Trong vô số đêm dài trằn trọc, nàng đã nhiều lần mơ về ngày đoàn tụ với người con gái mình yêu. Nàng nghĩ nữ hài có thể vươn tay ôm chặt nàng, nói cho nàng biết cảm xúc của những năm tháng qua, nữ hài có thể khóc lóc mắng nàng vì rời đi mà không nói lời từ biệt, thậm chí còn nghĩ có thể nàng chật vật trốn trong bóng tối nhìn về phía xa, Lâm Tiễn đang hạnh phúc đi bên người khác.
Nàng nghĩ, dù vui hay buồn, có lẽ hai người đều sẽ đỏ mắt ngay khi gặp nhau.
Nhưng cho đến nay, sự thật là nữ hài bình tĩnh đến không ngờ, đôi mắt u ám, nữ hài đã toát ra vẻ trưởng thành mỹ lệ.
Không có vui mừng, không có ưu thương, giống như cuộc hội ngộ của hai người chỉ là một cuộc gặp gỡ trên phố với một người quen cũ.
Trái tim Tiêu Uyển Thanh kích động trăm cảm xúc lẫn lộn, trong đôi mắt bình tĩnh của nữ hài, đột nhiên nàng trở nên bất an, mạc danh hoảng sợ.
"Tiễn Tiễn..." Nàng cắn môi, cuối cùng thì thầm cái tên mà nàng sau khi tỉnh mộng đã thì thầm không biết bao nhiêu lần, giọng nói của nàng giống như bị bóp ra khỏi lồng ngực.
Lâm Tiễn tham luyến nhìn chằm chằm nữ nhân đang hồn khiêu mộng nhiễu trước mặt, bàn tay buông thõng bên hông vô thức nắm chặt thành nắm đấm, giống như nghiền nát răng hàm. Sau đó kiềm chế cảm giác ủy khuất muốn khóc, khao khát được vươn tay ôm chặt nàng vào lòng.
Tiêu a di không chăm sóc tốt bản thân, nàng thực gầy.
Trong nhiều năm, băng qua núi sông, dựa vào nỗi cô đơn cùng dũng khí tìm kiếm Tiêu Uyển Thanh, vô số lần cô tự trách mình đã không bảo hộ được nàng, tự trách mình cùng đau lòng nàng không biết đang phiêu bạc ở nơi nào. Những ngày như thế, vì thất bại hết lần này đến lần khác cô không khỏi cảm thấy ủy khuất cùng tuyệt vọng, oán giận Tiêu Uyển Thanh đem nàng như hài tử mà lừa gạt, nhẫn tâm quyết tuyệt rời bỏ cô, thậm chí khi cận kề cái chết, cô còn nghi ngờ Tiêu Uyển Thanh không tới tìm cô, có phải là trách cô không? Có phải đã thực sự quên cô rồi hay không...
Có phải nàng thực sự, không cần cô nữa...
Sau bao năm từ biệt, tim cô vẫn vậy, tim nàng có giống cô không? Lâm Tiễn đã từng chắc chắn, nhưng bây giờ, cô lại do dự.
Gió thổi mạnh bên ngoài ô, nhưng hai mỹ nữ dưới ô như bị đông cứng lại, đứng bất động trong cơn mưa tầm tã, thâm tình nhìn nhau, lòng thầm nghẹn ngào. Qua khung cửa sổ, bảo vệ không ngừng đưa mắt về phía Tiêu Uyển Thanh và Lâm Tiễn, ý đồ thám thính rất rõ ràng.
Lâm Tiễn nhanh chóng nhận ra, ánh mắt cô lướt qua Tiêu Uyển Thanh, lại lạnh lùng liếc nhìn tên bảo vệ, tên bảo vệ chột dạ lập tức thu lại ánh mắt, cúi đầu giả vờ đọc báo.
Cô thu lại ánh mắt, gian nan nuốt nước bọt hai lần, vuốt cổ họng khô rát vì phải kìm nén cảm xúc muốn khóc, trước tư thế vững vàng mà người trưởng thành nên có, cô thì thầm nhắc nhở: "Ở đây không tiện nói chuyện."
