Tiêu Uyển Thanh hiếm khi thất lễ rơi lệ trước mặt người khác, huống hồ còn là hậu bối như Lâm Tiễn. Sau khi bình phục tâm tình, cô cảm thấy có chút lúng túng. May mắn, Lâm Tiễn nhạy cảm hiểu được điều này, lúc hai người đưa mắt nhìn nhau, Lâm Tiễn thoáng cử động tay phải của nàng, săn sóc cấp Tiêu Uyển Thanh một bậc thang: "Tiêu a di, con... Tay con đau..."
Tiêu Uyển Thanh lập tức quên mất lúng túng, xoay người đi lấy hộp thuốc: "Con ngồi, chờ dì một chút."
Một lúc sau, cô quay trở lại cùng hộp thuốc, cẩn thận giúp Lâm Tiễn khử trùng. Vốn muốn lấy băng gạc để tử tế băng lại vết thương, nhưng Lâm Tiễn bướng bỉnh từ chối, nói là vết thương cũng không quá nghiêm trọng, cuối cùng cô đành phải thỏa hiệp dán lên ba chiếc băng dán cá nhân.
Ba chiếc băng dán cá nhân trong suốt bao phủ hơn một nửa mu bàn tay Lâm Tiễn, nhưng vẫn lấp ló để lộ ra một phần da thịt bị bầm tím, tựa như phiến sứ trắng tinh khiết bị người không biết quý trọng mà hung hăng chà đạp vậy, rất chướng mắt. Tiêu Uyển Thanh nhẹ nhàng giúp nàng kiểm tra lại băng cá nhân một lượt, rồi lo lắng nói: "Không biết có lưu lại sẹo không..."
Lâm Tiễn cử động ngón tay, tuy mu bàn tay bị dán kín, nhưng ngón tay vẫn linh hoạt cử động được, Tiêu Uyển Thanh quả nhiên thật khéo léo. Nàng hư tình giả ý hỏi Tiêu Uyển Thanh: "Nếu như có lưu sẹo, Tiêu a di sẽ ghét bỏ sao?"
Tiêu Uyển Thanh bật cười: "Làm gì tới phiên dì ghét bỏ?" Hơn nữa, còn là lấy tư cách gì mà ghét bỏ.
Lâm Tiễn vẫn cố chấp làm nũng: "Con mặc kệ, con chỉ quan tâm Tiêu a di có ghét bỏ không thôi." Nàng ai oán nói: "Tay của Tiêu a di đẹp như vậy, tay con nếu có lưu sẹo, nhất định sẽ rất khó coi. Người tay xấu có phải là sẽ không có tư cách cùng người tay đẹp kết giao bằng hữu?"
"Nói vớ vẩn..." Tiêu Uyển Thanh buồn cười mắng. Có đôi khi, cô thật sự muốn đem cái đầu nhỏ của Lâm Tiễn cạy ra, nhìn nhìn xem trong đầu nàng có chứa cái gì mà có thể ngụy biện tà thuyết nhiều như vậy. Cô xoa đầu Lâm Tiễn, khẽ nói: "Tiễn Tiễn, dì không ghét bỏ, là dì áy náy." Ánh mắt cô dịu dàng như nước nhìn Lâm Tiễn, ấm giọng dặn dò: "Bất kể như thế nào, sau này, cũng đừng nên xúc động như vậy. Thân thể của mình, chính mình phải biết chăm sóc, bảo vệ."
Lâm Tiễn ngước lên nhìn Tiêu Uyển Thanh, rồi nhanh chóng lặng lẽ cúi đầu. Nếu có lần sau, hoặc một trăm lần sau đi nữa, nàng vẫn sẽ luôn xúc động như vậy. Lâm Tiễn thậm chí còn cảm thấy, nếu người kia đang đứng trước mặt, mình nhất định sẽ xông lên liều mạng với nàng. Nữ nhân mình thương tiếc đặt trên đầu trái tim, dựa vào cái gì người kia may mắn có được, lại dựa vào cái gì mà ngu ngốc không biết trân trọng như vậy?"
Lâm Tiễn đưa mắt nhìn mặt kính trên bàn trà, cong môi cười cười đánh trống lảng: "May mà kính còn chưa vỡ."
Tiêu Uyển Thanh phát giác được Lâm Tiễn né tránh, bất mãn đưa tay gõ lên trán nàng: "Đừng nói sang chuyện khác." Cô nghiêm mặt lại: "Lâm Tiễn, trước đây dì không biết, nguyên lai con khi xúc động lại có thể trở nên bạo lực như vậy. Người trẻ tuổi, trong lòng có khí phách là chuyện tốt, nhưng cũng không thể hành động theo cảm tính. Như vậy, quá dễ dàng làm tổn thương chính mình." Sau khi bình tĩnh, cẩn thận hồi tưởng lại, Tiêu Uyển Thanh cảm thấy có chút sợ hãi. Cô vẫn luôn cho rằng Lâm Tiễn là một hài tử có tính tình mềm mại hoạt bát, nguyên lai lại chính là một ngọn núi lửa đang say ngủ.
