Trái tim của Lâm Tiễn như chết cóng bởi sự tàn nhẫn của Tiêu Uyển Thanh. Giờ đây như đã hồi sinh khi cơ thể ấm áp của nữ nhân mình yêu dán vào.
Cô khó tin mà ngừng khóc, những giọt nước mắt pha lê đọng trên hàng mi dài, cô sững sờ quay mặt lại, nhìn chằm chằm vào Tiêu Uyển Thanh.
Dưới động tác xoay người của cô, Tiêu Uyển Thanh vẫn ôm cô không buông, đôi mắt nhìn cô rốt cuộc cũng xóa bỏ vẻ lạnh lùng xa lánh mấy ngày nay.
Lâm Tiễn căng thẳng mím môi, vừa muốn nói thì bất ngờ nấc lên, phản ứng của cô rất lớn, chưa kịp che giấu thì đã có một tiếng động lớn từ cổ họng cô.
Lâm Tiễn theo phản xạ mở mắt, sau đó cúi đầu, nhanh chóng nuốt nước bọt, cố gắng kìm nén phản ứng bất ngờ. Không chịu được, cô lại nấc lên.
Trong không khí phảng phất tràn ngập ra tia xấu hổ.
Lâm Tiễn ngước mắt lên nhìn Tiêu Uyển Thanh, thấy đôi mắt ướt của nàng vẫn như cũ mang theo mềm mại nhìn vào chính mình, có một chút ý cười. Trái tim Lâm Tiễn bắt đầu hoạt động, khoảnh khắc xuất thần khiến cô choáng váng.
Cô nhịn sự khó chịu của cơ thể, ngẩng đầu lên, cong đôi mắt đang khóc, khó khăn duỗi thẳng thân trên của mình dưới cái nhìn của Tiêu Uyển Thanh. Cô đến gần Tiêu Uyển Thanh, thận trọng đặt một nụ hôn nhẹ lên trán nàng bằng đôi môi nóng rực của mình.
Tiêu Uyển Thanh vòng quanh lưng đầy mồ hôi, không có cự tuyệt.
Lâm Tiễn nhìn người yêu mê người trước mặt, độ cong khóe môi không kìm chế được nhấc lên. Cô cúi đầu xuống một chút, đôi môi nóng rực lướt qua sống mũi xinh xắn của Tiêu Uyển Thanh, đáp xuống chóp mũi cao thẳng của nàng. Cô cụp mắt xuống, đôi mắt đầy dịu dàng cùng vui vẻ rơi vào mắt người yêu. Giây phút sau khi Tiêu Uyển Thanh chạm vào ánh mắt thiêu đốt của cô, liền như e lệ run rẩy nhắm mắt lại, để lại hàng mi dài ẩm ướt đáng yêu.
Lâm Tiễn cuối cùng đã bị thuyết phục, tin đây không phải là suy nghĩ quá mức của cô, không phải khi cô ngất xỉu mà có giấc mơ đẹp như vậy. Cô xoay người lại, cong mày, đối mặt với Tiêu Uyển Thanh, cười yếu ớt. Mỉm cười nhưng nước mắt lại trào ra.
Cô khóc nhiều đến mức độ ẩm trong mắt Tiêu Uyển Thanh cũng bắt đầu chảy ra.
Tiêu Uyển Thanh giơ tay, nhẹ nhàng lau nước mắt cho Lâm Tiễn, lúng túng dỗ dành cô: "Đừng khóc, Tiễn Tiễn con là tiểu túng bao sao?"
Lâm Tiễn bật cười, dở khóc dở cười. Cô duỗi hai tay ra, dùng hết sức lực ôm lấy Tiêu Uyển Thanh, ôm lấy thế giới của mình, từng chữ từng chữ, trịnh trọng đồng ý với nàng: "Là con. Dì, là con bắt đầu trước. Là con bức dì. "
Cho nên, dì đừng sợ.
Con đường lúc bốn giờ sáng im lìm, cả thế giới giống như chỉ có một con đường thẳng rộng không có điểm cuối, chiếc xe xuyên qua sự im lặng cùng bóng tối mà tiến về phía trước.
Tiêu Uyển Thanh nhìn về phía trước, bình tĩnh lại một chút. Vẻ mặt nàng là vẻ mặt bình tĩnh, nhưng trong đáy lòng lại rối bời vì nàng không thể không chấp nhận quyết định do lí trí điều khiển.
