Đã gần hai ngày không ăn gì, môi Lâm Tiễn tái nhợt mang theo nứt nẻ, tiều tụy mệt mỏi không còn thấy sức sống tươi trẻ giống như năm xưa.
Sau khi Tiêu Uyển Thanh rời bệnh viện, Lâm Ba theo chỉ dẫn của Lâm Mẹ đến nhà mẹ vợ đón Lâm Tiễn về nhà. Ông nhìn Lâm Tiễn trước sau chưa chịu thỏa hiệp, giờ phút này nhìn mình tràn đầy mong đợi, trong lòng ngũ vị tạp trần.
Ông thấp giọng thì thầm với Lâm Tiễn, cô đang ngẩng đầu chờ ông nói: "Tiểu Thanh đã nói chuyện với mẹ con rồi, chúng ta về nhà."
Lâm Tiễn khẽ mở miệng, hoài nghi nhìn chằm chằm vào Lâm Ba. Trong nháy mắt mừng rỡ như điên, trực giác nói có phải kiên trì của cô khiến Lâm Mẹ nhượng bộ, hay Tiêu Uyển Thanh khiến mẹ cô bình tĩnh lại. Nhưng khi nghĩ đến bộ dạng cố chấp của Lâm Mẹ ngày hôm qua, lòng cô chợt chùng xuống, niềm vui vụt tắt trong phút chốc.
Cô hoảng sợ đứng dậy, vươn tay nắm lấy ống tay áo của Lâm Ba, hoảng loạn hỏi ông: "Ba, nói chuyện gì vậy? Mẹ con nói gì với nàng? Tiêu a di đâu? Nàng thế nào rồi?" Thanh âm khàn khàn suy yếu.
Lâm Ba gạt mắt sang một bên không dám nhìn vào đôi mắt đen láy của Lâm Tiễn, chuyển đề tài trấn an cô nói: "Bọn họ đã thống nhất rồi. Cụ thể, chờ Tiểu Thanh nói cho con biết đi. Tiễn Tiễn, ba trước đưa con về nhà tắm rửa một chút. Tiểu Thanh nói, lát nữa nàng sẽ đến đón con."
Lâm Tiễn sững sờ đứng ở nơi đó, tiêu hóa ý tứ trong lời nói của Lâm Ba, chỉ cảm thấy như là một giấc mộng.
Tiêu Uyển Thanh được phép đón cô, cô có thể quay trở lại. Việc này có nghĩa là cuối cùng họ đã được tự do, hay ít nhất, họ có thể kết thúc cuộc đấu tranh nan kham khuất nhục nhưng vô lực đấu tranh như vậy, có thời gian để thở, có không gian để chờ đợi một cuộc đối thoại với Lâm Mẹ một lần nữa.
Đột nhiên, cô như mất hết chút sức lực cuối cùng chật vật chống đỡ, buông lỏng bàn tay đang nắm lấy ống tay áo của Lâm Ba, chậm rãi ngồi xổm xuống, hai tay ôm lấy đầu gối, vùi hai má vào đó, đôi vai khẽ run. Cô như một hài tử bị khi dễ nhưng bất lực, cô trút hết nỗi sợ hãi, bất mãn, khổ sở của hai ngày qua mà khóc, tiếng khóc rất nhỏ, chỉ một tiếng khóc nhỏ nhưng lại giống như mũi kim nhọn đâm thẳng vào tim Lâm Ba.
Lâm Ba cứng ngắc đứng trước mặt con gái, nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt ươn ướt. Hai ngày qua, không phải ông không thấy Lâm Tiễn khóc, mà là mỗi lần Lâm Tiễn đối mặt với ông, cô đều kiên định chấp nhất, không sợ hãi, giống như một dũng sĩ chiến đấu vì tình yêu. Ông gần như quên mất Lâm Tiễn vẫn còn nhỏ, cô sẽ dễ bị tổn thương, ở tình huống như vậy, cô nên sợ hãi cùng bất lực mới đúng.
Lâm Ba ngồi xổm xuống vươn tay vỗ lưng Lâm Tiễn, Lâm Tiễn đột nhiên ngẩng đầu, chậm rãi đứng lên, lau đi nước mắt. Cô đứng thẳng người nhìn vào khoảng không phía trước, đứa nhỏ vừa gục xuống giống như là ảo giác của Lâm Ba, hiện tại đứng trước mặt ông chính là chiến binh dũng cảm cùng kiên định.