Tiêu Uyển Thanh như vừa tỉnh dậy trong giấc mơ, mắt nàng di chuyển xuống, thấy vai của Lâm Tiễn ướt mưa. Nàng trở nên bình tĩnh, theo bản năng, nàng hoảng loạn vươn chiếc ô ra giúp cô che, nhưng Lâm Tiễn đã nhanh chóng đưa tay lên nắm lấy tay cầm ô, ngăn cản động tác của nàng.
"Không cần, không cần thiết, lưng của con ướt hết rồi, giày cũng đều là nước". Lâm Tiễn nhẹ giọng nói. Ngay khi giọng nói vừa rơi xuống, cô đưa tay lên xoa mũi, giống như kìm lại một cái hắt hơi.
Tiêu Uyển Thanh đột nhiên khẩn trương. Nàng nhìn nữ nhân có khuôn mặt mơ hồ quen thuộc như khắc sâu trong lòng, nhưng thần sắc có chút lãnh đạm trầm ổn xa lạ, quần áo bị xoắn lại, nàng lo lắng nói: "Dì... sống gần đây, con có phiền toái thay quần áo, tránh mưa một chút không?" Nàng sợ Lâm Tiễn bị cảm lạnh, nhưng nàng cũng sợ sau khi trưởng thành, Lâm Tiễn vốn điềm đạm sẽ kháng cự nàng quá mức thân cận.
Nhưng ngữ khí khách sáo của nàng khiến trái tim Lâm Tiễn như bị thứ gì đó đâm vào. Cô cúi đầu nhìn Tiêu Uyển Thanh thật sâu, thấy được đáy mắt nàng rõ ràng là quan tâm, trong lòng thầm nhẹ nhõm một hơi.
Tiêu Uyển Thanh vẫn đau lòng cô. Đáy mắt Lâm Tiễn mạc danh có chút ý cười. Cô cụp mi xuống, ra vẻ khách sáo: "Được, phiền toái dì."
Nữ hài khách sáo trả lời, đột nhiên, tâm của Tiêu Uyển Thanh chìm xuống đáy cốc, nàng khó chịu có chút ủy khuất đến hốc mắt lên men.6
Lẽ ra nàng đã phải chuẩn bị từ lâu, nhưng hoảng sợ luôn cuộn trào trong lòng cuối cùng đã trở thành sự thật sao?
Hai người giống như hai con ốc sên vụng về, mang một gánh nặng gọi là thời gian cùng khoảng cách trên lưng, trong lòng ngũ vị tạp trần, có chút chờ mong lại có chút thấp thỏm, vươn râu cẩn thận thăm dò lẫn nhau.
Trên đường đến chỗ ở của Tiêu Uyển Thanh, mỗi người cầm một chiếc ô, hai chiếc ô song song với nhau, đi không xa không gần, cứ như xa cách sau một thời gian dài từ biệt.
Tiễn Tiễn, lúc này, con đến đây để nói lời từ biệt quá khứ sao?
Tiêu Uyển Thanh thấp thỏm đi bên cạnh Lâm Tiễn, không nhịn được vẫn luôn nhìn bóng dáng cao gầy xinh đẹp của nữ hài, nặng nề suy nghĩ. Như vậy lo sợ không yên mà hoảng loạn, nàng cảm thấy như bị rút hết sức lực ra khỏi cơ thể, bất giác đi chậm lại, thất hồn lạc phách.
Lâm Tiễn thoải mái bước nhanh hơn một chút bên cạnh nàng. Nhưng kỳ thực, cô vẫn luôn gắt gao chú ý đến Tiêu Uyển Thanh. Nhìn thấy Tiêu Uyển Thanh đi chậm lại, trái tim cô chùng xuống, sau đó cũng chậm lại, khẽ quay đầu nhìn nàng.
Nữ nhân đang đứng bên cạnh một tầng nước đọng, cho rằng không nhìn thấy, cô cởi bỏ lớp ngụy trang điềm tĩnh, thẳng thắn thống khổ lại quyến luyến nhìn nàng.