Nàng nghiến răng hít một hơi thật sâu, không dám nghĩ thêm. Quay đầu nhìn Lâm Tiễn, thấy trên trán cô còn chườm một chiếc khăn, mệt mỏi dựa vào lưng ghế, đầu nghiêng sang một bên, giống như một chú mèo con ngoan ngoãn rất mệt mỏi liền an tĩnh lại. Đôi mắt cô khẽ động, nhìn chằm chằm nàng một chút.
Tiêu Uyển Thanh lập tức không dời mắt được, tất cả sự hoảng loạn trong lòng nàng ngay lập tức bị dập tắt. Ánh mắt bất giác mềm đi, nàng nhẹ giọng hỏi Lâm Tiễn, "Con còn muốn nôn không? Còn khó chịu không?"
Lâm Tiễn vô lực nheo mắt lại, nhẹ nhàng đáp: "Nhìn dì, sẽ không khó chịu nữa." cô như nghĩ tới cái gì, bất giác khẽ cười, giống như chưa từng trải qua cơn ốm. Từ đáy lòng mà cảm khái: "Dì Tiêu, dì thật đẹp...". truyện tiên hiệp hay
Tim Tiêu Uyển Thanh kịch liệt run lên, năm ngón tay khẽ nắm chặt vô lăng. Một lúc sau, nàng thu hồi giọng nói, nhẹ giọng dỗ dành Lâm Tiễn: "Nhắm mắt lại nghỉ ngơi một lát đi, khi nào đến bệnh viện, dì sẽ gọi con dậy, được không?"
Lâm Tiễn chớp mắt, lắc đầu nguầy nguậy: "Không. Con không thể để dì một mình." Cô nhìn con đường phía trước, ôn thanh nói, "Đường vẫn còn xa, con muốn được ở bên cạnh dì."
Cổ họng Tiêu Uyển Thanh run lên, tâm trạng dâng trào. Nàng gian nan gọi tên cô: "Tiễn Tiễn..." Ngữ khí phức tạp lại ẩn hàm đau đớn, như ngàn vạn lời nói cứa vào tim nàng, nhưng cuối cùng lại không nói được lời nào.
Lâm Tiễn không hề khó chịu hay lo lắng, quay đầu sang một bên, vừa suy yếu vừa thỏa mãn, vừa ôn nhu vừa săn sóc nàng dùng ánh mắt trấn an nàng.
Khi đến bệnh viện gần nhất, Tiêu Uyển Thanh dừng xe, vội vàng mở cửa bước xuống xe, cởi áo gió khoác lên người Lâm Tiễn đã ướt đẫm. Lâm Tiễn không đợi Tiêu Uyển Thanh đáp ứng cô, cô cũng sốt ruột chật vật mà di chuyển đến cửa, tự mình giữ lấy cửa để xuống xe.
Tiêu Uyển Thanh nhanh chóng dừng động tác, đưa tay ra để giúp Lâm Tiễn. Lâm Tiễn ra khỏi xe, dựa vào vòng tay của Tiêu Uyển Thanh, ôm lấy nàng.
"Dì Tiêu, con không lạnh, đi mấy bước thôi, dì không cần cởi áo khoác."
Áo khoác của Tiêu Uyển Thanh đã được cởi ra. Nàng lo lắng vòng qua Lâm Tiễn, đóng cửa, khóa xe, tiếp tục định cởi áo khoác ôm Lâm Tiễn đi cấp cứu.
"Quần áo của con ướt hết rồi, không thể gặp gió nữa." Đi vài bước cũng không thành vấn đề, nhiệt độ phòng bên ngoài không tốt hơn trong xe, Tiêu Uyển Thanh sợ Lâm Tiễn mặc quần áo ướt không chịu nổi.
Cô nắm lấy vải ở eo áo khoác, kéo Tiêu Uyển Thanh không cho nàng nhấc vai, nhấn mạnh: "Không thể. Dì Tiêu, bên trong dì cũng đang mặc đồ ngủ mỏng a."