Khóe môi của nữ hài có một độ cong nông, nhẹ nhàng, mở ra môi, giọng nói trầm thấp khàn khàn: "Ba, về thôi, con không muốn dì đợi."
Lâm Ba ngẩng đầu nhìn cô, trong lòng rất đau. Ông muốn mở miệng nói với cô cái gì đó. Cuối cùng, ông mím chặt môi, trở thành đồng phạm của kẻ hành quyết tàn nhẫn trong đoạn tình cảm này.
Mới hơn 7 giờ tối, Lâm Tiễn vừa tắm xong, cô đang sấy tóc, thu thập bản thân thì chuông cửa vang lên.
Lâm Ba ngồi trong phòng khách mà lòng nặng trĩu, nghe thấy tiếng chuông cửa liền đứng dậy muốn mở cửa, nhưng Lâm Tiễn chạy ra khỏi phòng tắm còn nhanh hơn ông đi mở cửa.
Cô đặt tay lên nắm cửa, còn chưa mở cửa, còn chưa nhìn thấy nữ nhân mà cô đang nghĩ tới, mũi bắt đầu chua xót. Cô nỗ lực kìm nén cảm xúc của mình, cô không muốn dùng vẻ mặt chật vật yếu đuối đối mặt với Tiêu Uyển Thanh, không muốn Tiêu Uyển Thanh cảm thấy đau lòng hay lo lắng cho cô.
Cô nặn ra nụ cười nhẹ, ánh mắt khẽ động, từ từ mở cửa chống trộm nhìn ra ngoài cửa.
Khuôn mặt ôn tú đã in sâu vào trái tim cô chậm rãi hiện ra trong tầm mắt.
Tiêu Uyển Thanh đã thu thập bản thân cẩn thận, đứng thẳng, nhìn thẳng về phía trước, ánh mắt chuyển động khi cánh cửa mở ra, đập vào đôi mắt ẩm ướt của Lâm Tiễn. Trong một khoảnh khắc, một nụ cười nhẹ nở trên môi nàng, ánh mắt ôn nhu như nước.
Trong nháy mắt như một vạn năm.
Cổ họng Lâm Tiễn sũng nước, cô không thể kiềm chế được nữa, cô dùng sức đẩy cửa, bước tới, mở hai tay ra như tìm thấy bảo vật đã mất từ lâu, ôm chặt lấy Tiêu Uyển Thanh.
Rõ ràng là muốn cười, không được khóc, không được để cho Tiêu Uyển Thanh lo lắng, nhưng nước mắt vẫn bất chấp trào ra, rơi vào cổ Tiêu Uyển Thanh.
Tiêu Uyển Thanh ôm chặt lấy cơ thể ấm áp cùng gầy yếu trong vòng tay của mình, cố gắng đem nữ hài gắt gao tiến vào cơ thể, sợ sẽ làm đau nữ hài, cho nên lý trí một chút nàng thả lỏng tay, ẩn nhẫn khắc chế.
Nàng quyến luyến cọ lên má cùng mái tóc mềm của nữ hài, nỗi tuyệt vọng cùng thống khổ vụt qua đôi mắt đẫm nước của nàng.
Giọng nói luôn ôn nhu của nàng giờ phút này đã khàn khàn, nhưng vẫn nhẹ nhàng như gió xuân thổi qua hàng liễu, thì thầm vào tai Lâm Tiễn: "Tiễn Tiễn, dì tới đón con."
Lâm Tiễn ngẩng đầu lên, mắt vẫn còn rơi lệ, nở một nụ cười rạng rỡ, áp trán vào trán nàng nói: "Con cùng dì về nhà." Tiêu Phán Phán đã hứa với cô, nàng đã làm được, nàng đến đưa cô về nhà.
Tiêu Uyển Thanh nhìn khuôn mặt tươi cười của nữ hài, cắn chặt môi, giống như đau đến mất thanh.
Nàng khó khăn nuốt nước bọt hai lần, kìm chế tiếng khóc, quay mắt sang chỗ khác, chào hỏi Lâm Ba đang nhìn hai người cách đó không xa, nói: "Lâm ca, em đưa Tiễn Tiễn về nhà trước."
Vẻ mặt Lâm Ba ngưng trọng, nhíu mày, im lặng vài giây, gật đầu không nói lời nào.
Lâm Tiễn quay đầu lại, nhỏ giọng nói lời từ biệt: "Ba, con đi đây." Sau đó, cô như sợ sẽ có chuyện xảy ra lần nữa, tiến lên một bước, nhanh chóng đến cửa ngăn cách nàng cùng Lâm gia thành hai thế giới.