Có một chiếc ô tô từ phía sau bấm còi, Tiêu Uyển Thanh không để ý gì.
Lốp xe sắp chạy qua đọng nước làm bắn tung tóe một vùng nước bẩn...
Lâm Tiễn không có thời gian nghĩ nhiều, quên đi tất cả trưởng thành cùng dè dặt, trong khi lo lắng kéo Tiêu Uyển Thanh vào vòng tay của mình để bảo hộ nàng, cô nhanh chóng xoay người lại chặn nước bắn vào người mình.
Hai chiếc ô chuyển động chồng chéo lên nhau, thân ô va vào nhau, một cao một thấp, dán sát với nhau.
Nước mưa lạch cạch đập lên mặt ô, hết lần này đến lần khác, dồn dập theo nhịp tim dữ dội của hai người.
Tiêu Uyển Thanh không kịp phòng bị, ngã vòng tay ấm áp của Lâm Tiễn, hương thơm lành lạnh quen thuộc trên cơ thể nữ hài ngay lập tức tràn vào khoang mũi nàng, giống như vận mệnh đã lâu lại ban ân cho nàng. Nàng đưa tay ra, nhẹ nhàng nắm lấy góc áo của Lâm Tiễn, nương hỗ trợ của cô, từ từ đứng vững. Nàng ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào sườn cằm nhu mĩ của Lâm Tiễn, cho đến khi nhìn vào đôi mắt đen trong veo tĩnh lặng của nữ hài.
Tim đập như trống.
Lâm Tiễn ôm bảo bối đã mất đi từ lâu, cảm thấy cuộc sống của mình đã tàn khuyết nhiều năm, cuối cùng lại cảm thấy trọn vẹn cùng viên mãn. Cô cúi đầu nhìn Tiêu Uyển Thanh, trong mắt không giấu được nhu tình. Cô đưa tay lên, nhẹ nhàng chạm vào đôi má lạnh lẽo lại mềm mại của Tiêu Uyển Thanh, nhẹ nhàng quét đi những giọt mưa rơi trên má nàng, môi cô thoáng qua nụ cười ôn nhu mà Tiêu Uyển Thanh quen thuộc.
Nhưng Tiêu Uyển Thanh không kịp tinh tế phân biệt, Lâm Tiễn đã cảm nhận được chú ý của những người đi đường đang đi qua, cô thả tay ra, bước sang một bên, đi đến bên ngoài đường, quay ô sang một bên, chặn Tiêu Uyển Thanh, trầm mặc tiếp tục đi về phía trước.
Trong mưa gió, mất đi vòng tay ấm áp của người che chở, gió vô tình tràn vào từ hai bên áo gió đang mở của Tiêu Uyển Thanh. Nàng đứng đó, giống như miễn cưỡng không bỏ được ôn nhu ngắn ngủi mà Lâm Tiễn vừa để lộ ra, nhìn bóng lưng của cô, nàng vô thức thu lại áo khoác của mình, mong manh bất lực hiện lên trên khuôn mặt của nàng.
Nhưng nhìn tấm lưng đẫm nước cùng ống quần dính đầy nước bẩn của Lâm Tiễn, nàng vẫn ổn định được cảm xúc, nhanh chóng đi theo Lâm Tiễn, dẫn đầu cô đi nửa bước, cắn môi nhẹ giọng cảm ơn: "Cảm ơn con..."
Lâm Tiễn hơi dừng lại, lông mày cô chậm rãi nhíu lại.
Nơi ở của Tiêu Uyển Thanh thực sự không xa trường. Lâm Tiễn đi suốt con đường, cẩn thận quan sát môi trường xung quanh, ghi nhớ nhanh tuyến đường từ trường trong tâm trí.
Cô lặng lẽ nhìn theo bóng lưng của Tiêu Uyển Thanh, cô không còn nhìn thấy nữ nhân đã từng hoạt bát sôi nổi nữa.
Tiêu Uyển Thanh lấy đôi dép sạch sẽ của khách trong tủ giày ra, đưa cô vào phòng khách rồi vội vàng vào phòng ngủ tìm quần áo. Lâm Tiễn đứng trong phòng khách, lặng lẽ quét mọi thứ trong phòng.