"Nhưng con cũng chỉ vì dì mà hành động theo cảm tính..." Lâm Tiễn nhỏ giọng lẩm bẩm.
Tiêu Uyển Thanh không nghe rõ Lâm Tiễn nói gì, lại gõ trán nàng, giận dỗi nói: "Con lẩm bẩm cái gì, có phải đang trách lão a di giáo huấn dông dài?"
Lâm Tiễn vội vàng quơ tay phân bua: "Con không có!" Nàng thở dài, đáp ứng: "Con biết rồi, sau này sẽ không xúc động như vậy nữa. Dù sao con cũng là người lớn rồi nha." Nói xong, nàng mở to hai mắt, ngồi thẳng người, đưa tay tới trước mặt Tiêu Uyển Thanh, trịnh trọng nói: "Một lần nữa làm quen. Xin chào, Tiêu Uyển Thanh, ta là Lâm Tiễn, mười tám tuổi, sinh viên năm nhất khoa Tài chính, đại học Kinh Nam. Rất vui được biết ngươi."
Tiêu Uyển Thanh còn đang suy tư về bộc phát vừa rồi của Lâm Tiễn, nghe vậy không khỏi ngẩn người.
Đây là lần thứ hai Lâm Tiễn trực tiếp gọi tên cô.
So với lần thứ nhất Lâm Tiễn vẫn còn là một nữ hài hoạt bát đáng yêu, lúc này đây, khi gọi ba chữ kia, nàng tựa hồ đã trầm ổn hơn rất nhiều.
Tiêu Uyển Thanh lặng lẽ nhìn ngắm khuôn mặt thiên chân rạng rỡ của Lâm Tiễn, bỗng chốc giật mình. Thời gian, dường như trôi qua thật chậm, lại dường như cũng trôi qua rất nhanh. Chậm thật chậm... như lần đầu tiên cô gặp Lâm Tiễn mười mấy năm trước, lúc nàng vẫn chỉ mới đứng đến thắt lưng cô, thẹn thùng trốn ở sau lưng Chu Thấm gọi cô "A di", phảng phất như mới ngày hôm qua. Lại nhanh rất nhanh... như tiểu cô nương kia, trong chớp mắt liền đã lén lút trưởng thành, đến ngày hôm nay đã có thể ngồi ngay ngắn trước mặt cô, dùng tư thái của người trưởng thành mà kết giao bằng hữu với cô.
Phải chăng, thiếu nữ lớn lên chính là như vậy, bất tri bất giác, hậu tri hậu giác. Tiêu Uyển Thanh một lần nữa cẩn thận ngắm nhìn Lâm Tiễn, lại mơ hồ giật mình. Mới ngắn ngủi có mấy tháng, vậy mà không biết từ khi nào, tiểu cô nương còn mang chút mũm mĩm đáng yêu như tiểu hài tử đã trổ mã thành một thiếu nữ trẻ tuổi với đường nét thon gầy tinh xảo. Theo thời gian, khuôn mặt nàng đã dần thoát đi vẻ non nớt thơ ngây, nhưng đôi mắt chăm chú nhìn mình thì vẫn sạch sẽ trong suốt như cũ. Chỉ là, phảng phất đã có thêm mấy phần ổn trọng cùng kiên định.
Tiêu Uyển Thanh dường như cảm thấy, khuôn mặt hài tử non nớt nấp bên người Chu Thấm năm nào, cùng với khuôn mặt thiếu nữ thiên chân rực rỡ trước mắt, dần dần tương hợp, lại dần dần phân ly...
Nàng không chỉ là nữ nhi của Chu Thấm, là vãn bối của cô, cháu gái của cô...
Nàng còn là một người trưởng thành độc lập, tuy nhỏ hơn cô rất nhiều tuổi, nhưng lại có thể cùng cô tương giao bằng hữu.
Tiêu Uyển Thanh mi mục trở nên dịu dàng, khóe cười trên môi cũng khắc sâu hơn. Cô đưa tay ra, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay Lâm Tiễn, mỉm cười: "Xin chào, ta là Tiêu Uyển Thanh. Rất hân hạnh được biết ngươi."
❅❅❅
Thời gia đại trạch cách nhà Tiêu Uyển Thanh không xa, nhưng do đi đường vòng để thả Trần Chỉ cùng Đường Mạt về nhà, nên gần nửa đêm Hạ Chi Cẩn mới có thể mệt mỏi lái xe trở về Thời gia đại môn.