Tiêu Uyển Thanh đưa tay lên, chạm vào gò má gầy đi rất nhiều của Lâm Tiễn, vừa định nói thì nữ hài đột ngột nắm lấy tay nàng, rẽ vào thang lầu.
Lâm Tiễn dùng hai tay đóng cửa thang lầu, dùng lưng chặn lại. Ngay sau đó, cô vươn tay ôm lấy eo Tiêu Uyển Thanh, hơi dùng sức đem Tiêu Uyển Thanh ôm vào trong lòng. Cô vội vàng tìm kiếm đôi môi đỏ mọng mềm mại của người yêu, in một nụ hôn nóng bỏng triền miên.
Khi thực sự cảm nhận được nhiệt độ của đối phương, nỗi sợ hãi cùng hoảng loạn trong những ngày qua phảng phất bị xua tan.
Tiêu Uyển Thanh ngã vào vòng tay của Lâm Tiễn, sợ làm đau cô, một tay đỡ sau đầu của Lâm Tiễn, tay kia câu qua cổ cô. Nàng nhìn hàng mi dài run rẩy của nữ hài, trong mắt tràn đầy ôn nhu, quên mất tình hình hiện tại, khẽ mở môi, không nói gì dung túng Lâm Tiễn.
Môi răng giao triền, rõ ràng là thân mật ngọt ngào như vậy, nhưng Tiêu Uyển Thanh giống như nếm trải vị đắng.
Nụ hôn nồng nhiệt của nữ hài dần hoãn xuống. Cô quay đầu, nụ hôn nhẹ nhàng chuyển từ môi sang má bị thương của Tiêu Uyển Thanh, động tác nhẹ nhàng thương xót. Tiêu Uyển Thanh mở đôi mắt mê man, nhìn thấy nữ hài gần trong gang tấc, nước mắt giàn giụa, ngoan ngoãn cẩn thận hôn nàng, giống như sợ làm đau nàng.
"Làm thế nào..... mới có thể không làm dì đau..." Lâm Tiễn chua xót lẩm bẩm.
Tiêu Uyển Thanh xúc động.
Có thể được tình yêu thâm tình hậu ái của Lâm Tiễn là cuộc đời nàng may mắn. Sở hữu trái đắng nàng đều vui vẻ chịu đựng, không oán không hận.
Nàng đưa tay lên che tay Lâm Tiễn, cuối đầu hôn lòng bàn tay cô, an ủi nói: "Dì sớm đã hết đau. Tiễn Tiễn, con gầy đi rất nhiều."
Lâm Tiễn buông tay, mười ngón giao khấu, đau lòng nói: "Dì cũng gầy, dì đã ăn cơm chưa?"
Tiêu Uyển Thanh lắc đầu nói: "Chưa, dì đã chuẩn bị cơm ở nhà, lúc về sẽ cùng nhau ăn." Nàng nắm tay Lâm Tiễn, sợ Lâm Tiễn lại chạm vết thương trên mặt nàng mà đau lòng, cúi đầu đổi chủ đề thúc giục: "Mau về thôi."
Lâm Tiễn gật đầu đáp ứng.
Trên đường đến thang máy, Lâm Tiễn tinh ý nhận ra tư thế đi của Tiêu Uyển Thanh có chút không đúng. Cô khẽ cau mày, kéo bước chân của Tiêu Uyển Thanh, lo lắng hỏi: "Chân dì làm sao vậy?"
Tiêu Uyển Thanh biết không thể giấu được Lâm Tiễn, nàng thẳng thắn nói: "Xin lỗi Tiễn Tiễn, quả cầu pha lê mà con tặng đã bị dì vô tình làm vỡ. Thời điểm thu dọn dì không để ý. Cho nên giẫm phải thủy tinh, lòng bàn chân bị trầy xước một chút."
Lâm Tiễn nghe nói quả cầu pha lê bị vỡ, hô hấp hơi ngưng trệ. Sau đó nghe thấy chân của Tiêu Uyển Thanh bị thương, liền mặc kệ những thứ khác, trong lòng tràn đầy lo lắng: "Nghiêm trọng không? Ngốc, sao lại bất cẩn như vậy? Làm sao vẫn có thể đi giày, dì cho con xem một chút." Sau đó cô ngồi xổm xuống, đặt tay lên chân của Tiêu Uyển Thanh, muốn cởi giày của nàng.