Căn nhà rõ ràng chỉ có một người ở, trang trí theo phong cách đơn giản thường ngày của Tiêu Uyển Thanh, đồ đạc trống rỗng như nhà của Tiêu Uyển Thanh năm cô vừa dọn đến, nhà lạnh như băng, không chút linh khí. Lâm Tiễn nghĩ mấy năm nay Tiêu Uyển Thanh một mình cô độc không nơi nương tựa, trái tim cô đau đớn đến tàn nhẫn, nước mắt bắt đầu trào ra.
Cô nhìn lướt qua đồ vật đặt trên tủ hai bên TV, quét qua chăn gối trên sô pha, tầm mắt đột nhiên khóa vào những cuốn sách đặt trên bàn trước sô pha. Trên gáy của cuốn sách trên cùng, bốn ký tự "Lâu Mong Quân Về".
Cổ họng Lâm Tiễn khắc chế không được mà run lên, những giọt nước mắt cô đã chịu đựng bấy lâu nay trượt dài trên má.
Phán Phán vẫn chưa quên mình, Phán Phán vẫn luôn chú ý đến mình.
Nhưng Phán Phán cứ như vậy, nhìn cô dốc sức, cô đơn, tuyệt vọng cùng bất lực tìm nàng sao?
Cái người vô lại tàn nhẫn này, đồ xấu xa, đồ ngốc.
"Tiễn Tiễn, nếu con không chê, có thể thay nó đi..." Cách đó không xa, tiếng bước chân nhanh chóng vang lên, Lâm Tiễn đưa tay ra lau nhanh nước mắt, ổn định cảm xúc, xoay người lấy lại bình tĩnh tiếp nhận quần áo từ tay Tiêu Uyển Thanh. Theo chỉ dẫn của nàng, vào phòng tắm thay quần áo đã ngấm nước.
*
Làn sương trắng của trà nóng bốc lên trong không khí lạnh giá, Lâm Tiễn và Tiêu Uyển Thanh ngồi đối diện nhau trên bàn dài. Đôi mắt ôn nhu như nước của Tiêu Uyển Thanh nhìn người yêu mông lung, trong lòng giống như có cả ngàn lời muốn nói, mở miệng nhưng lại mất đi ngôn ngữ.
Lâm Tiễn giống như đã thay đổi, trầm ổn hơn nhưng cũng im lặng hơn. Năm năm đã trôi qua, giữa hai người giống như bị ngăn cách thành hai thế giới. Có rất nhiều điều muốn nói, nhưng không biết bắt đầu từ đâu. Cuối cùng lại biến thành im lặng, không có gì để nói.
"Trần Chỉ đã kết hôn, sinh ra một bé gái rất đáng yêu, con trở thành mẹ nuôi. Mạt Mạt kết hôn vài tháng trước, tháng 8 năm sau đứa nhỏ sẽ chào đời." Cuối cùng, Lâm Tiễn nhẹ nhàng nói, giống như bằng hữu bình thường, bình đạm nói lên những chuyện mấy năm nay đối phương không tham dự.
Lâm Tiễn không hỏi nàng tại sao khi đó lại lừa gạt cô hay tại sao nàng lại rời đi. Tiêu Uyển Thanh cũng không hỏi cô tại sao hôm nay cô lại đến, khi nào rời đi.
Những chủ đề không mặn không nhạt, vừa hờ hững, bao bọc chân tình của nhau bỗng chốc chấm dứt, kéo theo đó là khoảng thời gian dài im lặng.
Lâm Tiễn cúi đầu bưng chén trà, trầm mặc một hồi. Cuối cùng ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm Tiêu Uyển Thanh, thổ lộ câu mà Tiêu Uyển Thanh đã sợ hãi bấy lâu nay: "Phán Phán, con đến đây để từ biệt quá khứ."
"Con nghĩ, nên bắt đầu lại."
