chỉ với ánh mắt ngạc nhiên lại thăm dò. Khu vực đó là một khu giàu có nổi tiếng ở thành phố Ngạn Giang.
Nhìn thấy nghi hoặc của Tiểu Liễu, Hạ Chi Cẩn cười khẽ, bình tĩnh giải thích: "Không phải nhà của em, là nhà Mãn Mãn."
Tiểu Liễu phân biệt được cái tên Mãn Mãn này. Sau đó nhận ra cái gì đó, bất giác tăng âm lượng lên kinh ngạc nói: "Mãn Mãn họ Thời đúng không? Phải là Thời trong Thời Tinh đi?"
Hạ Chi Cẩn gật đầu.
Tiểu Liễu giật mình trong hai giây, tâm bát quái của nàng như bùng cháy. Vì quá nhiều chuyện riêng tư, nàng không dám hỏi về mối quan hệ của Hạ Chi Cẩn và Thời Tinh, nhưng nàng vẫn không ngăn được tính hiếu kỳ buột miệng hỏi một câu khác: "Vậy Chi Cẩn, tại sao em không xem xét ký hợp đồng với công ty giải trí Tinh Quang?"
Có thể sống ở Thời Gia rõ ràng là một mối quan hệ không bình thường. Nói thẳng ra, Tinh Quang là một công ty lớn phát triển nhanh chóng trong hai năm qua, được Thời Tinh tài trợ, hiển nhiên mọi mặt tài nguyên sẽ tốt hơn studio của họ. Hơn nữa Hạ Chi Cẩn có mối quan hệ sâu xa với Thời gia, chỉ cần Tinh Quang nguyện ý thúc đẩy cô, cô có thể dễ dàng bước ra tinh quang đại đạo.
Hạ Chi Cẩn khẽ nhắm mắt, tự hỏi trong lòng.
Mãn Mãn cũng hỏi cô vấn đề này.
Cô đặt tay lên chân, một lúc lâu mới đáp lại, nửa nghiêm túc nửa đùa: "Bởi vì em muốn thử dựa vào bản thân xem có thể đi được bao xa."
Những lời này, cô cũng trả lời Thời Mãn như vậy, nhưng Thời Mãn không hiểu suy nghĩ của cô. Rõ ràng là có sẵn nguồn lực, tại sao phải lãng phí?
Cô không thể nói với Thời Mãn, cũng như không thể nói với người khác rằng đáy lòng cô có niềm khao khát mong manh.
Cô không muốn dựa dẫm vào Thời gia, cô muốn tự mình kiếm lấy một mảnh bầu trời, cô muốn một ngày nào đó có thể đứng cạnh Thời Mãn với tư cách là Hạ Chi Cẩn, chứ không phải là nhắc đến Hạ Chi Cẩn cô chỉ có thể nghĩ đến là phụ kiện của Thời gia.
Tiểu Liễu không để ý, chỉ biết rằng đây là bệnh chung của tiểu hài tử nhà giàu. Nếu không thể hát hay diễn xuất tốt, họ phải về nhà kế thừa tài sản những rắc rối của những kẻ có tiền, nàng không hoàn toàn hiểu. Nàng phải thừa nhận rằng đôi khi thực sự cần phải thừa nhận số phận của mình, có người chính là thắng ở vạch xuất phát, khoảng cách vạch xuất phát này là quãng đường cả cuộc đời không thể vượt qua.
Ngoài dự kiến của Hạ Chi Cẩn chính là, nửa đêm cô trở lại Thời gia, trong bóng tối kéo hành lý bước lên tầng hai, cố gắng tìm kiếm người yêu, chỉ thấy Thời Mãn không có ở nhà.
Cửa phòng ngủ mở toang, bên trong trống rỗng. Kỳ vọng cuối cùng cũng mất đi, trong lòng Hạ Chi Cản phút chốc trở nên mất mát.
Cô nở nụ cười gượng gạo trong bóng tối, khó chịu xoa trán, đẩy hành lý ra cửa, lấy bánh mì nhỏ cùng thuốc từ trong đó ra, kéo nắp mở rồi xoay người xuống lầu.