Mẹ của Thời Mãn, Thời Kinh Lan không có nhà. Trong nhà, trước sau phẳng lặng yên tĩnh.
Mà dù cho nàng có ở nhà, trong nhà, cũng vẫn luôn yên tĩnh như vậy.
Một tòa nhà cao cấp, lộng lẫy vàng son đến chói mắt, giờ phút này chìm đắm trong bóng đêm lặng lẽ như tờ không khỏi khiến người ta cảm thấy có chút âm trầm.
"Vẫn là ở nhà của Tiêu a di tốt hơn, có phải không..." Thời Mãn xiêu vẹo đứng ngoài cửa, nhìn căn phòng lớn ngập trong bóng tối, bỗng nhiên lẩm bẩm nói.
Hạ Chi Cẩn đôi mắt gợn buồn, lặng im không đáp. Nàng trầm mặc mở cửa đi vào nhà, bật đèn phòng khách, mở rộng đại môn rồi mới trở ra đưa tay đỡ Thời Mãn đi vào.
Thời Mãn trước nay sợ bóng tối, Hạ Chi Cẩn vẫn luôn biết rõ.
Thời Mãn hiện tại có thật sự say hay không, nàng lại không xác định được.
Thời Mãn nhu nhược dựa vào người Hạ Chi Cẩn, nàng khẽ khép mắt, thu lấy hương thơm đàm đạm trên người nàng, yên tâm đi theo Hạ Chi Cẩn dẫn dắt, từng bước một đi tới phòng ngủ trên tầng hai.
"Kỳ thực, chỉ có hai người chúng ta, cũng rất tốt..." Nàng gục đầu vào cần cổ Hạ Chi Cẩn, khẽ dụi dụi, nhẹ giọng nỉ non.
Hạ Chi Cẩn thần sắc đàm đạm ôm Thời Mãn, không nói tiếng nào.
Hai nàng tiến vào trong phòng, dừng lại ở cạnh giường, đến lúc này Hạ Chi Cẩn mới nới lỏng lực đạo, thoát ly thân thể Thời Mãn. Thời Mãn thuận thế ngã xuống chiếc giường lớn mềm mại.
Mái tóc đen nhánh của Thời Mãn xõa tung trên chiếc giường trải drap màu xám bạc, dung nhan nàng kiều mị ửng hồng, mi nhãn đưa tình ngập trong một vùng xuân thủy, quần áo tán loạn, thực sự là một mỹ nhân say rượu. Cho dù là ai thấy cũng đều sẽ không nhịn được mà nhìn đến thất thần.
Nhưng... Hạ Chi Cẩn chỉ liếc qua liền xoay người, nhẹ giọng nói "Ngủ ngon", rồi vội vàng cất bước rời khỏi.
Đôi mắt trong trẻo của Thời Mãn bỗng nhiên mờ mịt, bên trong như chực có mưa vần gió vũ. Nàng mãnh liệt ngồi dậy, vươn tay nắm lấy cổ tay Hạ Chi Cẩn, hung hăng kéo nàng xuống.
Hạ Chi Cẩn không kịp chuẩn bị, theo phản xạ quay người lại nhìn Thời Mãn, lại bị lực đạo của nàng kéo đến mất thăng bằng, trong nháy mắt liền ngã về phía trước.
Thời Mãn thu vào tầm mắt khuôn mặt trong trẻo mà lạnh lùng của Hạ Chi Cẩn càng lúc càng tới gần, cũng thuận thế nằm xuống. Đầu Hạ Chi Cẩn hung hăng đâm vào ngực Thời Mãn, làm nàng đau đến mức khẽ rên lên một tiếng.
Hạ Chi Cẩn nghe thấy tiếng kêu khẽ của Thời Mãn, trong lòng hoảng hốt liền muốn ngồi dậy để kiểm tra. Nhưng hai bàn tay Thời Mãn từ khi nào vòng quanh eo nàng, mười ngón tay đan chặt, tựa hồ không muốn để nàng ngồi dậy.
Hai tay Hạ Chi Cẩn chống lên giường, có chút khó khăn ngẩng đầu lên, ánh mắt liền rơi vào khuôn mặt của Thời Mãn. Trong lòng nàng nhốn nháo hoảng loạn, nhưng gắng gượng áp chế không biển hiện ra bên ngoài, chỉ thấp giọng yêu cầu Thời Mãn: "Em buông chị ra. Em uống say rồi, chị đi pha chút nước mật ong cho em uống."