Nữ hài nhìn chằm chằm nàng, giọng điệu đều đều, nhưng nói năng có khí phách, giống như tiếng sấm bên tai Tiêu Uyển Thanh, chấn động tâm trí nàng.
Nàng buông tay đang cầm tách trà đặt xuống dưới bàn, run rẩy nắm chặt thành nắm đấm, móng tay lún sâu vào lòng bàn tay, nàng chật vật tìm lại lý trí.
Nàng sớm đã đoán trước, không phải sao? Nàng cắn môi dưới, nhìn người yêu trưởng thành xuất chúng trước mặt, trong lòng tự an ủi.
Tiêu Uyển Thanh không biết nụ cười nàng nở ra là đủ bình tĩnh, đủ tự nhiên, hay giống như một bậc tiền nhiệm hay một trưởng bối đủ tiêu chuẩn. Nàng hé môi, kiên định trả lời: "Được, quá khứ... là nên qua đi. Dì..."
Nàng rõ ràng nên tiếp tục an ủi, chúc phúc cho người con gái mình yêu. Nhưng mở miệng ra, trái tim nàng chua xót, đầu óc trống rỗng, không thể nói bất cứ điều gì trái ý mình.
Nàng vội vàng đứng lên, không quan tâm Lâm Tiễn sẽ nghĩ như thế nào, nhìn nàng như thế nào, dựa vào kiềm chế cuối cùng, giọng nói khàn khàn nói: "Không còn sớm, con... ở lại ăn cơm, dì đi chuẩn bị." Nói xong, nàng bịt miệng cúi đầu, loạng choạng bỏ đi, trốn vào phòng bếp.
Tiêu Uyển Thanh cúi đầu, khom lưng, ngẩn người đứng trước bếp, vươn tay che mặt, nước mắt từ từ chảy xuống kẽ tay nàng.
Nàng nên mừng cho Lâm Tiễn, cuối cùng cô cũng đã bước ra. Cuối cùng có thể tránh được những lời chỉ trích của thế gian. Cuối cùng có thể đón nhận một tương lai rộng lớn hơn, không phải sao? Tiêu Uyển Thanh, ngươi không nên khóc, không nên hoài niệm, không nên ích kỷ.
Tự đáy lòng, nàng hết lần này đến lần khác cảnh cáo, thuyết phục bản thân, nhưng trái tim nàng vẫn như bị dao đâm xuyên thấu, tim nàng đau như cắt, nước mắt vẫn như không thể ngừng được, không tự chủ được mà rơi ra khỏi mắt.
Một đôi tay mảnh khảnh mạnh mẽ ôm lấy nàng từ phía sau, vòng qua eo nàng thật chặt. Một hô hấp ấm áp chậm rãi truyền vào tai Tiêu Uyển Thanh: "Phán Phán, tại sao phải trốn mà khóc?"
Tiêu Uyển Thanh ở vào vòng tay của nữ hài đóng băng. Nàng cúi đầu, nghe lời nói của nữ hài mà không kiềm chế được chật vật, nàng khóc càng thêm thống khổ, nhưng vẫn cố nén khóc, trong không khí chỉ có tiếng thở nặng nhọc.
Lâm Tiễn nhìn Tiêu Uyển Thanh khóc, cả trái tim cô đau như muốn run rẩy, nước mắt lăn dài trên má, làm ướt tóc giữa cổ Tiêu Uyển Thanh. Cô xoay người ôm lấy cơ thể khóc đến mất đi phản kháng của nàng, dùng hai tay ôm lấy đôi má đẫm nước mắt của nàng, nhẹ giọng ôn nhu hỏi: "Phán Phán, đừng tự dối mình nữa. Nói cho con, dì muốn gì?"
Hai mắt Tiêu Uyển Thanh đẫm lệ mông lung nhìn Lâm Tiễn, không thể ngăn được nước mắt, cơ hồ kìm nén đến thở không nổi, nhưng vẫn ẩn nhẫn không nấc một tiếng.
"Nói cho con biết, Phán Phán. Lâm Tiễn đã trưởng thành, nàng không còn là hài tử nữa, nàng có thể cấp cho tương lai mà dì xứng đáng có được." Giọng Lâm Tiễn càng thêm mềm ấm, hướng dẫn từng bước.
