Rõ ràng là mùa xuân ấm áp, nhưng gió đêm nơi hoang vu vẫn có vẻ lạnh thấu xương, mũi Lâm Tiễn bắt đầu chua xót khi bị thổi trúng, toàn thân cô bất giác rùng mình vì lạnh.
Cô vẫn vòng tay quanh người Tiêu Uyển Thanh, nửa người trên dần dần kéo ra khoảng cách với nàng. Cô nhíu mày, cắn chặt môi nhìn chằm chằm vào tấm lưng gầy của người phía trước.
Giữa đất trời, ngoài tiếng gió rít, giống như chỉ có hai người đang thân mật ôm ấp.
Một lúc sau, giọng nói của Lâm Tiễn xuyên thấu trong gió lạnh, thấp giọng hỏi Tiêu Uyển Thanh: "Tiêu a di, nếu con không phải là Lâm Tiễn, dì có tốt với con như vậy không?" Cô nói chậm rãi, cuối người dán lên lưng Tiêu Uyển Thanh.
Tay cầm viên phấn của Tiêu Uyển Thanh hơi khựng lại, phiền muộn dần dần bao trùm lên đôi mắt sáng, so với màn đêm còn thăng trầm hơn.
Nếu không phải Lâm Tiễn...
Viên phấn bị sức mạnh vô tình của Tiêu Uyển Thanh mà bị gãy đôi rơi xuống đất. Tiêu Uyển Thanh sững sờ nhìn cái đầu phấn đáng thương kia, cúi đầu tiếp tục vẽ đường vẽ, kéo ra một nụ cười nhàn nhạt, thản nhiên trả lời Lâm Tiễn, "Nói bậy bạ gì đó, nếu con không phải Lâm Tiễn, chúng ta làm sao có thể quen biết nhau?"
Lâm Tiễn rất ít khi không chịu nhượng bộ, cố chấp hỏi: "Tiêu a di, đây chỉ là câu hỏi giả định thôi."
Tiêu Uyển Thanh nghiêm túc đẩy thước gỗ, vạch đường gara, kháng cự: "Tiễn Tiễn, trước nay dì không thích trả lời loại câu hỏi giả định này." Giọng nàng bình tĩnh lại lạnh lùng lạ thường, giống như được bọc trong băng đâm thẳng vào trái tim Lâm Tiễn.
Tiêu a di, rốt cuộc, dì có biết con thích dì không?
Là dì vô tình không muốn trả lời, hay là cố tình né tránh trả lời?
Dì sợ mang đến cho con hy vọng sao?
Lâm Tiễn cảm thấy mình rõ ràng đã ôm Tiêu Uyển Thanh thật chặt, nhưng lại tuyệt vọng giống như ôm một cơn gió, trái tim cô vẫn trống rỗng.
Tiêu Uyển Thanh như một cơn gió mà cô không thể nắm bắt, tùy thời sẽ bay đi bất cứ lúc nào.
Ủy khuất dồn nén bao nhiêu ngày nay bỗng chốc đổ ập xuống, nước mắt Lâm Tiễn chợt trào ra không kìm được trong hốc mắt, thấm ướt chiếc áo mỏng của Tiêu Uyển Thanh.
Hơi ẩm phía sau như cơn nóng thiêu đốt, ngay lập tức đốt cháy trái tim của Tiêu Uyển Thanh. Tiêu Uyển Thanh như bị bỏng kèm đau đớn, chỉ một thoáng liền đông cứng lại.
Nàng thoát ra khỏi vòng tay của Lâm Tiễn, xoay người lại, dùng ánh mắt phức tạp nhìn chằm chằm vào khuôn mặt khổ sở đầy nước mắt của nữ hài trước mặt.
Nước mắt không thể kiểm soát được mà mãnh liệt tuôn ra. Lâm Tiễn lúc này không còn cách nào nữa, cô không muốn Tiêu Uyển Thanh nhìn thấy, cô không dám để nàng chú ý, nhưng nó lại phản tác dụng. Cô vội vàng đứng dậy, lau vội giọt nước mắt còn đang chảy, vừa khóc vừa cười, vụng về giải thích với Tiêu Uyển Thanh: "Không hiểu sao con lại nghĩ đến nếu con không phải là Lâm Tiễn, dì không thể nhận thức được con liền cảm thấy khổ sở. "Cô kéo ra nụ cười đau lòng hơn là khóc, tiếp tục nói: "Tiêu a di, đừng nhìn con, thật xấu hổ a. Có đôi khi con thực dễ cảm động, do vậy cũng không dám cùng người khác xem phim tình cảm."