Cô bật đèn, lấy nước, ăn vài miếng bánh mì nhỏ rồi nuốt xuống. Sau đó ngẩng đầu nuốt thuốc trong tay. Cô trở lại chiếc ghế sô pha ở sảnh tầng một, ngồi yên lặng chờ đợi Thời Mãn trở về. Rõ ràng là đã mỏi mệt, cô còn hôn mê trên máy bay, lúc này không biết mình đang nghĩ gì, càng ngồi càng thấy thanh tỉnh.
Khoảng hai giờ, màn đêm yên tĩnh cuối cùng cũng nghe thấy tiếng thắng xe ma sát, hai luồng ánh sáng chiếu vào qua cửa sổ lớn kiểu Pháp.
Hạ Chi Cẩn lập tức đứng dậy, lắc lắc cái đầu có phần choáng váng, ổn định thân hình bước nhanh ra ngoài cửa, mở cánh cửa gỗ nặng nề.
Quả nhiên, Thời Mãn đã trở về.
Trần Chỉ chật vật đỡ Thời Mãn một thân mùi rượu đi về phía ngôi nhà, người lái xe cũng đi theo cùng một tốc độ. Trần Chỉ mơ hồ lẩm bẩm: "Mình đã nói cậu đừng uống nhiều như vậy. Có quỷ mới tin cậu uống ngàn ly không say a." Cô ngẩng đầu lên, đột nhiên phát hiện nữ nhân đứng trước ánh đèn. Như vừa tìm được vị cứu tinh, từ xa vui vẻ gọi: "A, chị Chi Cẩn, chị về rồi! Mau giúp em với, Mãn Mãn uống say quá, em sắp mệt chết rồi a".
Nhìn thấy Trần Chỉ ở bên cạnh Thời Mãn, Hạ Chi Cẩn có chút nhẹ nhõm. Đôi mắt cô lưu luyến nhìn Thời Mãn, người mà cô đã gần hai tháng không gặp, nét mặt cô dần dịu lại. Cô sải bước đến bên cạnh Trần Chỉ, ôm Thời Mãn hướng vào trong.
"Chi Cẩn." Thời Mãn vẫn còn chút tỉnh táo, nhìn thấy Hạ Chi Cẩn tự nhiên thân mật dựa vào người cô, ở cổ cô thầm nỉ non.
"Hừ..." Trần Chỉ giảm bớt gần hết trọng lượng.
Sau đó, cô mới có thời gian nhìn kỹ Hạ Chi Cẩn bên cạnh mình, thầm ngưỡng mộ: Quả nhiên ra mắt với tư cách là minh tinh a. Khí chất của chị Chi Cẩn bây giờ giống như đã khác trước rất nhiều, không thể cụ thể nói khác ở đâu, nhưng trông bắt mắt hơn, giống như một thứ tỏa sáng giữa đám đông. Nhưng giống như tinh thần có chút không được khỏe?
"Chị Chi Cẩn, chị bị ốm sao? Nhìn cả người đỏ bừng, mắt cũng đỏ a."
"Không sao, chính là hơi lạnh một chút." Hạ Chi Cẩn cười đáp lại cô.
Giúp Hạ Chi Cẩn đỡ Thời Mãn lên ghế sô pha, Trần Chỉ thức thời nói: "Chị Chi Cẩn, vậy em về trước."
Hạ Chi Cẩn nhẹ nhàng sờ lên khuôn mặt đỏ bừng của mình, quay đầu giữ Trần Chỉ lại: "Cảm ơn em đã đưa Mãn Mãn về. Đã muộn như vậy. Ở đây nghỉ ngơi một đêm đi."
Trần Chỉ nói đùa: "Không cần a, em đã nói với ba mẹ sẽ về nhà. Nếu nửa đêm thức dậy mà thấy em chưa về, sợ là muốn đánh gãy chân em a." Thực ra cô cũng định ở lại chiếu cố Thời Mãn. Nhưng vì Hạ Chi Cẩn đã về, tự nhiên không có chuyện của cô.
Hạ Chi Cẩn cười khẽ, thấy cô kiên trì như vậy cũng không làm khó. Cô đứng dậy, kêu Trần Chỉ chờ một lát, cởi áo khoác ôn như đắp lên người Thời Mãn, sau đó lên lầu lấy một chiếc áo khoác xuống đưa cho Trần Chỉ: "Nửa đêm trời lạnh, đừng để bị cảm lạnh."