Thời điểm Tiêu Uyển Thanh nghe những lời đó, vẻ mặt của nàng giống như dao động, đôi mắt đẫm lệ nhìn Lâm Tiễn trong giây lát.
Lâm Tiễn cúi đầu hôn lên giọt nước mắt mặn chát nơi khóe mắt nàng, trong giọng nói có một chút ủy khuất nức nở: "Thực xin lỗi, Phán Phán, con đã không bảo hộ dì. Thực xin lỗi, con làm dì chịu ủy khuất. Nhưng, Phán Phán, dì thật sự nguyện ý để con quên đi quá khứ, bắt đầu lại sao?"
Ngực của Tiêu Uyển Thanh nhanh chóng phập phồng, nàng cắn chặt môi để không lọt ra âm thanh nào. Nàng nếm mùi máu tanh trong miệng, nước mắt lưng tròng.
"Dì thật sự muốn con yêu người khác sao?"
"Dì thật sự muốn con ở bên người khác sao?"
Một câu lại khàn khàn, một câu lại gian nan, một câu lại tuyệt vọng hơn. Trái tim theo ngữ khí chất vấn của Lâm Tiễn mà run lên, lý trí của nàng bắt đầu rơi xuống theo nước mắt.
"Dì thật sự không cần con nữa sao?" Lâm Tiễn hôn lên đôi môi mềm mại của người yêu, nhẹ nhàng liếm láp, kiên nhẫn hấp thụ hơi ấm của nàng.
Giống như một sợi dây bị kéo căng đến cùng cực, Tiêu Uyển Thanh cuối cùng cũng gục ngã trước ôn nhu của nữ hài.
Nàng hé môi nghênh đón môi lưỡi của nữ hài, ở môi răng giao triền, nàng nức nở khóc, như đã chịu nhiều ủy khuất tìm thấy nơi an tâm, muốn khóc để vơi hết bất mãn cùng thống khổ mấy năm nay.
Nàng vòng tay qua cổ Lâm Tiễn, áp vào má cô, bên tai khóc đến không thở nổi, liên tục gọi tên cô: "Tiễn Tiễn.....Tiễn Tiễn...."
Lâm Tiễn lệ rơi đầy mặt ôm chặt lấy nàng, tay cô vòng qua eo nàng càng siết chặt, giống như cố gắng khảm nàng vào cơ thể mình.
"Con đây, con ở đây." Nhu tình tột độ.
"Dì không phải, Tiễn Tiễn, dì không muốn, dì không muốn..." Tiêu Uyển Thanh cuối cùng cũng nghẹn ngào nói ra tình yêu sâu đậm trong lòng mình.
Nàng nức nở nói: "Đừng yêu người khác, đừng đi..."
"Tiễn Tiễn, chỉ yêu dì, chỉ yêu dì được không..." Nàng nức nở mang theo khẩn cầu.
"Chỉ yêu dì, Phán Phán, Lâm Tiễn chỉ yêu dì, chỉ muốn dì, chỉ cùng dì bắt đầu lại." Lâm Tiễn đau lòng hứa hẹn. Cô không kìm được mà tràn đầy yêu thương nhìn theo đường nét của Tiêu Uyển Thanh, từ từ hôn xuống chiếc cổ mảnh khảnh mê người của nàng, vươn tay bế nàng lên, để nàng ngồi trên bàn...
Quần áo trượt xuống đất từng tiếng ma sát, tấm lưng nhẵn nhụi sạch sẽ của Tiêu Uyển Thanh chạm vào vách tường lạnh lẽo, nàng không khỏi rùng mình một cái, nắm lấy quần áo khẽ rên rỉ, "Lạnh..."
Lâm Tiễn nhíu chặt đôi mắt ẩm ướt, trong mắt tràn đầy yêu thương, vừa liếm vừa hôn, bế nàng đi vào phòng.