Tiêu Uyển Thanh nhìn cảnh này mà khắc cốt ghi tâm, sau khi chấp nhận bản thân thích Lâm Tiễn, nàng đã thầm hứa sẽ nỗ lực để cô luôn tươi cười rạng rỡ, nhìn cô như vậy lại cảm thấy như có một con dao cùn cứa vào tim. Di chuyển qua lại từng inch một, máu tươi đầm đìa.
Hạt giống nghi ngờ cuối cùng cũng bắt đầu bén rễ. Nàng không thể, cũng sẽ không được phép lừa mình dối người.
Nàng thích người, khả năng người cũng thích nàng.
Lưỡng tình tương duyệt, đôi bên tình nguyện, vốn là điều hạnh phúc tốt đẹp cỡ nào.
Nhưng nàng không dám cao hứng, một chút cũng không, hoàn toàn không dám báo đáp.
Lâm Tiễn vẫn còn nhỏ, đáng lẽ nàng phải có nghĩa vụ bảo vệ dạy dỗ cô, nhưng thực sự nàng đã làm tổn thương cô, lừa gạt cô, thậm chí là hướng dẫn cô làm điều sai trái.
Giống như, một trưởng bối với cháu gái của mình, nàng nên giữ khoảng cách thích hợp. Nàng là một phụ nữ trưởng thành, Lâm Tiễn còn người chưa hoàn toàn trưởng thành, cô không có kiến
thức về xu hướng tính dục cũng không chắc chắn về chuyện này.
Đây là lỗi của nàng.
Nàng nên xấu hổ, nàng nên tự trách, nàng nên áy náy.
Làm sao nàng dám không biết xấu hổ mà vui mừng?
Thực bi ai.
Nàng muốn Lâm Tiễn đi trên con đường rộng lớn mà lẽ ra cô phải bước đi êm đềm như thể chưa từng quen biết nàng, nàng muốn cô đón nhận cuộc sống tươi sáng mà cô nên có. Nàng nguyện ý vì cô mà vượt qua những chông gai, xóa mọi trở ngại cho cô.
Nhưng hóa ra nàng là trở ngại lớn nhất sao?
Đau đớn hiện lên trong mắt nàng, cuối cùng đứng dậy theo Lâm Tiễn. Nàng nắm chặt năm ngón tay, từ từ vươn tay ra, mang theo nụ cười dịu dàng, nhẹ nhàng chạm vào gò má ướt đẫm của cô, ôn nhu giúp cô lau đi nước mắt.
Như thường lệ, nàng xem như không biết gì về sự khác thường của Lâm Tiễn. Nàng cũng vờ tin lời giải thích vụng về của cô, cưng chiều nói: "Đồ ngốc, đó chỉ là nếu thôi."
Tiêu Uyển Thanh lau nước mắt cho Lâm Tiễn, nhìn đôi mắt to ướt át của cô, trái tim nhẹ nhàng run lên. Nàng nhẹ giọng trêu chọc Lâm Tiễn: "Chúng ta quen biết nhau rồi không phải sao? Người giỏi văn lại đa cảm như vậy?"
Lâm Tiễn ngơ ngác nhìn chằm chằm Tiêu Uyển Thanh, vẻ mặt nàng vẫn dịu dàng như thường ngày, ở nữ nhân này có cái gì đó cô không thể nhìn thấu.
Tiêu a di kỳ thật không có phát hiện cô khác thường, không có nhận ra cảm tình của cô phải không?
Tiêu Uyển Thanh như hoàn toàn không biết suy nghĩ của cô. Nàng sợ Lâm Tiễn xấu hổ nên cố ý không nhắc đến chuyện đột nhiên cô khóc, chuyển hướng chú ý của cô, nói: "Tiễn Tiễn, con xuống đây rồi, vậy con giúp dì kéo thước dây đi, thử xem dì vẽ đường có thẳng không?" Giọng nói vẫn nhẹ nhàng bình tĩnh như mọi khi.