Trần Chỉ mặc áo khoác vào, không khỏi cảm thấy tối nay, cô thực sự hâm mộ Lâm Tiễn và Thời Mãn. Hạ Chi Cẩn đưa cô tới cửa, cô bảo Hạ Chi Cẩn không cần tiễn, tài xế đang ở bên ngoài, mọi chuyện đều ổn thỏa. Khi xoay người rời đi, Trần Chỉ suy nghĩ một chút, hảo tâm nói với Hạ Chi Cẩn: "Chị Chi Cẩn, hôm nay Mãn Mãn có vẻ đặc biệt không vui. Chờ nàng tỉnh lại, chị cùng nàng tâm sự một chút a."
Ánh mắt Hạ Chi Cẩn rũ xuống, thở dài, gật đầu: "Được, chị sẽ."
Cô tiễn Trần Chủ đi rồi quay trở lại đại sảnh, Hạ Chi Cẩn thấy Thời Mãn có chút thanh tỉnh, mở to mắt hoa đào nhuốm chút say nhìn cô chăm chú. Cô chạm vào đầu Thời Mãn, ôn nhu hỏi nàng, "Có khó chịu không?"
Thời Mãn nhẹ nhàng lắc đầu.
"Chị đỡ em lên lầu." Hạ Chi Cẩn vươn tay ôm lấy nàng, Thời Mãn cũng không từ chối, ngoan ngoãn phối hợp cùng cô đứng dậy.
"Chị đã về rồi." Nữ hài mơ hồ lẩm bẩm, giống như có chút ủy khuất.
"Ân, chị về rồi." Hạ Chi Cẩn nhẹ giọng dỗ dành nàng.
Trong đoạn đường không dài không ngắn, thân thể Hạ Chi Cẩn không khỏe mà đổ mồ hôi khắp người, cố gắng đưa Thời Mãn vào phòng. Giúp nàng cởi áo khoác, đắp chăn bông, ngồi trên mép giường chỉnh lại mớ tóc mái rối bù che mất tầm mắt, định đứng dậy: "Chị pha trà cho em."
Thời Mãn nắm lấy cổ tay nàng, thấp giọng nói: "Chị còn chưa cùng em nói lời chúc mừng năm mới."
Khóe môi Hạ Chi Cẩn nở nụ cười, cúi người hôn lên trán Thời Mãn, thanh âm hạ xuống nói: "Mãn Mãn, năm mới vui vẻ."
Thời Mãn vẫn nắm chặt cổ tay cô không chịu buông ra, nhìn cô, mắt nàng từ từ đỏ lên.
Hạ Chi Cẩn cắn cắn môi, như nhớ ra cái gì, đưa tay còn lại không bị Thời Mãn siết chặt đưa vào trong túi áo khoác ở một bên, lấy ra một chiếc hộp nhỏ, đưa tới trước mặt Thời Mãn, nhu tình dỗ dành nàng, nói: "Món quà năm mới, mở ra nhìn xem." Đây là cô dùng tiền trả trước của hợp đồng quay phim mà mua cho Thời Mãn. Cô nghĩ, Thời Mãn sẽ thích nó.
Cổ họng Thời Mãn rung lên, nước mắt từ từ trào ra khóe mắt, ướt cả gối. Đột nhiên ủy khuất cực kỳ, khóc nức nở, nàng đưa tay ném hộp quà trước mặt xuống đất, phát ra tiếng vang lớn. Trong màn đêm tĩnh lặng, âm thanh đặc biệt chói tai.
Hạ Chi Cẩn liền đứng thẳng người, giống như bị tiếng động khe khẽ đâm vào tim.
Thời Mãn che mắt, nghẹn ngào oán giận: "Tôi không muốn! Vì cái gì các người tặng quà cho tôi? Vì cái gì các người đều giống nhau? Các người căn bản không biết tôi muốn cái gì."