Tiêu Uyển Thanh lùi lại một bước, nhắc nhở Lâm Tiễn: "Dì không sao, đừng lo a. Tiễn Tiễn, ở đây rất bất tiện, chờ về nhà dì cho con xem được không?"
Lâm Tiễn muốn nói thêm gì đó, nhưng nhìn thấy bộ dáng Tiêu Uyển Thanh kiên định như vậy, cô từ từ bỏ tay xuống. Cảm xúc khổ sở mà cô đang kìm nén bỗng trào dâng, cúi đầu xuống, nghẹn ngào tự trách: "Đều do con".
Do cô không thể bảo hộ được nàng, do cô không thuyết phục được cha mẹ, do cô một sớm một chiều không thể trưởng thành, do cô không có bản lĩnh, do cô, đều do cô...
"Tiễn Tiễn..." Tiêu Uyển Thanh bất lực gọi cô.
Lâm Tiễn ngăn chặn cảm giác tội lỗi sắp nuốt chửng mình, xoay người lại, quay lưng về phía Tiêu Uyển Thanh, giọng nói khàn khàn: "Con cõng dì."
Tim Tiêu Uyển Thanh mềm nhũn, trong mắt tràn đầy ôn nhu. Nàng bước tới, nằm trên lưng Lâm Tiễn, áp má vào tấm lưng gầy nhưng ấm áp của cô, ôm thanh nói: "Đường xa như vậy, con làm sao có thể chịu nổi." Nàng một ngữ hai ý nghĩa: "Tiễn Tiễn, con đường này quá dài, chúng ta đều là nữ nhân, con cõng dì, dì cũng có thể cõng con. Con đỡ dì, dì cũng đỡ con là tốt rồi."
Như nghĩ tới gì đó, nụ cười trên môi của Tiêu Uyển Thanh dần trở nên chua xót, nàng thấp giọng khuyên nhủ: "Tiễn Tiễn, có trách nhiệm là đúng, nhưng phải luôn nhớ rằng mình cũng là nữ nhân, đừng nên ủy khuất chính mình."
Ở bên người cũng phải biết yêu thương bản thân mình...
Nàng hy vọng sau này, dù cùng ai ở bên nhau, Lâm Tiễn cũng nhớ chiếu cố bản thân thật tốt, yêu thương chính mình.
Lâm Tiễn không lay chuyển được Tiêu Uyển Thanh, cõng nàng xuống lầu, bắt taxi cùng nhau trở về Khu Bắc.
Trên đường đi, Lâm Tiễn rốt cuộc không khỏi lo lắng hỏi Tiêu Uyển Thanh cùng mẹ cô nói cái gì, Tiêu Uyển Thanh chỉ cười an ủi cô, nói: "Mẹ con đã đáp ứng dì sẽ cho dì thời gian chờ con lớn lên. Còn cụ thể thì đợi khi nào về nhà dì sẽ cùng con nói".
Lâm Tiễn nhìn kỹ vẻ mặt của Tiêu Uyển Thanh, không có vẻ là giả, cô cảm thấy có chút yên tâm, thở dài một hơi, nở nụ cười rạng rỡ đã lâu không xuất hiện.
Khi về đến nhà, Lâm Tiễn ngồi xổm xuống cởi giày của Tiêu Uyển Thanh. Sau khi nhìn thấy những vết thương nhỏ lại dày đặc cùng những đường khâu mảnh dài trên lòng bàn chân nàng, vẻ mặt của cô trong nháy mắt thay đổi.
Cô im lặng đứng dậy, cúi người, ôm Tiêu Uyển Thanh rồi đi về phòng khách, rõ ràng là động tác thuần thục làm người an toàn, nhưng cô vừa đi vừa khóc như tiểu hài tử. Nước mắt không ngừng chảy trên cổ Tiêu Uyển Thanh, làm ướt trái tim nàng.
"Tiễn Tiễn thành một tiểu khóc bao a." Để xoa dịu cảm xúc của mình, Tiêu Uyển Thanh cố tình trêu chọc cô.
Lâm Tiễn ngồi trước mặt Tiêu Uyển Thanh, để chân nàng đặt trên đầu gối cô. Cô cúi đầu, nhẹ nhàng giúp Tiêu Uyển Thanh sát trùng cùng bôi thuốc, cô chu môi hít hít mũi, thấp giọng nói: "Trước kia con không thích khóc. Dì chăm sóc bản thân thật tốt con sẽ không khóc nữa."