Lâm Tiễn ngoan ngoãn đi tới đối diện với nàng, ngồi xổm xuống, dùng một tay bấm thước dây, ánh mắt vẫn luôn dán chặt vào Tiêu Uyển Thanh đang làm việc chăm chỉ cách đó không xa.
Cô chợt nhớ lại lúc Tiêu Uyển Thanh đưa cô đến TSu lần đầu tiên gặp cô, trên đường về, cô ngồi trong xe của nàng, nhìn nàng mang ánh mắt lạnh lùng trò chuyện điện thoại với người nào đó.
Nhưng bây giờ, Tiêu Uyển Thanh vẫn là biển lặng, lại vô thanh vô tức tạo ra những con sóng của riêng mình.
Cô vẫn chưa trở thành người có thể nhìn thấy con sóng ngầm ấy.
Một giờ sau, Lâm Tiễn giúp nàng vẽ đường để xe. Dựa vào hướng dẫn của Tiêu Uyển Thanh, cô đã tìm được khoảng cách chỗ ngồi thoải mái nhất để đạp côn, từ từ làm chủ góc vuông. Bước ngoặt tinh chỉnh chiều rộng trái phải đã mang lại kết quả mỹ mãn.
Cho đến khi chuẩn bị về nhà, bầu trời u ám vang lên tiếng sấm rầm rền, sau đó là những hạt mưa rơi xuống.
Lâm Tiễn chuyển sang ghế phó lái, miễn cưỡng nhìn từ gương chiếu hậu, vạch kẻ đã dần mất dấu vết dưới làn mưa, cô cảm thấy mạc danh phiền muộn. Giống như đang nhìn thứ gì đó quan trọng trong trái tim mình biến mất, nhưng điều đó là không thể cứu vãn được.
Vô lực lại tuyệt vọng.
Khi trở về nhà, Lâm Tiễn sau khi tắm xong liền đi ra, lấy quần áo lót và quần áo khác đã giặt trong phòng tắm ra ban công.
Tiêu Uyển Thanh đang mặc chiếc váy ngủ, tóc vẫn còn ẩm ướt, lười biếng dựa vào chiếc ghế ngoài ban công, lắng nghe tiếng gió cùng tiếng mưa.
Nhìn thấy Lâm Tiễn đi ra, nàng quay đầu cười nhẹ với cô, còn muốn nhu hòa hơn mưa xuân ngoài ban công.
Lâm Tiễn phơi nội y, vừa định ngồi xuống trò chuyện với Tiêu Uyển Thanh, nàng đột nhiên hỏi cô: "Tiễn Tiễn, còn nhớ rõ lúc trước con muốn xem phim kinh dị không?"
Lâm Tiễn gật đầu mà không cần suy nghĩ. Điều cô nhớ là sau đó cô thấy Tiêu Uyển Thanh thực sự không thích loại phim này, cho nên cô không bao giờ muốn ép nàng xem cùng mình nữa.
Ánh mắt Tiêu Uyển Thanh chớp động, nhìn màn mưa mờ mịt ngoài cửa sổ, sốt sắng đề nghị: "Hôm nay có mưa gió, có sấm chớp, không khí xem phim kinh dị hẳn rất tốt. Có muốn cùng xem không? L"
Lâm Tiễn kinh ngạc: "Phim kinh dị sao?" Cô khó tin nhìn Tiêu Uyển Thanh, trong lòng mang theo vui mừng, trêu ghẹo: "Tiêu a di, dì dám xem sao? Dì thật sự muốn xem sao? Dì sẽ không sợ đó chứ?" Càng nói về sau, cô cười càng xấu xa, ngữ khí có chút đùa giỡn như nói chuyện với bằng hữu.
Tiêu Uyển Thanh cau mày cắn môi, hiếm khi xấu hổ, hờn dỗi nói: "Không xem thì thôi."
Lâm Tiễn liền bật dậy nhanh chóng đáp lại: "Xem xem xem, để con chọn phim, dì không được chạy đó nha." Cô chạy vào phòng khách, để lại Tiêu Uyển Thanh một mình trên ban công. Lặng im nhìn cô đang cẩn thận chọn phim. Đôi mắt dần trở nên ủ dột.