Tiêu Uyển Thanh cơ hồ quên mất, vẻ mặt nàng cứng lại. Một lúc sau, nàng nghiến răng nói: "Không sao, ai mà để ý, dù sao ở đây cũng không ai biết dì." Tiêu Uyển Thanh từ nhỏ đã được giáo dục cực nghiêm, xuất hiện ở nơi công cộng cũng phải đúng mực. Đây là lần đầu tiên đối với nàng. Nhưng mặt mũi cùng thể diện sao quan trọng hơn Lâm Tiễn.
Lâm Tiễn hít mũi, "Con để ý a."
Đang nói chuyện thì phòng cấp cứu cũng sắp tới. Lâm Tiễn rút khỏi vòng tay của Tiêu Uyển Thanh, có chút choáng váng. Cô nắm lấy cánh tay của nàng, đứng vững, duỗi tay ra để đóng áo khoác đang hở của nàng, cố gắng giúp nàng buộc eo, lẩm bẩm: "Dì Tiêu, dì mặc đồ ngủ trông mê hoặc như vậy. Làm sao có thể tùy tiện cho người khác xem." Ngữ khí của cô rất nghiêm túc.
Tiêu Uyển Thanh thực sự tức giận lại buồn cười, sắc mặt trắng bệch đỏ lên. Nàng không nhịn được giơ tay gạt tay Lâm Tiễn trên eo mình ra, nhanh chóng cởi áo khoác, Lâm Tiễn còn đang đắm chìm trong kinh ngạc bị "Dì Tiêu" đánh mình, nàng nhanh chóng cởi áo khoác cho Lâm Tiễn. Cởi từng cúc áo khoác rồi mặc chiếc áo khoác khô vào người cô. Cuối cùng, nàng tự mình mặc chiếc áo khoác ướt của Lâm Tiễn.
Nàng lại ôm lấy vai Lâm Tiễn, bất đắc dĩ lại sủng nịch: "Được rồi, đi thôi."
Lâm Tiễn quay đầu sang một bên cười nhìn quai hàm ôn nhu của người mình thích, cô không khỏi vểnh cằm, nhẹ giọng nói: "Dì Tiêu, dì thật tốt."
Nhịp tim của Tiêu Uyển Thanh đột nhiên đập gia tốc, bước chân lảo đảo một chút. Nàng vô thức ngẩng đầu nhìn lối đi phòng cấp cứu trống rỗng trước mặt, thấy trước mặt không có ai, sau đó mới yên tâm quay đầu lại nghĩ nên nói gì với Lâm Tiễn. Nhưng nhìn nụ cười mãn nguyện của Lâm Tiễn, nàng cắn môi, nhưng cuối cùng không nói gì.
Bởi vì ý thức của Lâm Tiễn luôn rất tỉnh táo, cô chưa bao giờ nói mình không thoải mái, trước khi đến đây đã uống thuốc hạ sốt, Tiêu Uyển Thanh nghĩ cơn sốt sẽ khỏi. Nhưng không ngờ khi đo trong phòng bệnh, nhiệt độ thay vì giảm xuống lại tăng lên, từ 39,6 °C đã tăng lên 40,2 °C
Nhìn thấy mức độ hiển thị trên nhiệt kế, Tiêu Uyển Thanh cảm thấy cả người mềm nhũn. Ngược lại, Lâm Tiễn tiếp tục an ủi nàng như người bệnh không phải là cô: "Không sao đâu, trước kia con bị sốt còn cao hơn thế này, lát nữa sẽ hạ xuống a."
Bác sĩ rất ngạc nhiên, khen ngợi nữ hài mạnh mẽ.
Tiêu Uyển Thanh không nghe họ nói gì, nước mắt nàng rơi xuống. Nàng đưa Lâm Tiễn chạy lên chạy xuống để lấy máu cùng chụp hình, đau lòng cùng bất an bao trùm lấy nàng.
Nếu như Lâm Tiễn thật sự có chuyện gì, kiếp này nàng không thể tha thứ cho chính mình, kiếp này nàng cũng không thể nào cảm thấy thanh thản được.
Sao cô có thể ngốc như vậy, hồ nháo đến vậy.
May mà quá trình chụp hình cho thấy không bị viêm phổi, cũng không có gì nghiêm trọng.