Mưa to ngoài cửa sổ vẫn đang tí tách rơi xuống, màn đêm buông xuống, trong phòng ngủ tối tăm, tiểu Teddy bị đạp xuống giường ngồi một mình trên sàn. (Quá đáng:))
Thời điểm ý loạn tình mê, Tiêu Uyển Thanh cảm nhận được những vết sẹo trên xương sườn của Lâm Tiễn do tai nạn xe hơi gây ra, nàng lập tức tỉnh táo hoảng hốt hỏi.
Lâm Tiễn đưa tay che mu bàn tay lại, nhẹ giọng an ủi nàng, "Đều qua rồi..."
Tiêu Uyển Thanh nửa điểm cũng không cảm thấy an tâm, đỏ hốc mắt đẩy cô, phải hỏi xem chuyện gì đã xảy ra rồi mới tiếp tục.
Lâm Tiễn ôn nhu nói: "Đó là hình phạt của con vì đã không bảo hộ được dì, đó cũng là huy chương vì yêu dì."
Cô giảo hoạt hôn lên giọt nước mắt của Tiêu Uyển Thanh, trêu chọc nàng dần dần động tình, quên cả hỏi cùng nức nở.
Cả căn phòng, mơ hồ thăng trầm, triền miên lưu luyến khẽ rên rỉ cùng tiếng khóc nức nở của nữ nhân, đặc biệt mềm mại liêu nhân khẩn cầu: "Tiễn Tiễn... muốn dì..."
Giống như, ở thời điểm muốn đến thỏa mãn cực hạn, cảm thấy Lâm Tiễn thực sự xuất hiện trở lại trong cuộc sống của nàng, lấp đầy những lỗ hổng đẫm máu mà nàng đã ngày đêm bỏ lỡ trong nhiều năm qua.
...
Trời về khuya, mưa giảm dần, tiếng ồn trong phòng cũng dần lắng xuống. Lâm Tiễn vẫn ân cần như nhiều năm trước, vì Tiêu Uyển Thanh đã kiệt sức mà cẩn thận dịu dàng lau cho nàng. Cô làm xong mọi việc, trở lại giường, nằm xuống đối mặt với Tiêu Uyển Thanh, không nhịn được hôn lên đôi môi sưng đỏ của người yêu lần nữa, đưa tay nâng vầng trán đẫm mồ hôi, nhẹ giọng hỏi: "Phán Phán, vì cái gì lại không trở về tìm con?"
Đôi mắt của Tiêu Uyển Thanh như chứa rất nhiều thu thủy, nàng đưa bàn tay mệt mỏi của mình lên, vuốt má Lâm Tiễn, nói thẳng: "Tiễn Tiễn, dì không biết, con muốn tìm dì vì chấp niệm hay vì yêu..."
Lâm Tiễn nắm lấy tay Tiêu Uyển Thanh, đặt nơi trái tim mình, ánh mắt nghiêm túc có chút ủy khuất: "Phán Phán, dì không cảm nhận được sao? Lâm Tiễn nơi này, từ đầu đến cuối, sẽ chỉ vì dì mà đập."
Trái tim của Tiêu Uyển Thanh trong nháy mắt lại ấm áp, nàng cắn môi nói nhỏ: "Nhưng mà, Tiễn Tiễn, năm nay dì đã ba mươi chín." Hàm ý hiện rõ, không cần nói cũng biết.
Lâm Tiễn cười khổ một tiếng, đột nhiên chống khuỷu tay đứng dậy, bật đèn đầu giường, nhìn xuống Tiêu Uyển Thanh: "Phán Phán, con vĩnh viễn không theo kịp tuổi tác của dì, nhưng ở tuổi này, con đã già a."
Cô vén lên mái tóc, phần chân tóc ẩn dưới mái tóc đen của cô thực sự có sợi bạc mịn dày đặc. "Nhìn xem, nếu không nhuộm tóc, sợ là tóc bạc còn nhiều hơn dì."
Tiêu Uyển Thanh định lập tức ngồi dậy, Lâm Tiễn sợ eo nàng còn yếu nên đưa tay ra đỡ lưng nàng. Tiêu Uyển Thanh đưa tay ra vuốt ve mái tóc dài của Lâm Tiễn, vừa khóc vừa tự trách bản thân, nghẹn ngào nói: "Thực xin lỗi... Thực xin lỗi Tiễn Tiễn... Thực xin lỗi..."