Lâm Tiễn chọn một đĩa có bìa kinh dị thú vị nhất, lớn tiếng hỏi Tiêu Uyển Thanh: "Tiêu a di, xem ở phòng khách sao?"
Tiêu Uyển Thanh đứng dậy khỏi ghế tựa, bước qua cửa sổ kính, đứng bên khung cửa sổ, vén mái tóc rối bù lên, cong môi, nhẹ nhàng nói: "Dì cũng có thể xem ở phòng ngủ. Con thích xem ở đâu?"
Hai mắt Lâm Tiễn đột nhiên sáng lên, khóe miệng không che giấu được, thận trọng nói: "Vậy thì, có thể xem ở trong phòng ngủ của dì được không? Nằm nửa trên giường có vẻ thoải mái hơn."
Tiêu Uyển Thanh nhướng mày, cúi người nhặt cái đĩa mà Lâm Tiễn đã chọn trên bàn cà phê, trước tiên đi vào phòng ngủ, ôn thanh hỏi ngược lại: "Có gì mà không thể, đi thôi."
Lâm Tiễn chú ý rõ ràng Tiêu Uyển Thanh đang dùng hai ngón tay véo góc nhỏ của chiếc đĩa, nàng còn không nhìn vào bìa đĩa, như thể là đang sợ hãi.
Vẻ ngoài vừa sợ hãi vừa hung hãn này quá đáng yêu đi! Lâm Tiễn hài lòng trước vẻ ngoài Tiêu Uyển Thanh, hoàn toàn quên đi nỗi buồn phiền mấy ngày qua, tràn đầy niềm vui.
Hai người chui vào cùng một chiếc chăn bông, tựa vào nhau trên lưng giường, cùng nhau xem bộ phim kinh dị được mong đợi từ lâu này.
Sau khi màn hình bắt đầu xuất hiện, sự chú ý của Tiêu Uyển Thanh hoàn toàn tập trung vào màn hình, sự chú ý của Lâm Tiễn hoàn toàn tập trung vào Tiêu Uyển Thanh. Cô thấy nàng đang nhìn chằm chằm vào màn hình, lông mày không hề buông lỏng. Nàng cắn môi, năm ngón tay vô thức nắm chặt lấy tấm chăn bằng, hiển nhiên là đang sợ hãi.
Linh cảm cảnh tượng đẫm máu đầu tiên sắp xuất hiện, Lâm Tiễn vô thức quay đầu lại nhìn Tiêu Uyển Thanh. Quả nhiên, Tiêu Uyển Thanh run lên khi màn hình xuất hiện, hoảng sợ nhanh chóng đưa tay lên che mắt. Vài giây sau, nàng rụt rè dịch tay một chút, rồi nhanh chóng che lại. Rõ ràng sợ hãi, nhưng không có hét lên.
So với đáng thương, Lâm Tiễn lại thấy đáng yêu gấp ngàn vạn lần!
Lâm Tiễn nhìn chằm chằm vào Tiêu Uyển Thanh một lúc, khóe mắt cô đầy dịu dàng, trái tim thật mềm mại. Bị Tiêu Uyển Thanh không ngừng chọc nhẹ, giống như nàng chơi piano trên trái tim của cô.
Lâm Tiễn không nhịn được dịch tới bên cạnh Tiêu Uyển Thanh, nói: "Tiêu a di, dì ngồi phía trước một chút đi."
Tiêu Uyển Thanh bỏ hai tay che mắt xuống, nghi hoặc nhìn Lâm Tiễn, khuôn mặt trắng bệch đỏ bừng vì ngượng ngùng. Nàng lắng nghe Lâm Tiễn trong tiềm thức, ngoan ngoãn tiến về phía trước để nhường chỗ cho cô.
Lâm Tiễn rút đôi chân mảnh mai của cô ra khỏi chăn, nhanh chóng di chuyển ra phía sau Tiêu Uyển Thanh, dang rộng hai chân, ôm cả cơ thể nàng vào lòng. Đôi chân dán vào chân của Tiêu Uyển Thanh trong lớp chăn bông mỏng.