Cuối cùng, sau khi kết thúc kiểm tra da, xác định có thể truyền dịch, Tiêu Uyển Thanh cảm thấy nhẹ nhõm một chút, cùng Lâm Tiễn đi tới, ngồi ở bên giường trong phòng truyền dịch trống rỗng. Nàng nhìn vẻ mặt phờ phạc của Lâm Tiễn trên giường, nhìn vết bầm tím trên cổ tay lõa lồ non mịn của cô, nghĩ cô vừa rút máu hai lần để tìm mạch máu lưu lại giấu vết, hận không thể chịu thay cô.
Nàng đưa tay lên, nhẹ nhàng quét qua lọn tóc mái lộn xộn trên trán Lâm Tiễn, cầu xin cô: "Tiễn Tiễn, lần sau đừng có đùa giỡn với thân thể của con nữa, được không?"
Lâm Tiễn chớp mắt, hứa: "Được. Chỉ cần dì ở bên cạnh con." Cô thấy khi Tiêu Uyển Thanh nghe lời này, khổ sở cùng thất vọng hiện lên trong mắt nàng. Sau đó cô nói thêm: "Nếu có một ngày, dì thực sự không thích con nữa, con sẽ không dùng việc này để ép buộc dì. "
Cô hiểu chuyện như vậy lại khiến Tiêu Uyển Thanh cảm thấy tan nát cõi lòng. Đối với Lâm Tiễn, nàng nói không nên lời, cũng không đành lòng nặng lời.
Tiêu Uyển Thanh đối với cô không có cách nào nữa, khẽ vuốt ve đôi lông mày thẳng tắp của Lâm Tiễn, ôn nhu nói: "Ngủ một lát đi, dì ở đây nhìn con truyền dịch."
Lâm Tiễn thực luyến tiếc nhìn đi chỗ khác, miễn cưỡng nhắm mắt không nhìn. Mặc dù cô đã khó chịu muốn mất đi ý thức.
Nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của Tiêu Uyển Thanh, cô vẫn không đành lòng để nàng tiếp tục lo lắng như vậy. Cô vươn tay nhẹ nhàng nắm lấy góc áo trên eo của Tiêu Uyển Thanh, giống như nắm được thứ gì đó có thể yên tâm, sau đó, cô nhắm mắt lại, vui vẻ trả lời: "Được."
Tiêu Uyển Thanh nhìn xuống bàn tay không ngừng co quắp trên eo mình, dưới mắt hiện lên một tia tối tăm khó hiểu. Một lúc sau, nàng nắm tay Lâm Tiễn, xòe năm ngón tay ra, mười ngón tay đan vào nhau, thấp giọng nói: "Tiễn Tiễn, dì sẽ không đi, đừng sợ."
Giống như nói với Lâm Tiễn, nhưng cũng giống như nói cho nàng đã khuất phục vận mệnh.
Nàng thấy nữ hài nhắm mắt lại, nhẹ nhàng cử động, nước mắt từ từ trào ra trên khóe mắt. Nữ hài nhắm mắt lại, không mở ra, giống như đã ngủ, nhưng hai tay dần dần nắm chặt.
Bầu trời đêm xanh thẫm ngoài cửa sổ dần dần sáng lên, ánh ban mai nhàn nhạt.
Giống như người tù đã vượt qua thời gian thử thách dài đằng đẵng không yên, chờ đợi bản án không thể thay đổi, nhận mệnh mà chết tâm. Tiêu Uyển Thanh nhìn bầu trời sáng sủa bên ngoài cửa sổ, trái tim vốn luôn hoảng hốt, dần dần bình tĩnh lại trong tiếng thở đều đều của Lâm Tiễn bên tai.
Nàng không vô tội, cũng không oan uổng.
Nàng có tội.
Bởi vì, nàng có tư tâm.
Nàng tham luyến siết chặt hơi ấm trong tay, ai lại cam tâm tình nguyện nghĩ không thể thoát ra, nàng thừa nhận.
Nếu thật sự mang đến cho Lâm Tiễn một chút hạnh phúc, thì nàng nguyện ý hiến dâng quãng đời còn lại.
Không cầu thời gian vĩnh viễn, chỉ cầu ở bên Lâm Tiễn cho đến khi cô chán ghét mới thôi. Còn có chỉ cầu Lâm Tiễn không trách nàng vì đã lỡ tuổi thanh xuân của cô.
Về sau không oán không hận, nguyện ý lưu giữ hồi ức mà chết.