Cô không nói dối, sau khi nhớ lại mọi chuyện, trước khi gặp Tiêu Uyển Thanh số lần cô khóc đếm được trên đầu ngón tay. Sau khi gặp Tiêu Uyển Thanh, cô trở thành một người hay khóc, nhưng hầu như lần nào cô khóc, cũng chính là vì Tiêu Uyển Thanh.
Nụ cười của Tiêu Uyển Thanh hơi nhạt đi, hai tay đặt ở hai bên ghế sô pha cũng hơi gập lại. Một lúc lâu sau, nàng thấp giọng nói: "Dì đáp ứng con, sau này dì sẽ chăm sóc bản thân thật tốt. Tiễn Tiễn, con cũng phải đáp ứng dì."
Lâm Tiễn ngẩng đầu lên nhìn nàng.
"Sau này phải chăm sóc bản thân, phải ăn uống đầy đủ, lớn lên thật tốt. Dù có chuyện gì xảy ra cũng không thể đùa giỡn thân thể như hai ngày này. Thật là Tiễn Tiễn, con đã đáp ứng dì nhiều lần rồi, về sau nhất định phải làm thật tốt có biết không?"
"Có dì ở bên, con có thể làm được." Lâm Tiễn nhắm mắt lại, vừa quấn băng gạc cho Tiêu Uyển Thanh vừa thấp giọng đáp lại.
Tiêu Uyển Thanh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt ngây ngô của Lâm Tiễn, đưa tay ra sờ đầu cô, đôi mắt đỏ bừng.
Trong bữa ăn, Tiêu Uyển Thanh nói với Lâm Tiễn việc trở về của nàng chỉ là tạm thời.
Nàng nói với Lâm Tiễn mình đã đáp ứng Lâm Mẹ: "Dì đã đáp ứng mẹ con chúng ta sẽ tạm thời tách ra, tạm thời không gặp nhau. Cho họ cũng cho chúng ta thời gian để bình tĩnh lại. Đổi lại, mẹ con đã đáp ứng dì để cho con đi thi, sẽ không buộc con xuất ngoại, cũng không buộc con chuyển trường".
Lâm Tiễn lập tức dừng đũa, cứng ngắc hỏi Tiêu Uyển Thanh: "Tạm thời, là bao lâu?"
Tiêu Uyển Thanh có thể thấy cô có vẻ không thể chấp nhận được, kìm nén nỗi đau cùng cảm giác áy náy trong lòng, nhẹ giọng an ủi cô: "Sẽ không lâu đâu, chờ mẹ con khỏe lại, thi xong con không bị ảnh hưởng gì, chúng ta sẽ gặp lại nhau. Tiễn Tiễn, hiện tại nếu tiếp tục giằng co, thân thể mẹ con sẽ chịu không nổi. Nếu sự việc mở rộng ra, ông bà phát hiện ra thì mọi chuyện càng khó kiểm soát. Tương lai chúng ta còn dài, lúc này không phải vội vàng."
Lâm Tiễn biết những lời của Tiêu Uyển Thanh là có lý, đối với một Lâm Mẹ cố chấp như vậy, đây đã là kết quả tốt nhất có thể đạt được.
Nhưng nhìn vẻ mặt ôn nhu như thường lệ của Tiêu Uyển Thanh trước mặt mình, cảm thấy có chút hoảng hốt. Cô im lặng không trả lời Tiêu Uyển Thanh.
Nửa đêm, Tiêu Uyển Thanh chủ động khác thường. Khóe mắt mang theo xuân tình thẹn thùng, muốn ở Lâm Tiễn mà phóng hỏa. Hai người triền miên, Tiêu Uyển Thanh chưa từng phóng túng bao giờ lại mở ra thân thể để nữ hài tự tin càn hái. Sau những đợt sóng dâng trào, nàng vẫn dùng giọng nói run rẩy, không biết mệt mỏi khẩn cầu: "Tiễn Tiễn, muốn..."
Nếu, ngày mai sẽ vĩnh viễn không đến. Nếu, giấc mơ đẹp đẽ này sẽ vĩnh viễn không tỉnh lại. Nếu, nhiều năm sau, Lâm Tiễn vẫn luôn nhớ đến nàng...
Giữa làn sóng ý loạn tình mê, nàng bám vào đầu vai nữ hài, thanh tỉnh mà tuyệt vọng, suýt chút nữa khó có thể nhịn được để lại dấu vết ái muội trên thân thể nữ hài mà nàng mê luyến.
Nhưng cuối cùng, thời điểm động tình, nàng vẫn là khắc chế cắn vào mu bàn tay, chỉ khẽ hôn trên vai nữ hài.