Giống như một luồng điện, chui qua tứ chi của Tiêu Uyển Thanh dọc theo đôi chân dân vào nhau của hai người. Nàng rùng mình nhận ra lỗ chân lông của nàng đang dựng đứng một cách khó tin.
Lâm Tiễn không biết gì cả, cô đưa tay ra, nhẹ nhàng kéo vai Tiêu Uyển Thanh, để lưng nàng dựa vào vòng tay của mình, sau đó nhẹ nhàng ôm lấy nàng bằng đôi tay mềm mại của mình, trầm tư nói: "Nhất thời sẽ có cảnh kinh dị, con sẽ che lại cho dì, khi nó biến mất, con sẽ buông ra, được không?Đừng sợ."
Giọng nói trầm thấp mềm mại như một chiếc lông vũ xuyên vào trái tim Tiêu Uyển Thanh, khiến cơ thể nàng một lần nữa tê dại, tim đập như trống.
Giữa cơn đau nhói không thể kiểm soát, nỗi buồn dần dần nặng nề hơn, Tiêu Uyển Thanh ngây ngốc đồng ý với Lâm Tiễn: "Được."
Không biết qua bao lâu, Lâm Tiễn cúi đầu nhìn người trong lòng, chỉ thấy người trong tay cô đã nép vào trong ngực cô mà ngủ say.
Đôi mi dài của nàng cong lên, giống như một chiếc quạt nhỏ, chúng nhẹ nhàng quạt theo hơi thở. Khuôn mặt đang ngủ, sạch sẽ mềm mại, giống như tiên nữ trên thế gian.
Lâm Tiễn vô thức siết chặt vòng tay ôm Tiêu Uyển Thanh, cảm giác vòng tay đầy đặn khiến cô cảm thấy như thể mình đã ôm trọn cả thế giới vào lòng.
Sau một lúc, cô tắt TV, cẩn thận từng chút từng chút kéo Tiêu Uyển Thanh ra, nhẹ nhàng để thân thể nàng nằm thẳng, giúp nàng điều chỉnh tư thế thoải mái, rồi đắp chăn bông lên.
Sau đó, cô tắt đèn.
Khóe miệng hiện lên một nụ cười dịu dàng, một tay chống lên gối, nhìn chằm chằm khuôn mặt ôn hòa bình tĩnh của người trong lòng hồi lâu, ánh mắt chậm rãi quét qua đôi lông mày đẹp như tranh vẽ, qua sống mũi xinh xắn, cuối cùng rơi vào đôi môi đỏ mọng hơi hé mở...
Cổ họng Lâm Tiễn khô khốc, đôi môi mỏng dần mím lại.
Ngoài cửa sổ, không có ánh trăng. Căn phòng ngủ xám xịt.
Bóng lưng thẳng tắp của cô cúi xuống rụt rè, chậm rãi tiến lại gần mỹ nhân đang ngủ say.
Môi cô cuối cùng cũng đáp xuống đôi môi đỏ mọng đang hé mở.
Trong màn đêm, Lâm Tiễn không nhịn được đưa đầu lưỡi ra liếm nhẹ môi Tiêu Uyển Thanh. Vào khoảnh khắc chạm nhẹ vào, cô thỏa mãn mà nước mắt chực trào ra.
Cô nhìn chằm chằm Tiêu Uyển Thanh với đôi mắt ngấn nước, đưa tay ra vuốt tóc trên trán nàng, thì thầm: "Tiêu a di, ngủ ngon."
Lâm Tiễn không biết sau khi cô nằm xuống, có một giọt nước mắt trong suốt như pha lê trong đôi mắt nhắm nghiền của Tiêu Uyển Thanh, lướt nhanh qua má nàng, rơi xuống thái dương...
Cô không thể nghe thấy, Tiêu Uyển Thanh trong lòng trả lời.
Nếu như cô không phải là Lâm Tiễn, sau này hai người cũng sẽ gặp nhau.
Nàng sẽ yêu cô.
Nhưng, trong cuộc sống không có nếu như.
Trong lòng Tiêu Uyển Thanh có một tia may mắn, cuối cùng cũng tan tành.