Ánh mắt Thời Mãn dừng lại trên khuôn cằm hoàn mỹ của Hạ Chi Cẩn, bàn tay càng siết chặt eo nàng, cúi đầu cười nói: "Em không say, chị chẳng phải đã thừa biết ư?" Ngón tay nàng nhẹ nhàng vuốt ve sống lưng Hạ Chi Cẩn, ngữ điệu mềm mại mập mờ nói: "Chi Cẩn, chị không muốn biết, nữ nhân em thích là ai sao?"
Toàn thân Hạ Chi Cẩn cứng ngắc, mặt nóng bừng tựa hồ bị thiêu cháy, hai tay chống trên đệm cũng nắm chặt. Nàng thu tầm mắt lại, không nhịn được lại muốn cúi xuống nhìn Thời Mãn. Ánh mắt vừa dời đi, vô tình lại nhìn thấy khung ảnh trên đầu giường Thời Mãn. Tấm ảnh chụp chính là Thời Mãn và nàng, còn có cả Thời Kinh Lan.
Như một chậu nước đá lạnh đến xuyên tim đổ xuống đầu, Hạ Chi Cẩn trong chớp mắt liền giật mình thanh tỉnh. Hoang mang trong lòng dần đi qua, lạnh lẽo lại dâng tràn.
"Chị không muốn biết." Nàng nghĩ, thanh âm của mình, thật sự là lạnh tựa băng. Kỳ thực, Hạ Chi Cẩn rất sợ hãi, sợ Thời Mãn nhìn thấy bộ dạng khổ sở của mình.
Thời Mãn lại không nhụt chí, nhẹ nhàng mà kiên định không để nàng trốn tránh: "Nhưng em lại muốn nói cho chị biết." Thời Mãn nâng đầu, kề sát khuôn mặt lạnh tựa băng của Hạ Chi Cẩn, ghé đầu vào bên tai nàng, từng chữ từng chữ, nhẹ nhàng lại nhẫn tâm thổ lộ: "Hạ Chi Cẩn, em thích chị. Chị đã sớm biết, phải không?" Hai tay nàng rời khỏi hông của Hạ Chi Cẩn, từ từ di chuyển dọc tấm lưng mảnh mai kia. Nụ hôn vội vàng của nàng bất tri bất giác rơi trên khuôn mặt thanh lãnh của Hạ Chi Cẩn.
Trong nháy mắt, một lực đạo đẩy xuống, nụ hôn rơi vào khoảng không. Thời Mãn bị Hạ Chi Cẩn mãnh liệt đẩy ra, ngã nhào xuống giường.
Nữ nhân trường thân ngọc lập [1], khuôn mặt mỹ lệ không biến sắc đứng thẳng người, nhìn nàng như một kẻ xa lạ: "Em uống say rồi, những lời này, chị coi như chưa từng nghe qua."
Thời Mãn lặng lẽ nhìn nàng, ánh mắt dần trở nên mơ hồ. Một tay vẫn cố chấp níu kéo cổ tay Hạ Chi Cẩn, một tay nâng tấm khăn trải giường che mặt lại, tấm khăn trải giường phút chốc liền hoen ẩm.
Cuối cùng, nàng mở miệng: "Em biết chị đang suy nghĩ gì. Hạ Chi Cẩn, nếu không cân nhắc tới mẹ em, không nghĩ tới cái gì ân tình cùng mang nợ. Chỉ tự hỏi chính mình, chị có dám nói, chị không hề thích em không?"
Hạ Chi Cẩn sâu kín nhìn Thời Mãn đang che mặt thút thít khóc, cả người dường như bị đau thương nuốt lấy. Đáy mắt nàng ngập tràn không nỡ, khổ sở, thậm chí tuyệt vọng. Nàng đưa răng cắn đến nát môi, rút cuộc, vẫn là kiên quyết lạnh lùng, từng chút từng chút gỡ bàn tay Thời Mãn đang nắm chặt tay mình, không quay đầu lại mà xoay người rời đi.
"Em ngủ đi. Điều này không quan trọng."
Bàn tay Thời Mãn thất lạc, lửng lơ rũ xuống cạnh giường. Nước mắt mãnh liệt trào ra...
Đồ ngốc...
Đồ ngốc này...
Thời Kinh Lan vốn không phải là một kẻ chân chính thi ân, vì cái gì lại có thể có được một người chân chính cảm ân như chị.
┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴
[1] Trường thân ngọc lập [长身玉立]: Câu nói này theo nguyên bản từ xưa là dùng để chỉ những người con gái có vóc dáng thon thả, làn da trắng mịn, thanh thoát như ngọc. Nhưng theo thời gian và quá trình biến hóa của ngôn ngữ, câu nói này thời nay thường dùng để miêu tả đàn ông vóc dáng cao lớn, "ngọc lập" hiểu là dáng người thẳng tắp, mạnh mẽ rắn rỏi.