Màn đêm dần lắng xuống.
Lâm Tiễn săn sóc Tiêu Uyển Thanh mệt đến mức ngủ thiếp đi, thu dọn đống hỗn độn trên giường. Sau đó vào phòng tắm tắm rửa rồi trở lại giường. Cô quay đầu sang một bên, nhìn thấy Tiêu Uyển Thanh còn chưa ngủ, hơi nheo mắt nhìn cô, trái tim mềm mại ẩm ướt.
Cô nâng vầng trán đẫm mồ hôi của Tiêu Uyển Thanh lên, chạm vào khuôn mặt của nàng, nghiêm túc nói với nàng: "Phán Phán, khi nào mẹ con xuất viện, sức khỏe tốt hơn, chúng ta liền chấm dứt cái gọi là tạm thời tách ra. Trường học bên kia, chuyển trường không phải là việc dễ dàng, chờ con đến Văn phòng giáo vụ nói rõ ràng, không có cá nhân con đồng ý, con không tin bọn họ dám tổn hại mong muốn của con mà xử lý chuyển trường. Có một số việc, không thể chốc lát có thể hoàn toàn nghĩ thông suốt, mà là cần phải có thời gian để chứng minh".
"Cứ coi con là ích kỷ cùng bất hiếu đi. Con không muốn mẹ con không đồng ý. Chúng ta cứ nhượng bộ lãng phí như thế này. Thông cảm cùng thấu hiểu lẫn nhau, chờ kỳ nghỉ, nếu thái độ của mẹ con vẫn không mềm đi, mặc kệ bà ấy có đồng ý hay không, con sẽ trở về cùng dì bên nhau. Chính là, chúng ta đừng thỏa hiệp nữa, được không? Một năm không được, hai năm không được, rồi năm năm, mười năm, một ngày nào đó bọn họ sẽ thông suốt."
Tiêu Uyển Thanh nhìn khuôn mặt kiên định không chút sợ hãi của nữ hài, trong lòng nàng đau đớn khôn xiết. Nàng muốn đáp ứng cô, muốn dũng cảm cùng không sợ hãi như cô, bất chấp tất cả. Nhưng nàng không còn là hài tử nữa, nàng không ngây thơ như Lâm Tiễn.
Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, con muốn phụng dưỡng cha mẹ nhưng người chẳng còn. Nàng sợ Lâm Tiễn sẽ hối hận, sợ Lâm Tiễn sẽ tiếc nuối, sợ cô sẽ giống như chính mình--
Cửa nát nhà tan, chỉ còn một mình.
Tám chữ Lâm Mẹ nói giống như một lời nguyền đã in sâu vào cuộc đời nàng, là cơn ác mộng mà nàng không thể nào thoát khỏi. Nàng không có khả năng đánh cược, cũng không đành lòng để Lâm Tiễn đánh cược.
Nàng đến gần vòng tay của nữ hài, ôm lấy eo cô, ngẩng đầu lên, đặt lên trán Lâm Tiễn một nụ hôn nhẹ. Như sợ quấy nhiễu giấc mộng đẹp, giọng nói nhẹ nhàng như ảo giác, an ủi Lâm Tiễn: "Được, Tiễn Tiễn, chờ con nghỉ chúng ta lại thương lượng. Ngủ đi, Tiễn Tiễn, ngày mai con có bài thi."
Hai ngày này Lâm Tiễn hầu như không chợp mắt, dù sao cô cũng mệt mỏi, dựa vào cổ của Tiêu Uyển Thanh, cuối cùng cũng từ từ chìm vào giấc ngủ.
Tiêu Uyển Thanh giơ tay lên, nương ánh trăng, mềm nhẹ quyến luyến miêu tả dung nhan của nữ hài đang yên giấc, lòng như dao cắt, nước mắt tuôn như mưa.
Tiễn Tiễn, nàng đáp ứng dì để không làm con khó xử. Ai cũng có thể, nhưng dì thì không.
Cho nên, sau này, bất kể là nam hay nữ, tuổi tác thích hợp, phải tìm cho mình một người phù hợp để yêu đi.
Nàng trong lòng vạn lần khẩn cầu, Tiễn Tiễn, con có thể hay không, con có thể nhớ rõ dì dù chỉ một chút...
Cuối cùng, trong lòng nàng vạn lần khẩn cầu, Tiễn Tiễn, quên dì đi, đừng nhớ dì dù chỉ một chút.