Lâm Tiễn nhẹ nhàng dùng ngón tay lau nước mắt của nàng, ôn thanh dỗ dành: "Đừng khóc, Phán Phán. Thực sự cũng khá tốt, dì biết không? Con đã rất sớm suy nghĩ, nếu có thể trưởng thành chỉ sau một đêm, già đi chỉ sau một đêm để có thể khiến dì bớt bận tâm về tuổi tác là tốt rồi. Dì xem, con hiện tại cũng được coi như mãn nguyện."
Sau đó, cô đột nhiên cười khẽ một tiếng, trên mặt mang chút nghịch ngợm như năm xưa, cô ngã vào cổ Tiêu Uyển Thanh, làm nũng nói: "Tiêu a di, dì có phải vì cái này mà ghét bỏ người ta không a? Người ta không chịu, dì không thể như vậy với người ta nga."
Tiêu Uyển Thanh vẫn còn đau lòng cảm động, đột nhiên không kịp phòng bị, bị cô ngọt ngào xu nịnh mà nín khóc mỉm cười.
"Vừa khóc vừa cười, xấu hổ a~." Lâm Tiễn ngẩng đầu, mi mắt cong cong trêu chọc. Tiêu Uyển Thanh tức giận vỗ vỗ vai cô, Lâm Tiễn nhẹ nhàng kéo nàng cúi đầu hôn.
Cô nhẹ nhàng đặt Tiêu Uyển Thanh nằm xuống, cẩn thận chỉnh lưng của nàng, ở trán nàng hôn một cái, săn sóc nói: "Dì ngủ một giấc đi, không được để bụng đói, con vào bếp nấu cháo cho dì. Một lát uống cháo xong chúng ta sẽ lại ngủ."
Cô cởi trần, thoải mái mặc chiếc váy ngủ mà Tiêu Uyển Thanh để trên mắc áo bên cạnh, lộ ra đôi chân dài thẳng tắp xinh đẹp, vài sợi tóc có chút hỗn độn, đi ra hướng cửa. Trước khi đi ra ngoài, cô quyến luyến quay đầu lại, mỉm cười rạng rỡ với Tiêu Uyển Thanh vẫn đang quan sát cô.
Dưới ánh đèn ấm áp mờ ảo, Tiêu Uyển Thanh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tươi cười trưởng thành mỹ lệ của nữ hài, nhưng sững sờ giống như đã trở về khách sạn nơi nàng đã xuất ngoại công tác năm đó. Nữ hài ngàn dặm xa xôi đến xem bệnh, dưới ánh ban mai vàng rực nấu cháo, cười rạng rỡ nhìn nàng "Tiêu Tiểu Uyển, cháo thoạt nhìn cũng không tệ lắm".
Tiêu Uyển Thanh mắt lại ươn ướt, không nhịn được nhấc chăn bước ra khỏi giường, bước lên những bậc thang mềm mại, bước đi càng lúc càng nhanh. Giống như năm đó, nàng vươn tay ôm chặt eo nữ hài từ phía sau, áp má vào lưng cô.
Nàng nói nhỏ vào tai Lâm Tiễn: "Tiễn Tiễn, thực xin lỗi, cũng cảm ơn con."
"Dì yêu con."
Nữ hài quay đầu lại, mỉm cười hôn môi nàng: "Phán Phán, con yêu dì so với dì lại càng nhiều hơn."
Con sông dài mang tên năm tháng giữa hai người vẫn lặng lẽ chảy. Nhưng hai người lội chân trần, nhìn nhau, đối mặt nhau, gặp nhau giữa dòng nước.
Hai người bước trong bùn, ôm ấp trấn an nhau, ôm ấp chấp nhận hiện tại, để dòng nước bồng bềnh rột rửa.
Con sông dài giống như đang khô cạn, những con mương đang dần tan rã...
Ngoài phòng, cơn bão đã tan.