Những giọt nước mắt của Thời Mãn như mang theo nhiệt nóng, từng giọt từng giọt đốt cháy trái tim Hạ Chi Cẩn, khiến mũi cô đau đến chua xót. Những gì cô có thể cho Thời Mãn có thể không đáng kể trong mắt nàng, nhưng đó là tất cả những gì cô có thể cống hiến hết sức mình.
Cô cúi xuống nhặt món quà đã bị Thời Mãn ném đi, giống như chân tâm không được thừa nhận. Cô đưa tay giúp Thời Mãn lau nước mắt, trong thanh âm cũng mang theo nức nở, lần đầu tiên cô thẳng thắn mà ủy khuất hỏi Thời Mãn: "Mãn Mãn, em có biết chị muốn gì không?"
Thời Mãn vừa khóc vừa thở hổn hển, nghe câu hỏi của cô, nàng giống như cảm thấy khổ sở hơn, bất giác đáp: "Em không biết, em không biết nữa. Chi Cẩn, em không biết. Em cảm thấy rất mệt mỏi." Tiếng khóc càng thêm bi thương. Đôi khi nàng cảm thấy Hạ Chi Cẩn cách xa nàng, giống như nàng chưa từng thực sự chân chính bước vào trái tim cô.
Đôi mắt Hạ Chi Cẩn càng thê lương. Thời Mãn không biết, nàng làm sao biết được cô muốn đứng thẳng sống lưng bên cạnh nàng, giành lấy hai chữ xứng đôi có biết bao nhiêu gian nan. Nàng làm sao có thể biết rằng một người vô danh như cô ở cùng nàng. Sống trong cuộc đời này cần phải chịu đựng những lời đồn thổi cùng thiếu tôn trọng của người khác.
Nhưng đó không phải lỗi của Thời Mãn, làm sao cô có thể để Thời Mãn gánh được. Có lẽ nếu đổi một ai đó, đều hẳn là mang ơn đội nghĩa mà cảm thấy mãn nguyện đi?
Khoảng cách giữa cô và Thời Mãn là nguyên tội của cô. Cô tự hỏi bản thân rằng cô chưa làm đủ hay chưa đủ yêu thương để Thời Mãn ủy khuất như vậy.
Người nghèo đầy khát vọng. Công lao dạy dỗ của mẹ từ thuở còn thơ đã nâng đỡ cô vững bước từ đồi núi cằn cỗi đến đây. Cô nguyện ý hy sinh mạng sống của mình cho Thời Mãn, nhưng cô không nguyện ý quên tên của mình. Yêu một người sâu sắc là như thế nào, cô không thể tự mình đưa ra đáp án.
Đầu ngón tay vuốt ve vuốt ve trên má Thời Mãn đang mệt mỏi ngủ thiếp đi, chấn động bộ não đau đến mức sắp nổ tung, cô kiệt quệ cả thể xác lẫn tinh thần. Cô cúi đầu khổ sở liếc nhìn món quà trên đầu giường, mở ngăn kéo, lẳng lặng cất vào trong cùng.
Cô chỉnh chăn bông cho Thời Mãn, đứng dậy đi ra khỏi phòng ngủ, chuẩn bị tắm rửa, điện thoại trong túi đột nhiên rung lên dữ dội.
Thời gian hiển thị trên màn hình - hai giờ ba mươi sáng. Người gọi - Chi Kỳ.
Lúc này, cuộc gọi này... Trong chốc lát, lòng Hạ Chi Cẩn run lên, một điềm dự cảm xấu bao trùm lấy cô.
Đầu ngón tay run rẩy mở nút trả lời.
*
Lâm gia ở khu phía nam của thành phố Ngạn Giang, thư phòng rực rỡ ánh đèn. 12h30 Lâm Mẹ chuẩn bị nghỉ ngơi liền kiểm tra mail trước, bà ngồi đơ ra từ lúc mở mail đến hiện tại. Như không cam lòng hay tin tưởng, Lâm mẹ kiểm tra cái gọi là "Quà năm mới" được gửi đúng 12 giờ.
Vẻ mặt của bà càng lúc càng nghiêm trọng, môi mím chặt thành một đường thẳng, tay cầm chuột, đầu ngón tay đã tái nhợt vì dùng lực quá lớn.
- ------
Lời editor: Sóng gió hai cp bắt đầu!